Chương 70: Cố nhân

Mỹ Nhân Phổ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe đồn, tám thị nữ này đều do một tay Thanh Nữ dạy dỗ, để mỗi người chuyên hạng nhất tài nghệ, như vậy, năng lực của nàng ta nên ở trên cả tám người, để bốn người trong đó lên sân khấu, đây chẳng khác gì là nhường Sấu Ngọc Trai, mà Tống Dật chỉ được đến hòa, chậc chậc, vậy nếu thật sự là Thanh Nữ lên sàn, chỉ sợ nàng muốn hòa cũng không đạt đến.


Người của Thiên Cơ Các không sợ làm lớn chuyện này, tàn nhẫn mà khoe ra chỗ lợi hại của Thanh Nữ.


Đối với mỹ nhân, rất nhiều người đặc biệt là động vật giống đực sẽ có một loại khuynh mộ mù quáng, người đẹp, tài nghệ còn lợi hại như thế, vậy thì sẽ làm hình tượng mỹ nhân không ngừng thăng hoa trong lòng, nháy mắt đã thành hào quang vạn trượng.


Chuyện này cũng như là sự khác biệt giữa bình hoa và bảo vật vô thế giá trị liên thành. Mỹ nhân đơn thuần chỉ là mỹ, đó chỉ là một cái bình hoa chưng trong nhà mà thôi, nhưng mỹ nhân một khi được trang bị thêm nhiều giá trị mà đa số người đều không được trang bị, vậy thì nàng ta liền biến thành bảo vật vô giá.


Trận chiến cuối cùng giữa hai người còn chưa bắt đầu, lời đồn đãi của Thiên Cơ Các đã giúp Thanh Nữ chiếm trước tiên cơ.


Quá quen thuộc với chuyện chơi lưu manh nên Tống Dật một chút cũng không cảm thấy hành vi của Thiên Cơ Các có chỗ nào đáng xấu hổ, nàng thậm chí còn có bảy phần nắm chắc, tám tỳ nữ kia chỉ là người có tâm lấy ra để tôn lên sự tồn tại của Thanh Nữ, nâng lên giá trị con người của nàng ta, chứ chẳng phải là thị tỳ do nàng ta đích thân dạy dỗ gì hết.


Loại kỹ xảo này không gì đáng trách, cũng như lúc trước Họa Cốt tiên sinh muốn mượn danh nghĩa sủng phi của Dung Quý Phi, để nâng lên giá trị bản thân, đặt mình vào địa vị không thể bị đả động, nhưng thứ cuối cùng quyết định để ngươi có thể đứng vững ở vị trí này hay không, vẫn là thực lực của bản thân ngươi.


"Tống tiên sinh, chúng ta ra tiền đặt cược riêng, như thế nào?" Thanh Nữ ánh mắt long lanh, rất là hoặc nhân.


"Lần này Thanh Nữ cô nương muốn dùng cái gì để đánh cuộc?"


Thanh Nữ vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ gõ mặt nạ trên mặt, Tống Dật lúc này mới phát hiện ngón tay nàng ta thon dài đến dị thường, nhìn nhìn lại ngón tay mình, độ tương tự này hơi cao à nha!


"Liền đánh cuộc mặt nạ mà ngươi ta mang trên mặt, ai thua, thì người đó phải tháo mặt nạ xuống trước quần chúng, như thế nào?"


Lời này vừa ra khỏi miệng, chọc đến mọi người phụ họa.


Tôn Triều Hồng lập tức ở sau Triệu Thành tỏ vẻ: "Một ván này nhất định phải làm cho Tống Dật thua!"


Rất nhiều người nghe thấy những lời này của nàng ta đôi mắt liền tỏa sáng. Trên mặt một người, đặc trưng của mắt mũi, thì có độ nhận dạng cao hơn nhiều so với cằm môi, nhìn đôi mắt là hầu như có thể phán định một người là đẹp hay xấu, nhưng mà nhìn cằm cùng miệng liền không thể xác định được, mặc dù phần môi và cằm Tống Dật để lộ ra bên ngoài thoạt nhìn cũng thập phần xinh đẹp, nhưng không phải là có lời đồn, là mũi nàng bị xẻo rớt, trên mặt còn có nhọt cùng bớt hay sao?


Đương nhiên, loại đồn đãi này chỉ thịnh hành trong một bộ phận nhỏ con cháu thế gia, dân chúng bình thường là không biết.


Giờ phút này, bọn họ quá là muốn biết Tống Dật đệ tử chân truyền của Họa Cốt tiên sinh, tương truyền biết vẽ khắc cốt còn có bao nhiêu họa kỹ kinh thế hãi tục rốt cuộc trưởng thành có khuôn mặt như thế nào.


