Chương 36: Cái chết của A Tỳ

Bảy Nàng Dâu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Theo nó đi!"

Bà Hậu vừa nói vừa kéo tay cô, họ lủi thủi đi qua màng mưa, vừa qua đến phòng của các vị phu nhân đã thấy nó biến mất dạng. Bà Hậu quay qua quay lại nhìn, ấy vậy mà chớp mắt đây nó đã biến mất thật. Bà quay lại nhìn cô, cô ngẩn người ra im lặng, cô chợt nói:

"Cái mùi...là ở bên này!"

Cô vừa chỉ qua thì bà Hậu đã nhìn theo, bà nhíu mày cái khó hiểu hỏi lại:

"Chắc chắn chứ?"

Cô liền gật đầu chắc chắn Nếu theo hướng mà cô chỉ, chỉ có thể là bên các vị tiểu thư. Mà nếu nó qua đó chỉ có thể xuất hiện hai khả năng, một là qua hại người, hai là qua tìm chủ nhân của nó. Bà chỉ suy nghĩ tới đó, cô chạy theo bà, chân bỗng run run. Mấy ngày nay hôn mê chẳng ăn uống được gì, bây giờ đói sắp hoa mắt lên rồi. Cô ráng mở mắt ra chạy theo bà, lát tới một chỗ tối chợt cô đứng lại, kêu nhỏ:


"Bà Hậu à...tôi không ngửi được mùi của nó được nữa! "

Nói vừa xong cô chợt thấy bên trong một căn phòng chợt sáng lên lạ thường. Cô cảm tưởng giống như căn phòng ấy đang bị cháy vậy, sáng đến độ có thể soi sáng ra đến bên ngoài. Cô quay qua thấy bà Hậu nhặt mấy hòn đá lên rồi khấn cái gì đó, bà vừa khấn xong liền chỉ tay vào nó, tự nhiên hòn đá bay lên, nhảy đập cái cốp vào cánh cửa. Chính là cánh cửa phát ra ánh sáng đó, bà Hậu quay lại nhìn cô gật đầu cái chắc nịch, bảo:

"Nó đích thị là ở trong đây!"

Vừa nói xong bà đã bước nhanh chân về phía trước. Bà dừng ngay căn phòng ấy, giơ tay lên và nhẹ nhàng gõ cửa. Lát sau ngọn lửa trong ấy liền được dập đi, căn phòng lại tối lại, lát sau có người cầm nến đi ra, hỏi:

"Bà Hậu, khuya rồi bà còn đến đây làm gì?"


Khi người đó quay mặt lại nhìn, cô mới mỉm cười gật đầu chào.

"Chào tiểu thư! "

Cô ấy chợt có chút bất ngờ chào đáp lễ, mỉm cười gượng gạo nói:

"Chào thiếu phu nhân, không ngờ thiếu phu nhân lại mau khỏi như vậy, đúng là chuyện mừng mà!"

Nói rồi cô liền liếc nhìn vào trong, thấy tiểu thư ấy khoác tạm cái áo khoác, biết đêm khuya đến gõ cửa phòng sẽ là bất kính. Chưa biết diện lí do như thế nào thì bà Hậu đã nói:

"Đêm khuya rồi còn phiền tiểu thư. Chẳng qua ta có thấy một thứ kì lạ vừa đi ngang đây, ta thấy lo lắng nên mới mạng phép xin lỗi tiểu thư! Ta đã gõ cửa."

"Thứ kì lạ bà Hậu đây nói là..."

Ở nhà này ai cũng biết bà Hậu là em gái bà Hoàng, lại là một pháp sư có tiếng ,huyên trừ ma bắt quỷ. Bà ấy có vai vế nhất định trong nhà, ngoài bà Hoàng và cậu Cảnh Minh, lớn kế chắc là bà.


Không cần phải nói nhiều, bà chỉ cần nói vậy là hiểu, tiểu thư ấy cũng nể mặt bà, né người qua. Vừa bước vào bà đã thấy một con nô tì ngồi mộp dưới sàn. Trước mặt nó là một cái thau đựng rất nhiều giấy tiền vàng bạc. Nó vẫn đang thảy vào thau đốt, thấy bà Hậu nó ngẩn mặt lên nhìn. Gương mặt nó cứ lấp lánh vì những ngọn lửa cháy dưới thau, nhìn rất âm u lạnh lẽo, bà liền hỏi:

"Giờ này rồi tiểu thư còn đốt cái gì thế?"

