Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 98: Hỗn loạn
Giang Trần Âm chấn động mở to mắt, căn bản không thể tưởng tượng được vấn đề này sẽ cất lên từ miệng Lam Vu Hân.
Cô ấy nhất thời không biết nên trả lời thế nào, có nên trả lời hay không, trong mắt ngập vẻ chần chừ không quyết.
Nhưng chính vì do dự như thế, Lam Vu Hân càng câm nín, rất lâu sau mới lẩm bẩm: "Mình biết rồi, mình biết rồi..."
Lam Vu Hân đứng dậy, hít thở sâu mấy cái, lần đầu tiên cảm thấy đầu óc hỗn loạn như thế. Mấy chữ "Cô giáo Giang thích đầu gỗ nhỏ" không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, giống như một mớ hỗn loạn quấn chặt lấy nhau.
"Em ấy nhỏ hơn cậu mười lăm tuổi." Hai tay Lam Vu Hân chống eo đi qua đi lại, có chút nghẹn lời, "Quan hệ giữa nhà cậu với nhà em ấy rất tốt, ông Giang còn định nhận em ấy làm cháu dâu. Cậu và chị Diệp cũng quen nhau mười mấy năm rồi đúng không? Hai người ngang hàng, đầu gỗ nhỏ gọi cậu một tiếng cô, lúc cậu thành niên em ấy mới ba tuổi, vẫn còn mặc tã đúng không? Lúc cậu có bạn trai, em ấy còn đi nhà trẻ ngậm kẹo mút..."
"Được rồi, đủ rồi!" Giang Trần Âm khẽ quát lên, nhắm mắt dựa vào ghế, "Mình biết..."
Giang Trần Âm hiểu rõ những điều Lam Vu Hân vừa nói hơn ai hết, nhà họ Giang và nhà họ Bạc có quan hệ thân thiết, cô ấy và Diệp Hạ Lam lại là bạn bè nhiều năm, còn cả khoảng cách tuổi tác rất lớn giữa bản thân và Bạc Mộ Vũ.
Mỗi thứ ấy đều giống như một mũi tên nhọn, hung hăng đâm vào tim Giang Trần Âm trong khoảnh khắc cô ấy nhớ tới.
Cô ấy lớn hơn Bạc Mộ Vũ nhiều tuổi như thế, cũng từng trải qua tuyệt vọng cùng sóng gió, mà Bạc Mộ Vũ mới vừa bước chân vào xã hội. Cô ấy đã nhìn rõ rất nhiều chuyện đời, Bạc Mộ Vũ vẫn đang cố gắng.
Cô ấy nhìn rõ nhiều thứ như thế, nhưng không thể xem nhẹ tình cảm của bản thân và Bạc Mộ Vũ.
"Rốt cuộc mình đang nói cái quỷ gì thế..." Lam Vu Hân ảo não đưa hai tay xoa mặt, dứt khoát ngồi lên bàn của Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm vẫn nhắm mắt, chỉ có ấn đường nhíu chặt hiện lên nội tâm khổ sở của bản thân lúc này.
Lam Vu Hân thở dài: "Thật ra cũng không phải không được, nếu hai người có thể che giấu tốt một chút thì sẽ không xảy ra chuyện, dù sao mọi người đều biết cậu và em ấy có quan hệ tốt. Nhưng có chút khó là, dù sao em ấy cũng đã đến tuổi rồi, chắc chắn sẽ bị giục kết hôn..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Giang Trần Âm mở mắt ra, cắn lấy môi, trong mắt nổi lên tia máu nhàn nhạt, "Nếu cậu có thể nhìn ra, có lẽ cũng biết, mình không thể."
Lam Vu Hân im lặng, sau đó không nói gì thêm. Nhìn từ góc độ của cô, sóng mắt của Giang Trần Âm trầm trầm, đường nét góc nghiêng vẫn đẹp đẽ, chỉ là hình như gầy hơn một chút so với thời gian trước.
"Ôi, chuyện phiền phức gì thế này không biết..."
Lam Vu Hân thở dài một tiếng, xuống khỏi bàn, nhấc chân đi về phía cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà cao tầng bên ngoài, một lúc sau lại quay người nhìn về phía Giang Trần Âm.
Tuổi tác cách biệt rất kích thích, quan hệ của cả hai lại thân thiết như thế, nếu thật sự yêu nhau, nhất định sẽ rất thú vị. Tính cách của Giang Trần Âm vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, trong xã hội này liệu có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu được vợ mình mạnh mẽ hơn mình? Giang Trần Âm kết hợp với một cô gái trẻ tuổi ngẩn ngơ nghe lời như Bạc Mộ Vũ thật sự không còn gì thích hợp hơn.
