Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Đăng vào: 12 tháng trước
Tư Đồ Kinh vì bị Tạ Tụ hạ dược và thôi miên, thần trí vẫn có hơi hoang mang.
Xuất hiện một lúc còn được, nếu ở trước mặt người khác lâu, chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện có gì không đúng.
Bởi vậy, trước khi đại hội tỷ võ chiêu thân chính thức tổ chức ở Vô Lượng sơn trang, Tạ Tụ quyết định mở một cuộc "Tuyển chọn nội bộ".
Bây giờ, Tạ Tụ chính là một trong những hồng nhân* nói một không hai trước mặt trang chủ, những đệ tử không phải huyết mạch của Tư Đồ gia có thể nói là vô cùng cẩn thận lấy lòng.
*Hồng nhân ở đây mọi người có thể hiểu là người được coi trọng, người đang phất lên trong một cơ quan, tổ chức nào đấy, cứ được ông chủ coi trọng, ủn mông lên chức thì được gọi là hồng nhân nhé
Vô Lượng sơn trang coi huyết mạch quan trọng nhất.
Công pháp cao cấp nhất chỉ có huyết mạch Tư Đồ gia mới có thể học.
Nếu thu được đệ tử xuất chúng vượt bậc, Tư Đồ gia sẽ gả nhi nữ nhà mình cho hắn, nạp bọn họ vào phe phái Tư Đồ gia.
Nhưng cơ hội như vậy, ít ỏi không có mấy.
Hơn nữa, nếu xui rủi, Tư Đồ gia không có nhi nữ vừa tuổi để liên hôn, vậy thì cho dù đệ tử này có thiên phú vượt bậc cỡ nào, chỉ e cũng chẳng được trọng dụng bao nhiêu mà ngược lại còn có khả năng bị chèn ép.
Những thủ đoạn tàn bạo bên trong không biết đã khiến bao nhiêu anh tài ôm hận mà chết.
Bởi vậy, hiện tại, trước mắt các đệ tử có một cơ hội có thể lên trời được, bọn họ đương nhiên đều muốn nỗ lực nắm lấy.
Bất kể người cho bọn họ cơ hội này là ai, bọn họ đều sẽ lấy lòng hết mình, dù cho người này tên là "hồng nhan họa thủy" thì cũng không ảnh hưởng gì.
Hiện giờ, với địa vị của Tạ Tụ, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ có người hầu dâng tư liệu của những đệ tử vừa tuổi lên cho hắn.
30 tuổi trở lên hầu như đều bị loại, dù sao tới tuổi này còn chưa có cơ hội ra mặt, vốn cũng chẳng còn khả năng lộ diện nữa.
Có gia thất tạm thời cũng có thể loại bỏ, dù sao có gia đình rồi thì không tiện phối hôn, nếu vì kết thân với Tư Đồ gia mà bỏ thê bỏ tử, cũng chẳng cần gì phải chọn hắn.
Thấp hơn mười tuổi chắc chắn không được, hài tử tuổi này mới bắt đầu có trí nhớ, nhỏ hơn chút còn đang đứng tấn đấy, thu rồi cũng không biết phải bồi dưỡng bao nhiêu năm nữa.
Còn không bằng trực tiếp chọn mấy đứa đã hiểu chuyện, cũng lười đi dạy lại.
"Danh sách của mọi người đều ở đây sao?" Khúc Cửu Nhất cải trang giả dạng thành một gã sai vặt ở bên cạnh, chủ động hỏi người hầu đưa tư liệu tới.
Khúc Cửu Nhất nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Tạ Tụ vừa biết hạ dược vừa biết Nhiếp hồn thuật thật sự quá thú vị, nếu y đi rồi, chắc chắn sẽ bỏ lỡ nhiều trò hay.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đi bên cạnh Tạ Tụ xem trực tiếp vẫn hay hơn.
Vốn là Tạ Tụ muốn Khúc Cửu Nhất đi cạnh hắn cũng phải mặc nữ trang nhưng Khúc Cửu Nhất sống chết không đồng ý, lý do là nhỡ y mặc nữ trang rồi bị người khác nhìn trúng sẽ bị chiếm tiện nghi.
Tạ Tụ tức thì cạn lời.
Như Khúc Cửu Nhất mà còn bị chiếm tiện nghi á? Người nọ lẽ nào là hỗn thế đại ma vương chuyển thế à?
