Chương 47: Thiên nhãn bồ đề (năm)

Trộm Mệnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tình trạng của Thành Lạc Gia không tốt lắm, khi Lê Viễn tìm được hắn, hắn đang ở bệnh viện. Té xỉu ở ven đường, được người qua đường hảo tâm đưa đến bệnh viện.


Khi ba người Lê Viễn chạy tới, Thành Lạc Gia còn chưa tỉnh lại, đang được truyền dịch trong phòng bệnh.


Khâu Từ đi trả viện phí, Lê Viễn và Lâm Mạn chờ ở ngoài hành lang, lúc này Lâm Mạn nhỏ giọng hỏi: "Muốn nói cho mấy người Thành ba ba không?"


"Ừm."


Lâm Mạn nói: "Để em nói, em biết anh không am hiểu ứng đối khi trưởng bối đề ra nghi vấn, để em."


Lê Viễn xoa đầu nàng, luôn săn sóc như vậy. Khi còn nhỏ hắn cứ luôn trốn tránh con bé giống bánh trôi hấp nhân đậu là nàng, bây giờ không muốn trốn nữa, nửa khắc cũng không muốn.


"Mạn Mạn, chúng ta đem hôn kỳ đẩy lên sớm đi."


Lâm Mạn mở to mắt nhìn hắn, mặt đỏ lên, nói: "Không được, ba mẹ em đến cuối năm mới có rảnh mà về nước."


Lê Viễn lại nói: "Vậy chúng ta bay đi Canada."


Lâm Mạn cười cười, hỏi: "Lê đại công tử muốn cưới em tới như vậy a, em lại không chạy mất. Khi còn nhỏ em đã thích anh, thật vất vả chờ đến khi cả anh, em đều trưởng thành, còn tóm được anh, em không nỡ nhả ra đâu, em là của anh, anh đừng lo."


Nàng dỗ hắn, lại nói: "Em đi gọi điện thoại, bằng không Thành ba ba sẽ lo muốn chết."


Lê Viễn nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Mạn mới vừa đi, hắn liền thấy Khâu Từ đến.


Trong tay Khâu Từ có một xấp hóa đơn, hắn đi tới ngồi xuống nói: "Cho dù thân thể hắn bình phục, về sau vẫn sẽ trốn nhà đi."


"Ừm." Lê Viễn hiểu tại sao Thành Lạc Gia muốn trốn đi, sau vụ tai nạn phát sinh từ hai năm trước, ba mẹ Thành gia chẳng khác nào giam cầm Thành Lạc Gia lại, lúc đầu là ngay cả cửa nhà cũng không cho phép ra, sau đó thấy hắn không vui, liền nới lỏng, có thể đi lại ở xung quanh khu nhà giàu. {LAOHU}


Nhưng cũng chỉ giới hạn ở xung quanh đó, không thể vào nội thành, không thể lên xe đi chỗ khác, không được leo núi, cho dù chỉ là đỉnh núi nhỏ cao 100 mét cũng không được.


Vốn dĩ bởi vì A Lạc mấy năm nay có "biểu hiện tốt đẹp", ba mẹ Thành gia mới dần dần cho phép hắn đi thêm vài nơi. Ai ngờ ngày đó hắn chạy bộ, làm chân bị cắt mở ra một cái miệng to, máu chảy không ngừng.


Thành mẹ lại lập tức cấm hắn ra ngoài, ngay cả cửa nhà cũng không cho phép ra. Bà ta thật sự quá sợ con trai độc nhất xảy ra chuyện, mấy năm nay lo lắng đến nỗi thần kinh đều suy nhược.


Nhưng A Lạc lần này không đồng ý, trực tiếp cự tuyệt.


Một nhà ba người đã xảy ra cãi cọ kịch liệt.


Ngày hôm sau, A Lạc nửa đêm trốn nhà, còn kéo cái chân bị thương, rời đi cái nơi mà đối với hắn chẳng khác gì nhà tù.


