Chương 27: THỬ THÁCH

Hỉ Tương Cố

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày hôm sau, Tang Tử rời đi trấn An Chí.
Rời đi khi Hỉ Mi còn đang ngủ say. Sắp vào hè, vừa mới giờ mẹo(5:00 – 7:00) mặt trời đã ló dạng, Tang Tử và Âm Cố đi ở trên đường lác đác vài người, không giống như tiễn đưa mà giống tản bộ hơn.

"Thật ra ngươi không cần để ở trong lòng." Đột nhiên Tang Tử nói.
Âm Cố gật đầu, không nói gì.
"Ngươi hiểu được ý của ta là tốt rồi." Tang Tử thở dài, "Người ở sau lưng là ai, ta có thể điều tra giúp ngươi... nhưng, cũng chỉ là mượn lực của người khác mà thôi. Mà ta nói với Túc Mệnh ngươi nhờ nàng làm dùm khóa trường mệnh rồi, rốt cục không dùng được."
"Ngươi kêu Túc Mệnh làm?" Âm Cố kinh ngạc, trừng mắt nhìn Tang Tử. "Nàng biết ta ở đâu sao?"
"Không biết." Tang Tử đưa hai tay vào ống tay áo, "Nàng không hỏi."
Âm Cố nheo mắt lại, nhìn góc đường xa xa: "Nàng là một chủ nhân tốt."
Tang Tử lắc đầu: "Nàng xem ngươi như bằng hữu."
"Ta hiểu, " Âm Cố mỉm cười, "lần đó bị thương, nếu không phải nàng mang ta đến cho ngươi thì chúng ta vẫn không biết nhau."
"Cho nên mới nói nàng là người rất kì lạ, " Tang Tử cũng cười nói. "Còn nữa, chúng ta không biết có tính là phản quốc hay không đây."
"Nàng muốn giết người, từ trước đến nay đều là giết người." Âm Cố lãnh đạm nói. "Biết Ngọc đại sư và Cố gia có ân, không thể không báo."
"Đúng vậy, chỉ có ta là thích tính tình nàng cho nên mới kết giao, " Tang Tử dừng bước, "đừng tiễn nữa."
Âm Cố ngẩng đầu nhìn, mặc dù cách cửa thành còn rất xa, nhưng nàng vẫn làm theo lời Tang Tử nói.
Rất nhanh, Tang Tử biến mất ở ngã rẻ ngã tư. Âm Cố xoay người, có vài phần tịch liêu lãnh đạm đi trên đường, đột nhiên nàng nhớ tới trong nhà còn có một người, vì thế nện bước trở về nhanh hơn.
Từ đó về sau, là những ngày của Hỉ Mi và Âm Cố ở chung.
Không cần Hỉ Mi nhắc, Âm Cố nhớ rõ còn một việc chưa có làm. Đó là liên quan đến Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền là nha hoàn bị người nhà bán cho Khánh gia đã vài năm, tờ khế ước chỉ có chín lượng bạc, lại phải làm hết hai mươi năm mới đủ. Phương pháp của Âm Cố cực kỳ đơn giản như chính nàng nói, nàng đi tìm Lưu thị, móc ra hai đĩnh bạc hai mươi lượng.
Lưu thị cũng không biết bây giờ Hỉ Mi ở nhà Âm Cô, chỉ là nghe Âm Cố nói đang cần một nha hoàn để sai, nhìn trúng Tiểu Huyền, cho nên mới đến mua. Lưu thị đương nhiên vui mừng, cầm bạc nhìn kỹ xong là đồng ý ngay luôn. Lưu thị đi tìm khế ước bán thân của Tiểu Huyền, thứ này vốn phải ở trong tay Hỉ Mi, nhưng Hỉ Mi hình như không biết cho nên đến bây giờ vẫn chưa có hỏi. Mà Lưu thị cũng không nhớ. Hiện tại Hỉ Mi đi rồi, còn đứa nha đầu chỉ biết ăn này bây giờ cũng không biết nên phân cho phòng nào, vậy vừa đúng lúc. Lưu thị sai người gọi Tiểu Huyền tới. Một ngày đợi không thấy tin tức, vẫn còn ở tiểu viện sợ hãi - Tiểu Huyền, khi đi vào vừa nhìn thấy Âm Cố đang uống trà, suýt chút nữa khóc ra tiếng.
Lưu thị đưa khế ước cho Âm Cố, từ nay về sau Tiểu Huyền không có quan hệ gì đến Khánh gia.