Cái này làm cho đám người ủng hộ Thanh Nữ đều vạn phần hưng phấn. Tỷ như, Tống Dật sợ lộ mặt như vậy, chẳng lẽ là cái sửu bát quái, phải so với Thanh Nữ minh diễm vô phương, nháy mắt sẽ bị hạ gục, cảm giác kia thống khoái cỡ nào chứ?


Hiển nhiên người ủng hộ Tống Dật cũng ý thức được điểm này, dù cho bọn họ có khả năng tò mò dung mạo của đóa cao sơn kỳ ba Tống Dật này hơn nữa, nhưng nếu bị Thanh Nữ nháy mắt hạ gục về khoản dung mạo, bọn họ nhiều ít cũng sẽ cảm thấy thật mất mặt, dù sao đi nữa, ai cũng không muốn bị cho là mình đi ủng hộ một cái sửu bát quái, mặc dù cái sửu bát quái này kinh tài tuyệt diễm, nhưng nàng dù gì cũng là nữ tử a, một khi mặt nạ được tháo xuống, lập tức sẽ bị người đời dựa theo tiêu chuẩn nữ tử mà đánh giá. Nữ tử được coi trọng nhất là đức dung, Tống Dật háo sắc, phần 'đức' này coi như bỏ qua đi, mà phần 'dung' còn bị thua kém người ta, thật sự là...thật sự là......bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả a!


Dù Tống Dật không phải cái sửu bát quái, nhưng nhìn mắt mũi Thanh Nữ kia, con mẹ nó, thật sự là câu hồn nhiếp phách khuynh quốc khuynh thành a, làm gì đào ra một người tùy tiện là có thể so sánh.


Bọn họ dám cam đoan, cái mặt nạ kia mà tháo xuống, cũng đủ làm dậy sóng toàn bộ Thái Khang Thành! Đến lúc đó chỉ cần là giống đực còn thở thì đều sẽ đến quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng ta.


Cho nên, mặt nạ của Tống Dật không thể tháo, Thanh Nữ cũng không thể tháo! Vậy thì làm sao cho phải?


Cái này...đám người ủng hộ Tống Dật gấp đến đỏ mắt.


Ngay cả bảy vị bình thẩm kia ánh mắt đều trở nên khá là quỷ dị, mỗi người đều mang ý xấu. Hàn Duyên Bình cảm thấy, để Tống Dật tháo mặt nạ xuống liền có thể cho mọi người hết hy vọng, Tống Dật gả không ra, sao có thể còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ hắn lớn lên không dễ coi?


Ba người Trung úy quân này đương nhiên hy vọng có thể nhìn một chút dung mạo hoàn chỉnh của Thanh Nữ, để xem bọn họ có nhận sai hay không, nhưng tầm mắt rơi trên mặt Tống Dật, vì cái gì mà cả ruột gan đều cồn cào muốn đem mặt nạ của nàng kéo xuống chứ? Đặc biệt là người cùng Tống Dật giao thoa nhiều nhất là Lư Quân Mạch.


Còn về phần Triệu Thành, hắn là phi thường tán đồng đề nghị của Tôn Triều Hồng, đã nóng lòng muốn thử, Trường Lưu vương sao? Trực tiếp bày tỏ rất chờ mong nhìn thấy diện mạo của Tống Dật.


Lưu Dục thì bị kẹp ở bên trong, hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng Tống Dật đến độ khuôn mặt tuấn tú cũng sắp kết thành sương, giống như tuyết trên núi cao tỏa sáng chói lóa chói đến cả thân thể nhỏ bé của Tống Dật, làm khuôn mặt nhỏ kia dù cách lớp mặt nạ cũng vẫn có thể làm người cảm giác được thần thái phi dương của nàng.


Người khác mang mặt nạ đều có thể che dấu cảm xúc, không biết vì sao đến phiên Tống Dật mang mặt nạ, mặt nạ ngược lại thành đạo cụ tô đậm cảm xúc của nàng. Rốt cuộc là tấm mặt nạ này có độc, hay là người này có độc a?


"Thịnh tình không thể chối từ, tiền đặt cược này ta áp." Tống Dật hào khí can vân mà đáp ứng thách thức của Thanh Nữ, Lưu Dục nghe thấy thiếu chút nữa nghẹn thở.


