Chương 39: 39: Ngươi Có Phải Bò Từ Dưới Vực Sâu Lên Không

Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Không có thế giới võ hiệp nào mà không có tỷ võ chiêu thân cả.
Nếu không có, chắc chắn vấn đề nằm ở thế giới võ hiệp đấy chứ không phải ở hội tỷ võ chiêu thân.
Thứ như tỷ võ chiêu thân cũng giống như đại hội võ lâm, đều là để chọn người, chỉ là một cái để chọn người thành thân thích, một cái để chọn người làm minh chủ, bản chất không khác nhau nhiều.

Nếu cẩn thận để ý một chút tính logic ở bên trong, sẽ phát hiện ra được hai phương pháp này thực sự là biện pháp lựa chọn nhân tài tốt nhất trong thế giới này.

Dù sao, ở xã hội hiện đại, lợi dụng các loại tin tức cũng chẳng thể hiểu hết tất cả về một con người, huống chi là ở thời cổ đại giao thông không thuận tiện như này?
Ít nhất ở đại hội tỷ võ và tỷ võ chiêu thân, còn có thể đào thải bớt một số người xét từ diện mạo, võ công, phẩm đức rõ ràng không phải người tốt.

So với ép hôn ép gả, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Đại hội tỷ võ ở Vô Lượng sơn trang ngoài bố trí hội trường to hơn chút, người hầu trong sơn trang bận rộn hơn chút, phòng thủ đột nhiên nghiêm ngặt hơn một chút thì cũng chẳng có chỗ gì nổi bật.

Đặc biệt là trong hội trường còn dựng bốn cái chữ to đỏ tươi "Tỷ võ chiêu thân" ở trên sân khấu, tuy rằng thấy được nhưng thực sự xấu đau xấu đớn.
Ài, thẩm mỹ của nam nhân giang hồ, cay mắt.
Khúc Cửu Nhất buồn bã ỉu xìu, đứng ở phía sau Tạ Tụ chẳng có chút thần sắc hưng phấn gì.
Hết cách, ngày hôm qua, y và Tạ Tụ đều đang chờ người của Thiên Cực thần giáo tiến vào công kích bọn họ, sau đó hai người họ sẽ đại sát tứ phương.

Không biết là do Thiên Cực thần giáo xem thường họ quá mức hay vì Khúc Cửu Nhất đánh giá họ cao quá, dù sao người tới cũng là hạng tôm tép.

Ngũ Độc sử gì đó vốn chẳng tới, những người tới tập kích Tạ Tụ còn chưa bước qua ngạch cửa đã bị độc trùng từ bốn phương tám hướng cắn phải, thất bại rút lui.
Tạ Tụ còn chán ngán thất vọng hơn cả Khúc Cửu Nhất.
Bởi vậy, trong mắt người ngoài, một chủ một hầu này chẳng ai có tinh thần tốt cả.
Nhưng Tư Đồ Kinh vì uống thuốc và chịu Nhiếp Hồn thuật, tinh thần trạng thái cũng chẳng tốt mấy, dẫu vậy, bọn họ ngồi cao nên không khiến quá nhiều người chú ý.

Muốn xử lý một yến hội lớn như vậy chắc chắn sẽ rất mệt.
Tới ngày tổ chức tỷ võ chiêu thân, các khách điếm phụ cận Vô Lượng sơn trang ngay cả ghế ở sảnh cũng không có, đâu đâu cũng đầy người nằm ngủ.

Có thể có được thiệp mời đi tới tham gia yến hội dù sao cũng là số ít nhưng lòng hóng hớt của mọi người thì chắc chắn là chẳng ngăn được.
Hồng Tiêu ngụy trang thành Khúc Cửu Nhất ngồi trong xe ngựa, bên cạnh là mấy trưởng lão và Đại sư tỷ Tuyết Tiêu Tiêu, xe ngựa xung quay đều là các đệ tử tinh anh trong Toái Ngọc Cung.

