Đăng vào: 12 tháng trước
Cánh tay phải của Tống Dật bị ngựa đá, một cú này cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, nghĩ đến chắc là khi nàng nhào ra, Lưu Dục tay mắt lanh lẹ, kịp thời thu cương ngựa.
Dù chưa thương gân động cốt, nhưng sưng đau là khó tránh khỏi, trong vòng vài ngày muốn viết vẽ gì thực sự có chút khó khăn, nhưng cố tình chuyện tốt đúng lúc này lại được đưa đến cửa.
Kim bài băng nhân Phượng Vũ phu nhân phe phẩy cây quạt lông đuôi Khổng tước của nàng ta đi vào Tường Vi viên, mặt đẹp đưa đẩy, "Tống tiên sinh thương này đã khá hơn chưa?"
Tống Dật nửa nằm trên giường mỹ nhân, lười nhác nói: "Chỉ sợ một chốc một lát vô pháp giúp phu nhân họa mỹ nhân đồ."
"Vậy thật đúng là đáng tiếc, hôm qua hoàng thượng hạ chỉ, phải cử hành một buổi hồng lâu yến cho các quý nữ công tử tuổi tròn 15 chưa hôn phối trong các công huân thế gia danh môn vọng tộc, Trường Lưu vương, Trấn Quốc tướng quân, còn có Dự Vương điện hạ đều nằm trên danh sách."
Nghe thấy mấy cái tên này, ánh sáng trong mắt Tống Dật bùng lên, nàng bình tĩnh bò xuống khỏi giường mỹ nhân, nhịn đau nâng tay phải lên, nói: "Thương tích của Tống Dật tuy trọng, nhưng nếu là có thể vì phu nhân ra sức, mặc dù là phế đi, cũng có thể họa."
Phượng Vũ phu nhân tay cầm quạt lông Khổng tước che miệng cười, bộ dạng ta-biết-ngay-mà.
Cười xong, lấy ra thiệp mời, nói: "Ngày mai giờ Thìn, Thượng Lâm Uyển."
"Điều kiện thì sao?" Chuyện tốt cỡ này, không thể không có điều kiện, Phượng Vũ phu nhân lại không làm mua bán lỗ vốn.
"Ngu gia nữ nhi công tử tài mạo song tuyệt, chỉ cần Tống tiên sinh đừng đánh mất tiêu chuẩn là được. Nếu lại giống như lần trước, ta sẽ rất khó xử."
"Tống Dật đã biết."
"Nhi nữ của Từ Kính Ngôn quân chính Trung úy quân yếu ớt, thân kiều thể nhược, tiên sinh khi vẽ tranh cho nàng, thỉnh để tâm nhiều hơn." Một tờ ngân phiếu thoải mái hào phóng mà đưa cho Tống Dật.
Nụ cười trên mặt Tống Dật chân thành thêm vài phần, "Cái này đương nhiên."
Thượng Lâm Uyển là lâm viên hoàng gia, quy mô tuy không vượt qua cấp một cấp hai ở Lưu Hán Vương triều, nhưng nhờ gần hoàng cung, khí thế rộng rãi, lại có phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, tuyệt đối là chỗ tốt để nói chuyện yêu đương.
Tống Dật thu thập một phen, dùng thiệp mời tiến vào Thượng Lâm Uyển, đều có cung nhân an bài chỗ ở cho nàng. Tống Dật vừa mới dàn xếp xong, liền có người mời nàng đến đình giữa hồ Ngọc Hồ nói chuyện.
Tống Dật hỏi thăm, té ra người mời là họa sư cung đình Hàn Duyên Bình.
Thượng Lâm Uyển lấy Ngọc Hồ làm ranh giới, nam tả nữ hữu, mỗi người có chỗ ở. Tuy thượng vị giả có tâm tác hợp, nhưng rốt cuộc khác biệt nam nữ vẫn cần phải bận tâm một chút, cho nên, người, chỉ có thể nhìn từ xa không thể dâm loạn, nếu thật sự muốn nhìn kỹ dáng người dung mạo, có bức họa để tham khảo.
Đây là chức trách lần này của hai vị họa sư.
Nữ tử biết vẽ tranh nhiều, nhưng nữ tử xuất đầu lộ diện, còn lấy vẽ tranh mà sống, toàn bộ Thái Khang Thành, có thể đếm trên một bàn tay, mà có thể xuất đầu cỡ Tống Dật, không có ai.
