Chương 5: Cái xác ngoài sông

Bảy Nàng Dâu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Tao trốn trong hộc tủ, tao trốn sau rèm cửa, tao núp dưới gầm giường! Tao trốn dưới gầm cầu thang nhìn cẳng chân của mày, hay núp sau rèm cửa theo dõi mày, tao trốn rất kĩ, mày không tìm thấy ta hahaha..."

"Khi mở hộc tủ ra tao sẽ ở sau lưng mày, khi bước lên cầu thang tao sẽ nắm chân mày, khi nhìn qua khe cửa tao sẽ thấy đầu mày, khi mày ngủ tao luôn nhìn mày, kiểm tra chăn xem có ai không nhé!"

Cô vừa nằm trên giường vừa nghe đám trẻ hát vu vơ người sân, cô thở dài cái rồi tốc chăn ra bước xuống dưới, miệng thì thầm nói

"Cái lũ trẻ này thật là, khuya rồi không để ai ngủ hay sao ấy!"

Cô vừa bước ra vừa nói

"Mấy cái đứa này, không để ai ngủ à, đừng có hát nữa! "

Chúng nó nghe quát thì giật mình đứng im, lát nó trả lời

"Chị không thích thì chị đi ra khỏi nhà đi, ai cần chị ở đây đâu!"


Cô thấy nó mới bé tẹo mà đã hỗn láo rồi, cô chống tay lên hông một tay chỉ vào nó rồi nói

"Các em có biết nửa đêm hát hò sẽ nguy hiểm lắm không? Đứa nào còn hát nữa chị sẽ nhấn nước hết đó, đi vào ngủ nhanh đi!"

Cô nói xong thì giả vờ chỉ tay qua cái cánh cửa rồi nói

"Kia kìa, một con ma, nó sẽ bắt cóc mấy đứa trẻ hư không nghe lời đó!"

Chúng nó nhìn theo tay cô rồi chợt phá lên cười

"Đúng là điên mà, chị tưởng dụ được chúng em á? Chị à, không phải ai cũng ngu như chị đâu!"

Thấy chúng nó không tin, cô liền bất lực ngồi xuống, chúng nó cứ hát um lên làm cô không tài nào ngủ được, cô cảm thấy phải dụ tụi nhỏ cái gì đó mới được, cô liền kêu

"Này, chơi trốn tìm không? Nếu sau nửa giờ tụi em không tìm được chị, thì các em sẽ phải đi ngủ hết!"

"Xùy... Ai thèm chơi với chị!"


Chúng nó quay lại cũng nhau đuổi bắt hét hò, công nhận là tiếng trẻ con nó chói thật, cô ngồi mà bịt cả lỗ tai lại mà vẫn nghe thấy, cô muốn quát chúng nó lắm nhưng lại không dám, tụi này tuy nhỏ nhưng thông minh gớm, lỡ đắc tội với chúng nó thì phải nói là tự mình rước họa vào thân, chẳng phải con quạ thúi đó nói có thể bà Hoàng sẽ xúi giục bọn trẻ gϊếŧ mình sao, dù sao thêm một người bạn cũng là gϊếŧ một kẻ thù, kết bạn với tụi nó còn hơn để tụi nó căm ghét mình, cô cầm đèn lồng lại rồi ngồi xuống sân, cô nói

"Không phải là tự kiêu đâu nhưng mà chị là cao thủ chơi trốn tìm đấy, không ai chơi lại chị cả, các em có dám chơi với chị không? "

Nói rồi chúng nó phá lên cười khinh bỉ

"Thôi bớt khoác lác đi bà chị, tưởng tụi em ngu á?"

"Vậy có dám chơi không? "


Tụi nó bị nói khích thì bỗng tụm lại bàn bạc ý kiến, chúng nó chợt quay lại rồi nói

"Thôi, chân tụi em ngắn hơn chị, lại không biết leo cây, không biết leo lên nóc nhà, nếu chị trốn trên cây hay nóc nhà thì làm sao em tìm được, nếu chị muốn chơi thì phải chơi theo tụi em!"

