Chương 28: Thời Đại Luân Hãm

Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Vì ở chung trong không gian chật hẹp, Dung Duyệt có thể ngửi thấy rõ trên cơ thể của Thẩm Miên từ trên xuống dưới đều là mùi hương giống mình.

Nhận thức được điểm này, khi sờ mặt anh, trong lòng Dung Duyệt có một loại cảm giác thỏa mãn biến thái.

Thẩm Miên mới tắm xong, toàn thân bao phủ hơi ấm, còn tay Dung Duyệt lành lạnh, nó sờ vừa lên cổ anh, Thẩm Miên lập tức nổi da gà.

"Nếu em có thể lớn nhanh một chút thì tốt rồi." Câu nói của Dung Duyệt bất ngờ buột ra khỏi miệng mà không kịp suy nghĩ.

Đến khi ý thức được mình vừa nói gì, nó tức khắc đưa tay che miệng.

Thẩm Miên nhìn phản ứng của đứa nhỏ cũng cảm thấy buồn cười.

"Hồi còn bé anh cũng muốn lớn lên thật nhanh, cảm thấy sau khi lớn lên mình có thể sở hữu nhiều hơn, nắm giữ nhiều hơn."
Nhưng lý do Dung Duyệt muốn mau lớn hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Không biết nghĩ tới điều gì, nó quay đi, lần này đến lượt Dung Duyệt không muốn nhìn mặt Thẩm Miên.

Thẩm Miên không hề phát hiện, suy nghĩ nhìn trần nhà.

"Nhưng anh không muốn nhóc lớn lên đâu."
"Vì sao?" Dung Duyệt không vui.

"Nhóc xem nhóc đáng yêu thế này, chẳng ai muốn để nhóc lớn."
Dung Duyệt nghe Thẩm Miên nói xong, âm thầm liếc anh một cái, sau đó lại vươn tay, bưng lấy khuôn mặt của Thẩm Miên.

Nó nghiêm túc nhìn vào mắt anh, dùng ngữ khí trịnh trọng trước nay chưa từng có: "Sau khi lớn lên, em nhất định sẽ khiến anh mong chờ hơn nữa, cho nên đừng muốn em bé mãi."
Thẩm Miên không trả lời, chỉ nhoẻn cười.

Dung Duyệt thấy nụ cười của anh lại càng tức giận.

Nó chui vào chăn, xoay mông về phía Thẩm Miên.

Thẩm Miên hiếm khi thấy nó trẻ con như thế, không nhịn được càng cười càng tươi.

"Này, Dung đại thiếu gia."
Đại thiếu gia tâm trạng tốt mới thèm để ý đến đám phàm tục, tâm trạng không tốt sẽ quay cái mông lại.

"Anh không có ý đó, lớn lên nhóc nhất định sẽ đẹp hơn bây giờ, đó là điều không thể nghi ngờ."
Thế nhưng, trưởng thành vốn là một chuyện cực kỳ khó xác định.

Thẩm Miên có thể tưởng tượng sau khi lớn, bất kể ngoại hình hay nội tâm, Dung Duyệt nhất định càng thêm ưu tú.

Nhưng anh không chắc mình còn có thể duy trì mối quan hệ thân thiết với Dung Duyệt như hiện tại hay không? Nửa năm sau, anh sẽ kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học và rời khỏi trấn Lung Cảnh, còn Dung Duyệt sẽ trải qua rất nhiều thay đổi.

Nó sẽ càng ngày càng thu hút sự chú ý của người khác, sẽ có thêm bằng hữu tri kỷ, cũng sẽ sở hữu thế giới rộng lớn hơn bây giờ.

Khi nó đi trên đường, thỉnh thoảng nghỉ ngơi, e rằng mới có thể nhớ tới, ồ, mình đã từng có một người anh lớn hơn mình nhiều tuổi, chơi rất thân.

Nhưng nếu anh nói băn khoăn của mình với Dung Duyệt, nó chắc chắn không thừa nhận.

Nên Thẩm Miên lựa chọn im lặng.

Thời gian vốn tàn khốc, nhưng nếu chưa trải qua, người ta sẽ vĩnh viễn không thừa nhận sự tàn nhẫn của nó.

"Dung đại thiếu gia, không thể ngủ như vậy, tay chân sẽ bị đè." Thẩm Miên đẩy lưng Dung Duyệt một cái.

Dung Duyệt buồn bực nói: "Em không phải đại thiếu gia."
"Nhóc còn không phải là thiếu gia? Anh chưa từng gặp ai khó chiều như nhóc." Thẩm Miên dở khóc dở cười.

