Chương 42-4

Tiệm Cơm Nhỏ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Triển Hạc vốn thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, vừa nghe đến chữ “Đi”, cả người đều căng thẳng, lập tức đỏ vành mắt, lớn tiếng nói “Tỷ tỷ, không đi! Hạc Nhi không đi!”

Triển Linh vội vàng ôm chặt bé an ủi “Không đi, không đi, không ai đưa Hạc Nhi đi cả.”

Rốt cuộc Triển Hạc rớt hai giọt nước mắt, càng ôm chặt hơn nữa.

Thấy tình cảnh này, Trương Viễn cùng Triệu Qua tuy có chút nghi hoặc, không rõ là chuyện gì nhưng minh bạch lần này cũng không thỉnh người được.

“Thật ngại quá,” Triển Linh cười nói “Tuy ta không đi được, nhưng ta nghĩ lão sư của ta sẽ không chối từ.”

Lời nàng chưa dứt, Tịch Đồng cùng Trương Viễn nhìn nhau, song hai bên đều im lặng không phản ứng gì.

Cảm ơn, không dám nghĩ đâu!

Trương Viễn tươi cười có chút gian nan “Cái này, không được tốt lắm?”

“Có cái gì không tốt chứ?” Triển Linh cười nói “Trần đại nhân là quan tốt có lòng vì nước vì dân, chúng ta là bá tánh tất nhiên phải xuất một ít lực, đúng không?”

Hai chữ cuối cùng là nàng nói với Tịch Đồng.

Gân xanh thái dương Tịch Đồng nhảy hai cái, lại không biết nghĩ đến cái gì bỗng nhiên ôn hòa cười nói “Đúng đúng.”

Trương Viễn “…!”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Sự khác thường tất nhiên có trá!

“Chuyện này vội, ta nguyện ý giúp.” Tịch Đồng mỉm cười nói, phá lệ đem chữ “Giúp” nhấn thật mạnh một chút.

Sắc mặc Trương Viễn có chút hôi bại. Hắn không nghĩ thiếu những ân tình thế này đâu!

Không ai biết, chuyện thỉnh người họa mấy bức chân dung lại có sóng ngầm trong đó, cho nên lúc mọi người tụ hợp ăn nguyên tiêu, không khí có chút quỷ dị.

Bánh nấu ăn nguyên tiêu rất ngon.

Bánh nấu chín đồng loạt nổi trên mặt nước, nào là cá nhỏ, hoa nhỏ, dơi nhỏ đáng yêu, tròn tròn xinh xinh, người nhìn vào đều yêu thích. Nếu nói là đồ ăn, chi bằng nói là tác phẩm nghệ thuật mới đúng, Chư Cẩm nhìn mà luyến tiếc bỏ vào miệng ăn.

Bột nếp trắng trong, bên trong đủ loại nhân, mùi thơm hạt mè, đậu phộng, màu đen của mè, màu đỏ của đậu đỏ, lại chua chua ngọt ngọt vị sơn tra, ăn rồi một cái lại muốn ăn tiếp.

Khai vị dùng vị sơn tra, lại ăn hạt mè, đậu phộng, sau đó tới bánh nhân đậu đỏ như vậy sẽ không ngán… Ừm, nên vị nào cũng nếm được hết!

Chư Cẩm ăn liền một chén lớn, sau đó nghĩ còn muốn ăn thêm, bị Triển Linh cùng Hạ Bạch ngăn cản không cho.

“Thứ này tiêu hóa chậm, mỗi vị ăn một cái thôi, nếu không tối lại ăn không được món hồng xương sườn hầm.”

Triệu Qua giật giật lỗ tai, có chút ngượng ngùng hỏi “Triển cô nương, còn có hồng xương sườn hầm?”

Cái đó, mọi người chờ được sao?

Triển Linh nhìn hắn nói “Còn chưa ăn được, chờ buổi tối mềm ăn mới ngon.”

Bọn họ vì cái gì buổi sáng tới? Nếu là buổi trưa thật là tốt rồi! Như vậy liền có thể ăn món vặt điểm tâm, còn có thể ăn hồng xương sườn hầm mỹ vị!

Món bánh nguyên tiêu không phải là món chính, Triển Linh xào thêm một nồi bánh to.