Xe lớn cùng mỹ nhân, hương thơm bay lập lờ, mỗi một cử động đều vô cùng đẹp đẽ, thoạt nhìn chẳng ăn rơ gì với đám người xám xịt trong võ lâm.
"Cung chủ bây giờ đang ở trong sơn trang rồi, sau khi chúng ta vào, cung chủ sẽ đổi trở về.

Hồng Tiêu, mấy ngày nay, muội làm rất khá" Tuyết Tiêu Tiêu nhìn Hồng Tiêu đang dần tan mất lớp dịch dung, ít nhiều có sự tán thưởng.
Sắc mặt Hồng Tiêu có hơi kích động, nàng cũng chẳng ngờ có thể thuận lợi ngụy trang được tới nay, "Đại sư tỷ quá khen, cũng phải nhờ các tỷ muội khác dọc đường hộ tống muội.

Những con tôm tép hại nước hại dân kia còn chưa tới gần đã bị bọn tỷ muội làm thịt rồi"
Một đường này, các nàng hầu như là một đường thần chặn giết thần, Phật ngăn giết Phật, gì mà sơn tặc, thổ phỉ thấy được cờ của Toái Ngọc Cung đều tránh rất xa, nào còn dám tới trêu chọc? Còn về những phái võ lâm có tiếng, cũng biết võ công Khúc Cửu Nhất sâu không lường được, đương nhiên càng không chủ động tới khiêu khích.
Cho nên cả đường đi có thể nói là bình an vô sự.
"Tới lúc ấy, không có mệnh lệnh của cung chủ, ai cũng không được tùy ý động thủ, nếu làm hỏng việc lớn, cho dù cung chủ tha cho các ngươi, ta cũng sẽ không tha" Một mỹ phụ trung niên lạnh giọng quát.
Bà ấy là một trong những trưởng lão chấp kiếm của Toái Ngọc Cung, Sầm Tiểu Hoan.

Năm ấy, một thanh Hoan Hỉ kiếm cũng từng vượt qua năm đại môn phái, danh tiếng nhất thời vang đội.

Chỉ đáng tiếc gả nhầm cho kẻ ác, bị trượng phu phản bội.

Trong lúc phẫn nộ, bà ấy đâm chết trượng phu, quy thuận Toái Ngọc Cung, nhiều năm qua đi, có thể nói là bà ấy vô cùng trung thành và tận tâm với Toái Ngọc Cung.
Sầm Tiểu Hoan vốn cho rằng chính mình cả đời cũng sẽ chẳng ra khỏi Toái Ngọc Cung nữa, không ngờ cung chủ gửi thư nói lần này muốn mưu việc lớn, nói không chừng có thể mạnh mẽ gặm một miếng lớn của Vô Lượng sơn trang.

Đây chính là thời cơ tốt để củng cố thế lực của Toái Ngọc Cung, Sầm Tiểu Hoan tự cho rằng võ công của mình không kém nên đi ra trợ trận đầu tiên.
"Trưởng lão yên tâm, cung chủ ra lệnh một tiếng, chúng ta đều sẽ nghe theo"
"Không sai, chỉ cần cung chủ bằng lòng, nhất thống giang hồ, xưng bá thiên hạ cũng chẳng phải việc khó"
"Ài, cũng không biết hoành đồ bá nghiệp này có thể có một tiểu cung chủ tới kế thừa hay không..."
Lời này vừa ra, các nhân vật quyền lực trong xe ngựa của Toái Ngọc Cung tức thì yên tĩnh như gà.
Ài, đây cũng là chuyện duy nhất hiện giờ bọn họ lo lắng!
Hy vọng Tạ thần y có kỹ năng tốt một chút!
"Thương Hải bang tới...
Cố Thiếu Bình đi theo sư phụ và các sư huynh đệ tới Vô Lượng sơn trang.
Tình hình tài chính mấy năm gần đây của Thương Hải bang bọn họ không tốt, nếu có thể móc nối quan hệ được với Vô Lượng sơn trang, kiếm được vài mối làm ăn thì sẽ khiến tình huống hòa hoãn phần nào.