Hơn nữa cả hai biết rõ về nhau, vô cùng thân quen, yêu nhau cũng chỉ là có thêm một chút thân mật hơn so với cuộc sống thường nhật mà thôi, chắc chắn không có vấn đề.
Lam Vu Hân nhướng mày, đột nhiên muốn đẩy Giang Trần Âm một cái.
...
Cuối tháng Một, năm mới sắp tới, Tần Châu lạnh đi rất nhiều.
Rất nhiều người đã chuẩn bị đồ đón năm mới, Lâm Thị cũng chào đón một bữa tiệc cuối năm.
Tống Mục Thanh mặc bộ đồ tây cho nữ màu đen, mái tóc đen thường ngày hay xõa ra được búi lên, cả người càng thêm thành thục lão luyện, cẩn thận tỉ mỉ. Cô ra khỏi phòng, gặp Lâm Sơ Vãn muốn đi ra phòng khách, đối phương không nói một lời liền quay người.
Cô đi sau lưng, đột nhiên hỏi: "Gần đây không liên lạc với đàn em à?"
Bước chân của Lâm Sơ Vãn không dừng lại, cũng không để ý tới Tống Mục Thanh.
Tới phòng khách, mẹ Lâm đang xem tivi, thấy hai người đi tới liền vẫy tay: "Hai đứa sắp ra ngoài à? Lại đây, tới đây ngồi chút đã."
Tống Mục Thanh gật đầu cười lên, ngồi xuống sô-pha đơn, Lâm Sơ Vãn ngồi bên cạnh mẹ Lâm.
Mẹ Lâm kéo lấy tay Lâm Sơ Vãn, hỏi Tống Mục Thanh: "Mục Thanh này, tiệc cuối năm tối nay, để chú Vi lái xe đưa cháu đi đi, uống rượu lái xe không an toàn."
Tống Mục Thanh gật đầu: "Cháu biết rồi ạ." Cô suy nghĩ giây lát, ngẩng cằm lên: "Bác gái, cháu muốn để Tiểu Vãn đi cùng cháu."
Lâm Sơ Vãn ngẩn ra, tranh thủ trước khi mẹ Lâm trả lời liền lên tiếng: "Con không muốn đi."
Mẹ Lâm nghi hoặc hỏi: "Sao lại không muốn đi? Buổi tiệc tối nay náo nhiệt lắm, con cũng đừng ở nhà cùng bà già này mãi, ra ngoài với Mục Thanh cũng tốt lắm mà."
Ánh mắt Tống Mục Thanh di chuyển lên mặt Lâm Sơ Vãn, không nhìn ra cảm xúc nơi đáy mắt, dùng ngữ điệu bình thường nhất, nói: "Dù sao công ty này cũng là của em, tôi chỉ quản lí giúp em, dù thế nào thì em cũng nên tham gia chút hoạt động thích hợp. Tiệc cuối năm không cần em làm gì, chỉ cần lộ mặt là được, tôi cũng không ở quá muộn, thấy ổn thỏa rồi sẽ ra về."
Mẹ Lâm cười phụ họa: "Đúng thế, đi cùng Mục Thanh đi. Nếu lúc về vẫn còn sớm, có thể đi loanh quanh, không cần về nhà vội."
Lâm Sơ Vãn cắn môi, không nhìn về phía Tống Mục Thanh, nhưng cô ấy cảm nhận được Tống Mục Thanh đang nhìn chằm chằm mình. Đã nói tới bước này, cô ấy không có lí do thích hợp để từ chối, huống hồ lời của Tống Mục Thanh thật sự có lí.
"Được rồi, con đi."
Tống Mục Thanh khẽ gật đầu, nói với Lâm Sơ Vãn: "Vậy cũng nên đi rồi, em thay quần áo đi, ra ngoài làm tóc rồi tới đó."
Sự nghiệp mấy năm nay của nhà họ Lâm đều giao hết vào tay Tống Mục Thanh, mà người quản lí thật sự là Lâm Sơ Vãn. Anh trai Lâm Sơ Vãn, Lâm Ưu Phàm biết em gái không hứng thú với kinh doanh, trước khi qua đời liền gửi gắm Tống Mục Thanh, nhờ chăm sóc mẹ và em gái, cùng gia nghiệp thay anh.
Quá khứ những năm qua tựa như mây khói, cảnh tượng Lâm Ưu Phàm nặng nề nói ra từng chữ với khuôn mặt tái nhợt vẫn còn hiển hiện trước mặt Tống Mục Thanh.