Tiểu Huyền cũng không thèm thu dọn cái gì, đi theo Âm Cố ly khai Khánh phủ ngay tức khắc. Khi Tiểu Huyền hỏi Âm Cố cô nương lấy hai mươi lượng bạc mua lại mình thì suýt chút hôn mê, ở trên đường quỳ xuống trước mặt Âm Cố.
"Ngươi không cần cảm tạ ta, đi tạ ơn Hỉ Mi đi." Âm Cố nâng Tiểu Huyền dậy, chỉ nói như vậy.
Chờ đến khi Tiểu Huyền tới nhà Âm Cố nhìn thấy Hỉ Mi, chủ tớ hai người lại ôm nhau khóc rống. Âm Cố đưa khế ước cho Hỉ Mi, Hỉ Mi cũng không nhìn mà xé nó luôn.
Tiểu Huyền sâu sắc cảm thấy đời này may mắn nhất đó là gặp được chủ tử như Hỉ Mi, mà Âm Cố cô nương chính là quý nhân của nàng. Hiện tại không cần phải gọi là thiếu phu nhân nữa, Tiểu Huyền chỉ xưng Hỉ Mi là tiểu thư. Hỉ Mi tự giác không đảm đương nổi hai chữ này, mà xem Tiểu Huyền như tỷ muội. Âm Cố nhìn các nàng rưng rưng, cười mỉm, miễn cưỡng ngồi ở một bên ngắm cảnh.
Hơn nửa ngày sau, Tiểu Huyền chịu thua Hỉ Mi, xấu hổ gọi Hỉ Mi một tiếng tỷ tỷ. Hỉ Mi cười to.
Tuy là nói như vậy, nhưng Tiểu Huyền vẫn ghi nhớ bổn phận bưng trà rót nước dù là đang ở nhà Âm Cố đi nữa. Điều này lại làm Hỉ Mi lo lắng.
Âm Cố nghe xong lời Hỉ Mi nói, thoải mái trả lời: "Nếu cô không muốn thì gả nàng đi thôi."
Hỉ Mi sáng ngời, quả nhiên cũng có ý này. Không phải nàng không biết Tiểu Huyền có bạn thanh mai trúc mã, một khoảng thời gian nữa nàng có thể để Tiểu Huyền đi gặp hắn. Hai người này đã sớm tự định chung thân, chờ thêm một khoảng thời gian nữa Hỉ Mi sẽ để Tiểu Huyền đi. Mà hiện tại Tiểu Huyền đã tự do, nếu nàng không đề cập đến việc này thì chỉ sợ nha đầu kia cũng sẽ vì báo ân mà không nói. Mà mình thì mấy ngày nữa sẽ đi cùng với Âm Cố tìm tỷ tỷ, đi cũng không biết bao lâu, vậy chẳng phải là chậm trễ đại sự cả đời của Tiểu Huyền?
Hỉ Mi nghĩ một hồi mới biết Âm Cố chỉ mới nói có một câu, nên tiếp tục tinh tế bàn bạc với Âm Cố.
Nói đến bàn bạc, thật ra thì chỉ là một mình Hỉ Mi đưa ra lung tung bảy tám chục cái chủ ý. Còn Âm Cố chỉ chỉ điểm hai cái. Cuối cùng chọn được cái có thể làm được nhất.
Đối với người trong lòng của Tiểu Huyền, Hỉ Mi cũng chỉ gặp qua có một lần. Là Tiểu Huyền mạnh mẽ kéo hắn đến chào mình. Nhìn hơi thô, trông có vẻ thật thà và trung hậu. Nhưng như vậy có tốt cho Tiểu Huyền không, Hỉ Mi không yên tâm. Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới mình bị bỏ là nhớ rõ phải biết được người ta tốt hay xấu. Tuyệt đối không thể chọn người xấu cho Tiểu Huyền. Nếu vậy thì rất phụ Tiểu Huyền gọi nàng một tiếng "Tỷ tỷ".
Hỉ Mi có chuyện làm nên cũng có chút tinh thần. Có một ngày, Hỉ Mi và Tiểu Huyền đang ở nhà bếp nấu cơm, cảm thấy thời cơ thích hợp, liền hỏi: "Tiểu Huyền, năm nay muội bao nhiêu tuổi?"
"Dạ mười tám, " Tiểu Huyền đáp. "Tỷ tỷ không cần rửa rau đâu, nước lạnh lắm để muội làm đi."