So sánh ra, nam họa sư toàn bộ Thái Khang Thành không có một vạn, cũng có 8000, người có thể vào cung làm việc, nói một câu ngàn dặm mới tìm được một cũng không quá đáng. Cho nên ở trước mặt nữ họa sư mười dặm chọn một như Tống Dật đây, Hàn Duyên Bình rất có điểm kiệt ngạo.
Suy nghĩ của hắn thậm chí có chút lỗi thời, mặc dù đồn đãi vị Tống họa sư này mang mặt nạ, tránh trực tiếp xuất đầu lộ diện, nhưng trong mắt hắn cũng là không phải phụ nữ nhà lành, cùng đứng một chỗ nói chuyện với nhau, cũng ngại không khí dơ bẩn.
Thấy được cung nhân từ xa nhẹ nhàng mà đến, đằng sau một nữ tử ăn mặc bình dân đi theo, Hàn Duyên Bình tùy tay thêm vào lư hương vài viên hương liệu. Hương khí trở nên nồng nặc hơn, phảng phất làm như vậy, thì có thể át đi sạch sẽ mùi vị trần tục đáng khinh trên người nữ nhân kia.
Hắn cúi đầu rũ mắt, dâng hương pha trà rất là phong nhã, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cũng không lễ phép mà đứng dậy đón. Chúng cung nhân lui ra, chỉ còn Tống Dật đứng ở trong đình, đó là muốn cho nàng biết thân phận khác biệt, nên nhận rõ bổn phận. Ai ngờ Tống Dật phảng phất như không cảm thấy, thong thả ung dung ngồi xuống bên cạnh đài để đàn, tiện tay vỗ lên đàn.
Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, giống như không cốc u lan, đón sương sớm, từ từ nở rộ, lại như chim bói cá hót trên cây liễu, giương cánh lướt qua mặt hồ, gợn sóng lăn tăn.
Tay Hàn Duyên Bình dừng lại, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy cách đó một trượng, nữ tử trong bộ quần áo thủy lam, rũ mắt đánh đàn, thần thái an tường, rời xa thế tục huyên náo, cảnh giới này, trực tiếp đem người kéo vào tiên cảnh, mà trước mặt chính là vị tiên nhân không nhiễm phàm trần kia.
Tấm mặt nạ bạc mỏng kia, khắc hoa tinh tế, lại không mất đại khí giản dị, đường nét ít ỏi, liền vì khuôn mặt bị che khuất mà tăng thêm vẻ cao thâm ưu nhã.
Nghe đến xuất thần, tiếng đàn lại đột nhiên im bặt, tiên nhân ngẩng đầu, ánh mắt liễm diễm, lười nhác phóng qua, Hàn Duyên Bình theo bản năng mà ngừng thở, liền nghe được bên kia cười vui vẻ, "Hàn tiên sinh nguyên lai là thích học đòi văn vẻ, một khúc vừa rồi của Tống Dật, tiên sinh có thể nghe vào tai không?"
Hàn Duyên Bình sắc mặt đỏ lên, có chút xấu hổ buồn bực, chỉnh lại sắc mặt, đem một chén trà nhỏ đẩy đến đối diện, "Một canh giờ nữa, quý nữ công tử đều sẽ vào Thượng Lâm Uyển, Tống tiên sinh có cao kiến gì không?"
"Cao kiến thì không dám. Nghe nói Hàn tiên sinh là vẽ tranh cho các nương nương trong cung?"
Hàn Duyên Bình ngẩng cái đầu kiêu ngạo lên, đáp: "Đúng vậy."
"Hàn tiên sinh nếu không kiêng dè chuyện vẽ tranh cho các nương nương, như vậy, kỳ thật cũng không kiêng dè chuyện vẽ tranh cho các quý nữ."
"Như thế nào?"
Tống Dật giơ giơ cánh tay phải, "Tay phải của ta có thương tích, nghe nói lần này quý nữ có mười người, muốn kịp thời vẽ nhiều bức như vậy, sợ là lòng có dư mà lực không đủ."
"Tống tiên sinh muốn mời ta hỗ trợ?"
"Đúng vậy. Với bút pháp thần kỳ của Hàn tiên sinh, tin rằng các quý nữ thích ngươi vẽ tranh cho họ hơn."
Cái cằm kiêu ngạo của Hàn Duyên Bình lại giơ lên, cũng không phủ nhận những lời này, có bao nhiêu quý nữ thế gia muốn mời hắn vẽ tranh, cũng mời không được.
"Nhưng bên này số lượng còn nhiều hơn, ta chưa chắc rảnh."
"Không sao, chờ khi tiên sinh nhàn rỗi hỗ trợ một chút, Tống Dật đã vô cùng cảm kích."
