Chương 46: Tôi đồng ý để cô làm bạn gái tôi

Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Nấm

Beta: Nhan Tịch, TH

Tiểu Hồng Mạo nhanh chóng tìm thấy đối tượng xem mắt ở tiệm cà phê. Sau khi thấy cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch của đối phương thì cô lập tức hiểu vì sao Bạch Tuyết lại muốn thuê người đến gặp anh ta.

Người này là khách hàng mới của Bạch Tuyết, một trai thẳng EQ thấp, công việc của anh ta là khai thác nguồn năng lượng mới. Dạo này anh ta gặp thất bại trong cả công việc lẫn tình cảm nên bị trầm cảm và có khuynh hướng muốn tự sát.

Trước đó Bạch Tuyết đã nói chút thông tin cá nhân của người này cho Tiểu Hồng Mạo: “Anh ta tên là Trương Phi Minh, hoàn cảnh gia đình vốn rất tốt, nhưng do anh ta kiên trì nghiên cứu một loại năng lượng mới có thể thay thế hoàn toàn xăng dầu nên gần như tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà. Tiếc rằng nghiên cứu mãi chưa thành công. Nửa năm trước mẹ anh ta bị bệnh nên Trương Phi Minh phải dừng nghiên cứu nguồn năng lượng mới của mình và đi tìm việc làm. Nhưng anh ta không quen cách làm việc của xí nghiệp lớn nên làm việc chẳng vui vẻ gì. Gần đây mẹ anh ta lại bắt đầu sắp xếp để anh ta đi xem mắt. Nhưng EQ anh ta thật sự quá thấp, xem mắt thất bại thì thôi lại còn bị đối tượng xem mắt mỉa mai, chế nhạo.”

“Nghiên cứu không thành, công việc không hài lòng, hơn nữa còn bị cô gái xa lạ mỉa mai. Ba điều cùng đả kích đã khiến anh ta bắt đầu tự ti, trầm cảm, nghi ngờ cuộc sống rồi sinh ra tâm lý chán đời.” Bạch Tuyết nói, “Nên chị nghĩ đầu tiên phải khiến anh ta khôi phục sự tự tin. Mục đích hôm nay em đến gặp anh ta chỉ có một, đó là khen anh ta, khen anh ta, khen anh ta, khen đến khi anh ta tự tin về bản thân thì thôi.”

Nhớ lời Bạch Tuyết dặn, Tiểu Hồng Mạo chậm rãi đi đến trước bàn: “Xin chào, cho hỏi có phải anh là anh Trương không?”

Trương Phi Minh nghe thấy giọng nói dễ nghe, chần chờ ngẩng đầu, vừa thấy Tiểu Hồng Mạo thì hơi nghi ngờ: “Cô là?”

“Tôi là Hồng Hồng.” Tiểu Hồng Mạo mỉm cười.

“Hồng… Hồng Hồng?” Sau khi Trương Phi Minh phản ứng đây là đối tượng xem mắt hôm nay của mình thì lập tức bị dọa bật dậy khỏi ghế. Vì quá nhanh nên khiến ghế bị đổ. Trương Phi Minh thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình thì lập tức xấu hổ không thôi, đứng tại chỗ lo sợ bất an, thậm chí không dựng ghế lại.

“Dựng ghế lên đi.” Tiểu Hồng Mạo nói rồi ngồi xổm xuống.

“Không, không cần đâu, để tôi.” Có lẽ do quá sốt ruột, Trương Phi Minh đã đập vào tay Tiểu Hồng Mạo.

Tiểu Hồng Mạo nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình, lại nhìn Trương Phi Minh không nhận ra được. Bỗng cô hiểu vì sao người này liên tục xem mắt thất bại.

Hai người ngồi đối diện nhau. Trương Phi Minh căng thẳng không dám nói gì, ngồi uống cà phê suốt, cũng không dám nhìn Tiểu Hồng Mạo một cái.

Người này không nói bất cứ điều gì, muốn khen cũng không tìm được cái cớ.

“Anh không muốn nói gì với tôi sao?” Tiểu Hồng Mạo chỉ đành chủ động tìm đề tài.

Trương Phi Minh nhanh chóng nhìn Tiểu Hồng Mạo, sau đó sửng sốt lắc đầu.