Mà Thanh Nữ khi nghe đến lời này, lại lộ ra một nụ cười trào phúng, chỉ hơi lướt qua, cơ hồ không ai bắt được, ngoại trừ một nữ tử mặt đồ đen mang nón lụa đen ngồi ở trà lâu sát đường đối diện.


Tiểu nhị chạy bàn thậm chí không biết nàng ta ngồi ở đây từ khi nào, hắn vẫn luôn rót trà ở phía bên này, nhưng khi đi ngang qua chỗ này lần nữa, người này giống như là đột nhiên xuất hiện ở đây. Tiểu nhị vội vàng chạy tới, hỏi: "Khách quan muốn ăn cái gì?"


"Một bình trà là được." Thanh âm nghẹn ngào như gió rít qua khe cửa, móc ra một thỏi bạc đặt trên bàn, ngón tay kia bị quấn kín lụa màu đen, thoạt nhìn thập phần quỷ dị. Tiểu nhị sợ tới mức giật mình, vội vã ứng tiếng rồi rời đi.


Bên kia tỷ thí đã bắt đầu, lần này đương nhiên là phần biểu diễn lớn nhất trong sở trường của hai người - vẽ tranh.


Quy tắc do người đến thách đấu đặt ra, quy định trong nửa canh giờ, vẽ ra hai bức tranh toàn thân, nhưng phải dùng cả hai tay trái phải vẽ ra hai người không giống nhau.


Vương Tĩnh Xu vốn dĩ là thuận tay trái, Vương phu nhân vì sửa đúng cái thói quen này của nàng, mà đã tốn một phen khổ tâm, nhưng kết quả cũng chỉ là làm nàng học xong dùng tay phải để ăn cơm cầm bút mà thôi, nàng dùng thuận nhất vẫn là tay trái.


Nhưng Tống Dật vẽ tranh, người gặp qua nàng vẽ đều biết nàng dùng tay phải, còn về phần tay trái? Cái kia sao có thể ai cũng có thiên phú?


"Một ván này, Tống Dật thua chắc rồi!" Lư Quân Mạch rất có hứng thú mà nhìn Lưu Dục.


"Không đến cuối cùng, lời nói đừng nói đến quá tuyệt đối." Lưu Dục nhắc nhở.


Lư Quân Mạch cười, "Ngươi nhìn xem đám người đang ngồi đây, có ai hy vọng là nàng thắng?"


Lưu Dục nhìn cũng lười nhìn, thật sự là bọn người kia đều muốn nhìn mặt Tống Dật muốn đến gấp gáp, nhưng hắn vẫn nhắc nhở: "Không cần ở trước mắt bao người bất công là được."


Giấy vẽ được trải ra, Thanh Nữ duỗi tay, lập tức có thị nữ bưng lên một cái hộp gỗ nam tinh xảo, mở ra, bên trong toàn là các loại bút mực thuốc màu, trái lại Tống Dật, chỉ một cái túi vải đơn sơ bình thường, nhưng bên trong đồ vật phong phú đến làm người hoa cả mắt.


Nhìn Thanh Nữ từ hộp gỗ nam lấy ra thuốc màu chu đan, lại thấy nàng ta lấy ra một cái bình sứ, đổ chất lỏng bên trong vào một cái đĩa dẹt, Tống Dật vừa thấy thì sắc mặt khẽ biến.


"Nước tẩy màu!" Triệu Quân buột miệng thốt ra. Thứ này là Vương phu nhân và mẫu thân của hắn đều biết, ngoại trừ Vương Tĩnh Xu sẽ không có khả năng có ai biết nữa!


Ngày đó chọc thủng âm mưu của Triệu Quân ở Thượng Lâm Uyển, Lưu Dục, Triệu Thành cùng Tôn Triều Hồng đương nhiên là đã nghe qua cái tên này, nước tẩy màu, đúng là loại nước thuốc để tẩy mực màu chu đan.


Lư Quân Mạch cùng Vương Cường sau khi tiêu tan hiềm khích lúc trước, cũng đã nghe Triệu Quân nói qua chuyện này, đương nhiên cũng biết vật ấy, nhất thời sắc mặt đều có biến hóa.


Chỉ có Trường Lưu vương vẻ mặt mờ mịt, "Ặc......đó là cái gì? Chẳng lẽ chỉ có bổn vương kiến thức hạn hẹp?"


Mọi người yên lặng mà nhìn hắn một cái, quay đầu lại tiếp tục nhìn hai người trên đài.


Tống Dật đột nhiên có chút hiểu ra mục đích Thiên Cơ Các đến khiêu chiến lần này, chẳng lẽ không phải vì 《 Kinh thế lục 》gì đó, mà là muốn thông qua những chi tiết nhỏ độc đáo để chứng minh thân phận của người nào đó.


