Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa
Đăng vào: 11 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vấn Thủy không biết hôn mê đã bao lâu. Lúc nàng tỉnh lại, mũi còn sưng, đầu cũng còn đau. Nàng mở to mắt, cố sức nhìn quanh một hồi, cuối cùng ẳng một tiếng rồi đứng lên – sao nhìn gì cũng không thấy vậy? Chẳng nhẽ mù dở rồi sao?!
Một luồng sáng trước mắt chợt lóe lên, nàng mới phát hiện thì ra mình chưa mù, chẳng qua chỉ là đang bị Hỗn Độn kẹp dưới cánh thôi.
Nàng có chút ngượng ngùng: “Sư phụ.” Nói là đến đây để học bản lĩnh, còn chưa học được gì, đã lăn quay ra ngủ mất.
Chóp mũi của nàng thò ra dưới cánh của Hỗn Độn: “Sư phụ? Chúng ta tiếp tục học bay chứ ạ?”
“Quác!” Hỗn Độn dùng cánh vứt ra một cái bao màu xanh lá mạ. “Đeo cái này vào, để đựng đồ.”
Vấn Thủy nhanh nhẹn đeo cái bao lên. Đây chính là một cái ba lô dành cho tọa kỵ, hai bên có hai túi tiền rất sâu. Ba lô tọa kỵ là một pháp bảo tầm trung, có thể chứa được không ít đồ vật.
Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là hoàn toàn không tiêu hao linh lực.
Vấn Thủy vui mừng khôn xiết, đeo ba lô vòng đi vòng lại hai vòng. Hỗn Độn đứng bên cạnh dùng cánh khoét khoét chọc chọc, vừa khoét vừa dạy Vấn Thủy: “Là một tọa kỵ đủ tư cách, trước tiên ra khỏi cửa phải biết tự mang theo những vật dụng thiết yếu bên mình, chẳng hạn như ấm nước, đồ chơi, đồ ăn vặt vân vân… Ngoài ra còn có đan dược chữa thương, linh đan, linh sa vân vân…”
Nó vừa nói chuyện, vừa liếc sang phía Trảm Phong đang thiền định bên sườn núi: “Đương nhiên, đôi lúc cũng phải mang theo đồ đạc giúp chủ nhân. Mấy tên tu sĩ thời buổi này, hừ, đều là nhị tổ tông nhà người ta. Lấy mấy cái lá cây cũng ngại tốn công, nói không chừng ra khỏi nhà một chuyến trở về là đã quên luôn chìa khóa động phủ.”
Vấn Thủy liên tục gật đầu, Hỗn Độn lại ném cho nàng hai cái dây thừng màu trắng: “An toàn là trên hết, nếu gặp phải mấy thằng ngốc thì nhớ trói chặt chúng nó vào. Chủ nhân hiện tại tố chất đều có vấn đề. Chính mình vô dụng, ngã xuống lại còn trách con kỹ thuật không tốt.”
Vấn Thủy lập tức tròng dây thừng quanh cổ, món đồ này đúng thật là cần thiết, cứ nhìn Thiên Sương chân nhân mà xem…
“Còn có cái này!” Nó lại móc ra một cái túi lưới: “Nhớ giữ kỹ cái lưới này. Nếu chủ nhân bất hạnh ngã xuống, con phải quăng lưới thật nhanh. Ngã chết một hai đứa thì cũng không sao. Nếu cứ thằng nào cưỡi là thằng đấy lại chết, con sẽ bị thiên hạ khinh bỉ đó.”
“Ẳng,” Vấn Thủy đem túi lưới bỏ vào ba lô tọa kỵ. Hỗn Độn nghiêng cổ nghĩ nghĩ, dùng cánh gãi gãi đầu. “À, còn có cái này, cái này là bản đồ nơi đây. Con dùng nguyên thần là có thể đọc được. Thân là một tọa kỵ, nhất định phải thông thuộc đường đi lối lại.”
Vấn Thủy kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, giơ hai chân trước tiếp nhận cuốn bản đồ da dê – quả nhiên là tọa kỵ chuyên nghiệp, thật sự là quá cao cấp rồi!!
Nàng mở cuộn da dê ra, nhìn tới nhìn lui thật lâu, sau cùng lại hỏi: “Sư phụ, cuộn len này là ai vẽ thế ạ?”
Hỗn Độn một cánh đập nàng ngã lăn ra đất: “Nghiệt đồ, dám nghi ngờ đan thanh(1) diệu pháp của sư phụ!”
Vấn Thủy bò dậy, yên lặng cất kỹ tấm “bản đồ” da dê vào ba lô.
Hỗn Độn đưa xong quà gặp mặt, hỏi: “Đói chưa? Đi, sư phụ đưa con đi ăn cơm!”