Cho nên sau khi nhận được thiệp mời, Thương Hải bang nhận lời đầu tiên, hiện giờ cũng tới đầu tiên.
"Thiếu Bình, tuy lần này là đại hội tỷ võ chiêu thân của Vô Lượng sơn trang nhưng cũng cùng là cơ hội cho người trẻ tuổi các con.

Hiện giờ tuổi con cũng chẳng còn nhỏ nữa, nếu ở nơi này có nhìn trúng cô nương nào, vi sư cũng sẽ vác cái mặt già này đi dò hỏi giúp con" Bang chủ Thương Hải bang hiền từ nhìn Cố Thiếu Bình, trêu hắn.
"Sư phụ, đồ nhi hiện tại chỉ muốn lập công danh trước" Cố Thiếu Bình không biết vì sao trong đầu toàn là gương mặt của Sử Vô Song.

Đáng tiếc mấy ngày gần đây không có tin tức gì về Sử Vô Song, những tin tức về Toái Ngọc Cung chủ yếu chỉ về Khúc Cửu Nhất, ai sẽ đi hỏi thăm một Sử Vô Song nho nhỏ chứ?
"Hiện giờ con đã là một trong bát tú võ lâm rồi, đã có thanh danh rồi" Bang chủ cười to, không hề nể mặt mũi các đệ tử khác.
Sao nào, hắn là sư phụ còn là bang chủ, khen đồ đệ của mình còn không được à?
Thương Hải bang bọn họ mấy năm nay cũng chẳng có được bao nhiêu đệ tử xuất sắc, bây giờ xuất sắc nhất, có tiềm lực nhất cũng chỉ có một mình Cố Thiếu Bình mà thôi.

Vị trí kế thừa chưởng môn môn phái võ lâm cũng cần phải xét về địa vị giang hồ và thanh danh.

Nếu thanh danh không xuất chúng thì có là nhi tử ruột thịt cũng sẽ bị các đồng đạo võ lâm cười nhạo.
"Vị này chính là Cố Thiếu Bình Cố sư đệ mới gia nhập bát tú đi" Tiến tới nghênh đón bang chủ Thương Hải bang chính là đại nhi tử của Tư Đồ Kinh Tư Đồ Phong, hiện giờ cũng là lựa chọn hàng đầu cho vị trí Thiếu trang chủ.

Để hắn tiếp đón bang chủ Thương Hải bang cũng không tính là thất lễ.
"Thiếu Bình, tới chào hỏi Tư Đồ sư huynh"
"Sư huynh hữu lễ"
"Sư đệ khách khí rồi" Tư Đồ Phong và Cố Thiếu Bình hàn huyên một phen, đưa người của Thương Hải bang tới chỗ được định sẵn.
"Trang chủ hình như có hơi mệt mỏi, nữ tử đeo khăn che mặt kia chính là Ngô thị?" Bang chủ Thương Hải bang do dự một lúc, vẫn hỏi ra miệng.
"Đúng vậy" Ý cười trên mặt Tư Đồ Phong chẳng đong đầy trong mắt, "Ngô thị kia ngày đêm quấn lấy cha ta, hơn nữa, sự vụ sắp tới khá nhiều cho nên mới như vậy, cũng không phải cố ý trễ nải, mong bang chủ thông cảm"
"Người tập võ, vẫn nên tích phúc dưỡng thân mới được" Bang chủ Thương Hải bang khuyên nhủ uyển chuyển.
"Tiểu chất sẽ truyền đạt thay cho bang chủ"
"Phù Dương sơn tới..."
"Liễu Diệp bang tới..."
"Thủy Vân môn tới..."
...
Lục tục có không ít bang phái tiến tới, mấy nhi tử của Tư Đồ Kinh tất cả đều ra tiếp đón, cũng bận tới mức chân không chạm đất.

Tuy bọn hắn mệt nhưng trong lòng cũng muốn so kè với các huynh đệ một lần.