Quả nhiên, sau khi lấy nước tẩy màu ra, Thanh Nữ lại lấy ra một loại thuốc màu, thuốc màu kia vừa vào đĩa, Tống Dật liền rõ ràng, đây là một loại thuốc ẩn màu, sau khi được xúc tác bởi một loại nước thuốc được điều chế đặc biệt, sẽ làm cho bức hoạ từ không đến có, hiển lộ ra dấu vết, đây là trò xiếc mà nàng dùng khi tỷ thí với Mộ Khôi.


Trò xiếc này tuy rằng rất kinh diễm, nhưng lúc vẽ tranh khó khăn lại cực cao. Bởi vì là thuốc màu ẩn hình, hầu như nhìn không ra nét vẽ ngươi đã vẽ, đương nhiên cũng nhìn không ra hiệu quả đồ vật ngươi vẽ, đối với người bình thường mà nói, loại thuốc màu ẩn hình này căn bản không có biện pháp dùng.


Nói như vậy, họa kỹ của Thanh Nữ này cũng không thể khinh thường.


Thanh Nữ vậy mà muốn dùng kỹ xảo Tống Dật từng thành danh để đánh bại nàng, ha hả, ngây thơ!


Tống Dật đem bút vẽ cùng thuốc màu lấy ra khỏi túi vải, Thanh Nữ cũng liếc mắt một cái, lại không khác gì so với nàng ta, ha hả, đã hết bản lĩnh!


Đã hết bản lĩnh? Từ này không có trong từ điển của Tống Dật.


Người khác có lẽ sẽ rập khuôn theo kỹ thuật của nàng, dựa theo hồ lô vẽ thành gáo, nhưng nàng thì không như vậy, nàng thích chơi đa dạng, dù là đồ vật giống nhau, cũng có thể chơi ra đủ loại khác nhau.


Thời gian đã sắp đến buổi trưa, bá tánh vây xem đã đói đến bụng kêu rột rột, lại không chịu rời đi, sợ bọn họ vừa đi, sẽ bỏ qua trò hay ở đây.


Người bán quầy hàng rong bên đường gánh hoành thánh và cháo thơm ngào ngạt, mời chào khách ăn khắp nơi, làm đám người muốn giữ vững trận địa bên trong lại không chen được ra ngoài ăn miếng cơm xoàng thèm đến độ nuốt nước miếng.


Thời gian quy định là nửa canh giờ, mắt thấy đồng hồ cát tính giờ sắp chảy hết, người đứng xem đằng trước mắt lom lom đến đỏ.


Ngay khi Thanh Nữ để bút xuống, người đang nôn nóng chờ đợi cũng không biết thế gian này vậy mà lại có thời khác mỹ diệu như vậy, gấp không chờ nổi mà muốn nhìn xem kết quả.


Bên kia trước khi đồng hồ cát chảy hết, Tống Dật cũng hầu như đồng thời để bút xuống, hai người nhìn thoáng qua nhau, trong mắt Thanh Nữ là khiêu khích, mà trong mắt Tống Dật lại là ý cười, đúng vậy, chính là cái kiểu cười tủm tỉm mà nàng hay lộ ra nhất, thoạt nhìn ôn hòa, kỳ thật phi thường giảo hoạt, làm Thanh Nữ nghẹn đến thiếu chút nữa không màng hình tượng mà cho Tống Dật cái trợn trắng mắt.


"Làm vãn bối, có thể cho phép Thanh Nữ triển lãm trước không?" Thanh Nữ đứng dậy, nhìn qua thì chỉ là vấn đề trước sau, nhưng nếu đã dùng đồng dạng kỹ xảo, lần đầu tiên nhìn đến, thì tuyệt đối sẽ là kinh diễm, lần thứ hai được triển lãm sẽ làm người bớt đi nhiều ít hứng thú.


Thanh Nữ muốn cướp chính là tiên cơ.


Tống Dật đương nhiên không có khả năng cùng nàng ta tranh cái này, tiện tay cho nàng ta một tư thế thỉnh.


Hai thị nữ tiến lên, trưng ra họa tác của Thanh Nữ.


Đó là một bức Thiếu niên đối dịch đồ*, một cái bàn cờ, một thiếu niên, người trong tranh mơ hồ có thể nhìn ra là bộ dáng 10 năm trước của Lư Quân Mạch. Trong bức họa, hắn dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm phía trước, phảng phất như chỗ ngồi trống kia có ai đó đang ngồi.


