Chương 34: Ấm áp (một)

Ve Kêu Mùa Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Đêm hôm đó hai người liền nắm tay nhau một mực xem TV, bầu không khí hài hòa đến mức sủi bọt tăm, vẫn là mang theo loại tình cảm yêu thương nhẹ nhàng như vậy.


Thẳng đến khi điện thoại của Lương Giác Quân vang lên, sau khi nghe điện thoại bắt đầu thì thầm nói một đống tiếng Anh với đối phương, nghe ngữ khí và nội dung thì hẳn là phụ thân và mẹ kế của nàng. Hạ Dịch Nặc nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ, vì vậy đứng dậy, dùng ngón tay chỉ lên đồng hồ treo tường lại chỉ chỉ về phía cửa, tỏ ý nói mình cần phải trở về rồi. Lương Giác Quân vừa nghe điện thoại, vừa đi theo.


Hạ Dịch Nặc đưa lưng về phía Lương Giác Quân thay giày xong, mở cửa, một lần nữa xoay người lại muốn nói tạm biệt với Lương Giác Quân. Lương Giác Quân tiến lên ôm lấy Hạ Dịch Nặc, cũng ở bên tai Hạ Tiểu Bảo khe khẽ nói một câu good night. Hạ Dịch Nặc chẳng qua là hé miệng mỉm cười, đôi mắt lóe sáng, lẫn tránh thứ khiến cho trái tim người ta loạn nhịp không thôi.


Hạ Dịch Nặc rời đi không bao lâu, Lương Giác Quân cũng kết thúc cuộc nói chuyện. Cúp điện thoại liền nhìn thấy một cái tin nhắn: "Ngủ ngon." Lương Giác Quân nhịn không được muốn nở nụ cười, bên trong đôi mắt màu đen hiện lên một đoàn hỏa diễm dịu dàng. Truyền thuyết về trái táo kia, thật sự là, rất linh nghiệm.


Hình thức hai người yêu đương rất đơn giản, ban ngày hai người đều bận rộn với công việc của mình, phần lớn thời gian buổi tối chính là một bữa ăn đơn giản, hoặc là cùng chạy bộ chơi cầu lông. Lương Giác Quân vốn rất có hứng thú với việc vận động, mỗi tuần ít nhất là hai lần, hơn nữa còn là một cao thủ tennis. Còn đồng chí Hạ Tiểu Bảo thì sao, chỉ có thể nói là Tuý Ông không phải ở rượu*.


(*Ý chỉ là có dụng ý khác)


Sáng sớm hôm nay tâm tình của Hạ Tiểu Bảo siêu cấp tốt, chính là bởi vì buổi sáng khi vừa rời giường, Lương lão sư thân ái liền nhấn chuông cửa nói là đến đưa bữa sáng. Hạ Dịch Nặc cười toe toét hỏi sao hôm nay đột nhiên lại như vậy, cho rằng sau khi cánh tay khỏi hẳn rồi sẽ không còn được đãi ngộ bữa sáng yêu thương nữa.


Lương Giác Quân nhướng mày: "Coi như là đền bù cho bữa ăn khuya lần trước đi."


Hạ Dịch Nặc mở ra xem, lại là bữa sáng do Lương Giác Quân tự mình làm. Lúc trước khi cánh tay bị thương một tháng, tuy rằng mỗi ngày cũng là một bữa sáng chu đáo, nhưng mà đều là bữa sáng Lương Giác Quân mua ở cửa hàng trước tiểu khu, chưa từng có những thứ do Lương Giác Quân tự mình làm.


Trong lòng Hạ Dịch Nặc cảm thấy ấm áp.


Lương Giác Quân nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc đang ngây người đứng bên kia: "Ngẩn người làm gì, nhanh chóng ăn đi, không cho phép chỉ ăn một chút đã nói no rồi." Sau đó đi thẳng vào phòng bếp lấy chén đũa.


Hạ Tiểu Bảo nhìn theo bóng lưng Lương Giác Quân, quả thực là cảm động đến sắp muốn khóc rồi.