"Tôi...tôi chỉ là đốt giấy tiền vàng bạc thôi, hôm nay trời mưa nên đốt trong phòng, có gì không hả bà Hậu?"

Vừa trả lời xong tiểu thư ấy liền liếc nhìn qua Hoài Thục. Nãy giờ từ khi bước vào phòng Hoài Thục luôn đảo mắt nhìn ba bên bốn phía. Bà Hậu lại kéo tay cô cái rồi nói nhỏ:

"Có cảm nhận thấy cái gì không?"

Cô liền lắc đầu, lát sau không phiền tiểu thư ấy nữa. Bà Hậu và cô cũng phải ra khỏi phòng, họ vừa đi vừa nói:
"Lạ thật, tại sao vào đó rồi lại biến mất?"

Cô như người thất thần, lát sau mới nói:

"Bà Hậu à, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy, có mùi của A Tỳ ở đó!"

Nói rồi bước chân bà Hậu bỗng dừng lại, bà quay qua nhìn cô nghiêm túc nói:

"A Tỳ? Cô cảm nhận được A Tỳ sao?"

Cô gật đầu, nói:

"Tôi ngửi thấy mùi của A Tỳ, với lại tôi có cảm giác rất lạ. Cảm giác như kiểu nó đang ở trong căn phòng ấy vậy. Mà từ khi tôi tỉnh, tôi không thấy nó đâu cả"

Bà Hậu kéo tay cô lại, một hai nói:

"A Tỳ mất tích từ hôm qua rồi, ta cũng có hỏi thăm nhưng chẳng ai biết về tung tích của nó cả"

"Vậy sao? Nhưng cũng không thể đường đột xông vào phòng người ta như vậy chứ?"

Vừa nói xong bà đã nói:

"Không sao! Chúng ta chỉ quay lại xác nhận thôi. Nếu đúng tôi sẽ tìm cách vào đó!"

Nói xong bà ấy đã đứng ngay cửa phòng, chưa kịp gõ cửa cô đã kéo tay bà lại, chợt lắc đầu nói:
"Không cảm nhận được nữa! "

Nói xong bà lại cảm thấy khó hiểu, cô thấy hoa mắt cái rồi khụy xuống. Bà Hậu đỡ cô dậy, lúc ấy chợt nghe tiếng bước chân. Tiểu thư Ánh Dương chợt mở cửa ra, cô ấy hốt hoảng nói:

"Chắc thiếu phu nhân cảm lạnh rồi, tiểu Hòa. Em mau gọi người tìm thầy lang đi"

Bà Hậu cùng tiểu thư ấy đỡ cô dậy. Vừa đỡ lên giường xong thì đèn trong các phòng liền được bật lên. Mấy vị phu nhân khác không ngủ được nên sinh ra khó chịu ngáp ngắn ngáp dài, bà Hậu liền nói:

"Không dám kinh động mọi người, tôi sẽ mang thiếu phu nhân ấy về phòng"

Nói xong một tay bà đỡ cùng với mấy a hoàn khác về. Bà sợ thầy lang đến lại phát hiện ra vết thương của cô đã lành lặn. Lại phiền phức đến cô, thấy vậy bà liền mang cô về phòng, tránh đánh động đến mấy người kia.
Bà dắt cô vào phòng xong liền đuổi hết người ra ngoài. Khi cô về phòng xong tiểu thư Ánh Dương có nhìn theo một đoạn. Thấy nước mưa tạt vào người cô ấy, con a hoàn đứng cạnh liền nhắc.

"Tiểu thư à, mưa lớn lắm! Vào phòng thôi!"

Tiểu thư ấy liền nhếch mép lên cười khẩy, tiểu thư ấy quay người vào trong.

"A Tỳ sao rồi? "

"Em đã đem nó ra sau nhà rồi ạ. Hôm qua e đánh nó một trận, hôm nay cho nó dầm mưa cả đêm nay, nó có hai cái mạng cũng không sống nổi"

Nói xong tiểu thư ấy liền cởϊ áσ khoác ngoài ra. Con nô tì ấy cầm treo lên rồi lại kéo chăn cho cô ấy, nó ngồi cạnh rồi nói:

"Tiểu thư ngủ đi, mà sao lúc nãy tiểu thư bảo em đốt giấy tiền vàng bạc chi vậy?"

Cô ấy nghe nó hỏi xong liền mỉm cười, mắt nhìn lên trầm nhà. Có một bộ xương đen đen trắng trắng nằm lên trần nhà, dính người vào đó. Nó đang hít hà cái khói từ cái thau bốc lên, cô ấy liền nhắm mắt nói:
"Không có gì đâu, chỉ là muốn ấm một chút!"