Nhưng Tạ Tụ vẫn thương hương tiếc ngọc, dù sao Khúc Cửu Nhất cũng là thể song tính, khác với nam tử.
Nếu y bị chiếm tiện nghi thật, có lẽ không qua được cửa tâm lý thì sao? Đều do bình thường Khúc Cửu Nhất hành xử quá khác người thường, có đôi khi sẽ khiến Tạ Tụ hoài nghi có phải mình lầm hay không, người có thể song tính thực sự sẽ là kiểu như Khúc Cửu Nhất sao?
Nhưng Tạ Tụ lại không nhịn được tự hỏi, kể cả là nam nhân thì cũng chẳng có ai như Khúc Cửu Nhất.
Cuối cùng, hắn cho ra một kết luận, chính là người như Khúc Cửu Nhất cả thiên hạ này cũng chỉ có một.
Bởi vì một người này mà cả thiên hạ chẳng được thái bình.
Cho nên tới sau này, Tạ Tụ vẫn ỡm ờ đồng ý với cách nói giả dạng làm gã sai vặt của Khúc Cửu Nhất.
Có Khúc Cửu Nhất ở bên cạnh, hắn cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Hung thú nhân gian như vậy, vẫn nên đặt dưới mí mắt của mình mới yên tâm được.
"Đúng vậy, đều ở đây" Người hầu đưa danh sách tới nhìn thoáng qua Tạ Tụ, thấy hắn khá coi trọng gã sai vặt ở bên cạnh, vì thế ôn tồn trả lời.
"Ngươi đi xuống lĩnh thưởng trước đi" Tạ Tụ vẫy vẫy tay, ý bảo những người không liên quan đều lui xuống.
"Đa tạ phu nhân"
Bọn người hầu vui vẻ lui về.
Đừng nhìn trong Vô Lượng sơn trang có không ít người mắng Tạ Tụ hồng nhan họa thủy nhưng thực tế, mọi người khá có hảo cảm với Tạ Tụ.
Ai không thích một chủ nhân vừa đẹp, tâm thiện, còn hào phóng nữa chứ?
Ít nhất chủ nhân này sẽ chẳng bao giờ tùy ý đánh chửi bọn họ.
ngược lại bọn họ ốm bệnh bị thương còn được nghỉ ngơi, còn được chăm sóc tốt.
Lòng người mềm mại, đối mặt với một tiên nữ phu nhân như vậy, mọi người miễn bàn có bao nhiêu trung thành.
"Chậc chậc, thực sự rất chắc chắn" Khúc Cửu Nhất lắc lắc tập tư liệu dày, nhịn không được cảm thán, "Thực ra thuộc hạ muốn lừa gạt chủ nhân không khó, cùng một phần tư liệu, có tâm và không có tâm đi làm cảm giác hoàn toàn khác nhau"
Rất rõ ràng, phần tư liệu bọn họ đưa cho Tạ Tụ chẳng những rất có tâm mà còn có thành ý mười phần.
Nhìn một tập dày cộp như này liền biết cố gắng biết bao nhiêu.
Tùy ý mở một tờ ra, bên trong viết rõ quan hệ thành viên trong gia đình của đệ tử này, còn có một ít chuyện khá quan trọng đối với hắn.
Ví dụ như khi nào được trang chủ khen ngợi, khi nào được ban thưởng, thích ăn thứ gì, không thích ăn thứ gì, vân vân.
Đều là một ít điều vụn vặt nhưng cần phải hết sức để tâm mới có thể biết được.
"Nếu được lựa chọn, ai bằng lòng làm hạng nô bộc nô tỳ?" Tạ Tụ chậm rãi lắc đầu, có hơi không đành lòng, "Rất nhiều người đều chẳng coi nô tỳ như người, ta tuy biết thế đạo xưa nay đã vậy nhưng trước sau vẫn chẳng thấy vui vẻ"
Bởi vậy, những lúc khả năng cho phép, Tạ Tụ luôn đối xử tốt với nô tỳ bên người.
Mà sở dĩ lúc ấy hắn bị người Toái Ngọc cung bắt được, cũng đúng là bởi vì có một nữ tử Toái Ngọc Cung ngụy trang thành bé gái mồ côi, trà trộn vào trở thành thị nữ của hắn, lúc ấy mới bắt được Tạ Tụ.
Bằng không với bản lĩnh của Tạ Tụ, sao có thể dễ dàng hàng phục như vậy được.
