Chương 29: 29: Hiểu Lầm

Bạn Học Trình, Chúng Ta Hẹn Hò Đi!

Post on: 11 tháng ago

.


Đến giờ ăn trưa bốn người đi xuống căn tin, hai người đàn ông phụ trách đi lấy đồ ăn hai người còn lại thì đi lựa chỗ ngồi.

Bốn người đang ăn thì Vũ Nghi đi lại bên cạnh còn có Bạch Hồng nữa, Tống Dương thấy vậy thì hai mắt sáng rực ra khiến cho Khương Ngọc bên cạnh nhìn cậu ta bằng đôi mắt khinh bỉ.

Vũ Nghi:" Giản Nhu tớ ngồi cùng mọi người nhé!"
Giản Nhu:" Àh được!"
Tống Dương:" Bạch Hồng cậu ngồi ở đây đi!"
Bạch Hồng:" Cảm ơn cậu!"
Tống Dương:" Àh xin giới thiệu cho cậu biết tớ là Tống Dương, còn người này là Giản Nhu, người này Khương Ngọc, người này là Vũ Nghi, còn người này là! !"
Bạch Hồng:" Tớ biết cậu ấy rồi!"
Tống Dương* giọng ỉu xìu*:" Cậu biết Lục Hàn sao?"
Bạch Hồng:" Có quen! chắc có lẽ cậu không nhớ tớ đâu!"
Anh không quan tâm đến lời nói cô ta, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn chăm gắp đồ ăn cho cô, nếu cô ta nói quen anh nhưng anh lại thấy đây là lần đầu gặp và anh cũng chẳng có ấn tượng gì đối với cô ta hết, thấy Giản Nhu có vẻ như để ý đến lời nói của Bạch Hồng anh nhíu mày lên tiếng.

Lục Hàn:" Mau ăn đi! đừng để ý đến!"
Bạch Hồng:" Cậu và Giản Nhu quen nhau sao?"

Giản Nhu* sặc+ ho*
Lục Hàn nhíu mày nhìn cô rồi lấy tay vuốt lưng cho cô rồi giúp cô lấy khăn giấy lau váy và chỗ bị dơ của cô mà không quan tâm đến lời cô ta, Vũ Nghi thấy thế liền cười khinh một cái!
Tống Dương:" Bạch Hồng nè cậu ở nước ngoài luôn sao?"
Bạch Hồng:" Không, lúc nhỏ mình ở đây đến khi 8 tuổi thì qua đó sinh sống!"
Tống Dương:" Àh!"
Tống Dương đã biết người cô ấy để ý đến là Lục Hàn, từ lúc nói chuyện với bây giờ cô ấy chưa bao giờ nhìn lấy cậu một cái, ánh mắt cứ dán lên người của Lục Hàn.

Khương Ngọc thì thấy Tống Dương có chút đáng thương trong lòng có chút vui sướng, vì an ủi bàn cùng bàn nên đã cho thịt xào mà cậu thích ăn nhất.

Tống Dương nhìn Khương Ngọc bằng đôi mắt dễ thương rồi nói cảm ơn khiến cho Khương Ngọc muốn nôn hết đóng cơm này ra ngoài.

Vũ Nghi và Bạch Hồng hiện giờ như là những con người mô hình vì không ai để ý đến hai cô ta cả.

Tống Dương đã thấy mình hết cơ hội rồi nên đã buông bỏ từ đây.

Hết giờ giải lao thì mọi người quay về lớp học, đến khi tiếng chuông reo lên nữa thì mọi người từng lượt ra về, Bạch Hồng cũng nhanh chóng bám theo Lục Hàn đi xuống cổng trường.

Bốn người đi đang nói chuyện vui vẻ thì có cô ta chen vào làm cho mọi người rất tuột hứng, còn Giản Nhu thì có chút tò mò về chuyện của hai người có thật là quen biết từ nhỏ không? cô rất muốn biết nhưng cũng không dám hỏi lại anh.

