Chương 58: Bệnh viện ma ám (06)

Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong phòng bệnh, Ngũ Hạ Cửu đang nói những thông tin liên quan đến Tam Xá Lợi và Quy Y Tam Bảo.

Xá Lợi là thánh vật của Phật giáo.

Xá Lợi Phật dùng để chỉ những viên xá lợi sau khi đức phật được hỏa táng, cũng chính là những chuỗi hạt được hình thành sau khi hỏa táng di thể.

Ngũ Hạ Cửu: “Xá Lợi mà chúng ta thường nói chính là Xá Lợi từ xương cốt, cũng chính là Xá Lợi được hình thành sau khi hỏa táng di cốt.”

“Bên ngoài nó mượt mà, màu trắng, cũng gọi là đỉnh đầu xương Phật, là quý giá nhất.”

“Mặt khác, còn có hai loại Xá Lợi người bình thường không biết đến nhiều lắm.”

“Một cái là Xá Lợi tóc, một cái là Xá Lợi thịt.”

“Xá Lợi tóc được hình thành sau khi tóc được hỏa táng.”

Tạ Bàn không kìm được hỏi: “Tóc còn có thể hình thành Xá Lợi ư?”

Ngũ Hạ Cửu: “Cậu nghĩ xem, tóc đen trên đầu Phật Tổ được cuốn thành từng một đám nhỏ, cũng chính là phần tóc búi trên đầu Phật được xoay tròn, giống như hình ốc, cho nên mới gọi là tóc búi ốc.”

“Hình dạng bên ngoài của Xá Lợi tóc chính là hiện ra búi tóc hình ốc, cho nên cũng được gọi là Xá Lợi tóc búi ốc của Phật.”

“Nó có màu đen.”

Tạ Bàn cái hiểu cái không gật gật đầu.

Ngũ Hạ Cửu tiếp tục nói: “Xá Lợi thịt có màu đỏ, nó được hình thành do sự đông tụ của máu thịt sau khi hỏa táng, hình dạng bất thường.”

“Tôi từng xem qua một ít sách cổ về vương tử Tân Tha Di Ốc của vương quốc Tượng Hùng.”

“Đạo Bon xưng Tân Tha Di Ốc là đại thánh, mà di cốt Tân Tha Di Ốc đều có ba loại Xá Lợi.”

“Kết hợp với manh mối Thuỷ Độc đưa ra, tân bức tượng bằng vàng Tân Tha Di Ốc hẳn là có quan hệ với Tam Xá.”

“Đến nỗi thứ cuối cùng là Quy Y Tam Bảo, ở cả Đạo giáo và Phật giáo đều có cách nói riêng về Quy Y Tam Bảo.”

Ngũ Hạ Cửu đã biết về điều này từ lâu.

Quy Y Tam Bảo của Đạo giáo là chỉ “Đạo Bảo”,

“Kinh Bảo”, “Sư Bảo”.

“Đạo Bảo” cũng chính là nói vô danh vô tướng, vô thanh vô sắc, không thể sờ, không thể thấy.

“Kinh Bảo” ý tứ là kinh nói, cũng chính là sách vở linh tinh.

“Sư Bảo” lại là chỉ người, người làm sư.

Còn Quy Y Tam Bảo của Phật giáo là chỉ “Phật Bảo” —— nói về tất cả các vị Phật, tượng Phật.

“Pháp Bảo” —— sách kinh.

“Tăng Bảo” —— là chỉ những điều cấm đối với người xuất gia, bao gồm hai loại thánh tăng cùng phàm tăng.

Sau khi Ngũ Hạ Cửu nói xong, Tạ Bàn không khỏi sinh ra nghi ngờ.

Cậu ta nói: “Vậy theo như lời Thuỷ Độc muốn tìm được Quy Y Tam Bảo, khẳng định là chỉ Phật giáo, tượng Phật và sách kinh còn có lý hơn một chút.”

“Một cái cuối cùng, chẳng lẽ chúng ta muốn tìm được một nhà sư.”

Nhưng trong bệnh viện làm gì có nhà sư cho bọn họ tìm?

Ngũ Hạ Cửu im lặng suy nghĩ.

Thời Thương Tả nói: “Là nhà sư hay người bình thường trong lòng cũng có thể hướng Phật.”

“Nếu tôi đoán không sai, bảo vật cuối cùng ‘Tăng Bảo’, có lẽ đang nói đến chúng ta.”