Nam nhân có vô dụng nữa cũng phải nịnh, nịnh đến khi bọn họ tự vừa lòng, đương nhiên cũng sẽ dễ làm việc chung, đương nhiên, trước khi nịnh hắn, ngươi cũng phải để hắn nhìn ra chỗ bất phàm của ngươi, nếu không, có thành tâm nịnh nọt hơn nữa ngoại trừ bị hắn khinh bỉ thì cũng không có giá trị gì.
Hiển nhiên, Tống Dật là người am hiểu sâu sắc chuyện này, lần nói chuyện này thập phần hòa hợp, không cần một khắc toàn bộ đều bàn bạc thỏa đáng.
Đợi đến cuối giờ Thìn, ma ma trong cung dẫn theo toàn bộ cung nữ người hầu, tính cả Tống Dật cùng nhau ra đại môn nghênh đón quý nữ giá lâm, nhìn đến chiếc xe ngựa lóa mắt bên kia, đúng là Phượng Vũ phu nhân, hai bên chào hỏi, thoải mái thân thiện.
Giờ Tỵ canh ba xe ngựa của các quý nữ nối gót tới, đi đầu chính là An Dương quận chúa Lưu Giác, đây là đường muội của Lưu Dục, nữ nhi của Tề vương Lưu Nguyên, tuổi vừa mới mười lăm, đúng là thời điểm kiều nộn nhất.
Sau đó là Triệu Xu nữ nhi của Thừa tướng Triệu Phương, huynh trưởng của nàng ta là Triệu Thành. Tiếp theo đó là hai vị mà Phượng Vũ phu nhân thỉnh Tống Dật nàng đặc biệt chiếu cố, Ngu Thiếu Dung nữ nhi Chấp Kim Ngô, muội muội Ngu Hiếu Khanh, cùng với nữ nhi của Từ Kính Ngôn quân chính Trung úy quân.
Dung mạo người Ngu gia tất nhiên là bất phàm, nhưng Từ Nhược nữ nhi của Từ Kính Ngôn quân chính Trung úy quân kia thì có điểm khó có thể tiêu hóa, dung mạo bình thường không nói, lại thật sự tròn trịa béo tốt vô cùng.
Tống Dật hầu như nghe được tiếng khóc ai oán phát ra từ dưới chân nàng ta, tiểu tâm can có chút gánh nặng đến chịu không nổi, liếc mắt nhìn Phượng Vũ phu nhân một cái, Phượng Vũ phu nhân nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông Khổng tước linh, ánh mắt liếc xéo qua, mị hoặc chúng sinh.
Thôi được, vì một trăm lượng bạc kia, dù không có chỗ nào đẹp nàng cũng có thể che lại lương tâm mà khai quật cho ra chỗ đẹp.
Một hàng chín người, mỗi người mang hai thị nữ tùy thân thêm vài người hầu.
Từ thái độ chào hỏi lẫn nhau giữa các nàng có thể thấy được, quan hệ giữa Ngu Thiếu Dung cùng Từ Nhược vô cùng thân cận, đại khái đều xuất thân từ Trung úy quân, những người khác thì đối với An Dương quận chúa cung kính có thừa, thân cận lại không đủ, duy độc Triệu Xu cả cung kính cũng là miễn cưỡng, An Dương quận chúa đối với nàng ta thì cả lễ phép cơ bản cũng lười lấy ra.
Bên này đã xuống ngựa hết, lại chậm chạp chưa vào cửa. Mấy quý nữ tốp năm tốp ba đứng thành cụm nói chuyện phiếm, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ai thân ai sơ, An Dương quận chúa cao ngạo ương ngạnh, tất nhiên là không ai dám đến gần, Triệu Xu tuy dịu dàng hơn nhiều, lại có vẻ không hợp với Lưu Giác, những người khác đều đắc tội không nổi hai bên, đương nhiên cũng sẽ không cố ý thân thiết với nàng ta.
Ngu Thiếu Dung cùng Từ Nhược tất nhiên là không cần phải nói, đều là từ Trung úy quân, từ chuyện Tống Dật nằm bẹp giữa đường lần trước có thể thấy được, tính cách Ngu Thiếu Dung có chút ác liệt, dù sao cũng là xuất thân từ gia tộc được thịnh sủng như vậy, kiêu căng một chút, không thể tránh khỏi. Mà Từ Nhược tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng tính cách mềm mại, ở trước mặt Ngu Thiếu Dung giống như nha đầu vụng về hầu hạ công chúa kiêu ngạo, chọc đến mấy vị quý nữ đằng sau nhịn không được ghé mắt.