Cách lớp chăn, một cẳng chân vắt qua eo Dung Duyệt, bẻ người nó lại.

"Này, nghe anh nói."
Dung Duyệt lật người, nhìn anh ngồi trên người mình, hô hấp nặng nề.

"Anh rất mong nhóc lớn lên." Thẩm Miên nhắm mắt, cười một tiếng.

Hoa hồng rực rỡ.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Dung Duyệt quyết định tạm thời hòa hoãn với anh.


Thẩm Miên dỗ thêm vài câu, thấy nó không giận nữa mới ngã xuống giường tiếp tục chơi điện thoại.

Anh lướt di động, bất ngờ phát hiện ra cái gì, cầm điện thoại chia sẻ với Dung Duyệt.

"MV này có Hawking xuất hiện, một bài hát rất thú vị."
Dung Duyệt xích tới, nhìn màn hình.

Ca sĩ hát:
"Khi cuộc sống khiến bạn vô cùng chán nản, mọi thứ dường như cũng rơi vào khốn cùng, con người thật ngu ngốc và điên rồ, bạn đã chán ngấy chúng rồi, vậy hãy thử ngẫm lại...!
Lúc này bạn đang đứng trên một hành tinh không ngừng tiến hóa
Nó tự quay với tốc độ 1600km một giờ
Quay quanh mặt trời với tốc độ 30km một giây
Bạn, tôi và mặt trời, cùng với tất cả các vì sao
Mỗi ngày phải vượt qua một trăm vạn dặm
Xuyên qua ngân hà chúng ta đang ở
Lại phải vượt qua khoảng cách mười vạn năm ánh sáng
...!
Vậy nên, khi bạn cảm thấy kém cỏi hoặc bất lực
Hãy nhớ —
Bạn sinh ra trong vũ trụ bao la
Điều độc đáo nhất, kì diệu nhất
Sau đó, hãy cầu nguyện trong vũ trụ còn có những sinh mệnh trí tuệ khác
Vì trái đất thực sự có quá nhiều thứ tồi tệ ~"
Ánh mắt Thẩm Miên lóe sáng.

Dung Duyệt nhìn người ngồi xe lăn trở về với vì sao rực rỡ, đột nhiên nói một câu: "Em gặp anh giữa vũ trụ, em gặp anh giữa ngàn sao, thế giới này chung quy là hư vô, nhưng trí tuệ và tinh thần của anh là vĩnh cửu."
Thẩm Miên cười nhìn nó: "Sao vậy? Đột nhiên ý thơ thế?"
Dung Duyệt hơi sửng sốt, không biết vì sao mình đột nhiên cảm khái, nên nó đành nhún vai: "Đôi khi anh không thể giải thích sự khác thường của mình là vì thời đại luân hãm hay vì mất đi một vị vĩ nhân."
Thẩm Miên quả thực không cách nào lý giải, anh ném điện thoại qua một bên, chuyên tâm nói chuyện với Dung Duyệt: "Mặc dù nói điều này nghe khó chịu, nhưng nhóc có từng ước mơ trở thành nhà thơ không? Hay là nhà triết học?"
Dung Duyệt lắc đầu: "Em không hợp!"
"Vậy nhóc có muốn cân nhắc làm công việc có liên quan đến âm thanh không?" Thẩm Miên thuận miệng nói: "Giọng của nhóc êm tai như vậy, không sử dụng nhiều quá lãng phí."
"Êm tai như nào?"
"Êm tai đến mức anh nguyện ý vung tiền như rác." Thẩm Miên trêu đùa nói.


Dung Duyệt mím môi: "Được, em sẽ cân nhắc."
Thẩm Miên không để câu cân nhắc kia ở trong lòng, câu trả lời của Dung Duyệt cũng giống như thái độ của nó lúc ứng phó với người thân.

Anh nhìn xung quanh, sau đó rút một quyển sách từ ngăn tủ đầu giường đưa cho nó: "Dung Duyệt có giọng nói êm tai ơi, đọc cho anh nghe đi!"
Dung Duyệt đảo mắt: "Anh là học sinh tiểu học sao? Đi ngủ còn cần người khác đọc truyện?"
Thẩm Miên trẻ con chui vào trong chăn, nhìn nó mong đợi.

Dung Duyệt mỉm cười rồi mở sách, tìm một câu chuyện mình cảm thấy hứng thú, đọc cho Thẩm Miên nghe.