“Nhưng… Chúng ta đến đây xem mắt mà? Anh không muốn tìm hiểu bạn gái tương lai một chút sao?” Tiểu Hồng Mạo lại hỏi.

Lúc Trương Phi Minh nghe thấy chữ bạn gái thì mặt đỏ lên, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Tôi… Tôi biết cô chướng mắt tôi, tôi… Tôi…”

“Tôi thích mà.”

“!!” Trương Phi Minh không tin được ngẩng đầu.

“Tôi cảm thấy anh khá tốt. Tuy anh không quá đẹp trai, nhưng rất văn nhã, là mẫu người tôi thích. Anh không thích nói chuyện, nhưng đàn ông yên tĩnh mới trầm ổn. Bằng cấp của anh lại cao, nhân phẩm cũng tốt, tôi rất thích anh.” Vì một nghìn đồng kia của Bạch Tuyết, Tiểu Hồng Mạo gần như che kín lương tâm lại.

“Thích tôi?”

“Nghe nói anh đang nghiên cứu? Hơn nữa còn những mười năm, anh có thể kiên trì làm một việc suốt mười năm, chắc anh là một người rất giàu nghị lực và ước mơ.”

“Hả… Thật không?”

“Tôi cực kì ngưỡng mộ những người dám theo đuổi ước mơ.” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục khen, “Anh là người như vậy.”

“Thật ư?” Trương Phi Minh chưa từng được người khác khen như vậy, hơn nữa còn khen chuyện anh ta thích nghiên cứu nên tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, không nén được cười ngây ngô.

Tiểu Hồng Mạo biết mình đã tìm được điểm đột phá, cũng không kiềm được bật cười vui vẻ.

Lúc anh Sói bước vào quán cà phê thấy được cảnh tượng như vậy. Tiểu Hồng Mạo mặc váy dài hoa, đang cười với một người đàn ông trông ngốc ngốc.

“Có thứ trên miệng anh, anh muốn lau đi không?” Trước đó Trương Phi Minh luôn căng thẳng uống cà phê, uống đến váng sữa quanh miệng. Tiểu Hồng Mạo muốn nhắc anh ta từ lâu nhưng Trương Phi Minh quá căng thẳng, Tiểu Hồng Mạo không dám khiến anh ta sợ. Giờ thấy không khí giữa hai người hòa hoãn một chút, cô mới lên tiếng nhắc.

“À à.” Trương Phi Minh đỏ mặt, cuống quít dùng mu bàn tay lau đi.

“Anh đừng dùng tay, ở đây có khăn giấy.” Tiểu Hồng Mạo đưa khăn giấy cho Trương Phi Minh. Kết quả, không biết Trương Phi Minh bị làm sao, nhìn khăn giấy sững sờ, cũng không vươn tay cầm lấy. Tiểu Hồng Mạo không nói lên lời, đành phải trực tiếp nâng tay lau giúp anh ta.

Một ngọn lửa không tên bỗng nhiên từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, anh Sói không kiểm soát được lao đến, cầm tay Tiểu Hồng Mạo muốn giúp người nào đó lau khóe miệng.

“Sói… anh Sói?” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc nhìn anh Sói bỗng nhiên xuất hiện.

“Em đang làm gì?” Anh Sói gần như là nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một hỏi.

“Tôi… Tôi…” Tiểu Hồng Mạo nhìn anh Sói rồi lại nhìn Trương Phi Minh, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Muốn nói là công việc thôi, nhưng vừa nãy cô che lương tâm lại động viên anh ta, nhỡ lại kích thích Trương Phi Minh vừa ra ngoài thì đâm xe. Nói là xem mắt, không hiểu sao Tiểu Hồng Mạo lại không nói được.

“Anh ta là ai?” Anh Sói quay đầu lại trừng Trương Phi Minh.

“Anh ấy… Anh ấy là…” Tiểu Hồng Mạo cũng không biết phải giới thiệu thế nào.

“Chào anh, tôi là Trương Phi Minh, là đối tượng xem mắt của Hồng Hồng.” Ngàn tính vạn tính, Tiểu Hồng Mạo không hề nghĩ đến Trương Phi Minh chất phát im lặng không nói vừa nãy mồm mép bỗng lanh lợi như vậy.

“Anh!”