Dứt lời, nó cũng không đợi nàng đáp lại, chỉ duỗi một bên cánh xuống mặt đất: “Lên đi!” – con thú này cũng bày vẽ quá đi, lại còn tỉa lông cánh thành hình bậc thang cơ đấy!
Đợi Vấn Thủy leo hết chiếc cầu thang lông vũ, yên vị trên lưng mình xong, Hỗn Độn vứt ra một sợi dây an toàn: “Đây, thắt chặt vào!”
Vấn Thủy tròng sợi dây xuống dưới nách, trong khi Hỗn Độn cẩn thận quấn thêm mấy sợi lông vũ dài quanh lưng nàng, buộc chặt nàng vào người mình, xong xuôi mới nói: “Chúng ta xuất phát thôi!”
Nó phe phẩy bốn cái cánh, khi thì lượn tà tà dưới thấp, khi lại bay vút lên trời, chao mình giữa không trung.
Bộ lông trắng của Vấn Thủy bị gió thổi rụng tứ tung. Một con diều hâu bay ngang qua, nàng sợ hãi sủa lên một tiếng. Hỗn Độn cười ha hả: “Đồ đệ, sư phụ có oai không?”
Ánh mắt Vấn Thủy tràn đầy ngưỡng mộ: “Oai lắm!”
Hỗn Độn càng dùng sức đập cánh: “Lại còn phải nói! Để sư phụ kể cho con nghe, luận về tọa kỵ chuyên nghiệp, vi sư mà là thứ hai, chẳng có ai dám nhận là thứ nhất!”
Vừa dứt lời, Hỗn Độn lại lượn một vòng tròn ba trăm sáu mươi độ, cánh chim sải rộng, vừa duyên dáng vừa tao nhã.
Vấn Thủy bám chặt vào lưng nó: “Sư phụ ngầu quá đi!”
Hỗn Độn nói: “Con nói cái gì, nghe không rõ.”
Vấn Thủy lớn tiếng gào: “Con nói là sư phụ quá ngầu ááá…”
Hỗn Độn lại hỏi: “Cái gì? Lặp lại lần nữa đi.”
Vấn Thủy liền gào thét suốt cả chặng đường.
***
Hỗn Độn hạ cánh ở một đại viện với cánh cửa lớn sơn son thếp vàng, phía trước còn có hai tu sĩ gác cổng trong bộ đồng phục màu lam. Vừa thấy Hỗn Độn, hai kẻ kia đã nhanh nhảu cười nịnh nọt: “Hỗn Độn đại nhân, ngài đã tới đấy à? Hôm nay muốn ăn gì ạ?”
Hỗn Độn phớt lờ hai người, trực tiếp dẫn Vấn Thủy tiến vào trong. Vừa bước đến nơi, Vấn Thủy liền thấy giật mình kinh hãi.
Bên trong, trên đồng cỏ rộng lớn lộ thiên, đã có mười mấy tọa kỵ đang chờ sẵn. Trông thấy Hỗn Độn tiến vào, bọn nó đều nhao nhao tới chào hỏi.
Hỗn Độn vừa thả Vấn Thủy từ trên lưng ra, tứ phía liền có mười mấy cái đầu đủ loại kiểu dáng duỗi tới, từ trên cao chằm chằm nhìn xuống chỗ nàng.
Một con trâu đầu mọc bốn cái sừng dài khủng khiếp cất lời: “Hỗn Độn, ngươi mới nhận em gái nuôi đấy à?”
Hỗn Độn nói: “Đừng có tầm bậy tầm bạ, đây là đồ đệ của ta, Vấn Thủy.”
Con trâu bốn sừng kia mới nghe, hai mắt đã sáng quắc lên: “A, Vấn Thủy muội muội. Ta là Ngao Ngoan(2). Gọi ta một tiếng Ngao Ngoan ca ca, về sau ca ca sẽ che chở cho muội.”
Vấn Thủy có chút ngượng ngùng, dù sao cũng chỉ mà một con chó lang thang chưa trải sự đời, lập tức hơi cúi đầu gọi: “Ngao Ngoan ca ca.”
Ngao Ngoan vui vẻ, tiến lên dùng sừng cọ cọ bên người nàng: “Muội muội tốt, ngoan quá đi. Ai da, chủ nhân của ta đã đồng ý sau một trăm năm mươi năm sẽ cưới một nàng dâu về cho ta. Hiện tại đã là một trăm… một trăm rất nhiều rất nhiều năm, hay là muội về làm dâu nhà ta nhé?”
Mặt Vấn Thủy tức khắc đỏ rần rần. Hỗn Độn lúc này đã gọi xong đồ ăn, nghe thấy thế liền vung cánh giáng cho nó một cái bạt tai: “Cút, ai cũng không được nhăm nhe đồ đệ của ta!”
