Chương 1: Khu rừng tĩnh lặng (1)

Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi Thời Thương Tả chuyển tặng hai vé đường tàu cao tốc cho Ngũ Hạ Cửu, nó có quyền hạn đặc biệt, điều thứ nhất là, nó có thể cung cấp sáu mươi phần trăm tin tức của toàn bộ hành khách ở Xa Hạ Thế Giới, càng thuận lợi cho hành khách thăm dò.

Điều hai chính là, có thể khiến Ngũ Hạ Cửu ngụy trang thành NPC tới Xa Hạ Thế Giới sớm hơn.

Ngũ Hạ Cửu đã sớm lên đoàn tàu luân hồi, đoàn tàu chạy tổng cộng là hai mươi lăm phút, tốc độ nguy hiểm chết người.

Xa Hạ Thế Giới đưa ra thông tin:

【Các bạn là một nhóm nhà thám hiểm đến rừng cây yên tĩnh để khám phá và tìm kiếm kho báu trong khu rừng và cũng thành công mang nó ra. Nhưng có điều, rừng cây yên tĩnh rất âm u đáng sợ, cất giấu những nguy hiểm không ai biết đến, mong mọi người nhớ bảo vệ tốt bản thân, không cần tin tưởng người bên cạnh. 】

【Mong mọi người có thể sinh sống được năm ngày, vào lúc chín giờ tối ngày thứ năm, đoàn tàu luân hồi sẽ đến đúng giờ đưa hành khách trở về, mong hành khách có thể giữ vé xe của mình và nhớ thời gian cùng quy định bên trong xe.】

【Cuối cùng, chúc mọi người có một chuyến đi vui vẻ.】

Về phần thông tin bổ sung khác, chính là:

【NPC Du Xương Quốc cùng Trần Cát âm thầm tổ chức trận mạo hiểm này, muốn sử dụng các nhà thám hiểm tìm ra được kho báu bảo vật. 】

【Nhưng ở trong rừng cây vô cùng yên tĩnh này, đi vào thì dễ ra mới khó, bọn họ làm sao biết nơi nào có nguy hiểm, nên muốn để cho nhà thám hiểm trở thành kẻ chết thay. 】

【Ở trong rừng cây yên tĩnh đáng sợ này từng xây dựng một viện điều dưỡng, nhưng bởi vì mưa to không ngừng dẫn đến việc khiến cho đất đá trôi, viện điều dưỡng cũng bị vùi lấp, ngoài những nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ra thì trong viện điều dưỡng không một bệnh nhân nào có thể thoát ra được. 】

【Các thi thể sau đó được khai quật, chôn cất trong rừng và dựng bia mộ.】

【Về sau, có một thương nhân Triệu Minh Đông đánh giá cao về cảnh vật chung quanh của rừng cây âm u, dự tính sẽ xây dựng một làng du lịch.】

【Nhưng trong quá trình xây dựng làng du lịch, có những chuyện kỳ quái thường xuyên xảy ra, nhất là khi dọn sạch mộ bia, đã có vài tên công nhân đột nhiên nổi điên rồi chết ngay tại chỗ, cho dù có mời các thầy làm phép trừ ma đuổi quỷ, cũng không thể giúp được gì. 】

【Dự án cuối cùng dừng lại khi, Triệu Minh Đông cùng thầy đuổi quỷ đều chết ở trong biệt thự nghỉ mát vẫn còn đang xây dở, vì vậy mà công trình trở nên bỏ phế.】

【Lúc sau, tất cả cảnh sát và khách du lịch vào trong rừng, nhưng không có một ai có thể trở ra, khu rừng nơi này trở thành tử huyệt. 】

【Vài năm qua đi, làng du lịch hoàn toàn trở thành hoang phế, sự kiện chết người cũng theo thời gian mà mờ nhạt không rõ, ngược lại, có một lời đồn đãi truyền ra, nghe đồn trong rừng cây có giấu bảo vật, vì thế, một đám người thám hiểm đã đến. 】

Ngũ Hạ Cửu so sánh hai thông tin này, theo lẽ thường thông tin mà Xa Hạ Thế Giới đưa ra khi bước lên đoàn tàu luân hồi, chính là để hành khách có khả năng nắm được manh mối.

Mà trước mắt toàn bộ thông tin đã được cậu nắm ở trong tay.

So với thông tin mà Xa Hạ Thế Giới đã đưa ra, thông tin này được bổ sung thêm không ít then chốt.

Quan trọng chính là danh tính NPC kia, có mục đích gì khác, một âm mưu được tổ chức bí mật, viện điều dưỡng, làng du lịch, thầy trừ ma và nhà thương nhân Triệu Minh Đông....

Vì Ngũ Hạ Cửu đã sử dụng quyền hạn đặc biệt của vé đường tàu sắt, trở thành NPC, nên cậu có thể ở trên bảng điều khiển điều chỉnh danh tính cùng diện mạo của NPC mà cậu muốn.