Thẩm Miên vốn đang tỉnh như sáo, nhưng trong thanh âm của đứa nhỏ, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không gian càng lúc càng trở nên yên tĩnh.

Dung Duyệt im lặng hồi lâu, sau khi phát hiện Thẩm Miên không còn lên tiếng, mới xác định anh đã ngủ.

Dung Duyệt vươn tay, vén tóc Thẩm Miên.

Nó cúi người, khẽ hôn lên trán anh.

Nụ hôn quá đỗi nhẹ nhàng, ngay cả người hôn cũng cho rằng đây chỉ là cây bông bị gió thổi qua vô tình chạm vào.

Trong quan niệm của Dung Duyệt, khác biệt giới tính nam nữ không quan trọng, chênh lệch tuổi tác không quan trọng, mọi người đều bình đẳng, thậm chí tất cả sinh vật đều có địa vị như nhau.

Nhưng trên thế giới này, người đối xử với Dung Duyệt bằng thái độ của nó đối với vạn vật chỉ có Thẩm Miên.

Dung Duyệt vuốt ve khuôn mặt anh, nằm bên cạnh anh, lặng lẽ dịch thân thể về phía anh.

Trong tiếng tim đập, lần đầu tiên nó mất ngủ.

Thẩm Miên ngủ đến nửa đêm, phát hiện bên cạnh có một vật thể mềm mềm, ấm áp, vô thức vòng tay ôm lấy.

Dung Duyệt vốn đang mất ngủ cảm nhận được tay Thẩm Miên vòng qua người mình, tâm trạng càng thêm kích động.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Miên thần thanh khí sảng, Dung Duyệt âm khí dày đặc.

"Đừng bảo đêm qua nhóc trúng tà nhé?!" Thẩm Miên sờ trán nó.

Dung Duyệt lườm anh một cái: "Anh chẳng biết gì hết."
Thẩm Miên đã có kết luận, người vẫn bình thường.

Ăn trưa xong, Thẩm Miên phải đi bắt xe.

Dung Duyệt muốn tiễn anh, nhưng Thẩm Miên liếc chân đứa nhỏ, dứt khoát từ chối, sau đó đeo balo, một mình lên đường.

Anh bình tĩnh, điềm nhiên, anh thờ ơ, lạnh nhạt, cất bước từ sân nhà, đi về phía trạm xe buýt.

Dung Duyệt nhìn theo bóng lưng Thẩm Miên, đáy lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Nó còn chưa rõ cảm xúc khiến người ta hít thở không này là gì đã nhấc chân, đi theo sau.

Nó cố tình mở ra một khoảng cách an toàn với Thẩm Miên, lặng lẽ đi theo anh.

Bước chân của Thẩm Miên nhanh nhẹn lại thẳng tắp.

Anh đeo tai nghe, mặc quần áo mùa đông đơn giản, mái tóc mềm mại tỏa sáng, lấp lánh trong ánh mặt trời.

Dung Duyệt bám theo anh, chân trái bị thương chỉ có thể tập tễnh giẫm trên mặt đất hoặc nhảy lò cò.

Dù vất vả đến mấy nó vẫn muốn đi theo Thẩm Miên.

Nhìn bóng lưng anh, nhìn từng động tác nhỏ của anh, Dung Duyệt cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ.

Nhưng thời gian không cho nó nhiều cơ hội, Thẩm Miên vừa đến bến xe, ngay lập tức có xe vào trạm.

Anh bước lên xe không chút do dự, cùng chiếc xế hộp khổng lồ biến mất trước mắt Dung Duyệt.

Dung Duyệt đứng tại chỗ.

Nếu hiện tại nó có thể lớn lên lập tức thì tốt rồi.

Tứ chi của nó nhất định phải thon dài hơn Thẩm Miên, phải có thật nhiều sức mạnh, như vậy, trong giây phút anh muốn rời đi, nó có thể kéo anh lại, ôm chặt anh vào lòng.

"Ngoài trừ bên cạnh em, anh còn muốn đi đâu?"
Lúc Dung Duyệt đang miên man suy nghĩ, con mèo hoang bên đường nhảy qua, dọa nó giật mình.

Lúc này nó mới hoàn hồn.

Dung Duyệt che miệng, muốn ngăn cản ý nghĩ khủng khiếp của mình.

Nó tỉnh lại rồi, nó đang làm chuyện đáng sợ gì vậy? Thế mà nó lại lợi dụng lúc Thẩm Miên không phát hiện, bám theo anh..