Cho nên cũng chẳng nghỉ ngơi gì, ỷ vào tuổi trẻ kiên cường chống đỡ.
Tư Đồ Kinh lại cảm thấy có hơi mơ màng nặng đầu.
Hắn nhìn thoáng qua nữ tử che mặt ở bên cạnh, trong đầu như có âm thanh nói cho hắn biết đây là người hắn yêu nhất nhưng hắn thực sự không có chút tình cảm gần gũi nào, thực sự có hơi lạ.
Nhưng Tư Đồ Kinh vẫn khá hiểu về tình trạng trước mắt.
Đại hội tỷ võ chiêu thân.
Hắn nhớ rõ, đây là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của hắn.
Người của Thiên Cực thần giáo sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, nếu hắn muốn giữ được cả Vô Lượng sơn trang thì phải kéo hết tất cả các môn phái khác trong giang hồ tới mới phải.

Còn về các môn phái khác sẽ gặp phải cái gì thì không hề nằm trong phạm vi suy xét của Tư Đồ Kinh.
Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nếu hôm nay những môn phái võ lâm đó đấu tới người sống ta chết với Thiên Cực thần giáo thì càng tốt.
Chỉ là thứ hắn kiêng kị duy nhất cũng chính là người xuất quỷ nhập thần, người hắn không hề biết được suy nghĩ của y, cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất.
Hiển nhiên, Tư Đồ Kinh cũng chẳng biết bây giờ Khúc Cửu Nhất đang đứng bên cạnh hắn, thu hết cảm xúc của hắn vào trong mắt.
Ngày hôm qua, Tạ Tụ còn muốn tiếp tục thi châm và cho Tư Đồ Kinh uống thuốc nhưng bị Khúc Cửu Nhất ngăn cản.
Ngày quan trọng như hôm nay, nếu từ đầu tới cuối Tư Đồ Kinh cứ như người gỗ, chẳng phải là sẽ hạ thấp thật thấp trình độ lên sàn xuất sắc sao?
Những đồng đạo võ lâm thiên hạ đều tới, Thiên Cực thần giáo vẫn luôn thăm dò thận trọng ở quan ngoại cũng tới, Toái Ngọc Cung y cũng tới góp một tay, có thể nói hầu hết người trong võ lâm giang hồ đã ở đây rồi, nếu không có người xem thì không phải là quá mệt rồi sao?
"Trang chủ, dù sao ta cũng là phận nữ nhi, không thích hợp xuất đầu lộ diện ở đây.

Không bằng ta trở về nghỉ ngơi trước, chờ trang chủ người xử lý xong rồi cũng không muộn" Tạ Tụ cụp mắt rũ mi trước mặt Tư Đồ Kinh.
Tư Đồ Kinh ngửi được một mùi hương kỳ diệu trên người Tạ Tụ.
Mùi hương này tươi mát, thấm vào lòng người khiến đầu óc hắn tức thì tỉnh táo hơn nhiều.
"Được, nàng trở về đi!" Trong đầu chợt đùng một tiếng, Tư Đồ Kinh bỗng dưng có lòng cảnh giác với Ngô thị.

Bây giờ đối phương bằng lòng chủ động rời đi là tốt nhất, chờ hắn xong việc nhất định phải thẩm vấn Ngô thị một phen.

Chỉ là tình huống bây giờ lại có hơi khó giải quyết, không tiện ra tay với nàng ta, miễn cho tới lúc ấy nàng ta nói ra điều gì không nên nói.
"Đa tạ trang chủ" Tạ Tụ vẫn là khẩu âm nhỏ nhẹ dịu dàng của nữ tử, mị nhãn như tơ, đảo qua đảo lại, xương cốt cũng rụt vài phần.