Sau khi lên xe cô luôn nhìn kính chiếu hậu nhìn ở phía sau thấy Bạch Hồng cứ đứng nói gì đó với Lục Hàn, tuy anh không trả lời cô ta nhưng bản thân cô thấy rất khó chịu.

Khương Ngọc:" Đừng nhìn nữa xa rồi!"
Trình Khải:" Sao vậy?"
Giản Nhu:" Không có chuyện gì đâu?"
Trình Khải:" Có phải ai bắt nạt em không?"
Giản Nhu:" Không có đâu ạ!"
Cô ngồi ủ rũ từ trong xe cho đến về nhà vẫn chưa hết mặc dù Trình Khải đã hết lòng kêu cô kể ra nhưng cô vẫn cứng miệng không hé ra một từ.

Còn về phía Lục Hàn, sau khi thấy cô lên xe thì bản thân đứng đợi xe của nhà thì Bạch Hồng đứng kế bên cứ Lải nhải bên tay khiến anh rất khó chịu.


Thấy xe đến anh leo lên ngồi nhưng chưa kịp đóng cửa thì Bạch Hồng cũng leo lên xe của anh và tình cờ Vũ Nghi đã thấy và đã chụp được cảnh này.

Lục Hàn:" Cút ra!"
Bạch Hồng:" Không đấy! đây cũng là tài xế của tớ mà!"
Tài xế:" Cậu chủ! khi sáng cậu đi sớm quá nên không biết, cô Bạch Hồng đã được phu nhân đồng ý cho cô ấy ở lại trong biệt thự và cùng đi học với cậu!"
Bạch Hồng:" Đấy! mẹ của tớ là Ngọc Liên cậu cũng biết mà! với lại chúng ta cũng có quen biết từ nhỏ đấy!"
Lục Hàn:" Thì sao?"
Bạch Hồng:" Cậu chẳng lẽ không nhớ tớ là ai sao?"
Lục Hàn:" Cô là ai thì kệ cô!"
Nói rồi anh bước xuống xe rồi đi lên ghế trước ngồi cho cô ta ngồi ở đằng sau một mình, điều này khiến cho cô ta tức tối không thôi.

Lục Hàn:" Lái xe đi!"
Tài xế:" Vâng!"
Giản Nhu đang nằm úp trên giường thì điện thoại lại có tiếng chuông *ting ting*, cô tưởng của anh nhắn nên đã bật dậy để xem không ngờ lại thấy được một hình ảnh khiến cho cô có cảm giác đau ở tim.

Cô nằm suy nghĩ đến khi trời tối, thấy bản thân chịu hết nổi sự tò mò nên đã lấy di động điện cho anh, đơn nhiên là cô ghen vì tấm ảnh đó rồi nên mới quyết định hỏi anh lại cho anh giải thích rõ về vấn đề này.

Còn anh đang tắm rửa nên không biết di động đang đổ chuông, đúng lúc này Bạch Hồng đi vào phòng anh để đưa trái cây cho anh nhưng lại tự ý cầm di dộng của anh nghe.

Bạch Hồng:" Alo Giản Nhu à! Cậu gọi Lục Hàn có gì không?"
Giản Nhu* đơ*

Bạch Hồng:" Giản Nhu cậu còn nghe máy không! Lục Hàn cậu ấy đi tắm nên tớ nghe dùm!"
Giản Nhu:" H.

.

hai đang người ở cùng nhau à?"
Bạch Hồng:" Phải có gì không?"
Giản Nhu:" K.

.

không có gì đâu mình cúp máy trước đây!"
Bạch Hồng nhìn thấy màn hình ghi rõ hai chữ " Bảo Bối" liền cười khinh, di động anh không có mật mã nên cô ta dễ dàng xóa cuộc gọi khi nãy đi và đặt di động lại chỗ cũ.

.