Cô ngáp một cái rồi lim dim mở mắt nói

"Tụi em muốn chơi thế nào?"

Nó cười nham hiểm rồi nói!

"Tụi em có 6 đứa, chị sẽ bị bịt mắt, tụi em đi trốn, nếu nửa giờ sau chị tìm được đủ hết 6 đứa tụi em thì coi như chị thắng, tụi em sẽ cho chị ngủ!"

Cô nhìn một lượt trong sân rồi nói

"Được thôi! Mấy đứa trẻ con này, chưa tới nửa giờ mình sẽ tóm lại được hết!"

Cô gật đầu rồi đồng ý

Cô ngồi cho chúng nó bịt mắt rồi mạnh đứa nào nấy chạy, chúng nó tìm chỗ trốn kín đáo, một lát thôi mà đã cảm thấy xung quanh mọi thứ lạnh như tờ, im phăng phắc, cô mở mắt ra rồi nói lớn
"Trốn kĩ chưa, chị đi tìm đây!"

"Sáu đứa! Sáu đứa!"

Cô vừa đi vừa rọi đèn vào, lát sau cô ra giữa nhà mở tủ ra thì thấy một đứa, nó ngồi co ro trong đó, thấy rồi, cô nắm nó ra bắt ngồi trên thềm ngoài sân, cô đi vào mấy cái rèm cửa vạch vạch rồi lôi ra thêm một đứa nữa, hai đứa, cô lại lôi nó ra chỗ bậc thềm ngồi, cô bắt đầu ngáp cái rồi lại đi tìm, soi dưới mấy gầm giường, chợt nắm một đứa kéo ra, bắt nó ngồi ngoài bậc thềm, cô đi vào mấy chỗ tối của bậc cầu thang rồi rọi đèn vào mặt một đứa, kéo nó ra rồi nói

"Em ra sân ngồi, chị tóm được 4 đứa rồi đấy!"

Lát sau cô quay lại chống tay lên hông, khom người xuống nhìn mặt hết bốn đứa chúng nó, cô liền hỏi

"Phòng ngủ của mấy đứa là phòng nào?"

Cô vừa hỏi xong chúng nó cùng chỉ tay về một hướng, cô gật đầu cái rồi giơ tay xoa đầu chúng nó
"Chị sắp bắt được hết rồi, chuẩn bị tinh thần đi ngủ đi!"

Nói rồi cô liền xách đèn lồng tiến lại gần căn phòng đó, giơ tay mở cửa một cái đã bước vào, tay giở tung mấy cái chăn lên rồi thấy một đứa trẻ nằm trong đó, cô nắm nó ra rồi nói

"Năm đứa, buồn ngủ chết đi được! "

Cô kéo nó ra cho ngồi ngay ngắn lại rồi mới nhìn quanh sân một lần nữa, cô lại quay lại nhìn vào sân một lần nữa rồi lại đi tìm khắp nơi, tụi nhỏ vẫn ngồi đó chờ, cô đi quanh khắp nhà mà vẫn không thấy đứa còn lại, cô quay lại thay nến rồi lại tiếp tục tìm, hình như đã hơn một giờ rồi, cô lo lắng quay qua đám trẻ hỏi

"Còn một đứa nữa nó mặc áo màu gì?"

"Màu đỏ!"

"Nó tên gì thế!"

"Kim Nhã!"

Tụi nó đồng thanh nói, cô ba chân bốn cẳng chạy đi kiếm nó, cô soi từng cái cửa, sợ nó nấp trong đó ngủ quên, cô vừa soi vừa gọi
"Kim Nhã, em có ở đó không, chị thua rồi, em thắng rồi nên em ra đi nhé, Kim Nhã!"