Trong sơn trang có không ít tầm mắt của nam tử khóa chặt trên người Tạ Tụ, vốn không rời đi được.
Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất dẫn theo người rời đi, đi được một nửa, Khúc Cửu Nhất đánh hôn mê tất cả tôi tớ phía sau.
"Được rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ tay, duỗi duỗi người, "Nương tử hiện giờ cũng có thể khôi phục thân phận nam tử rồi"
"Không tiếp tục?" Tạ Tụ hỏi nhiều thêm một câu, "Chúng ta ở lại, hẳn là sẽ có được nhiều tin tức hơn, hành sự cũng tiện hơn"
"Nhưng sẽ rất nguy hiểm" Khúc Cửu Nhất bình tĩnh trả lời, "Thường thường những người cảm thấy chờ thêm một chút thì có thể thu về là những người chết thảm nhất, ta sẽ không mạo hiểm như vậy"

Chờ tới khi đại hội tỷ võ chiêu thân chính thức khai mạc, chắc chắn chuyện xấu gì cũng có.
Trước tiên phải xuống đài trước mới là cách tự bảo vệ mình.
Đây cũng là kịch bản võ hiệp kinh điển, Khúc Cửu Nhất cũng không thấy lạ.
Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất chắc chắn như vậy, đương nhiên cũng không lấy sự an nguy của mình ra đùa giỡn.
Bọn họ đổi quần áo rất mau, ném hết nữ trang xuống đất.
"Chúng ta đi sao?" Tạ Tụ dò hior.
"Chờ một lát" Khúc Cửu Nhất đột nhiên ngưng tụ nội lực vào tay, "đùng" một tiếng đánh về núi giả ở bốn phía.
Chưởng phong như nước sông cuồn cuộn, không gì chặn được.
Một lực chấn động khó mà miêu ta được tung ra, chỉ trong phút chốc, núi giả bốn phía đã bị chưởng phong đánh nát.
Phát ra tiếng vang cực lớn.
"Sao ngươi lại..." Tạ Tụ muốn chất vấn vì sao Khúc Cửu Nhất phải làm vậy để dẫn dắt sự chú ý, thanh âm lớn như vậy khẳng định rất mau sẽ có người tới.
Nhưng Tạ Tụ mới nói được vế đầu, hắn liền thấy sau núi giả có một tiểu thị nữ tầm bảy, tám tuổi ngất xỉu, hẳn là bị ảnh hưởng bởi chưởng phong của Khúc Cửu nhất.
"Ta biết ngay, phàm là nói chuyện gần núi giả chắc chắn sẽ bị nghe lén" Khúc Cửu Nhất đi qua, trực tiếp nhấc thị nữ này lên, "Hẳn là trước khi chúng ta tới thì cô bé đã trốn trong núi giả, hô hấp cũng nhỏ nhẹ nên chúng ta mới không phát hiện"
"Sao ngươi phát hiện được?"
"Quy luật" Khúc Cửu Nhất chậm rãi phun ra hai chứ, "Ta trực tiếp đưa nàng về Toái Ngọc Cung, người có thể nghe lén mà không chết thì cũng có thể coi là một nhân vật rồi"
Tuy Tạ Tụ không hiểu mạch não của Khúc Cửu Nhất lắm nhưng hầu như những gì y nói hắn sẽ không bỏ lỡ, bây giờ hắn cũng không nghi ngờ lời Khúc Cửu Nhất nói nữa.
Bên này Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ im lặng chạy đi mà bên kia Ngũ Độc Sử xem xét vết thương cho các đệ tử Thiên Cực thần giáo xong cũng chạy tới cửa Tạ Tụ, lại chẳng thấy ai.
"Thuốc bột có thể hấp dẫn nhiều độc trùng như vậy rất khó phối, tuyệt đối không phải một nữ tử khuê các bình thường có thể làm được" Ngũ Độc Sử bóp bóp thuốc bột, tự lẩm bẩm, "Ngô thị này, không đơn giản.