“Đừng quên, Thuỷ Độc đã từng nói rằng sau khi tìm được bảo vật và cử hành nghi thức, mới có thể giải trừ được nguyền rủa rồi rời đi, chúng ta còn không biết muốn cử hành nghi thức như thế nào.”

Chỉ có tìm được bảo vật cũng không thể giải trừ nguyền rủa.

Ngũ Hạ Cửu gật đầu: “Không sai, nghi thức có thể là chỉ đến thần linh sám hối.”

Huống chi, cậu có chút bận tâm đến câu nói cuối cùng của Thuỷ Độc ——‘có một số người có thể cởi bỏ được nguyền rủa sao’.

Chẳng lẽ mặc dù tìm được bảo vật, cũng biết cử hành nghi thức như thế nào, thì cũng sẽ có một số người không có cách nào giải trừ nguyền rủa?

Ngũ Hạ Cửu nhìn thời gian, đã sắp đến 12 giờ khuya.

Cậu đứng dậy nói: “Chúng ta đi tìm Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ thôi, bọn họ đã trải qua trận tuyết lở đầu tiên và trực tiếp được đưa đến bệnh viện, nhưng bệnh viện lại bị thiêu cháy và biến thành đống đổ nát.”

“Tôi nghĩ, khi giáo sư Trần bọn họ chạy ra khỏi bệnh viện sẽ không mang theo bảo vật trên người.”

“Rốt cuộc, trong thông tin bổ sung có nhắc tới bảo vật sẽ thu hút xác chết.”

“Nhưng bây giờ bệnh viện lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt, Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ có khi sẽ biết đi tìm lại bảo vật đã đánh rơi để giải trừ nguyền rủa.”

“Ừ, cũng đúng.” Tạ Bàn nói, sau đó đi theo sau Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả ra ngoài.

Kim giây đang tiến gần 12 giờ từng chút một.

Khi kim đồng hồ, kim phút và kim giây hợp vào nhau, ba người còn chưa đi ra khỏi căn phòng bệnh này.

Ngay khi Thời Thương Tả đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nhiên nhăn mày, sau đó anh xoay người, quả nhiên, Ngũ Hạ Cửu che ngực kêu lên một tiếng rồi ngã xuống trên người Thời Thương Tả.

Tạ Bàn cũng là như thế, che ngực, đổ mồ hôi đầy trán, đỡ một bên lan can giường bệnh miễn cưỡng đứng thẳng.

Đúng 12 giờ đêm khuya, nguyền rủa chim đại bàng trên người ba bọn họ bắt đầu bùng phát, cơn đau thấu tim từ lồng ngực truyền đến.

Điều tương tự cũng xảy ra với những hành khách khác trong bệnh viện này, Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ cũng là như thế.

Nguyền rủa đã bắt đầu phát tác.

Ngũ Hạ Cửu chỉ cảm thấy trên ngực đau đớn khó chịu, trước mắt cũng choáng váng, đứng thẳng đều có chút khó khăn, đặc biệt, bên tai cậu là một trận hỗn độn, nhiễu đến đau đầu.

Nhưng ngay sau đó, tình trạng ù tai giảm dần.

Tiếp theo chính là những âm thanh tiếng Phạn đánh vào màng nhĩ và tâm trí.

Cho dù Ngũ Hạ Cửu có mở mắt hay nhắm mắt, trước hay sau vẫn là một trận ảo ảnh hiện lên “Trước mắt”.

Cậu đột nhiên nghĩ tới những lời Thuỷ Độc nói ở trong phòng bệnh —— “Ảo cảnh chân thật”.

Như vậy, những gì cậu thấy trước mắt lúc này là những gì Thuỷ Độc, Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ đã từng thấy trên núi tuyết sao?

Cậu dường như đang ở trong một tòa cung điện khổng lồ, lộng lẫy và vàng son, có rất nhiều tượng Phật ở cả bên phải và bên trái, và ngay ở phía trước, là một bức tượng Phật bằng vàng.

Vị Phật này có gương mặt hiền từ, nhắm chặt lông mi, chắp tay trước ngực, chỉ cần nhìn thôi trong lòng cũng sẽ bình yên.

Ngũ Hạ Cửu còn chú ý tới, ngay trước bức tượng Phật được đặt rất nhiều đồ vật bằng vàng quý giá, trong đó có mấy cái dĩa vàng trước bàn thờ Phật, nhưng bên trong chiếc dĩa lại là trống không.