Cô vừa soi vừa gọi, gọi đến tiếng run run lên, trời tối lại khuya, trẻ con lại yếu bóng yếu vía, cô nhớ tới đứa trẻ nằm trong bồn nước lúc nãy tóc gáy đã dựng lên khỏi da đầu, cô vừa soi thì nghe tiếng động phát ra, nghe cái "cạch"

Cô quay lại ngay thì thấy phía sau có cái cửa, dưới cửa hở lên dài một viên gạch, đủ để thấy nó đưa hai bàn chân ra, cô thở phào cái rồi đi lại, cô cầm đèn soi vào cửa rồi nói

"Kim Nhã à! Chị thua rồi, tụi em muốn chơi gì thì chơi, chị không cấm nữa!"

Cô giơ tay ra kéo cửa ra để kéo nó ra, nó giơ tay nắm kéo lại rồi đứng im trong đó, lát sau dưới đất có thêm hai bàn chân nữa, cô liếc xuống rồi nhìn qua khe cửa, thấy có một thằng bé tướng tá bụ bẫm đứng trong đó, mắt nó nhìn ra khe cửa rồi mỉm cười, cô giật mình đánh rơi luôn cái đèn, nhanh tay nhặt nó lên rồi rầm rầm khấn vái, cô lấy hết sự can đảm ra mở cửa cái mạnh, bên trong chỉ có một mình con Kim Nhã, con Kim Nhã nó bật cười lớn rồi mắt nó trợn ngược lên, lòng trắng của nó bây giờ đã chuyển sang màu đỏ của máu, miệng nó cười rộng tang quát như miệng ếch, còn chảy cả nước dãi, cô giật mình bỏ cái đèn xuống rồi dùng hai tay xoa mặt nó, tay cô run run rồi quỳ xuống lắc lắc đầu nó, kêu tên nó hấp tấp
"Kim Nhã, Kim Nhã à! Em sao vậy?"

Cô quay qua bên cạnh thấy một vũng nước to, cô ôm nó lên rồi thổi tắt đèn, cô chạy ra khỏi đó, vừa chạy vừa hô hoán gọi mọi người, con Kim Nhã nó nằm trên tay cô mà nó cứ hát vu vơ, còn cười mang dại

"Tao trốn trong hộc tủ, tao trốn sau rèm cửa, tao núp dưới gầm giường! Tao trốn dưới gầm cầu thang nhìn cẳng chân của mày, hay núp sau rèm cửa theo dõi mày, tao trốn rất kĩ, mày không tìm thấy ta hahaha..."

"Khi mở hộc tủ ra tao sẽ ở sau lưng mày, khi bước lên cầu thang tao sẽ nắm chân mày, khi nhìn qua khe cửa tao sẽ thấy đầu mày, khi mày ngủ tao luôn nhìn mày, kiểm tra chăn xem có ai không nhé!"

Cô vừa run vừa sợ, tay nó vuốt vuốt tóc cô, miệng cười hehe chẳng khác gì ma quỷ, cô ẳm nó ra tới sân thì cũng thấy bà vú Nụ đứng đó, bà thấy con Kim Nhã thì quay qua ôm nó ngay, cậu Cảnh Minh liền quay lại bế nó, bà vú thấy tay cô run run bà liền giơ tay tát thẳng vào mặt cô quát
"Cô làm cái gì thế hả? Cô làm cái gì giữa đêm tối thế này?"

Vừa nói xong cậu Cảnh Minh đã vội bế nó vào nhà, vừa đi vừa nói, tiếng cậu uy phong mà mạnh mẽ vô cùng

"Vú thôi đi, im lặng xem nào!"

Nói xong vú liền im lặng, liếc nhìn cô một cái rồi nói

"Đúng là cái thứ quê mùa dốt nát mà! Hết cái để chơi rồi sao?"

Bà vú đay nghiến rồi quay qua hỏi mấy đứa nhỏ

"Ai bày ra mấy cái trò này đây?"