Lê Viễn biết hắn tỉnh lại, chuyện đầu tiên nghĩ đến, vẫn là đào tẩu, nhưng ba mẹ Thành gia tuyệt đối sẽ không để hắn đi. Bọn họ thà có một đứa con trai không vui vẻ, cũng không muốn con lại gặp nguy hiểm.


Lê Viễn thấy hắn mở ra khung chat, hỏi: "Lại đang nói chuyện phiếm với Nam Tinh tiểu thư?"


"Không có, nàng rất bận." Khâu Từ trên đường tới bệnh viện đã gửi tin nhắn cho Nam Tinh, nhưng đến bây giờ còn chưa thu được hồi phục, hắn nhìn mấy lần, lần này cả một cái dấu chấm câu cũng không có.


Lê Viễn thấy hắn tựa hồ có chút mất mát, nói: "Nàng là ai, cậu cũng không biết rõ, đúng không. Dễ dàng thích một người quá thần bí, cũng không phải sáng suốt."


Vừa dứt lời, Lâm Mạn đi gọi điện xong quay lại nghe thấy, vừa đi vừa nói: "Thích chính là thích, làm gì còn phân chia cái gì sáng suốt với không sáng suốt." Nàng giống như đại tỷ tỷ vỗ vỗ vai Khâu Từ, nói, "A Từ, cậu đừng nghe ca ca cậu nói bừa, anh ấy là tên ngốc trong chuyện tình cảm, còn dám dạy đệ đệ. Việc này cậu phải hỏi mình, mình ủng hộ cậu."


Lê Viễn dựa ghế nhìn nàng, hỏi: "Nghe như Lâm tam tiểu thư rất có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm?"


Khâu Từ ngửi thấy mùi dấm, không đúng, là mùi ngọt ngay của cẩu lương hai người này rải.


"Đương nhiên phong phú nha." Lâm Mạn cúi người nói, "Lê đại công tử có phải đã quên, em theo đuổi anh 5 năm kia, mười tám ban võ nghệ đều dùng sạch, vô cùng vất vả."


Lê Viễn cười, nói: "Vất vả rồi."


Vẻ mặt ngán ngẩm Khâu Từ bỗng nhiên thu được Nam Tinh trả lời.


"."


Tuy chỉ có một cái dấu chấm, nhưng Khâu Từ cũng rất vui vẻ.


Xa xa tại Thượng Hải Nam Tinh cũng không phải rất vui vẻ, nàng chơi với Đại Hoàng cả ngày, Đại Hoàng chạy mệt, không chạy nữa, lại về trong bóng mát dưới mái hiên nằm bò.


Đào lão bản nấu xong cơm chiều, kêu Nam Tinh vào nhà ăn.


Nam Tinh cầm đũa, Đào lão bản cầm bình thuốc, một lọ đổ ra mấy viên, một lọ lại một lọ. Mấy viên thuốc đủ màu nằm trong lòng bàn tay, ông ngưỡng cổ dùng nước uống thuốc xong, mới cầm đũa lên.


Nam Tinh nói: "Ngày mai tôi đến công ty dịch vụ việc nhà, tìm cái bảo mẫu. Tôi không biết nấu cơm, ông cũng không thể ôm phòng bếp ngột ngạt."


"Nhiều người, bất tiện." Đào lão bản lại nói, "Lại nói hai ngày trước có một thanh niên tới tiệm, nhìn dáng vẻ còn rất quan tâm cô, hắn tên Khâu Từ."


"Ồ......" Nam Tinh hỏi, "Hắn nói gì đó?"


Đào lão bản khẽ cười nói: "Đều là những lời quan tâm cô."


Nam Tinh biết mình lắm miệng, việc này có nghĩa là nàng rất để ý Khâu Từ nói gì. Nàng rũ mắt, nói: "Ăn cơm, ăn không nói."


Đào lão bản vẫn không động đũa, chỉ nói: "Ta một người không thuộc Huyền môn cũng có thể tiếp thu cô, huống chi là Khâu Từ, nhìn như là có hiểu biết mấy thứ này."