Cũng không biết người phối dược là ai, không biết có cơ hội gặp một lần hay không!"
"Phía trước là xa giá của Toái Ngọc Cung? Thần y Tạ Tụ kia, hẳn đang ở Toái Ngọc Cung rồi"
"Cũng là do chúng ta ẩn cư nhiều năm không ra ngoài, vậy mà để một người ngoại lai đoạt mất danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần y"
"Sư muội, muội không thể coi khinh anh hùng thiên hạ, Tạ Tụ này có thể trở thành thiên hạ đệ nhất thần y nhất định có tay nghề thâm hậu"
"Hứ, nếu không phải Thiêu Cực thần giáo tái xuất giang hồ, chúng ta cũng chẳng cần ra ngoài lục đục với họ làm gì, ở trên núi nghiên cứu y thuật là tốt nhất"
Trong một chiếc xe ngựa không mấy thu hút khác, mấy nam nữ trẻ tuổi châu đầu vào nói chuyện ríu rít.
Nếu là người giang hồ tầm thường đi tới, thấy con dấu trên xe ngựa cũng chưa chắc có thể nhận ra được môn phái nào nhưng nếu là trưởng bối các sư môn tới, nhất định không dám mất cảnh giác với dấu ấn này.
Trên giang hộ có một cung nhị môn tam sơn.
Trong tam sơn, ngoài Thúy Phong sơn, Phù Dương Sơn, còn có một Vi Hà Sơn.
Môn phái Vi Hà sơn từ trước tới nay đều lánh đời, độc lập bởi vì cả môn phái bọn họ đều tu hành y thuật và độc thuật, không tham dự tranh chấp trong giang hồ.

Nhưng bọn họ có yêu cầu cực cao đối với đệ tử, rất nhiều lần gần như không có một ai được kế thừa, nếu không phải có lịch sử lâu dài, lại thêm vào y thuật và độc thuật của họ vô cùng lợi hại, chỉ e rằng sớm đã bị đẩy khỏi các danh môn đại phái rồi.
40 năm trước, Thiên Cực thần giáo và võ lâm Trung Nguyên từng có một trận đại chiến, vì Thiên Cực thần giáo cũng có không ít người dùng độc dẫn tới việc tử thương của võ lâm giang hồ vô cùng thảm trọng.

Lúc ấy, là người của Vi Hà Sơn liều mình cứu giúp, giải được phần lớn độc, cuối cùng đánh cho Thiên Cực thần giáo chạy về quan ngoại nhưng người của Vi Hà Sơn cũng tử thương vô số, hiện giờ mới khôi phục được chút nguyên khí.
Bọn họ đóng cửa không ra ngoài, trên giang hồ chẳng có mấy đại phu thành danh cho nên Tạ Tụ thành danh từ sớm, cũng có nguyên do là do người của Vi Hà Sơn không ra ngoài nhiều.
Trước kia, Tạ Tụ cũng từng tới bái phỏng Vi Hà Sơn nhưng họ cực kỳ coi trọng truyền thừa, trừ phi Tạ Tụ gia nhập sơn môn, nếu không sẽ không dễ dàng giao lưu với hắn.

Tạ Tụ không muốn bị trói buộc, chỉ có thể thất vọng ra về, ngược lại ở trên giang hồ cứu trị được các loại nan nghi tạp chứng nên mới vang danh giang hồ.
Hiện giờ, Vi Hà Sơn lần thứ hai phái đệ tử ra ngoài cũng là vì nghe nói Thiên Cực thần giáo muốn ngóc đầu trở lại.

Thù ngày xưa không thể không báo, hơn nữa còn vì Thiên Cực thần giáo Ngũ Độc Sử còn từng là môn hạ của Vi Hà Sơn bọn họ, bây giờ bọn họ cũng muốn tới thanh lý môn hộ.
"Được rồi, yên lặng một chút, hiện giờ cũng chẳng phải là lúc chúng ta tranh giành điều gì.

Chờ người của Thiên Cực thần giáo xuất hiện, tới lúc ấy giang hồ sẽ tự hiểu ai mới là thần y đệ nhất thiên hạ.