Đến Viện y học, hai người tiến vào đại sảnh, tách ra hai hướng khác nhau đi đến thang máy. Sau khi Hạ Dịch Nặc đi vào thang máy liền đứng ở một vị trí gần cửa, bộ dáng hớn hở, chào hỏi với những người quen biết. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một nữ sinh tóc ngắn chạy tới, đang ôm một hộp lớn đầu hút pipet và găng tay, Hạ Dịch Nặc đưa tay chắn cửa thang máy giúp nữ sinh một chút, nữ sinh bước vào cửa, có chút thở hổn hển mà nói cám ơn. Hạ Dịch Nặc lễ phép hỏi lầu mấy, nữ sinh nói, tầng mười, cám ơn.


Hạ Dịch Nặc bận rộn từ sáng cho tới trưa, Đường Thụ Lương từ văn phòng đi ra, bắt lấy Hạ Dịch Nặc còn chưa kịp tháo bao tay xuống: "Tiểu Hạ, có xem email ta chuyển cho ngươi chưa?"


Hạ Dịch Nặc: "Còn chưa kịp xem."


Đường Thụ Lương: "Chính là năm nay sẽ có đại hội về Y học tái tạo và tế bào gốc, hai năm trước tổ chức ở Bắc Kinh ngươi không có tham dự, năm ngoái ở Nghiễm Châu, năm nay ở Đại Liên. Ngươi chuẩn bị một chút, trước tiên là đăng ký trên mạng, đưa Lưu Nghiên cùng đi."


Hạ Dịch Nặc: "Ah, chỉ có ta cùng Lưu Nghiên đi thôi sao?"


Đường Thụ Lương: "Trong thời gian này Tiểu Kha và Vương Manh còn có nhiệm vụ khác, ngươi mang theo tiểu sư muội đi tham dự một chút. Những loại đại hội thế này có thể không thú vị lắm, nhưng vì học viện đã cho chúng ta một hạn ngạch, như thế nào cũng phải tham dự một chút. Sang năm ngươi cũng đã tốt nghiệp rồi, cũng đến lúc nên cân nhắc đến chuyện công tác một chút, đi đến đại hội lần này xem thử xem có nảy ra ý tưởng gì mới không. Ban đầu có một diễn đàn trẻ dành để trao đổi học thuật, ta đã suy nghĩ một chút, bài viết mới của ngươi còn chưa được xuất bản, công bố số liệu mới thì không quá thích hợp, nhưng số liệu cũ cũng không được, huống chi ngươi cũng bận rộn, không có thời gian. Khi nào có thời gian thì xem email một chút."


"Được rồi, ta sẽ nói với Lưu Nghiên một tiếng."


"Chi phí đi lại của sinh viên trong học viện về nguyên tắc là tàu điện, ngươi sớm đặt vé máy bay khứ hồi đi, phòng thí nghiệm sẽ thanh toán."


"Được rồi, cám ơn Đường lão sư."


Nói thật, loại hội nghị này thường thường sẽ mời một số chuyên gia ngành công nghiệp nước ngoài, lãnh đạo cao cấp của các doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế trong những lĩnh vực có liên quan, trưởng nhóm nghiên cứu các trong học viện và giám đốc các sở nghiên cứu, tuân theo tính chuyên nghiệp, tính định hướng, các nguyên tắc quốc tế, tận lực giúp cho các công ty trên toàn cầu trong lĩnh vực có liên quan, người làm học thuật, các tổ chức nghiên cứu xây dựng một sự hợp tác lẫn nhau, trên nền tảng tự do thể hiện và giao lưu trao đổi, thúc đẩy hợp tác kinh doanh quốc tế. Đối với những sinh viên về học thuật đơn thuần mà nói, thật đúng là không thể làm được gì cả, chủ yếu là mở mang kiến thức. Mấu chốt là, bây giờ Hạ Dịch Nặc rất không muốn rời khỏi C thành.


