Chương 5: Phong tỏa thành phố

Mạt Thế Bảo Hộ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Editor: Fuurin


Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, không một ai nói gì.


Phương Vi và Vương Gia Thành dựa vào ghế, im lặng suy nghĩ tiếp theo nên làm gì. Diệp Man chẳng muốn quản bọn họ, mở radio trong xe lên, cùng lúc đó, một giọng nữ vang lên qua radio: "Xin chú ý, xin hãy chú ý..."


"Số người bị lây nhiễm bệnh độc Zombie ở thành phố A đã lên tới hơn hai trăm vạn người, vì phòng ngừa bệnh độc lây nhiễm đến nhiều thành phố khác, quân đội quyết định ba ngày sau sẽ bao vây thành phố..."


"Cư dân thành phố xin hãy chú ý, các cửa khẩu phía Đông, Nam, Bắc của thành phố A đều đã bị đóng, những ai muốn ra khỏi thành phố xin mời đến khu Tiếp Thu Kiểm Soát ở cửa khẩu phía Tây, một khi bị phát hiện là người bị nhiễm bệnh, sẽ giao cho quân đội xử lý..."


Két——


Dường như cùng lúc, Diệp Man thắng gấp, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Giọng nữ phát thanh viên trong radio vẫn đang máy mọc lặp lại tin tức về lệnh phong tỏa, mọi người trong xe ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.


Phong tỏa thành phố, điều này biểu thị chính phủ đã quyết định bỏ qua thành phố A và mấy chục vạn người còn sống trong đó!


Tuy rằng việc phong tỏa thành phố đã sớm nằm trong dự đoán của Diệp Man, nhưng cô cũng không ngờ là nó lại xảy ra nhanh đến thế, nhanh tới nỗi cô không kịp trở tay!


"Phong tỏa thành phố ư, sao lại có thể như vậy? !" Lâm Lam thét lên, giọng nói chói tai đâm thủng bầu không khí trầm trọng trong xe, "Nơi này cách cửa khẩu phía Tây có xa không?"


"1 giờ." Phương Vi cố giả bộ bình tĩnh nói, "May mà vừa mới rẽ khỏi đường lớn không lâu, bây giờ vòng trở lại, nếu lái xe với tốc độ nhanh nhất thì nửa giờ là đến. Chúng ta nhất định phải tới nơi trước những người khác, nếu không chỉ sợ ngay cả cửa khẩu phía tây cũng không ra được, chỉ có thể bị nhốt chung với Zombie trong thành phố A. Đến lúc đó, họ ném bom xuống......" Điều kế tiếp không cần nói cũng biết, mọi người ở đây ai cũng hiểu rõ ràng.


Trong lúc nói chuyện, Diệp Man đã lái xe với tốc độ cao nhất, lao thẳng về phía đường quốc lộ.


Phía Tây thành phố A là một con sông, mặt sông rất rộng, chừng hơn tám trăm mét vuông, chính phủ dựng tạm một cây cầu qua sông, cây cầu dài nhưng rất hẹp chỉ vừa đủ một chiếc xe chạy qua. Đầu cầu có mười cảnh sát trong tay cầm súng mặc đồ bảo hộ duy trì trật tự, đương nhiên là nếu phát hiện ra có người bị lây nhiễm bệnh độc T, họ tuyệt đối sẽ giải quyết không nương tay. Ngoài ra còn có mấy người nhân viên y tế mang theo thuốc tiêm kiểm soát mầm bệnh đứng chờ người được cho qua.


Lúc Diệp Man tới nơi, cửa khẩu phía Tây đã xếp cả hàng dài người, người tới phần lớn là những kẻ có tiền lái xe mang cả gia đình theo, cũng có vài đội xe tự phát.


Phương pháp kiểm soát rất đơn giản, đầu tiên là tiêm một mũi thuốc, sau một phút sẽ xem xét phản ứng trên cơ thể, nếu trên tay xuất hiện đốm nâu lấm tấm, đồng tử giãn ra, tròng trắng đỏ tươi như xuất huyết thì sẽ bị cảnh sát cho một phát đạn, nếu không có bất kỳ phản ứng gì thì sẽ được cho qua.


Ba giờ sau, nhóm của Diệp Man thuận lợi vượt qua quá trình kiểm soát.


Giờ đã là chạng vạng, ráng chiều đỏ như lửa, nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ như máu.


Ô tô chạy lên cầu, Diệp Man vô thức quay đầu nhìn lại, đã có cả biển người tụ tập tại cửa khẩu phía Tây, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh đen kịt. Những xe đến trễ một chút đã bị đám người tới trước đùn ra, không có cách nào tiếp cận được đầu cầu. Tiếng hỗn loạn, tiếng khóc chói tai liên tiếp vang lên, không thể nào duy trì trật tự nổi nữa, còn có một vài người bị lây lẫn trong đám người, đột ngột phát bệnh lao vào cắn xé người xung quanh, cảnh sát giơ súng bắn vào họ. Tiếng súng chói tai, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.