Bây giờ tranh luận có được kết quả như nào?"
"Sư huynh dạy rất phải"
"Đi thôi, miễn cho tới lúc đó lại tới muộn"
Bọn họ kéo mành xe, thúc ngựa đi qua cửa chính của Vô Lượng sơn trang.
"Người của Vi Hà Sơn vẫn chẳng biết điều như vậy" Sầm Tiểu Hoan tức giận trợn mắt, bà cũng là người từng lang bạt trên giang hồ, năm đó cũng từng đánh tới cửa của Vi Hà sơn nên biết được môn phái này đều là dạng người như nào.
Nói rằng ra là loại quý trọng cái chổi cùn của mình, tự cao tự đại.
Y thuật và độc thuật không thể truyền ra ngoài vốn là vì tổ sư sáng lập ra Vi Hà sơn sợ mấy thứ này nếu bị truyền ra sẽ gây hại cho giang hồ, bấy giờ mới ra lệnh nhưng lúc còn trẻ, ông ấy cũng hoan nghênh các đại phu trong thiên hạ tới giao lưu luận đạo.
Chỉ là về lâu về dài, người của Vi Hà Sơn càng ngày càng tự cao tự đại, dần dần bèn khinh thường những đại phu bên ngoài.

Chờ tới lúc phát hiện những đại phu đó có thể dùng thứ nhìn được một lần ở chỗ họ, họ càng kinh hoảng thất thố, sợ sự truyền thừa của nhà mình sẽ chẳng còn nữa nên mới không cho phép các đại phu khác lên núi giao lưu.
Nghe nói lúc trước Tạ Tụ tới cửa cũng bị chặn ở ngoài.
Môn phái như vậy mà còn che che giấu giấu đã quá quen rồi, Sầm Tiểu Hoan quả thực chẳng muốn nghĩ tới họ làm gì.
"Vi Hà Sơn, bọn họ vậy mà cũng tới? Xem ra tin tức bọn họ với Thiên Cực thần giáo không chết không ngừng là sự thật"
"Tham kiến cung chủ"
Tuyết Tiêu Tiêu cùng các đệ tử thấy được Khúc Cửu Nhất thì như thấy được chỗ dựa đáng tin, tức thì chẳng còn do dự bất an như trước.
Bọn họ sở dĩ không vào Vô Lượng sơn trang trước, không phải vì đoạt vị trí vào sau cùng mà chỉ đơn thuần là đợi Khúc Cửu Nhất thôi.
Thuật dịch dung có thể lừa gạt người ngoài nhưng lại chẳng lừa được những trưởng lão của danh môn chính phái.
"Không cần đa lễ, mọi người cũng vất vả rồi" Khúc Cửu Nhất duỗi tay đè xuống, ý bảo mọi người không cần câu nệ quá, "Tới lúc đó ở đại hội tỷ võ chiêu thân, bất kể xảy ra chuyện gì, các ngươi đều không được manh động, hiểu rõ chưa?"
"Cung chủ yên tâm, chúng ta cũng đã dặn dò qua" Sầm Tiểu Hoan cười nói.
"Vậy là tốt rồi" Tuy Khúc Cửu Nhất khá yên tâm với đệ tử cung mình nhưng môn phái nữ tử cũng sẽ có vài chỗ không được tốt, "Đúng rồi, nếu có ong bướm gì tới gần, cứ đánh rồi chạy là được.

Nếu thực sự có đệ tử có chút tình nghĩa với người trong giang hồ, làm theo quy củ, nhất định phải thông báo trước.

Không được tự mình đi cứu nam nhân bị thương nào, cũng không được tự đi đưa tín vật gì, càng không được đưa người nam giả nữ vào trong đội ngũ.