Bột ngô cắt hạt lựu, thêm chút hành gừng tỏi cho thơm, thịt khô phiến, cải trắng cắt sợi, mộc nhĩ cùng rau khô cắt sợi, lại đánh mấy cái trứng gà vào, thêm chút gia vị xào hết thảy trên lửa lớn, món ra lò màu sắc đẹp mắt, hương thơm nồng nhuận!

Mặt bánh bao lại, tuy rằng có chút hơn nước, nhưng không làm mất vị bánh, ngược lại những gia vị khô được hấp thu triệt để, càng tăng thêm hương thơm riêng biệt…

Triệu Qua không nghĩ tới, nhìn bánh bột ngô bình thường nấu với rau khô, ăn một khối như thế nào lại ngon như vậy? Cho nên phải nói là do ai làm mới được nha!

Ăn xong cơm trưa, Hạ Bạch không tình nguyện bị Chư Cẩm lôi kéo đi xem heo, vì nàng nói không nhớ gọi chúng tên là gì. Hạ Bạch chỉ có thể câm nín, chết sống không muốn nhớ nàng là thiên kim tri châu, đường đường quan viên lục phẩm, vì cái gì ngày lễ nguyên tiêu một hai phải đi xem heo? Đại tiểu thư nếu có hứng thú, không cần hành xử khác người như vậy được không?

Tịch Đồng cùng Trương Viễn, Triệu Qua đi châu Phúc Viên, trước khi đi Triển Linh cho mỗi người một gói lớn đồ ăn vặt cất trong ngực, nào là hạt dưa, hạt thông, hạch đào đều có, thơm ngon đến không khép miệng được.

Thể diện là gì, đồ ăn ngon cho vào miệng mới là chân thật.

Hai tỷ đệ Triển Linh tiễn mọi người ra cổng, biểu tình Tịch Đồng liền có chút u oán.

Tuy rằng thành công đả kích được Trương Viễn, nhưng tinh tế nghĩ, hắn cũng tổn hại nhiều chứ không kém, vẽ đến 800 bản thì có mà chết?

Rất có thể ăn không được nồi sườn hầm mới ra lò luôn!

Quả thực đau lòng, hô hấp có chút khó khăn.

Triển Linh nhẫn cười “Không quan trọng, còn biết bao ngày tháng, phỏng chừng một ngày không thể có tới 800 phạm nhân, hai ba ngày sao họa không xong? Huynh xem tranh thủ kịp về ăn cơm.”

Trương Viễn đứng cách đó không xa, dựng lỗ tai lên nghe, hắn nhướng mày, a… Tịch thiếu hiệp có vẻ không tình nguyện, chờ xong chuyện mọi người nhìn kính nể, hắn nên thỉnh một bữa tiệc rượu không say không về để thể hiện tấm lòng thành!

Nhìn đám người Tịch Đồng lên ngựa xuất phát, Triển Linh mới cầm tay Triển Hạc trở vào, vừa vặn gặp phải một đoàn gia đình hớt hả ghé vào nghỉ ngơi.

Điển hình một nhà năm người, đương gia gia nãi nãi trên dưới bốn mươi tuổi, con cái cùng trẻ nít, phụ nhân khoản hai mươi đang trong ngực ôm đứa trẻ, vẻ mặt hồng đỏ, hơi thở không thuận lại ho khan, nhìn mà đau lòng.

Triển Linh rót trà mời bọn họ, lại hỏi đi đâu làm gì, nãi nãi kia mặt đầy sầu khổ nói “Oa nhi bị bệnh, muốn vào thành xem bệnh.”

Thời điểm giao mùa dễ bị cảm mạo, tiểu hài tử sức chống cự kém, bệnh càng nhiều hơn, Triển Hạc ho khan đều ngóc đầu không nổi cũng chẳng có gì lạ.

Triển Linh gật đầu, tràn đầy đồng cảm nói “Hài tử bị bệnh thật khiến người nhà lo lắng, mong tìm đúng thầy đúng thuốc, sớm trị hết sớm an tâm.”

Ai ngờ đương gia gia kia nghe vậy lại thần bí hề hề nói “Xem đại phu gì, đều là lừa tiền người ta, chưởng quầy không biết đâu, mấy ngày gần đây trong thành nghe nói có vị đại tiên, họ Hoàng, chữa bệnh rất linh nghiệm!”

Hoàng đại tiên? Còn linh nghiệm?

Triển Linh cảm thấy cái lý do này có chút quen tai, lập tức tỏ ra vài phần khinh thường cười nhạo “Là chồn sao?”