Ngao Ngoan lùi xa một chút, mắt thấy Hỗn Độn đã quay người đi gọi đồ uống, lại thấp giọng nói: “Vấn Thủy muội muội, ta hoàn toàn nghiêm túc đó, muội cân nhắc một chút nha.”
Vấn Thủy nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Chủ nhân của huynh thật sự đồng ý với huynh… sau một trăm năm mươi năm sẽ cho huynh cưới vợ?”
Ngao Ngoan ưỡn ngực: “Còn có thể giả được sao?”
Vấn Thủy trợn mắt há hốc mồm: “Nhưng mà huynh là cái mà.”
Ngao Ngoan nhìn chằm chằm Vấn Thủy, dần dần đơ hết cả người. Một chốc sau, Vấn Thủy giơ chân trước đo đo: “Ngực của huynh… Hai quả đồi này…” Bốn chân nàng vốn ngắn, có thể tiến xuống phía dưới Ngao Ngoan để quan sát kỹ càng hơn. “Hơn nữa giống đực chỗ này sẽ lồi ra. Của huynh vốn là lõm vào…”
Sau một lát, Ngao Ngoan hung tợn gào lên: “Tiểu nhị! Toàn bộ chỗ cỏ khô quý giá nhất đều bưng hết lên đây cho lão tử! Còn cả nước suối tuyết trên đỉnh Thiên Sơn! Cả thịt cũng phải có! Đồ ăn vặt cũng mang lên! Hôm nay lão tử muốn mời khách!”
Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy tới, không biết nói gì, chỉ nghe Ngao Ngoan cao giọng mắng: “Ngươi muốn bức chết lão tử à, cẩn thận lão tử đánh gãy chân ngươi! Mang hết đồ chơi ở chỗ này ra đây!”
Vấn Thủy hoảng sợ quay vội lại bên cạnh Hỗn Độn: “Sư, sư phụ, hình như con gặp rắc rối rồi.”
Hỗn Độn nói: “Không đúng.” Vấn Thủy nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Không đúng thật sao?”
Hỗn Độn đáp: “Phải bỏ hai chữ “hình như” đi mới đúng.”
Vấn Thủy chực trào nước mắt. Hỗn Độn đẩy hai quả gì đó trắng trắng, thoạt nhìn có vẻ giống khoai tây tới trước mặt nàng: “Thôi được rồi, ăn chút đi.”
Vấn Thủy lúc này sao có thể nuốt trôi thứ gì được, nàng chỉ biết giương mắt lên nhìn Ngao Ngoan chòng chọc.
Hỗn Độn lại giảng giảng: “Thân là một tọa kỵ, mọi điều khác đều là thứ yếu. Quan trọng nhất là tố chất tâm lý, nhất định phải luôn vững vàng. Mới có chút chuyện đã sợ run cầm cập, sao có thể xứng là đồ đệ của Hỗn Độn ta?”
Vấn Thủy lúc này mới cắn một miếng khoai tây trắng như tuyết kia, không ngờ hương vị lại ngon tuyệt hảo. Hỗn Độn hỏi: “Ăn ngon không? Đây chính là trái sữa quý giá nhất nơi này, mỗi quả trị giá năm mươi lượng linh sa đấy!”
Vấn Thủy nhìn quanh một chút, trên mỗi bàn đều có hai trái sữa. Nàng sợ hãi thốt lên: “Ngao Ngoan điên rồi sao?” Tất cả đống này không biết tốn bao nhiêu tiền nữa!
Hỗn Độn chẳng buồn để ý: “Nó vẫn chưa điên đâu. Chỉ có điều, lát nữa khi Phong Dương lại đây tính tiền, chắc chắn sẽ điên cho xem.”
Vấn Thủy mới gặm ba gặm đã ăn hết trái sữa của mình, Hỗn Độn lại mang trái sữa của nó qua, để trước mặt nàng: “Ăn nhiều một chút. Nơi này là Câu lạc bộ Tọa Kỵ Nhàn Tản, ngày thường không có gì làm con có thể đến đây chơi. Lầu một làm đẹp, bảo dưỡng da lông. Lầu hai mát xa thư giãn, còn có nguyên một bộ dụng cụ chăm sóc sức khỏe cực lớn. Lầu ba bán đồ chơi, trang sức, quần áo các kiểu, rảnh rỗi con có thể đi ngắm nghía xem. Lầu trên cùng có các loại pháp bảo, chỉ có điều chất lượng không được tốt. Nếu con cần gì thì hỏi qua sư phụ trước đã.”
Nó lải nhải liên tục, Vấn Thủy không biết nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật gật đầu một chút.
Trên bàn bày la liệt thức ăn, Vấn Thủy ban đầu còn hơi ngượng ngùng, thoáng chốc sau đã nhồi cả đống vào mồm. Hỗn Độn thấy vậy liền phê bình: “Thèm thuồng như thế để làm cái gì, chú ý hình tượng một chút đi. Làm một tọa kỵ, mọi lúc mọi nơi đều phải tỏ ra tao nhã.”