Giữa trưa phòng thí nghiệm luôn có những nhóm bạn cùng nhau đến nhà ăn của học viện ăn trưa, đây cũng là cách tốt nhất để những người mới nhanh chóng làm thân với các sư huynh sư tỷ. Hạ Dịch Nặc nói đại khái với Lưu Nghiên về chuyện tham dự đại hội ở Đại Liên vào tháng sau, cần xin nghỉ phép thời gian lên lớp trước, thí nghiệm cũng phải sắp xếp thời gian thật tốt. Sau khi nghe nói cô gái nhỏ liền rất hưng phấn, một bữa cơm đều hỏi lung tung cái này cái kia.


Cơm nước xong xuôi, thời tiết hơi nóng, Vương Manh và Kha Định Hào nói muốn đi mua đồ uống, mấy người còn lại liền đứng ở cửa ra vào vừa trò chuyện vừa chờ. Hạ Dịch Nặc nhàm chán đứng đó, không nghĩ tới liền nhìn thấy Lương Giác Quân và phó giáo sư Tề Mễ Lan cùng phòng thí nghiệm đi đến trước mặt. Tề Mễ Lan là giáo sư đứng lớp của Hạ Dịch Nặc năm đó, là một phụ nữ trung niên mập mạp tốt bụng.


Hạ Dịch Nặc đứng thẳng tại chỗ, chờ khi hai người đến gần, tất cung tất kính mà lên tiếng: "Xin chào Tề lão sư, xin chào Lương lão sư."


Tề Mễ Lan nhiệt tình hỏi: "Tiểu Hạ ăn cơm chưa?"


Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua Lương Giác Quân, Lương Giác Quân chỉ mỉm cười không lên tiếng.


Hạ Dịch Nặc: "Đã ăn rồi, đang chờ người."


Tề Mễ Lan: "Ta và tiểu Lương đang định đi ăn, chúng ta vào trước đây."


Hạ Dịch Nặc: "Tề lão sư gặp lại sau, Lương lão sư gặp lại sau."


Lương Giác Quân gật gật đầu, đi theo Tề Mễ Lan vào phòng ăn. Giữa trưa giảng viên và sinh viên trong phòng thí nghiệm của viện sĩ Trình đều thống nhất đặt trước món ăn, mỗi ngày sẽ có nhân viên của nhà ăn trực tiếp đem cơm trưa của bọn họ đưa đến phòng thí nghiệm, giữa trưa rất hiếm khi Lương Giác Quân lại đích thân xuống nhà ăn ăn cơm.


Ai, bộ dáng một câu cũng không nói của Lương lão sư vừa rồi, thật sự là quá đẹp rồi.


Còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên lại nghe thấy có người kêu một tiếng: "Nghiên Nghiên!"


Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Lưu Nghiên nói với cô bé đứng trước mặt: "Huyên Di! Thật là tình cờ, ngươi cũng tới đây ăn cơm sao!"


Hạ Dịch Nặc cúi đầu cười, nghĩ thầm, không phải sao, đến nhà ăn tất nhiên là để ăn cơm rồi, đứa nhỏ ngốc.


"Đúng vậy a, ngươi đi cùng mọi người trong phòng thí nghiện sao?" Thẩm Huyên Di nói xong, ánh mắt lại nhìn nhìn Hạ Dịch Nặc.


"Ân!" Lưu Nghiên quay đầu nói với Hạ Dịch Nặc đang đứng ở bên cạnh cùng với mấy sư huynh sư tỷ khác, "Đây là bạn cùng phòng của ta Thẩm Huyên Di."


Thẩm Huyên Di chào hỏi mọi người, nói một tiếng chúng ta đi ăn cơm, liền cùng bạn đi chung đi vào nhà ăn.


Buổi tối trở về phòng ngủ, Thẩm Huyên Di hỏi Lưu Nghiên: "Lúc giữa trưa người đứng ở bên cạnh ngươi, trắng trẻo cao gầy, mặc trang phục màu xanh lam, chỉ đeo một bông tai bên phải, là tân nghiên cứu sinh cùng phòng thí nghiệm của các ngươi sao?"