Nơi này có phải là nơi lúc trước Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ lấy đi đồ vật không?

Cái gọi là “Ảo cảnh chân thật”.

Giống như cậu thật sự đang ở trong đại điện đầy tượng Phật này, Ngũ Hạ Cửu thậm chí còn cảm giác được chính mình đang đi vòng quanh trong đại điện, cẩn thận quan sát.

Nhưng cơn đau trong lòng ngực và những âm thanh tiếng Phạn luôn luôn nghe được bên tai lại liên tục nhắc nhở cậu, nơi này không thể ở lâu, cậu hẳn đang ở bệnh viện mới đúng.

Vì thế, cuối cùng Ngũ Hạ Cửu nâng mắt nhìn vào mắt giữa bức tượng Phật, nhắm chặt hai tròng mắt.

Ngay sau đó, ảo cảnh chân thật biến mất, Ngũ Hạ Cửu tỉnh lại trong tiếng gọi của Thời Thương Tả.

“Tiểu Cửu, tỉnh đi.” Môi của Thời Thương Tả nhẹ nhàng áp vào bên tai Ngũ Hạ Cửu, một tay đặt ở phía sau, đỡ lấy cổ của cậu.

Ngũ Hạ Cửu mở to mắt, ngực vẫn đang đau như cũ, nhưng cũng không dữ dội như ban đầu, âm thanh tiếng Phạn bên tai hình như đã biến mất, nhưng đoạn ngâm xướng kinh văn vẫn luôn dừng lại ở trong đầu Ngũ Hạ Cửu, tạm thời không có cách nào biến mất.

Cậu nói: “A Tả, anh thế nào?”

Thời Thương Tả cúi đầu, một tay xoa bóp nhẹ sau cổ Ngũ Hạ Cửu, nhẹ giọng nói:

“Không có việc gì.”

Chút đau đớn này anh vẫn có thể chịu đựng nổi, bởi vậy, trong khi Ngũ Hạ Cửu không chịu nổi, anh vẫn không có việc gì.

Ngũ Hạ Cửu rụt cổ, gương mặt nóng lên.

Bên mắt trái Thời Thương Tả hiện lên ý cười.

“Khụ, nhìn Tạ Bàn xem …… Cậu ta thế nào?”

Ngũ Hạ Cửu đưa mắt nhìn sang Tạ Bàn.

Ban đầu Tạ Bàn vốn dĩ đang vịn ở cuối giường, lúc này đứng không vững đã ngã về phía sau, cả người lảo đảo ngã vào trên giường bệnh, hai chân gác lên thành giường.

Ngũ Hạ Cửu không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta, khi đi qua cùng với Thời Thương Tả, liền thấy Tạ Bàn cau mày, hai mắt nhắm nghiền, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.

Ngũ Hạ Cửu vội vàng đẩy vai Tạ Bàn, lúc sau đã đánh thức được người tỉnh lại.

Tạ Bàn mở to mắt, sau khi nhìn hoàn cảnh xung quanh phòng bệnh, nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả mới thở dài một cái.

Cậu ta lau mồ hôi trên trán, nói:

“Quá ngột ngạt, tôi nhìn thấy một tòa điện Phật, thiếu chút có cảm giác không thoát ra được, Quan chủ, hai người thì sao?”

Ngũ Hạ Cửu: “Chúng ta cũng vậy, cậu nghe được tiếng Phạn không?”

Tạ Tàn từ trên giường bệnh ngồi dậy, liên tục gật đầu:

“Nghe được, cái gì Barney ma……”

Cậu ta thử đọc vài câu, bởi vì những âm thanh tiếng Phạn này dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí cậu ta, sau khi thoát khỏi ảo cảnh ở điện Phật.

Nhưng sau khi Tạ Bàn đọc xong, Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày:

“Tiếng Phạn mà tôi nghe khác với cậu.”

Tạ Bàn sửng sốt.

Thời Thương Tả: “Nhưng của anh giống như Tạ Bàn.”

Tại sao lại như vậy?

Nghe vậy, Ngũ Hạ Cửu suy tư nói: “Tiếng Phạn …… hẳn là văn tư trong kinh Phật, đây có phải ý chỉ Quy Y Tam Bảo ‘pháp bảo’, cũng chính là sách kinh không?”