Tống Mục Thanh ở bên ngoài tiệm làm tóc chờ đợi, mãi tới khi cửa mở ra, cô liền mất hồn trong một khoảnh khắc.
Lâm Sơ Vãn bước ra ngoài với xường xám thêu màu trắng thuần khiết trên người, kết hợp cùng áo choàng đen, khí chất đoan trang. Mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn nhẹ ban đầu được duỗi thẳng, hơi thở dịu dàng học thức càng thêm phần nồng đượm.
Tống Mục Thanh gật đầu với nhà tạo mẫu tóc, sau đó đưa tay về phía Lâm Sơ Vãn: "Đi thôi."
Lâm Sơ Vãn chần chừ giây lát, cuối cùng đưa tay nắm lấy, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ kia khiến cô ấy bỗng có chút hoang mang.
Chú Vi tài xế lái xe, Tống Mục Thanh và Lâm Sơ Vãn ngồi ghế sau, giữa hai người cách nhau một khoảng, giống như người xa lạ không quen thuộc. Lâm Sơ Vãn cố gắng không nghĩ tới mục đích của Tống Mục Thanh, chỉ nghĩ khi tới nơi bản thân phải làm gì, tới hết giờ sẽ về nhà, cô ấy không muốn ở chung với Tống Mục Thanh nhiều thêm một giây.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Kiến trúc bên ngoài cửa sổ chuyển động lùi về sau, Lâm Sơ Vãn sụt sịt mũi, kéo lấy áo khoác của mình.
Tới phòng tiệc của khách sạn, Tống Mục Thanh lên sân khấu phát biểu, giới thiệu thân phận của Lâm Sơ Vãn với nhân viên trong công ty. Tay hai người từ đầu tới cuối luôn nắm lấy nhau, nhiệt độ rất lâu không tản đi, nụ cười vẫn như cũ.
Khi cạn ly nói chuyện với lãnh đạo cấp cao trong công ty, Lâm Sơ Vãn nhiều lần nhìn chăm chú lên góc nghiêng mang theo nụ cười của Tống Mục Thanh, cảm giác cảnh tượng lúc này giống như giấc mơ. Hai người lại có thể nắm tay nhau nói chuyện với người khác như thế, cô ấy lại có thể nhìn nhau cười nói với Tống Mục Thanh ở trước mặt nhiều người như thế.
Nhưng... những thứ này đều là giả. Khi Tống Mục Thanh mỉm cười với cô ấy, rõ ràng trong mắt không có nhiệt độ.
Đợi tới đi hết một lượt, cuối cùng Tống Mục Thanh ám thị Lâm Sơ Vãn có thể đi sang bên nghỉ ngơi. Lâm Sơ Vãn thầm thở phào trong lòng, đi tới bàn tiệc không có ai ngồi ở một góc phòng tiệc, ngồi xuống nghỉ ngơi giây lát.
Lâm Sơ Vãn chưa ngồi được bao lâu, có rất nhiều người đàn ông chú ý tới cô ấy đã đi tới hàn huyên, thấy Lâm Sơ Vãn lộ ra chút xa cách trong vẻ dịu dàng cũng không dừng lâu. Khi Lâm Sơ Vãn nhìn dòng người náo nhiệt trong phòng tiệc, bản thân lại không thể hòa nhập vào trạng thái này, bỗng có một người phụ nữ tóc dài ngang vai ngồi xuống bên cạnh.
Đối phương là lãnh đạo cấp cao của công ty, có vẻ ngoài ba mươi, mỉm cười đánh giá Lâm Sơ Vãn: "Cô Lâm, chào cô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Chào cô." Lâm Sơ Vãn cười đáp lễ, nhưng trong lòng khó hiểu.
Người phụ nữ ấy cười nói: "Từ lúc tôi tiếp nhận công việc ở bên này cũng chưa từng thấy cô, hôm nay lần đầu gặp mặt, quả nhiên giống hệt trong truyền thuyết. Không, còn hơn thế chứ."
"Truyền thuyết?" Lâm Sơ Vãn có chút hiếu kì với chủ đề này.
Ánh mắt của người phụ nữ ấy rất dịu dàng, vẫn mỉm cười nói với Lâm Sơ Vãn: "Rất nhiều người nói cô Lâm xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, khiến người ta dễ nổi lên khát vọng muốn bảo vệ. Tôi vẫn bán tín bán nghi, hôm nay sau khi gặp cô mới không thể không khẳng định cách nói này."
"Những thứ này chẳng qua là cách nói phô trương, cô đề cao tôi rồi." Lâm Sơ Vãn cong khóe môi.