Mỗi ngày các ngươi đều phải điểm quân số, có biết chưa?"
"Rõ, cung chủ"
"Gầm xe, hành lý, còn đống cỏ tranh gì đó nhất định đều phải tỉ mỉ kiếm tra đối chiếu hết một lần" Khúc Cửu Nhất dặn tiếp, "Nếu có phát hiện ai biết chuyện không báo, lập tức báo ngay cho ta"
"Rõ"
Đám người Tuyết Tiêu Tiêu nhanh chóng xuống xe, nhường chỗ lại cho Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ, cung chủ cũng đã nói vậy rồi, nói không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện, bọn họ vẫn nên đi kiểm tra đối chiếu cho kỹ càng mới được.
"Ngươi cảm thấy người của Thiên Cực thần giáo có khả năng trà trộn vào sao?" Tạ Tụ hiếu kỳ nói, "Các đệ tử của Toái Ngọc cung rất trung thành với ngươi, hẳn là sẽ không vi phạm mệnh lệnh của ngươi đâu"
"Các nàng không vi phạm mệnh lệnh của ta nhưng đôi khi lại động lòng trắc ẩn không nên có" Cánh rừng lớn chim gì cũng có, nữ tử vốn dễ đa sầu đa cảm hơn nam tử, hơn nữa, sự giáo dục của Toái Ngọc Cung khiến cho những nử tử này khá xem thường nam tử, sống như vậy tuy không dễ bị nam nhân lừa gạt nhưng dễ vì coi khinh người ta mà gặp chuyện.
Mọi chuyện đều là con dao hai lưỡi.
Một trong những kịch bản kinh điển nhất của võ hiệp không phải là "Mỹ nhân cứu anh hùng" sao?
Bây giờ, với trận thế này của Toái Ngọc Cung bọn họ, các môn phái khác nào còn nữ hiệp nào dám tự xưng mình là mỹ nhân? Một đám mỹ nhân ở chung một chỗ có sức sát thương cực mạnh.
Chắc Khúc Cửu Nhất là con ruột ông trời, hoặc theo một cách hiểu khác, miệng này là con quạ đen.
Trước khi y nói, đội ngũ của Toái Ngọc Cung yên lặng, cái gì cũng không có, sau khi y nói xong, đám Tuyết Tiêu Tiêu đi kiểm tra một lượt, đúng là tra ra một người không đúng!
Trong rương hành lý của các nàng vậy mà lại che giấu một thiếu niên da màu lúa mạch mười sáu, mười bảy tuổi?
Thiếu niên này có đôi mày rậm mắt to, trông rất đơn thuần, nội lực trong người rất hùng hậu, ngoài Tuyết Tiêu Tiêu, các đệ tử khác khi tới gần rất dễ bị thương.
Thực lực như vậy có thể sánh vai với các đại hiệp đứng đầu giang hồ.
Tuyết Tiêu Tiêu quả thực sắp chết vì tức cười rồi.
Bởi vì người giấu thiếu niên này trong rương hành lý không phải ai khác mà là một đệ tử nội môn của Toái Ngọc Cung, là sư muội mà bình thường nàng ta rất coi trọng.
Kết quả sư muội này khen ngược rồi, cảm thấy thân thế của thiếu niên này đáng thương, còn ra tay giúp nàng bắt rắn, vì báo ân bèn giấu thiếu niên này vào bên trong đoàn xe của Toái Ngọc Cung các nàng, ý đồ trà trộn vào Vô Lượng sơn trang.
"Hai người các ngươi, theo ta đi gặp cung chủ" Tuyết Tiêu Tiêu cầm kiếm, tâm trạng rất nặng nề, nàng vừa mới thề sắt son đảm bảo với cung chủ xong thì không ngờ nhanh như vậy đã bị vả mặt.
"Yên tâm đi, ta sẽ nói rõ với cung chủ của muội" Thiếu niên da màu lúa mạch nhìn thiếu nữ rơi lệ bên mình an ủi, "Ông nội của ta nói, ra ngoài quan trọng nhất là ân oán phải rõ ràng"
Khúc Cửu Nhất nghe đệ tử báo cáo, tâm trạng lại khá bình tĩnh.
Nên tới vẫn phải tới.
Không tới thì y mới thấy nghi ngờ đấy.
"Được rồi, dẫn người tới đây đi" Khúc Cửu Nhất vẫy vẫy tay, ý bảo Tuyết Tiêu Tiêu đưa người tới.
"Tham kiến cung chủ, tại hạ Hàn Thừa Nặc, mới vào giang hồ, bởi vì một ít ân oán cá nhân nên mới muốn tới Vô Lượng sơn trang, bấy giờ mới được Hiểu Yến cô nương giúp đỡ..."
"Mấy thứ vớ vẩn đấy trước tiên chưa cần phải nói, ngươi chỉ cần trả lời ta một câu" Khúc Cửu Nhất một tay vén mành, lộ ra nụ cười như có như không.
"Có phải ngươi bò từ dưới vực lên hay không?".