*tranh vẽ thiếu niên đang chơi cờ


"Không phải nói dùng hai tay vẽ hai người sao? Nơi này chỉ có một người!"


Người đã nghe qua về bức họa kia của Tống Dật đương nhiên biết là chuyện như thế nào, nhưng đại đa số bá tánh lại không biết, chỉ là cảm thấy cổ quái mà thôi.


Thấy thanh âm nghị luận bên dưới càng lúc càng lớn, Thanh Nữ mới không nhanh không chậm tiến lên, hướng về phía chỗ trống trên bức họa, phun ra nước thuốc hiện hình, ngay trong tích tắc đó, họa kỹ kinh thiên mà Triệu Thành cùng Trường Lưu vương dẫn luôn lấy làm tiếc nuối lập tức xuất hiện.


Bàn cờ đối diện, một nam tử mỹ mạo mặc bạch sam từng nét từng nét hiện ra, nghiễm nhiên là Dự Vương Lưu Dục, hơn nữa là Lưu Dục thời niên thiếu. Cùng lúc đó, đằng sau hắn nở rộ ra một mảng hoa cúc xán lạn, đẹp không sao tả xiết.


Quần chúng vây xem đằng trước Sấu Ngọc Trai toàn bộ sôi trào. Ăn hoành thánh quên nuốt, uống nước thì trực tiếp một ngụm phun ra.


Mạc Cốc Quân lộ ra một nụ cười đắc ý với Lý Mật, "Như thế nào?"


Lý Mật sờ sờ cằm, "Rốt cuộc cũng có chút giống."


Mạc Cốc Quân vừa muốn châm chọc vài câu, liền nghe được Lý Mật khinh bỉ nói tiếp: "Nhưng cũng chỉ thường thôi!"


Mạc Cốc Quân hừ lạnh một tiếng, "Chờ thắng được chúng ta lại nói những lời này đi!"


Lý Mật chân thành nhắc nhở: "Ngươi tự tin mù quáng như vậy là không tốt!"


Rốt cuộc là ai tự tin mù quáng? Ngươi đối với Tống Dật mới là tự tin quá mức đi?


"Lần này, ngươi có vẻ nhặt trúng một thứ nguy hiểm rồi." Nhìn xong tranh, Lý Mật thiện ý mà nhắc nhở.


"Cái gì?"


"Không có gì."


Mọi người đã bị bức họa của Thanh Nữ chấn kinh rồi. Trên chỗ bình phán có vài người sắc mặt lại hết sức trầm trọng. Đó chính là ba người Lư Quân Mạch và Lưu Dục.


Thanh Nữ muốn vẽ tranh Lưu Dục và Lư Quân Mạch cũng không có gì đáng giá để kinh ngạc, nhưng mà, nàng ta vẽ lại là bộ dáng thuở thiếu thời của bọn họ, có thể nói, bộ dáng kia vô cùng giống với bọn họ khi còn ở tuổi thiếu niên, người mà mười mấy năm trước chưa thấy qua bọn họ hoặc là đối với bọn họ không quen thuộc căn bản là không biết hoặc là không nhớ được những đường nét non nớt này.


Thời kỳ bất đồng, giai đoạn tuổi tác bất đồng, vì trải qua nhân sinh, khí chất thần thái có khác biệt rất lớn, lúc ấy Lưu Dục hầu như không cười, mà Thanh Nữ lại đem loại khí chất này của hắn nắm giữ không bỏ sót. Lư Quân Mạch khi ấy cũng không có vẻ trầm ổn đại khí của bây giờ, mà là tính tình phi thường dễ xúc động, thái độ đối với Lưu Dục luôn luôn đối địch, bức họa cũng đem thần thái này thể hiện đến gãi đúng chỗ ngứa, cả Lư Quân Mạch cùng hai người kia cũng đều bừng tỉnh, chính xác, năm đó, Lư Quân Mạch chính là cái đức hạnh này.


Mà có ai sẽ quen thuộc bọn họ mười năm trước, còn đem bọn họ ghi khắc đến mười năm?


Mọi người ngẩng đầu nhìn về Thanh Nữ phía trên đài, mà Thanh Nữ cũng đang nhìn về phía bọn họ, trong mắt toát ra một tia thống khổ, giây lát lướt qua, thậm chí còn quay đi, phảng phất như sợ bị bọn họ bắt được.


Cái kiểu muốn nói lại thôi này, ngược lại làm người muốn ngừng mà không được.


Lư Quân Mạch cùng Vương Cường đều tâm thần kích động, đây chứng tỏ là A Xu đang muốn nhận bọn họ sao? Ánh