Lưu Nghiên cười to: "Cái gì tân nghiên cứu sinh? Đó chính là đại sư tỷ của chúng ta! Đại sư tỷ hướng dẫn ta làm thí nghiệm đấy!"


Thẩm Huyên Di rất kinh ngạc: "Không thể nào?! Ta còn tưởng là tân nghiên cứu sinh! Nhìn qua tưởng là tuổi còn rất nhỏ! Buổi sáng ta từng gặp nàng ở trong thang máy, lúc ấy ta đang ôm một cái hộp lớn, nàng hỏi ta đến lầu mấy sau đó nhấn thang máy giúp ta."


"Trùng hợp như vậy sao? Hạ sư tỷ nhìn qua thật đúng là rất trẻ tuổi."


"Trước kia luôn nghe ngươi nhắc đến sư tỷ của ngươi, còn cho rằng là một người rất nghiêm túc cứng nhắc, thật không ngờ lại như vậy."


"Cho các ngươi không tin a, hì hì, có phải là vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp hay không?"


"Ân. Đại sư huynh đại sư tỷ trong phòng thí nghiệm của chúng ta đều sắp ba mươi rồi, cũng đều kết hôn."


"Hạ sư tỷ năm nay hình như 25 tuổi, nghe nói còn chưa có bạn trai."


"Thiệt hay giả vậy?"


"Đúng vậy a, điều kiện tốt như vậy, đại khái là ánh mắt cao a. Với lại, tháng sau Hạ sư tỷ còn đưa ta đến Đại Liên tham gia đại hội a."


"Chỉ có hai người các ngươi?"


"Đúng vậy a!"


"Quá hạnh phúc!"


Đảo mắt liền đến Trung thu. Lần đầu tiên Hạ Dịch Nặc cảm thấy ngày nghỉ lễ phải về nhà "Trải qua cùng mọi người" là chuyện khó xử, lại trách cứ bản thân thật sự là bất hiếu. Nghĩ đến Lương Giác Quân phải một mình, trong lòng cảm thấy khó chịu. Lương Giác Quân trái lại phất tay nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta ở Trung Quốc cũng là có bằng hữu a. Học viện giao lưu Quốc tế có tổ chức một party trung thu, May nói ta cùng đi."


Hạ Dịch Nặc hỏi: "Trình Giảo Kim? Các nàng cũng đón tết trung thu sao?"


Lương Giác Quân vỗ Hạ Tiểu Bảo một cái: "Cái này gọi là nhập gia tùy tục. Lần sau khi gặp người ta ngươi tuyệt đối đừng thốt ra ba chữ Trình Giảo Kim."


"Được rồi, đã biết rồi. Chơi vui vẻ."


Đêm đó cơm nước xong xuôi Hạ Dịch Nặc lấy cớ là trong trường học có việc liền trở về, hơn tám giờ từ dưới lầu nhìn thấy trong phòng của Lương Giác Quân vẫn là tối đen như mực, biết rằng Lương Giác Quân nhất định là chưa trở về, liền an tâm ngồi chờ ở trong xe. Mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, sau đó không biết qua bao lâu thì nghe thấy có người gõ cửa sổ xe.


"Sao lại ngủ rồi, đợi bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho ta?" Lương Giác Quân hỏi.


Hạ Dịch Nặc dụi mắt, nhìn thấy Lương Giác Quân: "Chỉ một lát thôi", nói xong chào hỏi với Trình Giảo Kim đứng sau lưng Lương Giác Quân, "Hi, May."


May hướng Hạ Dịch Nặc vẫy tay tỏ ý chào hỏi, cười đến mập mờ. Sau đó chủ động nói tạm biệt đi về trước.


"May có tên tiếng Trung hay không, nếu chưa có liền đề nghị nàng lấy tên Trình Giảo Kim là được rồi. Đây chính là đại đại nhân vật vào thời Tùy Đường." Hạ Dịch Nặc xuống xe, mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đứng tại chỗ hoạt động gân cốt một chút.