Tuy tiểu thư ấy trả lời như thế. Nhưng con nô tì của cô vẫn không hiểu ý cô nói vậy ý là gì, cho đến tối hôm đó. Nó đang nằm ngủ bên cạnh bàn thì nó nghe thấy có tiếng tạch tạch bên tai. Nó chợt nghe bên ngoài có sét đánh cái đùng, nó giật mình mở mắt ra. Nó dụi mắt cái, trời vẫn chưa sáng. Bên trong phòng tối tăm, nó chẳng thấy gì cả. Nó theo thói quen nhìn qua bên giường của tiểu thư nhà nó.

Lát nó lại cảm thấy trên nóc nhà có một giọt nước rơi xuống, nó sờ lên đầu rồi vò vò ngón tay thầm nghĩ rằng có phải nóc nhà đã bị thủng hay không. Nó ngẩn mặt lên nhìn, chợt một bàn tay toàn xương chọc thẳng vào họng nó, nắm cả ruột gan nó kéo ra. Chưa kịp hét, chưa kịp bất ngờ, chưa kịp sợ hãi đau đớn, nó đã chết.

Một tiếng sét chợt lóe lên, đánh cái ầm trên trời. Bên giường tiểu thư Ánh Dương chợt bật dậy, đôi mắt sắc sảo liếc qua nhìn. Miệng tiểu thư ấy chợt nhếch lên nhẹ. Máu từ miệng của tiểu Hòa chợt phúng ra như vòi rồng. Người nó giật giật lên mấy cái rồi đơ ra. Tiểu thư ấy chợt quay mặt lại, kéo chăn xuống nằm ngủ.
Sáng hôm sau mọi người nhà họ Hoàng lại thêm một cơn khủng hoảng. Ai cũng nói cái xác của con nô tì té giếng hôm trước đã bị chó lôi xác ra ngoài sau nhà. Mấy con nô tì ra bưng nước cho mấy phu rửa mặt mà chúng nó la hét ầm ĩ, bà Hoàng liền nhíu mày khó chịu.

"Đem nó đi xử lí đi, đừng để nó trong căn nhà này nữa! "

Nói xong họ liền lấy chiếu bê xác nó đi. Sáng bà Hậu có ra nhìn, bà dặn cô không được ra khỏi phòng, vì nếu bây giờ ra sẽ khiến mọi người nghi ngờ. Chuyện cô khỏi bệnh chưa ai biết. Vì thế bà chỉ liếc ngang nhìn, thấy lạ một điều tại sao cái xác này khác với cái cương thi lúc tối. Bà liền chăm chú xem, chợt mắt bà long lanh lên rồi quay ngược lại phòng, bà kéo tay cô nói:

"Mới phát hiện ra một xác người sau nhà!"

Cô đang uống thuốc nghe xong mà suýt thì sặc, cô nói:
"Là con cương thi sao?"

Bà ấy chợt nghiêm nghị rồi lắc đầu.

"Không! Là một người khác, ai cũng nghĩ đó là con nô tì té xuống giếng ngày hôm trước, nhưng mà, không phải như vậy!"

"Là ai?"

Cô trợn tròn mắt lên rồi lấp bấp nói:

"Không phải lại ai đó rơi xuống giếng chứ?"

Bà Hậu cũng lắc đầu, bà ấy nói:

"Người đầu tiên rơi xuống giếng có vết rách khác với người này, người trước có vết răng rất nhỏ, nhưng lực cắn rất mạnh, còn lần này, lại có vết răng giống như răng người! "

Vừa nói xong liền có một dòng điện chạy dọc xương sống cô, cô cầm chén thuốc trên tay mà run lẩy bẩy, chợt cô nói:

"Tôi thật sự rất lo cho A Tỳ. Căn nhà này chưa bao giờ là an toàn, tôi không muốn nó cứ sống trong căn nhà này nữa"

Cô nói mà ánh mắt chợt long lanh nước. Bà Hậu giữ chân cô lại nói:
"Tôi đã nói rồi, bây giờ cô chưa được đi đâu cả!"

Cô nhìn lên bà rồi lấp bấp nói:

"Nhưng còn A Tỳ! "

"Tôi sẽ tìm nó. Cô chỉ cần yên tâm tịnh dưỡng thôi, bây giờ mà ra ngoài lại có nhiều chuyện để nói lắm. Bây giờ bà Dung còn chưa tìm ra, tôi còn phải làm rất nhiều chuyện, chuyện của A Tỳ cứ để cho tôi lo"

Cô liền gật đầu.