Tụi nó liền chỉ vào mặt cô, cô chỉ vào mặt mình bất ngờ nói

"Nè mấy đứa, chị rủ tụi em tìm chị cơ mà, là tụi em nói muốn chị tìm tụi em...!"

"Cô có câm miệng không hả, còn ở đó ăn nói hồ đồ!"

Bà chẳng nể nang cầm cái cây đánh mạnh vào cánh tay cô, một cái đau điếng

"Tôi ăn nói hồ đồ? Bà dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?"

"Tôi là người được phu nhân đứng ra thuê về chăm cô và giáo huấn cô, dạy cô ăn nói phép tắc trong nhà từ trên xuống dưới! Cô dám cãi tôi sao?"
Bà nói rồi liền đánh vào người cô tới tấp, khiến lũ nhỏ phấn khích vỗ tay bốp bốp cười suиɠ sướиɠ

Cô trừng mắt lên chụp lại cái roi rồi nói

"Nói tới nói lui thì cũng chỉ là phận người làm, tôi đích thân được mẹ chồng tôi cưới về làm thiếu phu nhân của nhà họ Hoàng, bà chỉ là một người ở lấy tư cách gì chửi tôi, còn nhà quê bần nông thì xin lỗi bà chứ không có dân nhà quê bần nông tôi thì cả gạo bà còn không có mà ăn!"

"Tôi không biết mẹ chồng tôi mướn bà dạy lũ trẻ kiểu gì, đêm hôm bà không cho nó ngủ sớm còn để tụi nó lân la ngoài sân, hát mấy câu vớ vẩn trêu ghẹo ma quỷ, còn không biết bà có làm gì mờ ám không nữa, nãy tôi còn thấy bà đốt giấy tiền vàng mã ngoài kia! Lén lén lút lút....! "

Nói rồi cô quăng cái roi xuống đất rồi nhìn qua lũ trẻ đang lêu lêu vì cô bị đánh, cô xoa cánh tay rồi quay qua nói
"Mau dẫn chúng nó vào ngủ đi, còn muốn ở đây lườm tôi nữa à, đừng tưởng bà già rồi thì muốn làm gì thì làm, tôi không phải tiểu thư đài cát chân yếu tay mềm đâu, đừng có hở ra là đánh tôi, tôi đau lên thì bà đừng có trách!"

Nói rồi cô xoa vai vì đau, rồi quay qua tụi trẻ dọa

"Các em còn chưa mau đi ngủ?"

Nói rồi cô liếc qua bà, giơ cái roi cho bà rồi nói

"Cho lũ trẻ ngủ đi!"

Bà liếc cô một cái rồi nói

"Tiểu thư cũng đi nghỉ ngơi đi!"

Nói rồi trong phòng vọng ra tiếng kêu

"Lấy khăn, lấy nước nóng, lấy kim châm cứu! "

Bà nghe thì quay qua cô, nói với giọng nghiêm túc

"Cô chăm chúng nó đi, tôi vào phụ cậu Cảnh Minh! "

Nói rồi bà vội vàng đi vào trong, khép cửa lại cẩn thận, cô xua tay qua lũ trẻ rồi lôi hết lũ chúng nó vào phòng, kéo chăn nệm đàng hoàng cô ngồi canh tụi nó ngủ, chúng nó nằm cạnh nhau nên nói chuyện và đùa giỡn suốt, lát sau cô phải tắt hết đèn thì tụi nó mới nằm im, cô đã rất buồn ngủ còn gặp nệm êm chăn dày ấm, cô ngáp cái rồi nằm xuống, lục lọi trong mấy cái ngăn kéo tìm cái sợi dây căng ngay lối ra vào, còn lấy thêm mấy cái lục lạc của tụi nhỏ căng lên, sợ bản thân ngủ quên vì biết nếu mà cô ngã xuống đằng nào cũng ngủ say như chết, cô lại sợ lũ trẻ đi lung tung, căng sợi dây ra lỡ tụi nó có ra ngoài thì sẽ đánh động vào cái lục lạc này, nó reo lên thì cô sẽ giật mình, cô nằm im xuống ngủ ngon lành, còn không quên lấy cái túi vải bà Hậu đã cho hồi sáng, cô chồng vào đầu rồi ngủ say
Đến khuya cô cảm thấy đầu mình nhột nhột nên mới thức dậy, cô nghe ai đó nói bên tai mình

"Không thấy đầu đâu cả!"