"Còn nói giỡn. Mở điều hòa như vậy ngủ quên sẽ bị cảm lạnh."


"Sẽ không đâu. Trở về chứ?"


"Chỉ sợ đi lên cũng vô ích thôi", Lương Giác Quân chỉ chỉ phòng ở tối như mực nói, "Bị cúp điện."


"A? Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này Hạ Dịch Nặc mới phát hiện, tòa nhà trước mắt đen sì một mảnh.


"Toàn trường đều cúp điện, có thể là được 20 phút rồi, lúc đó party cũng sắp kết thúc. Có người gọi điện thoại cho bảo vệ khoa và quản lý rồi, nói là bởi vì kỳ nghỉ tết trung thu, nhân viên sửa chữa không đủ, đang giải quyết vấn đề cung cấp điện ở tầng lầu thí nghiệm."


Hạ Dịch Nặc gật gật đầu: "Thời điểm quan trọng, tất nhiên vẫn phải ưu tiên lầu thí nghiệm và lầu dạy học, khu nhà ở từ từ sẽ đến. Các đồng chí tăng ca làm thí nghiệm thì thảm rồi, nhất là đang làm dở thí nghiệm."


"Hy vọng sẽ nhanh chóng sửa xong, vất vả cho mọi người rồi."


"Vậy, còn chúng ta?"


"Ngươi cứ nói xem?"


Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên lóe lên một vầng sáng: "Trong nhà của ta có nến!"


Lương Giác Quân mỉm cười dịu dàng mà không nói gì. Hạ Dịch Nặc khóa kỹ cửa xe, lôi kéo Lương Giác Quân song song đi về phía nhà ở.


Dựa vào đèn pin điện thoại trong tay, hai người thuận lợi đi vào phòng. Vừa vào cửa Hạ Dịch Nặc nói nến ở trong phòng sách, sau đó liền đi vào tìm. Sau khi tìm được hân hoan mà giơ một cặp nến lên, lúc đứng thẳng người dậy, phần trên đầu gối đập thẳng vào ngăn tủ bên chân một cái. Hạ Dịch Nặc mặc quần ngắn, không có bất kỳ mảnh quần áo nào để giảm bớt lực va chạm, đau đến mức nàng lại ngồi xổm xuống, nhe răng trợn mắt.


Lương Giác Quân nghe được động tĩnh liền chạy vào hỏi làm sao vậy, Hạ Dịch Nặc cắn răng nói không có việc gì, va chạm một chút mà thôi. Nói xong liền đứng lên, lấy tay che đi cái đầu gối vừa đụng phải một chút.


Lương Giác Quân đi qua cúi người, đẩy tay Hạ Dịch Nặc ra: "Mau nhìn xem có bị thương ở đâu hay không."


Mượn ánh sáng điện thoại trong tay, trên đầu gối của Hạ Dịch Nặc bong một miếng da, xung quanh đỏ đỏ một mảnh, đoán chừng ngày mai liền sẽ xuất hiện vết bầm tím, cũng may không có bị thương tổn đến xương.


Lương Giác Quân nhíu mày, đưa tay qua xoa xoa. Hạ Dịch Nặc ah một tiếng kêu lên, chột dạ nhìn thoáng qua Lương Giác Quân, sau đó chỉ ngây người mỉm cười.


Lương Giác Quân hỏi: "Có đau hay không?"


Hạ Dịch Nặc vội nói: "Khi mới đụng vào thì đau, bây giờ không có cảm giác gì rồi, ha ha ha."


Lương Giác Quân vẫn là ngồi xổm ở đó, ngẩng đầu nhìn Hạ Dịch Nặc, nhàn nhã nói: "Nhưng mà lòng ta đau."


Ah trái tim nhỏ bé của ta, Hạ Dịch Nặc cảm thấy trái tim của mình đều muốn hóa thành một vũng nước rồi.


Hạ Dịch Nặc: "Đau lòng sao? Nếu không, ta xoa xoa giúpngươi đi?"