“Tại sao những gì chúng ta nghe được không giống nhau, có phải ý nghĩa cho việc chúng ta muốn tìm kinh Phật cũng không giống nhau? Không, không đúng……”

Nói tới đây, Ngũ Hạ Cửu lắc đầu phủ định, nói:

“Kinh thư chúng ta muốn tìm hẳn là giống nhau.”

“Nhưng A Tả và Tạ Bàn nghe thấy tiếng Phạn giống nhau, mỗi tôi là khác, là khác đoạn kinh thư sao? Vậy tại sao lại khác nhau ……”

Thời Thương Tả nheo nheo mắt, nói: “Phòng bệnh.”

“Anh và Tạ Bàn tỉnh lại ở cùng phòng bệnh, em lại không phải, nếu muốn xác minh điều này, có thể đi hỏi giáo sư Trần và Điền Huyên.”

“Hoặc là, Dương Công Hạc và Lạt Bá lúc ấy cũng tỉnh lại chung phòng với bọn anh, cũng có thể thử một chút.”

Ngũ Hạ Cửu cảm thấy suy đoán của Thời Thương Tả không sai.

Bọn họ tỉnh lại khác phòng bệnh, đây cũng được xem là manh mối linh tinh.

Lúc này, Tạ Bàn mới mở ra nhìn con chim đại bàng nguyền rủa trên ngực, cậu ta trợn to mắt, nói: “Thay đổi, đồ án nguyền rủa thay đổi, các ngươi xem.”

Tạ Bàn duỗi tay chỉ vào ngực cậu ta.

Ngũ Hạ Cửu nhìn qua, chỉ thấy màu máu càng thêm đậm, hình như đồ án chim đại bàng có chút nhỏ lại, ngược lại, chữ “Vạn” trong mắt chim đại bàng càng trở nên lớn hơn.

Ngũ Hạ Cửu cúi đầu kéo ra cổ áo, liếc mắt nhìn vào ngực mình, nó cũng giống vậy.

Thời Thương Tả nói: “Sự thay đổi của nguyền rủa có liên quan đến cơn đau ở ngực.”

“Đây là lần đầu phát tác, khả năng sau này thời gian phát tác sẽ ngắn ngày hơn, cơn đau đớn cũng sẽ được tăng thêm.”

“Và sự thay đổi cuối cùng của nguyền rủa này chính là con chim đại bàng màu máu sẽ chui vào trái tim, nuốt chửng trái tim……”

Đây là phương thức chết của lời nguyền rủa dành cho bọn họ.

Nghe vậy, Tạ Bàn há hốc miệng.

Ngũ Hạ Cửu chỉnh lại cổ áo, nói: “Xem ra chúng ta cần phải tìm được những thứ kia càng sớm càng tốt, nếu không mỗi lần phát tác sẽ rất đau đớn.”

Nói xong, bọn họ đi ra bên ngoài phòng bệnh.

Thời Thương Tả lại một lần nữa kéo ra cánh cửa phòng bệnh, nhưng khi nhìn thấy những người đi lại bên ngoài phòng bệnh, anh sửng sốt một lúc, ngay sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng lại, chỉ là khép hờ.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu và Tạ Bàn, nhỏ giọng nói:

“…… Xác chết.”

Trong lòng Ngũ Hạ Cửu lập tức nhảy dựng lên, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa, ngoài cửa vừa vặn có một vị y tá đi ngang qua.

—— không phải bộ dáng bình thường lúc trước, giờ phút này, trên khuôn mặt vị y tá vừa đi ngang qua có vẻ như sưng to, màu da cũng biến thành tím đen.

Cô ta thong thả đi chậm rãi, tốc độ không nhanh, trên cánh tay lộ ra những mụn nước có mủ, nhìn rất kinh khủng.

Hơn nữa, lúc này tròng mắt của cô ta cứ ngơ ngác đi thẳng về phía trước, giống như một linh hồn đang lang thang.

Tương tự như vị ý tá đó, còn có những y tá khác, bác sĩ, người bệnh,… ở trong bệnh viện này.

Ngũ Hạ Cửu đoán rằng, chỉ sợ toàn bộ những người đã chết đi trong bệnh viện này đều đã biến thành xác chết.

Bệnh viện sẽ thay đổi sau 12h giờ khuya sao?

Như vậy, hiện tại bọn họ đi ra ngoài chẳng phải sẽ bị xác chết tấn công?

Nếu toàn bộ bệnh viện đều là như thế, nơi nơi đều tràn ngập xác chết, việc di chuyển của họ chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.