Một giọng nói non nớt như tầm sáu bảy tuổi, tự nhiên lúc ấy cô rùng mình cái rồi mở mắt ra, cô cảm giác có ai sờ mó cơ thể mình, cô lại không dám cởi cái túi ra xem, rốt cuộc là ai, mà bên tai cứ nghe văng vẳng

"Đầu đâu rồi nhỉ? Không thấy đầu đâu cả!"

Nghe xong thì cô chợt nuốt nước bọt, rồi tự nhiên nghe nó cười sằng sặc

"Ý...nó thức rồi này!"

Ba hồn chín vía nghe tới đó cô đã vội vàng bật dậy luôn không nói gì nữa cả, giơ tay ôm gối ném tứ tung, mở cửa chạy ra ngoài, chẳng may vấp cái sợi dây cô treo ngoài cửa té một cái sấp mặt, cô lăn cù cù ra sân, ui da mấy cái rồi ngẩn mặt lên, cậu Cảnh Minh đứng trước mặt cô, tay chắp ra sau lưng, cô ngẩn mặt lên rồi ngồi dậy, tay chân phủi bụi trên quần áo rồi ấp úng nói
"Cậu Cảnh Minh! Chào buổi sáng! "

Cậu nhìn lên trời, trăng vẫn còn, cậu liếc qua cô cái khó hiểu

"Sao chị không ngủ đi, đêm hôm chạy lung tung làm gì?"

"À, thật ra... À thì... Tôi tập thể dục...à thì...à mà cậu chưa ngủ à?"

Cô cười gượng gạo rồi nhìn cậu khó khăn thốt nên lời

"Tôi phải thức canh Kim Nhã, lỡ nửa đêm con bé lại phát bệnh!"

Nói rồi cậu chợt cúi đầu rồi bỏ đi, cô nhìn theo bóng lưng cậu rồi thở dài, cậu chắc hơn hai mươi, so với cô thì lớn hơn, nhưng so về gia vế thì là em chồng, cô thở dài cái rồi giật mình cái

"Tiểu thư Hoài Thục! "

"Trời ơi giật cả mình! "

Vú Nụ kêu làm cô giật mình, bà liền nhíu mày nói

"Cô không canh lũ trẻ ngủ, giờ này còn đi đâu thế hả?"

"Tôi đi vệ sinh không được sao?"

Nói rồi cô bước nhanh vào phòng, cẩn thận hơn tránh cái dây treo ngang cửa phòng, cô bước vào khép cửa rồi thắp đèn lên, ngồi đó trầm tư suy nghĩ, cô ngồi đó nhớ đến cái giọng nói lúc nãy, ai thế nhỉ, cô nhìn qua cái túi bà Hậu cho rồi thầm thắc mắc, tại sao bà Hậu lại cho cái túi này, bà ấy đoán trước mình sẽ bị ma trêu à, rõ ràng lúc nãy có người sờ mó thân thể cô, còn cảm nhận bàn tay lạnh thì thôi rồi, còn có cảm giác là hai người, một trẻ con và một người phụ nữ, cô vừa suy nghĩ tới đó đã giật mình lùi lại phía sau, cô nhìn ra cửa thấy có một bóng người ngồi thù lù ngoài đó, quay qua nhìn đám trẻ đã ngủ say ngất ngây, cô nhìn ra rồi thầm nghĩ, có chuyện gì mà họ đến tìm mình, rõ ràng oan có đầu nợ có chủ, không hận không thù tại sao lại tìm?
Chợt tiếng gõ cửa vang lên, cô giật mình cái rồi quay lại thắp thêm đèn, cô nuốt nước bọt cái rồi rọi đèn soi ra cửa

"Ai?"