Cậu vừa thiết lập khuôn mặt của mình từ sắc mặt tái nhợt trở thành tướng mạo thanh tú, vóc dáng gầy yếu, ánh mắt vô tội của thiếu niên. Đây là hình tượng vừa nhìn thấy đã biết chính là người dẫn đầu chịu chết, là vật hy sinh, về phần tên thì cậu lấy tên là Thập Cửu.

Đoàn tàu luân hồi dừng lại sau hai tiếng kêu dài, bên trên hành lý lập tức rơi xuống "Túi quà bất ngờ" Ngũ Hạ Cửu thay đổi quần áo, đeo ba lô lên rồi xuống xe, bên ngoài là một đoạn đường nhỏ, ở phía trước loáng thoáng có tiếng người truyền đến.

Mặt đất ẩm ướt, lầy lội, còn lồi lõm, bên trong chứa không ít nước bùn, không khí có thể ngửi được mùi ẩm ướt không ngừng, xem ra ở đây vừa mới dứt cơn mưa không bao lâu.

Ngũ Hạ Cửu bước đi về phía trước, một lúc sau đã thấy trên đường nhỏ có ba người.

Mà ba người này hiển nhiên là nhà thám hiểm NPC.

Trong đó, có một người vừa nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu đã vội đi lên chào hỏi, nói: "Xin chào, cậu cũng đến khu rừng này để thám hiểm tìm bảo vật sao."

"Tôi tên là Trần Cát, chính là người ở trên mạng, đã đảm nhận việc chỉnh lý lại danh sách cho những người tham gia thám hiểm của tổ chức, tên của cậu là?"

Trần Cát mặc trên người bộ quần áo, cũng giống như bộ quần áo trên người Ngũ Hạ Cửu, hai người còn lại cũng giống như vậy.

Bọn họ đã đăng ký tham gia chuyến phiêu lưu rừng rậm nguy hiểm này ở trên mạng, Trần Cát là người chủ động đếm số lượng người đăng ký và lập ra danh sách, ngay cả quần áo, trang bị cũng là do anh ta mua, sau đó chuyển phát nhanh đến cho những nhà thám hiểm.

Trần Cát là một người đàn ông ốm yếu ba mươi tuổi, râu trên mặt cũng cũng chưa cạo sạch, anh ta lấy danh sách số người thám hiểm, nghe Ngũ Hạ Cửu nói tên xong liền đánh dấu vào đó, để cho biết rằng người đó đã đến đây.

Sau khi Trần Cát đánh dấu tên xong, anh ta đóng nắp bút lại, nét mặt hiền lành nói:

"Được rồi, Thập Cửu, cậu chờ một chút nhé, còn một số người vẫn chưa đến."

"Nhân lúc này hay chúng ta tự giới thiệu một chút, để chúng ta nhận biết rõ về nhau, được không nào?"

Ngũ Hạ Cửu không có ý kiến.

Ngoài Trần Cát ra, thì còn có hai người tên là A Kính và Hải Tử, đều là những người yêu người thám hiểm.

Nhất là Hải Tử, trong tay vẫn luôn cầm camera, cậu ta dự tính sẽ quay lại toàn bộ hành trình thám hiểm lần này, sau đó lại gửi lên mạng, chắc chắn kiếm được tiền.

A Kính là bạn của Hải Tử, nhận vai trò là người trước ống kính, phụ trách giải thích những linh tinh cùng Hải Hồ, trước khi Ngũ Hạ Cửu chưa tới, hai người bọn họ đã thảo luận sôi nổi về việc muốn đi vào rừng rậm thám hiểm.

Bọn họ vừa giới thiệu xong không bao lâu, ở một đầu khác của đường nhỏ, cũng chính là đường mà Ngũ Hạ Cửu đã đi trước đó, có một đám người đi tới.

Đám người này là hành khách vừa mới xuống đoàn tàu luân hồi.

Ngũ Hạ Cửu thản nhiên mà nhìn Phương Tử cùng Thời Thương Tả ở trong cùng đám người, rồi sau đó cậu liền nhìn những hành khách khác.

Ngoại trừ A Tả và Phương Tử ở bên trong ra, có tổng cộng mười bốn hành khách, số người đi lần này không ít, nhưng trong đó chỉ có ba cô gái, còn lại toàn là đàn ông ở từng độ tuổi khác nhau.

Nhìn thấy những người đến sau, Trần Cát cầm danh sách đi qua, sau khi nói chuyện với nhau, Trần Cát nói:

"Mọi người đã đến đủ hết rồi, chúng ta có thể xuất phát đi vào rừng rậm yên tĩnh."

"Nhưng trước khi vào, tôi phải nhắc nhở mọi người một chút, rừng rậm yên tĩnh này cũng có tên là khu rừng chết."

"Cho nên người đi vào bên trong khu rừng, phần lớn đều chết ở trong đó, cho dù không chết, thì khi ra ngoài cũng đều sẽ bị bệnh rồi phát điên, kết cục cũng rất thê thảm, nếu mọi người đã muốn đi vào, vậy thì nếu như...."

"Anh Trần, anh cũng đừng hù dọa mọi người như vậy chứ, tôi không tin mấy lời đồn nhảm này mới đến nơi này mạo hiểm đó."

