Đăng vào: 12 tháng trước
Năm thứ hai, có lẽ vì trong lòng cô quá nặng nề, dùng sức quá nhiều để ôn tập, mấy lần anh khuyên nhủ cô làm việc kết hợp với nghỉ ngơi nhưng cô đều không nghe, kết quả là trước kỳ thi một ngày thì sinh bệnh, bắt đầu sốt cao, tiếng anh và chính trị đều thi một cách mơ hồ.Năm thứ ba.Năm thứ ba này, Đổng Miêu Miêu kết hôn.
Cô biết anh đi Vân Nam, chính tay giao Đổng Miêu Miêu cho người quân nhân đó.
Anh chỉ có thời gian một ngày, nửa đêm ngồi máy bay đến Côn Minh, lại suốt đêm thuê xe vội vàng đến thị trấn nhỏ nơi bộ đội đóng quân chỉ vì một chốc lát đó, sau đó lại lập tức quay về Bắc Kinh, lúc về đến nhà cũng đã là nửa đêm.Ngày thứ hai có một cuộc phẫu thuật lớn, anh là một trợ lý.Thời khắc anh bước vào cửa, cô nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt anh, còn có đầu mày cuối cùng cũng giãn ra.Cô sớm đã tập quen rồi nên không nói gì, chỉ bưng lên cho anh bát cháo ấm, nhiệt độ trong phòng ngủ sớm đã điều chỉnh đến tốt nhất, sắp xếp cho anh ngủ sớm hết mức, chỉ vì ngày thứ hai anh có một cuộc phẫu thuật lớn, cô không dám lãng phí một chút thời gian nghỉ ngơi của anh.Đổng Miêu Miêu tìm được hạnh phúc thuộc về mình, đại khái cuối cùng anh cũng buông xuống được.Trong năm thứ ba này, có rất nhiều cơ hội ra nước ngoài trao đổi, anh đều không đi.
Mà sau lần này, đã tốt nghiệp tiến sĩ, chính thức vào Bắc Nhã làm việc một năm anh lại lần nữa bị cử ra nước ngoài trao đổi ngoại khoa thần kinh.Lần này, cuối cùng anh đồng ý.Suy cho cùng, cũng không còn gì đáng để bận tâm nữa, không đúng sao?Không biết vì sao, cô có một loại trực giác, lần này anh đi, có phải cô sẽ mãi mãi mất đi anh không?Một đêm trước khi anh ra nước ngoài, cô đã làm một bàn ăn phong phú, chuẩn bị cả rượu vang.Từ trước tới giờ cô không uống rượu, cho dù anh vì người nhà cô mà chuẩn bị đủ loại bữa tiệc long trọng, cô cũng không uống, nhưng lần này, cô nâng ly lên hỏi anh, có thể uống cùng em không?Cô muốn anh làm việc gì, trước giờ anh đều không từ chối.Tối đó, anh và cô đều uống hơi say.Trong lúc ngà ngà say, cô hỏi anh, “Học trưởng, ba năm rồi, anh có yêu em không?”Sau khi hơi say, mắt anh càng thêm sáng, những điểm sáng dao động bất định trong đó, là trầm mặc, là thương hại, là do dự ngập ngừng.Cô cảm thấy tất cả rượu đều chảy róc rách qua mỏm tim cô, cô chạm vào rồi vuốt ve gương mặt anh, “Một chút thì sao?”Anh nắm lấy tay cô, trong mắt có ý né tránh, “Lưu Tranh, không cần nghĩ ngợi lung tung, anh đi một năm là quay về rồi.”Anh thực sự là quá thông minh, cô lo lắng điều gì, nghĩ ngợi cái gì anh đều biết, chỉ là không có cách nào có thể nói ra ba từ cô muốn nghe.Cô không nói thêm gì nữa, chỉ kiễng chân lên để hôn anh, dùng sức mà hôn, đồng thời chủ động cởi từng cúc áo sơ mi của anh, cởi cả dây thắt lưng của anh….Đêm đó thực sự rất điên cuồng, cô dường như đã quấn lấy anh cả đêm.Lúc anh rời đi, cũng không gọi cô dậy, nhưng cô biết, tất cả đều biết, chỉ là cô không muốn tỉnh dậy, không muốn mở to mắt nhìn anh rời đi, càng không muốn ra sân bay tiễn anh.
Không tiễn biệt thì phải chăng sẽ giống như không có ly biệt?Anh đi rồi, chỉ để lại một mảnh giấy: Lưu Tranh, anh đi rồi, không gọi em dậy, giữ gìn sức khỏe.
Ký tên là Chí Khiêm.Trước giờ cô còn chưa từng gọi anh là Chí Khiêm…..Xem xong mảnh giấy này, cuối cùng nước mắt của cô cũng tí tách rơi xuống.Mà anh lại không biết, anh để lại nhiều hơn mảnh giấy này.
Một tháng sau, cô mang thai..