"Lạnh quá!"

"Ai vậy?"

"Lạnh quá!"

Rồi cô quay qua đám trẻ, tụi nó vẫn ngủ, cô thấy người đó bò qua rồi bò lại, giọng nói đầy sự bi ai, cô nuốt nước bọt cái rồi thổi tắt một cái nến, như vậy sẽ nhìn rõ người đó hơn

Cô đặt nến bên trái rồi nhìn ra cửa, bỗng cái bóng ngoài ấy biến mất, cô giật mình đảo mắt quanh phòng, rồi thấy bên trái mình có một cái bóng, cô thầm nghĩ chuyến này chết mất thôi, đèn để bên trái thì bóng phải nằm bên phải, chứ mắc mớ gì bóng lại nằm bên trái? Cô liếc qua bên trái rồi chợt thấy cái bóng mình duy chuyển, chợt tay chân cô cũng duy chuyển theo cái bóng, ai đời người bình thường bóng duy chuyển theo người, đằng này người lại duy chuyển theo bóng, cô nghe người ấy nói
"Cho tôi mượn bóng của cô nhé, giúp tôi nhé!"

Nói rồi chân cô tự đứng lên, tự mở cửa, cô không thể nào khống chế bản thân dù vẫn còn tỉnh táo, cô không thể mở miệng dẫu muốn nói, muốn kêu lên, nhưng chỉ nói được trong tiềm thức

"Cô là ai vậy, cô là ai, cô muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Giúp tôi với lạnh quá, lạnh quá!"

Cô ấy vừa nói như vừa khóc kêu gào, cô chợt lạnh rùng mình rồi hỏi

"Cô muốn tôi làm gì? Cô muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Tôi xin cô, tôi xin cô mà, hôm nay bài vị ngoài gốc bồ đề được cô lật lên tôi mới biết con tôi đã chết, chứ người ta úp bài vị tôi xuống tôi không biết nó đã chết, tôi mới mượn xác cô, cho tôi mượn xác cô đi mà!"

Nói rồi cô mới phát hiện mình đã đi ra khỏi nhà, không một ai hay biết, cô lẳng lặng đi khỏi đó, rồi tự trầm mình xuống một con sông sâu và lạnh, cô nói như hét lên
"Cô làm vậy tôi sẽ chết đó!"

"Cô giúp tôi đi mà! "

Rồi cô hụp xuống nước, cô thấy tay mình mò mẩn quờ quanh dưới nước, cô nói trong vô vọng

"Nín thở lâu tôi sẽ chết đó, cô điên rồi à?"

Vừa nói xong thì cô đã thấy hai tay mình ôm lấy một đứa trẻ đã chết chìm dưới đáy sông, cô thấy nó giống với đứa nổi lềnh bềnh trong thùng nước nhà Vú Nụ, cô cảm thấy lạnh buốt hụt hơi, mắt chợt tối sầm lại, tay không còn cảm giác, chỉ còn nghe bên tai có đứa trẻ kêu mẹ ơi

Lúc ấy cô cảm nhận bản thân đã đứt hơi, sông này sâu và lạnh, xuống dưới chưa gì đã thấy tức ngực, rồi từ từ chìm xuống đáy sông, cô cảm giác thằng bé nó rất sợ hãi, nó ôm cứng vào người cô, dẫu rằng bây giờ cô sắp chết, vẫn không buông nó ra

Một cái đùng thật to, mặt nước động mạnh, rồi lát sau có người chạm vào người cô, người đó lay tay cô, còn có cảm giác như người đó truyền không khí vào miệng cô vậy, cảm nhận được sự sống cô ôm.chặc đứa trẻ rồi cô được người đó nắm lôi lên bờ, người đó đập đập vào mặt cô rồi kêu
"Chị dâu, chị dâu à!"