"Còn phải đợi người sao?" Tống Dật khó hiểu.
Phượng Vũ phu nhân che miệng thấp giọng nói: "Văn Thành quận chúa còn chưa tới."
Tống Dật thầm giật mình, lại không dám nói nhiều.
Vị này chính là gái lỡ thì còn lớn tuổi hơn cả nàng, sao bên trên đến bây giờ mới nhớ đến chuyện giải quyết hôn sự cho nàng ta? Chưa lập gia đình lại có thân phận tuổi tác có thể xứng đôi với nàng ta, trong thiên hạ cũng không được mấy người.
Mấy quý nữ thân kiều thể quý, đợi ước chừng một khắc, phần lớn đã lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Ma ma, đi xem thử, nàng ta là không dám tới, hay là cố ý để chúng ta chờ!" An Dương quận chúa là người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn đối với vị đường tỷ này.
Bà tử hầu hạ nàng vội vã trấn an: "Văn Thành quận chúa nói chuyện với Hoàng Hậu nương nương, đại khái nói hơi lâu, chủ tử tạm thời đừng nóng nảy."
Là Hoàng Hậu muốn lôi kéo nàng ta nói chuyện, những người khác có oán khí nữa cũng phải nhịn. Lưu Giác bĩu môi, rất không hài lòng, nhưng cũng không làm sao được, chỉ oán giận nói: "Hoàng tẩu thật là lo lắng, Thiền tỷ tỷ cũng hai mươi có tám, cho dù nàng ta tới, chẳng lẽ thật sự còn có thể tìm được phu quân xứng với nàng ta?"
Lời này nói ra có chút lộ liễu.
Tuy nói Lưu Thiền có thân phận cao nhất trong đám này, nhưng tuổi tác bày ra đó, già hơn các nàng mười tuổi có thừa, lại tới tranh đoạt hôn phu với các nàng, trong mắt người nhìn thực sự có chút buồn cười.
Trong đám quý nữ, liền có ba bốn người lấy khăn lụa che miệng, quay đầu qua một bên, che giấu ý cười trên mặt.
Ước chừng lại qua một khắc, mới nghe được tiếng xe ngựa, mọi người sôi nổi quay đầu lại, liền thấy nơi xa một chiếc xe ngựa giản dị tự nhiên được Trung úy quân mênh mông cuồn cuộn tiền hô hậu ủng chậm rãi chạy đến, kinh phụ đô úy Ngu Hiếu Khanh đích thân dẫn đường phía trước.
An Dương quận chúa kêu lên một tiếng, rốt cuộc phất tay áo bỏ đi. Một hàng bà tử nha hoàn đuổi theo, nháo ra một phen thật lớn động tĩnh.
Triệu Xu nhàn nhạt liếc mắt một cái, lộ ra một nụ cười châm chọc, Ngu Thiếu Dung thì cười đến thập phần thoải mái, vẻ mặt đắc ý, những người khác thì cúi đầu rũ mắt, tận lực làm bản thân biến thành một kẻ không biết gì.
Ngựa dừng lại, xa phu buông chân đạp xuống, thị nữ đỡ Văn Thành quận chúa Lưu Thiền xuống xe, bước đi chậm rãi, ám hương thoang thoảng, khuôn mặt điềm đạm trầm tĩnh, trong mắt có một tia ưu sầu không thể bỏ qua.
Quý nữ 28 tuổi, đều có bộ dáng cùng uy thế như nàng, trải qua thay đổi triều đại, khí chất lắng đọng theo năm tháng này đám nữ tử kiều quý sống trong nhung lụa không thể so sánh.
Ánh mắt Ngu Hiếu Khanh cơ hồ luyến tiếc dời đi, Lưu Thiền lại phảng phất như không thấy, chỉ nâng tay với các quý nữ hướng nàng ta hành lễ, mở miệng nói: "Để chư vị đợi lâu, ma ma, dẫn người vào viên đi." Đối với chuyện An Dương quận chúa Lưu Giác, không đề cập một chữ.
"Hay là An Dương quận chúa có ý với Ngu đô úy?" chờ người tan hết, Tống Dật hỏi Phượng Vũ phu nhân.
Phượng Vũ phu nhân chậm rãi phe phẩy quạt lông Khổng tước linh, tạo ra một làn gió thơm, "Tống tiên sinh là người thông minh, nói vậy hôm nay tình hình này đã nhìn ra chút manh mối."
Tác giả có lời muốn nói: Về Phượng Vũ phu nhân, phía trước có một chương kim bài băng nhân, là sau đó sửa lại.