"Mười tám à, " Hỉ Mi thở dài, "mười tám là vừa rồi. Àh, còn cái tiểu ca gì đó mà muội từng mang đến gặp ta đó, cái người mà muội gọi Dư ca, Dư ca đó?"
Tiểu Huyền đỏ mặt: "Sao tự nhiên lại nhắc tới hắn?"
Hỉ Mi thử thăm dò nói: "Hiện tại muội không còn là nha hoàn nữa, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó. Cũng không còn nhỏ nữa, muội thấy chuyện của muội có phải nên làm rồi hay không?"
Tiểu Huyền ngẩn ra, đột nhiên quỳ xuống.
Hỉ Mi vội nâng Tiểu Huyền dậy, quở trách nói: "Không phải đã nói là không bao giờ quỳ nữa sao? Sao lại không bỏ được cái thói này?"
Tiểu Huyền cúi đầu khóc nói: "Tuy Tiểu Huyền đã không còn là nha hoàn, nhưng mạng của muội là của tỷ tỷ và Âm Cố cô nương. Cả đời này, hai người đi đâu muội đều đi theo hầu hạ đến đó. Người ta nói nợ một giọt nước cũng phải lấy cả một con suối để trả, huống chi ân tình của hai người to lớn đến mức này?"
Hỉ Mi cũng hơi mủi lòng mũi cay cay, giọng buồn rầu nói: "Có khác gì còn giữ khế ước bán thân chứ? Muội thật sự xem mình bằng hai mươi lượng bạc kia sao? Ta tin Âm Cố không có ý đó. Bạc là Khánh gia coi trọng, còn chúng ta là coi trọng muội." Hỉ Mi thấy Tiểu Huyền còn muốn nói gì nữa liền lắc đầu nói, "Đừng nói nữa. Muội không muốn hồi hương, ta hiểu. Bọn họ đã bán muội, nhà như vậy cũng không có cái gì để lưu luyến. Nhưng muội đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta phải có trách nhiệm của một người tỷ tỷ, thay muội tìm nhà chồng tốt, đây mới là chính sự."
Tiểu Huyền vẫn không thuận theo, liên tục lắc đầu, lại khóc đến nói không ra lời. Âm Cố ở ngoài cửa nghe, liền đi đến. Âm Cố vừa đến nhìn thấy Hỉ Mi rơi lệ không ngừng, dường như nghĩ đến cái gì mà trên mặt cực bi thường, liền đỡ Hỉ Mi đi ra ngoài: "Cô vẫn chưa khỏe hẳn, không nên ở đây."
Hỉ Mi đi rồi, Âm Cố ngồi thêm củi lửa ở bếp. Nàng thấy Tiểu Huyền lau nước mắt nghẹn ngào tiếp tục nấu ăn, khinh đạm nói: "Hỉ Mi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng có bao nhiêu thống khổ không phải ngươi không biết. Nếu ngươi lập gia đình, nàng sẽ rất vui."
Đột nhiên Tiểu Huyền ngẩng đầu, trong đầu lập tức tỉnh táo lại.
Đúng vậy, vừa rồi tỷ tỷ khóc thương tâm như vậy, không phải là nghĩ tới chuyện của mình sao, tại sao mình lại không hiểu?
Âm Cố thấy Tiểu Huyền đã gật đầu, đứng lên: "Hai ngày nữa đưa người đó đến đây, chúng ta sẽ kiểm tra thay ngươi, bằng không nàng sẽ không yên tâm."
"Hiểu rồi." Tiểu Huyền khom lưng nói với Âm Cố, "Ngày mai em mang hắn đến. Em vẫn luôn mơ một ngày có thể gả cho Dư ca, nhưng nếu hai người nói hắn không được thì nhất định em cũng sẽ suy xét lại." Tiểu Huyền lại cố lấy dũng khí nói, "Còn nữa, Tiểu Huyền. . . rất cảm kích Âm Cố cô nương đã giúp đỡ."
"Nếu muốn tạ ơn, thì tạ ơn Hỉ Mi đi." Âm Cố dứt lời liền đi ra ngoài.
Tiểu Huyền kinh ngạc lắng nghe, lúc trước cũng nghe Âm Cố cô nương nói như vậy. Cuối cùng cũng biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Âm Cố cô nương đều có chút câu nệ. Bởi vì Âm Cố cô nương cách mình rất xa xôi, cho dù Âm Cố cô nương dùng rất nhiều bạc mua mình từ Khánh gia; cho dù Âm Cố cô nương cũng quan tâm đến hôn sự của mình, nhưng, đây không phải là bởi vì là Âm Cố cô nương quan tâm mình, mà là một người khác quan tâm mình mà thôi.