Đáng quý hơn là rõ ràng hắn đã vấp ngã ở điểm này một lần nhưng vẫn chẳng thay đổi.
Khúc Cửu Nhất dường như hiểu được bản thân vì sao lại nhìn Tạ Tụ với ánh mắt khác, cũng hiểu rõ vì sao Tạ Tụ có rất nhiều hiểu lầm đối với y, thói quen sinh hoạt và tính cách hoàn toàn không giống nhau nhưng y vẫn bằng lòng giữ Tạ Tụ lại bên cạnh mình.
Tuy rằng cũng có nguyên nhân vì Tạ Tụ có thể mang tới cho y rất nhiều tiền nhưng nếu Khúc Cửu Nhất muốn, y luôn có cách khiến Tạ Tụ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng chỉ cần không quá đáng, Khúc Cửu Nhất bằng lòng cho Tạ Tụ được hưởng lợi lớn nhất.
Bởi vậy, xét từ góc độ nào đó, tính cách quăng tám cái sào tre cũng chẳng tới Khúc Cửu Nhất như Tạ Tụ, lại có cùng thế giới quan với Khúc Cửu Nhất.
Tuy rằng hắn được sinh ra trong đại tộc thế gia, có được sự mỹ mạo và địa vị bậc nhất trên thế gian, ngay cả thiên phú cũng là số một số hai.
Người như vậy, sinh ra đã có vốn liếng để được mọi người yêu thích rồi.
Nhưng hắn lại chọn đi làm một đại phu, giúp đời cứu người.
Đừng nhin ngoài miệng mọi người treo câu "thần y vạn phúc" nhưng vào lúc được chọn, ai bằng lòng để hài tử của mình làm cái nghề y này chứ?
Ở thời đại này, bất luật là loại công việc hầu hạ người khác nào cũng sẽ bị coi là hạng thấp kém cùng cực.
"Thần y không cần nghĩ nhiều vậy, vẫn nên xem những tư liệu của những người này trước đi" Khúc Cửu Nhất thu lại ý cười, vỗ vỗ tập tư liệu dày này, "Đừng nói, thật sự là có mấy người thú vị, chỉ có thể nói, Vô Lượng sơn trang này đúng là ngọa hổ tàng long"
Nếu dựa theo tiểu thuyết võ hiệp, giả thuyết về Vô Lượng sơn trang còn có địa giới của nó cũng đã đủ viết ra hàng trăm kịch bản khác nhau rồi.
Dù sao với bối cảnh như vậy, chế độ như này, muốn có chút chuyện xưa cũng quá dễ.
"Cung chủ nhìn ra cái gì vậy?"
"Lúc lén lút vẫn nên gọi ta quan nhân mới phải" Khúc Cửu Nhất làm mặt quỷ nói.
"Bây giờ ta là chủ tử, ngươi là nô tài" Tạ Tụ cũng chẳng tiếp chiêu, ngược lại còn quẳng thẳng vấn đề về cho Khúc Cửu Nhất.
"Vừa rồi huynh còn nói phải đối với nô tỳ tốt một chút..."
"Lẽ nào cung chủ thực sự là nô tài?
Khúc Cửu Nhất dứt khoát im miệng.
Y đã ý thức được rõ ràng, bây giờ con thỏ nhỏ đã bắt đầu biết cắn người rồi, y cũng chẳng thể trêu đùa không kiêng nể gì giống như khi trước được.
"Khụ, được rồi, nói chính sự, huynh xem cái này" Khúc Cửu Nhất mở ra vài tờ, chỉ vào một cái tên phía trên.
"Người này tên Trần Vô Tình, phụ mẫu song vong, hắn vốn là một nhi tử của một nhà làm tơ lụa phụ cận Vô Lượng sơn trang nhưng một hôm, cửa hàng nhà họ bất ngờ bị người ta phóng hỏa, trước khi bị thiêu chết, phụ mẫu của hắn đã bị đao kiếm làm trọng thương, rõ ràng là do trả thù mà ra.
Sau này hắn gia nhập Vô Lượng sơn trang học tập võ công, vô cùng khắc khổ"
"Nhìn xếp hạng võ công của hắn, dường như cũng không quá cao, hơn nữa trên này cũng viết tính cách hắn khá khắc nghiệt, hình như quan hệ với đồng môn không được tốt" Tạ Tụ chỉ vào mấy dòng phía dưới, "Ngươi cảm thấy tốt ở chỗ nào? Chỉ bởi phụ mẫu hắn song vong?"