"Hoài Thục! "

Cô lăn qua ói nước rồi thở như chó chết, cô mở mắt ra hít lấy hít để, thấy cậu Cảnh Minh cô mừng rớt nước mắt, cô nhìn mặt cậu xanh lè cậu nói

"Sao nửa đêm chị chạy ra đây thế? Còn đứa trẻ này?"

Cô quay qua nhìn rồi giật mình, bên cạnh mình có xác chết của một đứa trẻ, mặt nó trương phì lên, cô nhìn nó rồi nhớ tới lời của người phụ nữ đó, cô liếc qua cậu rồi nghiêm túc nói

"Báo quan đi cậu!"

"Báo kiểu gì? Trong tay cô ôm xác một đứa trẻ, báo thế nào?"

"Tôi vớt nó lên, thì báo quan điều tra thôi!"

"Ai làm chứng? Người ta sẽ không nghĩ là cô vớt nó lên, mà là cô ôm nó xuống nước!"

"Cậu làm chứng! Rõ ràng cậu thấy...!"

"Tôi chỉ thấy chị ôm nó lên, còn chị có ôm nó xuống không thì tôi không thấy!"

"Ây da cái cậu này, rõ ràng là cậu vớt tôi lên, cậu không thấy tôi cũng suýt chết sao hả, cậu làm chứng cho tôi, chứ cậu định mặc kệ cho người ta bắt tôi à?"
Cậu nhìn vào xác đứa trẻ một hồi lâu, cậu liền sờ vào mặt và tay chân nó, bóp bóp một hồi lâu rồi nói

"Nó đã chết ít nhất là hai ngày rồi!"

Cậu ấn ấn vào người nó nói tiếp

"Nhưng không phải chết đuối, chết rồi mới bị quăng xuống đây!"

Cậu nhìn vào xác nó, giở tay giở chân nó lên thì thấy tay nó lặc lìa, giống như bị gãy xương vậy, cô nhìn xuống lòng bàn tay nó rồi chợt lật lên, dưới ánh trăng cô thấy nó cầm một mảnh vải nhỏ, cô hốt hoảng nói

"Cậu nhìn này!"

Nói rồi cậu liền bảo

"Đừng động, giữ nguyên, cô ở đây canh xác nó, tôi đi báo quan, nhớ là đừng động gì cả!"

Cô xanh mặt rồi gật đầu cái mạnh, cậu liền ba chân bốn cẳng chạy đi, cô ngồi cạnh xác nó mà ốc cục nổi lên rần rần, cô quỳ xuống rồi lạy nó, khấn vái đủ thứ

"Em có linh thiên xin đừng dọa chị em nhé, chị sợ lắm, em có oan ức gì cứ nói cho chị nghe, chị sẽ giúp em, nhưng chỉ xin em đừng dọa nạt chị, chị sợ lắm!"
Cô khấn xong co chân lại chờ cậu Minh về, lát sau quả là rất im ắng, chẳng thấy bị dọa hay hù nhát gì, cô thấy xa xa có nhiều ngọn đuốt sánh với, cô bỗng mừng rỡ rồi đứng dậy, cô đứng run run vì lạnh, cậu chạy lại bế cô lên rồi hô với đám lính

"Đem xác về, sáng nay ta lên phủ các người nói chuyện! "

Nói rồi cậu không nói gì thêm bế cô một mạch về nhà, cô vừa lạnh vừa run hỏi

"Cậu để tôi tự đi, vú Nụ thấy thì chết tôi!"

"Chị nằm yên đi, chị lạnh cóng người rồi thì đi gì nổi, cứ nằm đó cho tôi, tôi bế chị đi còn nhanh hơn đấy!"