"Tôi biết bà Dung còn chưa đi đâu xa đâu, bà ấy còn ở dưới giếng thôi. Chuyện con nô tì bị ăn thịt ít nhiều có liên quan đến bà ấy. Nhưng có một điều tôi muốn nói cho bà nghe, tôi biết người bà Dung ăn phổi để sống trên cạn là ai. Nên bà cứ dựa theo vị tiểu thư ấy mà điều tra!"

"Bà Dung muốn lên bờ phải khó lắm. Không đơn giản đâu, vì người phù hợp rất ít, nên sau khi cô phá vỡ thuật của bà ấy. Nhất định sẽ làm bà ấy hao tổn không ít sức lực. Muốn trở lại phải mất nhiều thời gian lắm, nhân cơ hội này chúng ta sẽ khống chế bà ấy lại. Không cho bà ấy có thời gian đào hang tẩu thoát được"
Cô nghe xong liền suy nghĩ một hồi. Chợt mấy hình ảnh ngày trước hiện lên trong đầu mình, cô nói:

"Hãy mua muối, đổ xuống giếng, bà Dung rất sợ muối đó!"

Nói xong bà Hậu liền làm gương mặt khó hiểu, bà ấy nói:

"Tại sao cô biết?"

"Bà cứ nghe theo tôi, hãy đổ càng nhiều muối xuống càng tốt. Và hãy lấp miệng giếng lại, nếu bà ấy muốn tẩu thoát thì cũng rất khó"

Nói xong bà Hậu liền quay qua cửa. Cảm giác có ai lại gần liền suỵt một cái. Cô im lặng nhìn ra, bà Hậu nghe có người gõ cửa nói:

"Bà Hậu, phu nhân hỏi thiếu phu nhân đã tỉnh chưa, cho gọi lên điện chính"

Vừa nói xong bà đã quay mặt qua cô hốt hoảng nói:

"Thôi chết, có khi nào vị tiểu thư đó đã nói gì rồi không? "

Cô vừa nghe nhắc tới vị tiểu thư liền cười nhếch mép.

"Ngoài bà Dung ra tôi lại cảm thấy có vấn đề nhất chắc là bà Hoàng và vị tiểu thư đó"
Vừa nói xong cô liền nói:

"Không giấu được nữa thì diễn cho họ xem, tôi lại không tin họ dám cởi y phục tôi ra để kiểm tra. Càng trốn càng khiến người ta sinh nghi ngờ"

Nói xong cô và bà Hậu đi ra, cô giả vờ đi khập khiễng, người như không còn sức lực đi lên điện chính. Vừa tới nơi thì thứ đập vào mắt cô đầu tiên là một cái chiếu cuộn tròn. Cô nhìn vào nó rồi nhìn lên bà Hoàng, quỳ xuống thỉnh an bà.

"Hoài Thục, con còn yếu, mau đứng lên!"

Cô liếc qua nhìn bà Lệ Hoa vừa uống trà vừa cười nhếch mép.

"Đúng là giỏi giả vờ, bản thân diễn cũng giỏi quá rồi, bệnh cái gì mà bệnh, đến cả nô tì của mình mà còn đối xử thành ra như thế? Không cảm thấy tội lỗi hay sao?"

Cô nghe vậy liền khó hiểu nhìn bà ấy, chợt bà ấy khó chịu khi thấy cô dùng ánh mắt ngây thơ nhìn mình. Bà ấy đứng dậy, giơ chân ra đá cái chiếu một cái, cô trợn mắt lên thấy A Tỳ nằm trong ấy mặt mũi tím tái xưng phù, tay chân nó đầy vết thương, miệng còn dính một ít máu khô. Cô thấy nó nằm yên bất động mà sốc như muốn ngất tại chỗ, đầu cô chấn động một cái mạnh, mạnh đến độ cô muốn thét lên. Cô chợt thở gấp rồi quỳ xuống, tay run run chạm lên mũi nó. Cô như gào thét trong lòng rằng, "A Tỳ à! Ta xin em đừng chết"
"Giả vờ giả vịt, nhìn đi mọi người, A Tỳ không những bị đánh, còn bị cắt tóc, còn cho dầm mưa cả đêm hôm qua Nó không qua khỏi đâu! Đúng là độc ác không ai bằng"

Nghe đến đó tiểu thư Ánh Dương chợt cười nhếch mép lên một cái hài lòng.