Vẻ mặt Tiểu Hồng Mạo đau khổ, cô cảm thấy tay mình sắp bị anh Sói bóp gãy.

“Hồng Hồng?? Đã gọi là Hồng Hồng rồi. Coi bộ buổi xem mắt rất thuận lợi.” Vẻ mặt anh Sói dữ tợn, tức quá hóa cười.

“Tôi… Tôi…” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy mình nên giải thích một chút, nhưng lại không biết phải giải thích kiểu gì.

“Hồng Hồng là cô gái đầu tiên nói thích tôi.” Tuy EQ Trương Phi Minh thấp, nhưng IQ người ta cao đó. Mỗi câu Tiểu Hồng Mạo nói anh ta đều nhớ rõ.

“Thích??” Ánh mắt anh Sói nhìn Tiểu Hồng Mạo như muốn giết người.

Tiểu Hồng Mạo cảm nhận được sát khí, cô chỉ có thể xấu hổ cười ngờ nghệch, ha ha ha ha…

“Chào anh, đã một giờ rưỡi rồi. Có phải ngài nên về làm việc rồi không?” Hùng Nhị nhìn qua thẻ làm việc trước ngực Trương Phi Minh, có lòng tốt nhắc nhở.

“Đúng, đúng, tôi phải đi làm.” Trương Phi Minh lập tức phản ứng, “Hồng Hồng, tôi đi làm trước đây, không sẽ bị muộn.”

“Ừ ừ, hôm nào liên lạc sau.” Tiểu Hồng Mạo trả lời theo phản xạ.

“…” Hùng Nhị cảm thấy bác sĩ Tiêu muốn chết rồi.

“…” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy hình như vừa nãy cô đã nói sai điều gì rồi.

Chỉ có Trương Phi Minh không hề phát hiện, vô cùng vui vẻ trở lại làm việc. Mẹ à, mẹ sắp có con dâu.

Sói ta không nói một lời, chỉ nhìn Khăn đỏ chằm chằm, nhìn đến mức cô đổ mồ hôi đầy đầu, đứng ngồi không yên. Nhìn đến mức Hùng Nhị cho rằng quý ngài nhà mình không im lặng mà sẽ bùng nổ. Nhưng trong giây phút im lặng bất thường đó, anh Sói bỗng buông lỏng tay Tiểu Hồng Mạo.

“Giải thích.” Anh Sói cố gắng kìm nén cơn giận của mình, vẫn chọn cho Tiểu Hồng Mạo có cơ hội giải thích.

“Giải thích cái gì? À à! Anh nói chuyện vừa nãy hả, tôi… Cái đó, vừa nãy tôi đang làm việc.” Tiểu Hồng Mạo chột dạ giải thích, tuy cô cũng không biết vì sao mình lại chột dạ.

“Làm việc? Từ khi nào công việc của cô biến thành xem mắt thế?” Anh Sói cắn răng hỏi.

“Là vậy, thật ra người kia là người bệnh của đồng nghiệp tôi, anh ta có khuynh hướng tự sát.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng giải thích, “Anh cũng biết công việc của tôi là chữa trị những người bệnh có khuynh hướng tự sát mà.”

“Chuyện này liên quan gì đến việc xem mắt?” Anh Sói hỏi.

“Thì… Lúc anh ta đi xem mắt liên tục thất bại cũng là một trong các nguyên nhân khiến anh ta trầm cảm và muốn tự sát. Vì vậy đồng nghiệp tôi nhờ tôi giúp một chút, giả bộ đến đây xem mắt, giả bộ rất thích anh ta. Sau đó khiến anh ta khôi phục sự tự tin một lần nữa, đơn giản vậy thôi.” Tiểu Hồng Mạo giải thích.

“Giả bộ thích anh ta?” Vị Sói nào đó dường như bị chạm vào dây thần kinh nhạy cảm, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Tiểu Hồng Mạo, anh hỏi, “Giống như em giả bộ thích tôi hả?”

“Không… Không phải.” Tiểu Hồng Mạo lắc đầu phủ nhận.

“Không phải cái gì?” Anh Sói chất vấn.

“Với anh ta là giả bộ, còn anh thì không phải.” Tiểu Hồng Mạo quyết đoán nói.

Gần như là vừa dứt lời, Tiểu Hồng Mạo đột nhiên thấy quanh thân nhẹ nhõm, sát khí vô hình bỗng biến mất.