"Vú Nụ kệ vú ấy, chị có sợ bà ấy đâu mà nói, lúc nãy còn thấy quát sang sảng cơ mà"

Cậu nói nửa ý châm chọc nửa ý cười ghẹo

Cô rút người lại, tựa như đã thở ra khói vì lạnh, cô lấp bấp nói

"Cảm... Cảm ơn!"

Cậu mỉm cười cái rồi chạy như bay
"Chị dũng cảm lắm đó, rất giỏi!"

Ý cậu nói cô dám ngồi canh xác cho cậu kiếm người, cô mỉm cười rồi nói

"Tôi phải quỳ lạy nó để nó không nhát tôi đấy!"

Nói xong thì cô ngất xỉu luôn, cậu Cảnh Minh lo lắng rồi chạy về nhà, vừa đạp cửa cậu đã vội vàng kêu

"Vú Nụ đâu, ra đây mau, thay đồ lấy nước nóng lau người cho chị ấy, mau lên!"

Vú chạy ra hốt hoảng thấy hai người ai cũng ướt mem, bà chạy theo cậu bào phòng rồi nói

"Cậu thay quần áo đi, cảm lạnh bây giờ!"

Cậu nhìn vào gương mặt trắng bệch của cô lo lắng, đến vú bảo cậu ra ngoài cho vú thay quần áo cho cô cậu mới đi ra, lát sau cậu đưa một chén trà gừng cho vú rồi dặn dò

"Ta có việc lên quan sớm, chăm chị ấy cho chị tỉnh rồi theo tôi lên quan!"

"Lên quan, tại sao cậu lại phải lên quan?"

"Chuyện dài lắm, cho chị ấy uống chén trà này đã!"
Vừa nói xong tiếng gà đã bắt đầu gáy, vú cho cô uống xong thì cô đã tỉnh lại, cô nhìn cậu ngồi ngay trước mắt mới ngồi dậy

"Chào cậu Cảnh Minh! "

"Chị ổn không? Thật sự tôi không muốn ép buộc chị đâu, nhưng mà chúng ta phải lên quan sớm nay!"

"Lên quan"

Cô vừa nghe đã giật mình, chợt gật đầu rồi nói

"Vú Nụ à, bà búi tóc cho cháu, cháu muốn theo cậu lên quan!"

Nói rồi cậu mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng, vú ngồi đằng sau cầm lược búi tóc, cài trâm vàng lên tóc cô, còn lựa y phục đẹp cho cô mặc

"Lên quan nhất định đừng để người ngoài khinh người nhà họ Hoàng chúng ta, có biết không? Mà lên quan có việc gì thế?"

"Tối qua tôi phát hiện có xác chết ngoài bờ sông, tôi vớt nó lên, rồi cậu thấy vậy báo quan!"

Cô ấp úng nói, biết bà vú hay tò mò nên cô nói thêm

"Cậu ấy vớt tôi lên nên ướt theo, một mình tôi không kéo xác thằng bé lên nổi!"
Bà vú gật gật trầm tư rồi nói

"Hèn gì tối hôm qua tôi cứ nghe tiếng trẻ con lạ khóc trong nhà, còn nghe thấy tiếng đập nước chẹp chẹp, còn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, tôi liền đốt giấy tiền vàng bạc trong sân nhà cho họ, để họ không quấy phá, vậy mà lại xui khiến cô đi vớt xác, tình ngay lí giang, tôi không biết bọn họ có tin cô không, vì khác máu tanh lòng, có thể cô sẽ bị cho là hung thủ, nên ăn nói cho thông minh đấy nhé, lỡ miệng một cái là sẽ vào tù, thậm chí là mất mạng!"

Nói rồi bà cũng đã búi xong, cô soi gương cái rồi đứng dậy, bà chỉnh quần áo cho thẳng thớm rồi dặn

"Có sao nói vậy, làm người thật thà ma quỷ cũng quý, đừng làm mất mặt nhà họ Hoàng, cô là con dâu đấy, nghe rõ chưa?"

"Dạ, rõ rồi!"