Vấn Thủy chột dạ vâng một tiếng.
Hỗn Độn liền vô cùng tao nhã mang tất cả đồ ăn ngon trên bàn bỏ vào ba lô tọa kỵ của mình.
Cơm nước xong xuôi, Hỗn Độn vung cánh: “Đi, chúng ta đi tắm sauna.”
Vấn Thủy nghiêng đầu, không hiểu. Hỗn Độn cõng nàng tới một căn phòng chứa một ao nước lớn, bên trên khói trắng lượn lờ. Nhiệt độ trong phòng rất cao. Hỗn Độn dẫn Vấn Thủy tới bên cạnh ao, nơi đó có một loạt các ngăn tủ nhỏ. Nó đem tất cả pháp bảo, đồ chơi của mình từ từ bỏ vào trong đấy. Sau đó, có một tiểu nhị bộ dáng như người hầu kẻ hạ, mười phần cung kính mang khăn bông tới.
Hỗn Độn vòng khăn bông quanh cổ, dẫn đường xuống nước. Nó ngâm sáu chân dưới làn nước trong vắt, sảng khoái duỗi bốn cánh chống bên cạnh ao: “Thoải mái quá đi.”
Vấn Thủy cũng bắt chước cất tất cả đồ đạc của mình vào trong ngăn tủ, nhưng rồi chỉ đứng bên bờ ao nhìn quanh quẩn một hồi, không dám xuống nước. Hỗn Độn sốt ruột nói: “Xuống dưới mau, cái gì cũng chưa thấy chưa biết, cứ y như đồ nhà quê vậy.”
Vấn Thủy đành xuống nước, chậm rãi bơi về phía Hỗn Độn. Nàng dù sao cũng là chó chính cống, bẩm sinh đã có chút khả năng bơi lội. Hỗn Độn nói: “Quấn khăn tắm vào đi, đừng để ta phải trông thấy… cái cảnh này, đồi phong bại tục.”
Vấn Thủy đáp: “Dạ”.
Sau đó liền đem khăn bông quấn ở trên đầu.
……
Hai thầy trò cùng nhau tắm sauna, Hỗn Độn kêu người làm mang tới một ít rượu trái cây màu đỏ. Vấn Thủy liếm liếm rượu. Một lát sau, lại có thêm người đến đưa nàng nằm lên một chiếc đệm mềm bên cạnh ao, giúp nàng mát xa khắp người.
Vấn Thủy đang mơ màng chuẩn bị díp mắt ngủ, bên ngoài bỗng có một con dã thú một sừng, năm đuôi tiến vào. Hỗn Độn giơ đầu cánh vẫy vẫy: “Tranh(3)”.
Dã thú kia nhìn thấy họ thì liền bước về phía đó, cũng lấy khăn bông buộc ở trên sừng. Hỗn Độn nói: “Tranh, lát nữa chúng ta đi đại trùng tu sức khỏe đi.”
Tranh nằm xuống cạnh Hỗn Độn, gọi một người phục vụ tới dẫm lưng cho mình: “Đồ đệ của ngươi cũng đi cùng à?”
Hỗn Độn hồn nhiên đáp: “Đi chứ, ta mang đồ đệ tới đây để trải nghiệm sự đời mà.”
Tranh nói: “Làm gì phải phiền phức như vậy. Đồ đệ của ngươi là cái, cần tìm đực đúng không? Ngươi lại là đực, chẳng phải cũng cần tìm cái hay sao? Vậy tại sao hai người không trực tiếp trùng tu sức khỏe cho nhau luôn đi? Đồ đệ ngươi được mở mang kiến thức, ngươi lại tiết kiệm được không ít tiền bạc.”
Hỗn Độn nghiêng đầu suy tư một chút, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Có đạo lý. Tranh, ngươi thật thông minh!” Nó quay đầu, muốn nói chuyện cùng Vấn Thủy, lại thấy nàng đang giơ hai chân trước trầm tư.
Đúng là nói rất có đạo lý, nhưng sao nàng cứ cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ…
(1) Đan thanh: Tức “đan sa” (đỏ) và “thanh hoạch” (xanh), chỉ màu dùng để vẽ, cũng mang nghĩa hội họa nói chung.
(2) Ngao Ngoan: Con vật ăn thịt người ở núi Tam Nguy, trông hơi giống một con bò có bốn sừng, bộ lông rất dài, giống như một tấm màn bao phủ cơ thể.
(3) Tranh: Một con quái thú kỳ lạ trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, sống trên núi Chương Nga, hình dạng giống một con báo đỏ, có năm đuôi và một sừng, tiếng kêu nghe như tiếng đá va vào nhau.