Tuy vậy đệ tử phụ mẫu song vong ở Vô Lượng sơn trang còn khá nhiều.
Thời buổi này quá nhiều cô nhi, chỉ cần cho bọn họ mấy miếng cơm, bồi dưỡng đủ đầy, về sau chính là một lực lượng lao động cường tráng, còn trung thành và tận tâm với Tư Đồ gia.
Ít nhất một, cũng có thể hút được danh tiếng, hai là có thể bồi dưỡng thế lực của riêng mình.
Vô Lượng sơn trang không thiếu tiền, đương nhiên bằng lòng làm chuyện như vậy.
"Đương nhiên không phải, vì hắn tên Vô Tình*" Khúc Cửu Nhất nghiêm chỉnh nói, "Với cái tên này, ta luôn bằng lòng nhìn nhiều hơn chút, nếu hắn tàn phế chỉ có thể ngồi xe lăn, ta khẳng định còn muốn mang hắn về Toái Ngọc Cung bồi dưỡng cho tốt"
*Á á á tui nhớ ra nhân vật này nè, chuyên mục hỏi đáp, lần này là các bạn có biết nhân vật này là ai không?
Hả?
Chẳng lẽ không nên là đưa người về Toái Ngọc Cung chẩn trị cho hắn sao?
Tạ Tụ vô cùng khó hiểu.
"Còn cả đây nữa" Khúc Cửu Nhất lại lật vài tờ, chỉ vào tên của một người khác, "Người này tên Vương Thập Tam Kiếm, khá lắm khá lắm, ta cảm thấy rất có tiền đồ"
"...!Hắn tên Vương Thập Tam Kiếm là bởi vì hắn chỉ biết luyện mười ba chiêu kiếm pháp" Tạ Tụ phản bác.
"Chiêu thức quý ở chỗ tinh chứ không ở chỗ nhiều, chỉ có mười ba chiêu thì sao? Chỉ cần không ai phá được, vẫn là có cách" Khúc Cửu Nhất khẳng định.
Cái tên ngầu lòi này, cho dù bây giờ biểu hiện bình bình nhưng sau này ắt có đất dụng võ.
Thật sự không được thì cứ để cho cái đứa Vương Thập Tam Kiếm này ngã vực nào đấy, chờ hắn quay về chính là cao thủ một thế hệ rồi.
"Còn có người này nữa"
"Người này...!đã từng là một thiên tài nhưng vì một trận sốt cao, hắn sốt hỏng cả não, quên hết chuyện trước kia, tâm trí hiện tại chỉ có 6 tuổi" Tạ Tụ xoa trán, "Nếu có thể mang hắn về đây cho ta nhìn, nói không chừng còn có thể cứu được".
"Vậy đợi chút ta đưa người qua đây luôn, huynh xem cho kỹ" Khúc Cửu Nhất hứng thú bừng bừng, "Hắn phế vật như vậy, bây giờ ở lại Vô Lượng sơn trang cũng chỉ chờ chết, đợi chút nữa huynh khám xong bệnh, cho ít thuốc, ta trực tiếp đựa hắn tới Toái Ngọc cung, chờ hắn khỏe rồi thì chính là người của Toái Ngọc Cung ta"
"...!Ở Ngọc Ngõa đài?"
"Cứ ở tạm đó trước.
Yên tâm, đệ tử Toái Ngọc Cung ta vẫn khá có nguyên tắc, với những đứa trẻ tâm trí không đầy đủ như vậy, các nàng sẽ đối xử thật tốt" Khúc Cửu Nhất cười nói, bởi vì Toái Ngọc cung đã từng xuất hiện hiện tượng một số ít họ hàng gần kết hôn với nhau, cho ra những đứa trẻ có chỉ số thông minh khá thấp nhưng Toái Ngọc Cung vẫn săn sóc cấp dưỡng họ tới già.
Chỉ là từ này về sau, mỗi người Toái Ngọc Cung đều có danh sách hộ tịch riêng, toàn bộ ai có quan hệ huyết thống đều sẽ tránh hết để không cho họ tiếp xúc quá nhiều.
Dù sao nam nhân ấy, nơi nào cũng có, cứ tùy tay bắt mấy người là được.
Mượn giống thôi, không thích lại thả người đi dù sao cũng chẳng có mấy ai biết.