Người phụ nữ ấy tiếp tục: "Bình thường công ty có hoạt động cũng rất ít khi thấy cô tham dự, cô không thích những nơi như vậy à?"
Lâm Sơ Vãn cười cười, nói: "Cũng không hẳn, chỉ là bình thường tôi sẽ dành thời gian ở cùng mẹ tôi, rất ít tham dự."
Người phụ nữ ấy cười lên nhìn Lâm Sơ Vãn, gật đầu, sau đó giọng điệu có chút nghiêm túc: "Hi vọng lần sau vẫn có thể gặp lại cô, rất vui vì được biết cô."
Lâm Sơ Vãn nhíu mày không thể phát giác, nhưng vì lịch sự, vẫn mỉm cười gật đầu.
Cuối cùng người phụ nữ ấy hài lòng đứng dậy rời đi, Lâm Sơ Vãn cứ cảm thấy có điểm nào đó không đúng, không khí cũng trở nên trầm ngâm. Cô ấy xoa ngực, kéo áo khoác lên, nhìn quanh phòng tiệc một cái, không biết Tống Mục Thanh đã biến mất từ lúc nào.
Lúc này Lâm Sơ Vãn càng cảm thấy khó chịu tới hoảng loạn, dứt khoát rời khỏi phòng tiệc, dự định loanh quanh trong hoa viên rồi thông báo với tài xế tới đón.
Ai ngờ khi đi tới ngã rẽ, nghe được tiếng cười thấp thoáng, là âm thanh của phụ nữ.
Một giọng nữ thánh thót khẽ cười lên: "Giám đốc Tống, hẹn cô bao nhiêu lần cô không trả lời, tôi không hẹn thì lại gặp rồi."
Tuy nói như thế, nhưng rõ ràng người phụ nữ với khuôn mặt diễm lệ rất vui vẻ, còn đưa tay ra chỉ vào tay áo của Tống Mục Thanh. Góc nghiêng của Tống Mục Thanh hướng về phía của Lâm Sơ Vãn, không phản ứng với động tác của người phụ nữ kia, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn đối phương.
"Tôi không có nhiều thời gian, không phải cố ý." Âm thanh của Tống Mục Thanh bình thản, nhưng không lạnh lẽo như thường ngày.
Lúc này người phụ nữ kia khẽ cười nói: "Vậy hai ngày nữa chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"
Tống Mục Thanh cười nói: "Xem tình hình đã."
Lâm Sơ Vãn bất ngờ nhìn thấy cảnh này, bước chân lùi sau đã có chút loạng choạng, rời khỏi nơi này như thể chạy trốn.
Bước chân trên đường tới bãi đỗ xe của Lâm Sơ Vãn hoảng loạn, vì ánh mắt cùng ngữ điệu của Tống Mục Thanh ban nãy rất quen thuộc, quen thuộc tới mức cô ấy vừa nhìn thấy đã lập tức đỏ ửng mắt. Năm đó sau khi Tống Mục Thanh thì thầm bên tai cô ấy nói "Tôi thích cậu, tôi phải làm sao đây", hai người liền ám muội tới cực điểm.
Ánh mắt luôn giống như thanh kiếm sắc của Tống Mục Thanh khi chạm mắt với cô ấy sẽ nhanh chóng hòa tan, ngữ điệu cũng sẽ không lạnh lùng, tuy bình thường rất hờ hững nhưng mang theo nhiệt độ cô ấy có thể cảm nhận được.
Nhưng Tống Mục Thanh như thế, đã không còn tồn tại sau khi cô ấy nhẫn tâm đẩy đi, người còn lại cũng là người phụ nữ âm u lạnh lẽo cay nghiệt mấy năm qua. Không biết bao nhiêu lần Lâm Sơ Vãn nằm mơ về quãng thời gian ám muội nhất trong quan hệ của hai người, cô ấy sợ sau khi chọc thủng lớp giấy mỏng ấy, Tống Mục Thanh sẽ lùi sau, sợ tâm lí lo lắng bị vứt bỏ của Tống Mục Thanh sẽ càng nặng nề, cho nên trong lòng hai người rõ như gương nhưng đều không nói.
Những ngày tháng đó là những ngày tháng đẹp nhất, hai người biết tình cảm trong lòng đối phương, mỗi ngày đều như chìm trong mật ngọt.
Nếu không có ngày hôm ấy thì tốt biết bao, nếu Lâm Sơ Vãn không dẫn Tống Mục Thanh tới thăm anh trai, như thế thì tốt biết bao.