"Mạng của hắn không dài như của tôi."


Đào lão bản cứng đờ, đây là khúc mắc của Nam Tinh, nhưng cũng là sự thật không thể phủ nhận. Ông muốn Nam Tinh thay đổi, trở nên lạc quan vui vẻ hơn một chút. Nhưng chuyện như tình cảm này, rõ ràng là không thích hợp thúc đẩy.


Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, trăm năm sau, Khâu Từ chết đi. Nếu có con, Nam Tinh cũng phải tận mắt nhìn thấy con mình chết đi. {LAOHU}


Quá tàn nhẫn.


Đào lão bản không nói nữa, chỉ là thở dài trong lòng, tùy duyên đi.


&&&&&


Khi tiếng chuông di động của Nam Tinh vang lên, đã là 11 giờ đêm. Nàng bị tiếng chuông đánh thức, thấy là cái số lạ, còn là tỉnh khác, tưởng kẻ lừa đảo, trở mình không để ý nữa.


Tiếng chuông vang rồi ngừng, bất quá mười giây, lại vang lên.


Nam Tinh lúc này mới tiếp, nhưng không mở miệng. Bên kia đợi một hồi, mới ôn thanh hỏi: "Xin hỏi là Nam Tinh tiểu thư sao?"


"Đúng vậy."


"Thực xin lỗi trễ như vậy còn quấy rầy cô, thật sự rất xin lỗi. Tôi là mẹ của A Lạc, số là tìm thấy từ di động của hắn. Tôi tra xét rồi, hôm hắn trốn nhà đi, nói chuyện với cô gần năm phút, mấy năm nay, hắn hầu như không gọi điện cho ai, cho dù là chúng ta, cũng không thể nói được nửa phút."


Chỉ vài câu ít ỏi, Nam Tinh đã thấy rõ ràng dục vọng kiểm soát mãnh liệt của vị mẫu thân này rồi.


Nàng cũng mơ hồ hiểu ra tại sao Thành Lạc Gia chân thương còn chưa lành liền muốn trốn nhà đi.


Người bên kia thở dài một cái, nói: "Thật sự rất xin lỗi, nhưng thân là một người mẹ, tôi rất muốn biết quan hệ giữa cô và con trai tôi. Hiện giờ cảm xúc của nó thật sự không ổn định, tôi hy vọng cô có thể giúp nó, cũng giúp chúng ta, khuyên nó ngoan ngoãn mà ở trong nhà, chúng ta cũng là vì tốt cho nó."


Nam Tinh nói: "Tôi chỉ gặp hắn một lần, tôi nghĩ sở dĩ hắn chịu nói nhiều với tôi như vậy, là bởi vì tôi chỉ là một người xa lạ, cho dù có nói gì, tôi cũng không can thiệp được, với hắn mà nói là không hề ràng buộc."


"Aizz ——" bên kia tiếp tục thở dài, nói một lời, liền thở dài một cái, tràn ngập lo lắng cùng bất đắc dĩ, "Có lẽ thật sự là như vậy. Xin lỗi, đã quấy rầy cô lúc trễ như vậy."


Bà ta luôn miệng xin lỗi cho đến khi treo điện thoại, Nam Tinh nghĩ đến thanh niên có vẻ ngoài sảng khoái kia, lại nghĩ để vẻ mất mát khi hắn nhắc đến sự cố hai năm trước, không biết sao, lại cảm thấy mọi chuyện sẽ trở nên không ổn.


Mới từ bệnh viện ra Khâu Từ thu được tin nhắn của Nam Tinh, lần này là hai chữ.


"Ngủ rồi?"


"Chưa."


Trả lời chưa được 5 giây, di động liền vang lên. Tim hắn cũng đi theo tiếng chuông nhảy dựng lên, ấn nghe liền hỏi: "Trễ như vậy còn chưa ngủ?"


"Ừm. Thành Lạc Gia hiện tại thế nào?"