Trong lòng Tiểu Huyền trở nên rất mềm mại, đột nhiên nàng nghĩ đến: tỷ tỷ đã không còn đứa nhỏ, lại ly khai Khánh gia, nhưng trời không tuyệt đường người, bên cạnh lại có một người lợi hại như vậy giúp đỡ. Như vậy tỷ tỷ sẽ không cô độc, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào khi dễ. Tiểu Huyền thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ đến vậy mà đã đến lúc định chung thân của mình, có lẽ rất nhanh sẽ thay áo cưới đỏ gả cho người. Con tim của nàng trở nên đạp nhanh hơn, mặt cũng đỏ ửng.
Ngày hôm sau, quả nhiên Tiểu Huyền dẫn Dư ca tới cửa. Nhưng sau đó Hỉ Mi đẩy Tiểu Huyền đi ra ngoài, cho tới giữa trưa không được trở về.
Tiểu Huyền hiểu được các nàng muốn khảo nghiệm Dư ca, tuy rằng không biết các nàng muốn làm như thế nào, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới là vì tốt cho mình, nên vui sướng rời đi.
Dư ca đáng thương trơ mắt nhìn người trong lòng vừa cười vừa bước đi, sau đó quay người lại, đối mặt với hai nữ tử gần như xa lạ.
Trong đó có một người là chủ tử Tiểu Huyền từng hầu hạ. Nghe Tiểu Huyền nói hiện tại nàng đã ly khai Khánh gia, cụ thể không biết là chuyện gì đã xảy ra, hỏi Tiểu Huyền thêm một câu Tiểu Huyền lại tức giận, chỉ nói cho hắn không được hỏi nhiều, làm hại hắn hiện tại không dám mở miệng. Thiếu phu nhân thì coi như là đã gặp mặt, lại nghe Tiểu Huyền nhắc tới nhiều lần, biết là một người dễ chịu, cho nên Dư ca cũng không khẩn trương lắm. Nhưng người còn lại ngồi ở cánh cửa thì khác, thấy hắn đến cũng không đứng dậy, ngay cả mắt cũng không nâng, nhìn thế nào cũng thấy đây là người lãnh đạm, không tốt để ở chung.
Dư ca không yên lòng, mặc cho Hỉ Mi đưa hắn đến đại sảnh nhỏ ngồi xuống.
Hỉ Mi nhìn Dư ca từ trên xuống dưới, thấy hắn cũng xấp xỉ Tiểu Huyền, hỏi vài câu, mới biết trong nhà mặc dù nghèo, nhưng hiện tại đang học nghề thợ mộc. Coi như là nhà tốt.
Âm Cố nghe vậy mới nói: "Vừa lúc ta muốn có một hộp đựng trang sức, làm bằng gỗ tử đàn. Phải có chín ngăn, viền ngoài trang trí bằng viền kim thiết, vài ngày có thể làm xong?"
Dư ca còn chưa nghe xong đã thấy đau khổ, vội đáp: "Tinh tế thế này ta vẫn chưa làm ra được."
Âm Cố tiện tay chỉ: "Sau khi các ngươi thành hôn cũng sẽ không phải ở nhà tranh lều cỏ, nơi này có một gian là của các ngươi."
Dư ca sửng sốt, vẫn lắc đầu: "Ta vẫn còn là đệ tử, sư phụ vẫn chưa dạy hết. Huống chi tử đàn ta chỉ gặp qua vài lần, vẫn chưa đến lượt ta có thể đụng đến, " Dư ca lại bổ sung nói, "nhưng cho dù không có bạc ở nhà tranh lều cỏ, ta cũng sẽ đối đãi Tiểu Huyền thật tốt, thật đó."
Hỉ Mi thấy Dư ca đổ hết mồ hôi, thật có hơi đồng tình hắn: "Nghe nói ngươi là con thứ, ngày sau vất vả rồi."
Dư ca vội cảm kích nhìn Hỉ Mi một cái: "Đa tạ thiếu phu nhân thông cảm, đa tạ thiếu phu nhân thành toàn."
Hỉ Mi vi lăng, gom lại ý cười.
Âm Cố lại nói: "Ta đã mua căn nhà này, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi, ngươi và Tiểu Huyền có thể ở đây. Mà ta chỉ cần một hộp đựng trang sức."