"Cái gì mà chết người rồi lại điên, tôi thấy mấy người ở nơi này đều nói lung tung, tung ra những tin nhảm, chính là không muốn người bên ngoài đi vào bên trong khu rừng này để tìm kiếm bảo vật." Lúc này A Kính chen ngang lời của Trần Cát nói.

Hải Tử nghe vậy cũng gật đầu theo.

Cậu ta giơ camera trong tay lên cười nói:

"Đúng vậy, nếu thật sự có không ít người chết ở khu rừng kia, vậy vì sao không thấy phòng viên tới đây đưa tin."

"Anh Trần, nếu anh sợ hãi thì anh không đi cùng cũng được, chúng tôi có thể tự đi qua đó."

Trần Cát nói: "Tôi không sợ, chỉ là trước tiên phải thông báo cho mọi người biết một chút, đỡ phải đến lúc gặp nguy hiểm sẽ lại oán trách tôi không nhắc nhở trước, hiện tại ai muốn rời khỏi vẫn còn kịp, còn nếu không thì sẽ xuất phát ngay bây giờ."

Trần Cát giống như người tốt suy nghĩ cho bọn họ.

Nếu Ngũ Hạ Cửu không phải đã nắm được toàn bộ thông tin, chỉ sợ cũng sẽ tạm thời không đoán được, Trần Cát là một trong những người ở trong tổ chức của chuyến thám hiểm lần này.

Mặt khác còn một người là Du Xương Quốc.

Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu không nhịn được mà âm thầm đảo qua hai người A Kính và Hải Tử, hai người này không giống như Du Xương Quốc, vậy thì phải còn một người chưa có xuất hiện.

Không ai rời khỏi, Trần Cát liền dẫn bọn họ xuất phát đi vào khu rừng.

Vì sao lại là Trần Cát dẫn dắt, bởi vì anh ta đã từng sống ở trong huyện dưới chân núi được một khoảng thời gian.

Khi ấy, anh ta cũng từng tới bên ngoài rừng cây, nhưng đáng tiếc, lúc ấy rừng cây bị cấm đi vào, chỉ cần đến gần một chút sẽ có nhân viên đến cảnh cáo.

Hiện tại đã vài năm trôi qua, trong huyện người đến càng lúc càng ít, xung quanh hoang phế, nhân viên canh gác cũng đã rời đi, không ai quan tâm đến nơi này, nên bọn họ có thể thoải mái đi vào thám hiểm.

Trần Cát vừa đi vừa nói chuyện: "Nhưng bên ngoài khu rừng vẫn còn có một người gác rừng, chỉ có mỗi ông ta không rời đi, tôi với ông ta xem như cũng có chút quen biết, trước tiên nói với ông ta một tiếng, ông ta sẽ để cho chúng ta đi vào thám hiểm."

Không bao lâu, bọn họ đã đi tới bên ngoài rừng cây.

Còn chưa đi vào bên trong, nhưng đã dường như có thể cảm nhận được sự u ám cùng vắng lặng ở trong rừng cây.

Tại khu rừng ngay cả tiếng chim kêu cũng làm nó tăng lên vẻ đáng sợ, mang đến cho người ta có dự cảm không tốt.

Hải Tử vẫn giơ camera, vui tươi hớn hở mà nói chuyện cùng A Kính.

Bên ngoài rừng cây còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ, Trần Cát đi lên trước gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa của nhà gỗ đã mở ra, từ bên trong đi ra là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo, khuôn mặt mang nét gian nan vất vả, còn có chòm râu.

Ông ta mặc cái áo gi lê màu nâu dường như nó được làm bằng từ da thú.

Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía đằng sau, trong nhà gỗ rất lộn xộn, nhưng cậu có thể thấp thoáng thấy được súng săn được treo ở trên vách tường.

Người đàn ông tự nhận là lão Lâm, chính là người gác rừng mà Trần Cát đã nói trước đó.

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy chỉ hơi cụp mắt xuống, không có gì ngạc nhiên, người này có lẽ chính là Du Xương Quốc, tên lão Lâm cũng chỉ là giả.

Có lẽ Trần Cát đã nói vài câu gì đó, ánh mắt của lão Lâm nhìn đảo qua bọn họ, trong ánh mắt mang theo sự sắc lạnh, rồi lập tức trầm mặc mà gật đầu, xoay người đi vào trong nhà gỗ, lúc sau trở ra liền đưa cho Trần Cát một bộ đàm.

Lão Lâm nói: "Đã có nhiều người đi đến nơi này để tìm kiếm bảo vật, nhưng tất cả mọi người đều đi mà không về, tôi hy vọng mọi người có thể thu hoạch được gì, tất nhiên, với điều kiện đầu tiên chính là còn sống...."

Dứt lời, lão Lâm cười hai tiếng với giọng nói khàn khàn, nét mặt mỉm cười có chút kỳ lạ.

Ông ta quay trở lại nhà gỗ một lần nữa, sau đó đóng chặt cửa lại.

"Tính tình của người này đúng là rất tệ..."

Ngũ Hạ Cửu nghe thấy một cô gái trong đám hành khách thì thầm một câu.

Tiếp theo, bọn họ đi vào rừng cây.