Sau đó, Khúc Cửu Nhất lại chọn ra vài người.
Nói thế nào nhỉ, xem tư liệu đúng là một lời khó nói hết.
Ngược lại là những người có các mặt khá ưu tú thì Khúc Cửu Nhất chẳng chọn một cai.
Tạ Tụ không khỏi có chút nghi ngờ ánh mắt của Khúc Cửu Nhất.
"Những đệ tử ưu tú đó há có thể so với người Toái Ngọc Cung ta bồi dưỡng?" Khúc Cửu Nhất đọc hiểu mấy dòng trên mặt Tạ Tụ, nói thẳng chẳng kiêng nể, "Hơn nữa, bọn họ ưu tú như vậy có thể thấy được trong trang bỏ ra không ít tâm huyết và tài nguyên cho bọn họ, bọn họ nhất định cũng sẽ trung thành và tận tâm với Vô Lượng sơn trang.
Ta cần người như vậy làm gì? Ta muốn thọc gậy bánh xe, đương nhiên muốn đào những người bây giờ nhìn chẳng ra gì nhưng về sau sẽ xuất sắc"
"...!Trước kia ngươi còn nói là chọn nghĩa tử nghĩa nữ cho Tư Đồ Kinh?" Tạ Tụ nhịn không được ngắt lời Khúc Cửu Nhất, nhắc nhở y đã lệch xa so với mục tiêu.
"Nếu ta đã tới Vô Lượng sơn trang này thì sơn trang này vốn là đồ của ta" Khúc Cửu Nhất dõng dạc, chẳng có chút xấu hổ nào, "Nghĩa nữ nghĩa tử của Tư Đồ Kinh, đến lúc ấy chắc chắn đều là người của Toái Ngọc Cung ta.
Bây giờ ta chẳng qua chỉ là lựa chọn nhân tuyển dự trữ cho phân bộ của Toái Ngọc Cung chúng ta trước, tránh cho lúc đó loạn lên, bọn họ còn chưa kịp trưởng thành đã chết"
Tạ Tụ còn chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như này đâu.
Cả một cái Vô Lượng sơn trang to như vậy, sao qua lời nói lại thành của Khúc Cửu Nhất rồi?
"Ngay cả nương tử nàng, ta cũng đưa tới sơn trang rồi, ta nghĩ tâm tư ta đã rất rõ ràng" Khúc Cửu Nhất nhún nhún vai, buông tay nói, "Nàng sẽ chẳng cho rằng ta tốn nhiều tâm tư như vậy thật sự chỉ vì để xem kịch chứ? Có câu trộm không về tay trắng, ta cực khổ tới một chuyến, cũng không thể đi về tay không được"
...!Tư Đồ Kinh hình như tặng cho ngươi hai vạn lượng mà.
Hóa ra trên thế gian còn có người nói ra dã tâm đường hoàng vậy à?
"Cái bụng ngươi ăn cũng lớn đấy" Tạ Tụ nói thật lòng.
Vô Lượng sơn trang đã cắm sâu gốc rễ ở đây, trên dưới sơn trang có vô số đệ tử, còn là một trong bảy phái, Khúc Cửu Nhất há mồm là muốn nó biến thành phân bộ của Toái Ngọc Cung, có phải nghĩ hơi kỳ rồi không.
"Người của Thiên Cực thần giáo đã nội ứng ngoại hợp với người của Vô Lượng sơn trang.
Tuy rằng Tư Đồ Kinh này biết sinh nhi tử nhưng rất đáng tiếc rằng hắn không biết dạy chúng nó" Khúc Cửu Nhất cười cười, nói với Tạ Tụ, "Đại hội tỷ võ sẽ là lúc Thiên Cực thần giáo chính thức lộ diện trước mặt người trong giang hồ, tới lúc ấy ắt sẽ có trò hay để xem"
Thật tới ngày ấy, người của Vô Lượng sơn trang chỉ sợ khóc thét vang trời muốn gia nhập Toái Ngọc Cung ấy.
"Còn nữa, ta ăn uống cũng khá kén" Khúc Cửu Nhất thở dài, "Ta thích hợp nhất với việc ăn cơm mềm*.
Nếu nương tử nàng bằng lòng cho ta thêm mấy miếng cơm mềm thì quả là không còn gì tốt hơn"
*Ý là ở nhà vợ nuôi.