Dư ca cắn chặt răng: "Hãy cho ta thêm vài năm để học hết tài nghệ của sư phụ, nhưng còn tử đàn chỉ sợ đời này khó có thể được nhìn thấy."
Còn Hỉ Mi lắp bắp kinh hãi: "Âm Cố, cô mua luôn cái viện này rồi?"
Âm Cố gật đầu. Nàng đã ở đây lâu nên quen, cũng rất thích. Về sau mặc kệ ở đâu, có lẽ sẽ nghĩ tới có một căn nhà nhỏ ở một thị trấn nhỏ của riêng mình, một kỷ niệm để nhớ về. Huống chi, tuy rằng Hỉ Mi nói muốn đi tìm tỷ tỷ của nàng, nhưng có một ngày sẽ về đây. Để lại một nơi để ở, coi như là một chỗ đặt chân cũng tốt. Những chuyện này nàng không có nói cho Hỉ Mi, và cũng hiểu đây không phải là chuyện đáng để nhắc tới.
Âm Cố thấy Hỉ Mi tò mò, mắt thấy đề tài sắp chuyển thành cái khác, đành phải chỉ Dư ca ra sau hậu viện: "Cạnh cái giếng có một đống củi, ngươi đi bổ nó trước."
Dư ca nhẹ nhàng thở ra, hắn tình nguyện bổ củi một ngày, cũng không nguyện như đứng đống lửa, như ngồi đống than đối thoại với cô gái này.
Bó củi đó mua hôm qua, mục đích là để kiểm tra Dư ca. Hỉ Mi trộm đi theo nhìn trong chốc lát, lúc này mới trở lại đại sảnh nhỏ: "Bổ củi rất cẩn thận, xem ra là người cẩn thận."
Âm Cố gật đầu, lấy một hà bao từ trong tay áo, sau đó lấy mấy thứ bên trong ra đặt lên bàn.
Hỉ Mi nhìn mà ngây người, cũng biết đó là vàng bạc các loại.
"Âm, Âm Cố, " Hỉ Mi hơi nói lắp hỏi, "cô, cô nhiều tiền như vậy?" Chẳng những có những đĩnh bạc to, thậm chí còn có vàng ở bên trong. Hỉ Mi vội quay đầu lại nhìn xung quanh, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất của nàng chạy đi đóng toàn bộ các cánh cửa, "Mau, mau cất vào, cẩn thận bị người ta nhìn đến."
"Không phải cô muốn dùng tiền hấp dẫn hắn sao?" Âm Cố có chút vô tội nói.
"Đây là tiền đó hả?" Hỉ Mi chỉ vào cái núi nhỏ trên bàn, thấp giọng la hét. "Đây là rất nhiều tiền đó." Lập tức nàng lại vô cùng nghi hoặc nhìn Âm Cố, "Cô, sao cô có nhiều tiền như vậy?"
Âm Cố nhún vai, cầm bạc đùa nghịch: "Đều là trước kia."
Hỉ Mi nhỏ giọng hỏi: "Trước kia cô làm gì?"
"Không phải ta đã nói rồi sao?" Âm Cố ngẩng đầu liếc ngang Hỉ Mi một cái. Thấy Hỉ Mi khẩn trương đúng là có vài phần đáng yêu, nhân tiện nói, "Như thế nào, ta có tiền không tốt sao?"
"Khó trách cô có thể mua đứt Tiểu Huyền, có thể mua đứt cái viện này." Hỉ Mi thất thần ngã ngồi trên ghế. "Thì ra cô cũng là người có tiền."
Âm Cố nhìn Hỉ Mi, biết có vài từ lại chạm đến chuyện thương tâm của nàng, lãnh đạm nói: "Không phải ai có tiền cũng như đám người kia, cô yên tâm đi."
Hỉ Mi chấn động, nhìn Âm Cố cong mày, vểnh môi lên cười.
Lúc này, Dư ca đã bổ củi xong, hơn nữa cũng đã xếp lại ngay ngắn. Hắn vừa lau mồ hôi vừa đi vào: "Bổ củi xong rồi."
"Nhanh như vậy?" Hỉ Mi kinh ngạc. Vì khảo nghiệm hắn, nàng cắn răng mua rất nhiều củi, ngay cả Tiểu Huyền nhìn xem đều muốn rớt mắt.
Còn Âm Cố lại như không nghe thấy, vẫn còn đang nghĩ đến vừa rồi Hỉ Mi nở nụ cười.
Có bao lâu rồi... không thấy nàng cười như vậy?