Khâu Từ khựng lại, không ngờ lần đầu tiên Nam Tinh dùng chữ trả lời hắn, chủ động gọi điện thoại cho hắn, lại là hỏi chuyện người khác. Hắn nói: "Còn ở phòng bệnh, cha mẹ hắn đã chạy tới, ở phòng bệnh chăm sóc. Tôi mới vừa ra, chuẩn bị về khách sạn."


"Trước đó tôi nói chuyện điện thoại với Thành Lạc Gia 5 phút, kết quả vừa rồi mẫu thân hắn tra xét di động của hắn, gọi điện cho tôi, hỏi quan hệ giữa tôi và hắn. Với cảm xúc đó của bà ta, tôi nghĩ bà ta sẽ không dễ dàng để cho Thành Lạc Gia đi nữa, nhưng tôi nghĩ, Thành Lạc Gia lần này cũng sẽ không cam tâm ở lại. Có lẽ sẽ có xung đột rất lớn, anh để ý hai mẹ con họ một chút."


"Tôi sẽ." Khâu Từ càng nghe, tim đập càng chậm đi, chờ nàng dứt lời, có vẻ không còn gì muốn dặn dò nữa, mới hỏi, "Còn gì nữa không?"


Tỷ như hỏi thăm hắn dạo này ra sao?


"Không có."


"—— ừm." Khâu Từ nói, "Cô ngủ đi, trễ rồi."


"Ừm."


Điện thoại cắt đứt, Khâu Từ giương mắt nhìn bầu trời đêm đen kịt vô tận, bỗng dưng thấy hụt hẫng. Lâm Mạn đi ra, thấy hắn đứng đó, bỏ lơ Lê Viễn chạy chậm tới, từ sau lưng vòng tới trước mặt hù hắn.


Ai ngờ Khâu Từ thờ ơ.


Lâm Mạn bĩu môi: "Không vui, so với ca ca của cậu còn không vui bằng."


Khâu Từ nghĩ nghĩ, hỏi: "Vì sao cô ấy không hỏi thăm mình, lại hỏi thăm người chỉ mới gặp một lần?"


Lâm Mạn chớp chớp mắt, hỏi: "Cậu nói ai? Đệ muội tương lai của mình và A Viễn sao?"


"Cô ấy tên là Nam Tinh."


Lâm Mạn nhịn cười, nói: "Thật là ngốc, tiền đề để cô ấy quan tâm hắn, là vì hắn bằng hữu của cậu, bằng không vì cái gì muốn quan tâm một người chẳng khác gì người lạ. Tôi nghĩ a, tính cách của cô ấy nhất định là ngoài lạnh trong nóng, giống như ca ca cậu, đều là núi băng, rõ ràng để ý muốn chết, lại đánh chết cũng không chịu thừa nhận."


Khâu Từ kinh ngạc, Lâm Mạn chưa gặp Nam Tinh, tính cách ngoài lạnh trong nóng lại phân tích thật chuẩn xác. Hắn hiện tại tin tưởng tại sao gia nghiệp Lâm gia lớn như vậy, lại chưa từng thất thủ, nhìn người chuẩn, có thể tránh được rất nhiều sai lầm khi hợp tác làm ăn. {LAOHU}


Lâm Mạn tuy rằng là con gái út, nhưng nếu không phải nàng không muốn kế thừa gia nghiệp, hai ca ca cũng không bằng nàng.


Nhưng Nam Tinh hỏi chuyện Thành Lạc Gia, chưa chắc là vì thích hắn.


Di động của Lê Viễn vang lên dồn dập, hai người nhìn hắn, Lê Viễn tiếp điện thoại, liền truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Thành mẫu: "A Viễn, không thấy A Lạc, hắn lại đi rồi!"


"Chúng ta lập tức đi tìm hắn, ngài đừng gấp." Lê Viễn treo điện thoại, dùng mắt ra hiệu với Khâu Từ.


Khâu Từ lập tức ngẩng đầu, đôi cá đang xoay quanh trên không nhanh chóng bơi về hướng bệnh viện.


Thành Lạc Gia còn chưa đi xa khỏi đây.