“Phù ~~~” Tiểu Hồng Mạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh Sói coi như hài lòng với câu trả lời này, sắc mặt cũng tốt hơn một chút, nhưng mà: “Mấy ngày nay em làm gì?”

Tiểu Hồng Mạo biến mất mấy ngày nay, anh Sói vẫn luôn muốn hỏi một câu này.

“Tôi… Tôi nghỉ phép.” Tiểu Hồng Mạo trả lời.

“Nghỉ phép? Vì sao phải xóa số điện thoại khi nghỉ phép?” Anh Sói trách tội.

“Xóa? Làm gì có?”

Anh Sói nghi ngờ nhìn Tiểu Hồng Mạo, bấm số điện thoại của Tiểu Hồng Mạo ngay trước mặt cô. Ngay sau đó tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

“Anh xem, có thể gọi được mà.” Tiểu Hồng Mạo đưa điện thoại cho anh Sói  xem.

Anh Sói nhíu mày, hỏi tiếp: “Thế có phải em xóa WeChat của tôi không?”

“Không, sao tôi có thể xóa WeChat của anh được.” Tiểu Hồng Mạo phủ nhận.

Anh Sói nhìn Tiểu Hồng Mạo, dùng điện thoại mình gửi một tin cho Tiểu Hồng Mạo, lúc này tin nhắn gửi đi thành công. Anh Sói chớp mắt, bỗng hơi mơ hồ, mấy ngày trước không phải như vậy mà.

“Anh Sói, anh không giận tôi chứ?” Tiểu Hồng Mạo cẩn thận hỏi.

“Em hy vọng tôi tiếp tục tức giận hả?” Anh Sói nhìn Tiểu Hồng Mạo một cái.

“Không không không, đương nhiên không rồi.” Tiểu Hồng Mạo cười ha ha.

Nụ cười này của Tiểu Hồng Mạo khiến sự buồn bực suốt năm ngày của anh Sói tan biến, nghĩ thầm quả nhiên cô gái này vẫn để ý anh. Chắc lần trước anh tức giận khiến cô sợ. Ừ, sau anh cố gắng dịu dàng một chút vậy.

“Bệnh viện các em thật kỳ lạ. Phương pháp chữa trị người bệnh cũng kỳ lạ và quái gở, nào là bắt cóc, còn xem mắt nữa.” Anh Sói nói.

“Quản mèo đen mèo trắng làm gì, bắt được chuột thì là mèo tốt thôi.” Tiểu Hồng Mạo cười nói.

“Người khác tôi mặc kệ nhưng sau này em không được làm vậy.”

“Hả?” Tiểu Hồng Mạo khó hiểu.

“Xem mắt, bắt cóc, mấy cái khác đều không được.” Anh Sói bá đạo ra lệnh.

“Nhưng đây… Đây là công việc của tôi.” Tiểu Hồng Mạo khó xử nói.

“Em làm được bao nhiêu tiền?” Anh Sói biết tính tham tiền của Tiểu Hồng Mạo, quyết định dùng tiền lôi kéo.

“Nói ra chắc anh không tin.” Nhắc đến tiền lương thì Tiểu Hồng Mạo lại đau lòng.

“Trên thế giới này, không có mức lương khiến tôi không thể tin được.” Sói đại gia tỏ vẻ chỉ cần cô muốn, không có gì khiến anh không trả nổi.

“Một nghìn rưỡi.”

“??”

“Một tháng.”

“…”

“Bao ăn bao ở.”

Đãi ngộ kém như vậy? Xem ra Tiểu Hồng Mạo thật sự rất thích công việc này. Thôi vậy, nếu cô thích công việc này như thế thì tùy cô đi. Cùng lắm nếu cô bị bắt vào đồn cảnh sát thì anh đi nộp tiền bảo lãnh là được. Có điều…

“Cái khác tùy em, nhưng không được đi xem mắt nữa.” Anh Sói cứng rắn nói.

“Vì… Vì sao?”

“Bởi vì, tôi đồng ý để em làm bạn gái tôi.” Anh Sói chảnh choẹ nói.

“!!!” Tia sét đánh trúng đầu, Tiểu Hồng Mạo hoá đá ngay tại chỗ.

HẾT CHƯƠNG 46