Diệp Man nhìn thấy tất cả, trong lòng không nói nên lời.


Chiếc xe hướng về phía nam chạy như bay, trời dần dần tối sầm lại.


Hơn chín giờ tối, không trăng không sao, bầu trời đêm cực kỳ yên tĩnh. Trên đường quốc lộ ở ngoại ô, vài cây to đung đưa trong gió, cành lá bị gió thổi tạo ra tiếng xào xạc, chung quanh tĩnh lặng không một bóng người. Hai bên đoạn đường quốc lộ này đều là những mảnh vườn bát ngát, thỉnh thoảng bắt gặp một gian nhà trệt, dân cư thưa thớt. Ở chỗ ít người, thường thì Zombie cũng ít.


Diệp Man nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Lái xe cả ngày, chưa được ăn gì, cái bụng bị đói đã lâu liền bắt đầu réo ầm lên.


"Tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi đi." Diệp Man dừng xe ven đường.


Phương Vi nhìn xung quanh, rồi mở cửa xe bước xuống, "Chỗ này được đó, có vẻ tương đối an toàn."


Vương Gia Thành đốt một đống lửa, Phương Vi đang dựng lều. Lâm Lam ngồi một bên ăn ngấu nghiến bữa tối. Thức ăn trong ba lô không hề nhiều, Diệp Man chỉ chuẩn bị vừa đủ đồ cho một người ăn trong ba ngày thôi. Lúc trưa một mình Lâm Lam đã ăn số lương thực gấp đôi Diệp Man, lại thêm cả Vương Gia Thành và Phương Vi, nên hiện tại đồ thừa trong ba lô chỉ còn đủ để ăn nốt bữa sáng mai nữa mà thôi.


Tuy rằng bên trong không gian của Diệp Man vẫn còn đồ ăn, nhưng cô tuyệt đối không thể tùy tiện lấy ra ăn ngay trước mặt những người này được..


Mọi người chuyền ba lô đi một vòng, sau đó đưa lại cho Diệp Man, ngoại trừ một chai nước khoáng đã thấy đáy và nữa bịch bánh quy thì cái gì cũng không còn. Diệp Man theo phản xạ nhìn sang Lâm Lam. Thần sắc Lâm Lam tự nhiên, sau đó cô ta nghiêng người đi, dưới góc khuất, Diệp Man bỗng nhìn thấy cô ta nhét một gói mì ăn liền vào túi áo trong. Túi áo phình to, rõ ràng là phần lớn thức ăn trong ba lô đều ở trong túi cô ta.


Diệp Man lạnh lùng nhìn, cực kỳ tức giận.


Con bé Lâm Lam này chỉ biết tư lợi, thật đáng xấu hổ. Diệp Man thầm hối hận lúc trước đã cho cô ta lên xe. Nếu biết trước, sao cô có thể dừng xe chứ! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Man cũng biết rõ chuyện này là không thể, dù có thể quay lại, cô cũng không làm được chuyện tông vào người cản đường, cô tự nhận bản thân không phải người lương thiện gì, nhưng cô không máu lạnh đến mức vì sinh tồn mà vứt bỏ mọi nguyên tắc, trở thành kẻ ích kỷ máu lạnh tông người để chạy trốn.


May mà nơi này cách thành phố F không còn xa nữa, qua đêm nay mọi người liền mỗi người mỗi ngả.


Ăn tối xong, Lâm Lam đi về xe nằm ở ghế sau nghỉ ngơi, hai người con trai thì làm ổ trong lều, đã vất vả bôn ba cả ngày, bọn họ vừa dính lên gối là lập tức ngủ say.


Bầu trời đêm tối mịt mờ, gió đêm khẽ thổi, bốn phía yên tĩnh một cách quỷ dị, ngay cả tiếng côn trùng kêu thường thấy trong đêm hè cũng không có.


Nửa đêm, Diệp Man đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, trực giác bất an không hẹn mà dâng lên báo hiệu một sự nguy hiểm mãnh liệt đang ập đến, sự kinh hãi làm cơn buồn ngủ của cô biến mất tăm mất tích.


Sột soạt sột soạt... Tiếng động khe khẽ truyền tới, giống như có cái gì đó dẫm trên bụi cỏ tạo thành tiếng.


Diệp Man theo phản xạ mở đèn xe, cùng lúc đó, dưới ánh sáng đột nhiên tỏa ra, mười mấy thân hình run rẩy lắc lư xuất hiện, cặp mắt đỏ như máu của bọn Zombie nhìn chằm chằm chỗ bọn họ mà đi tới, mỗi bước đi tập tễnh trên cỏ tạo nên từng tiếng sột soạt.


Bọn chúng bị đống lửa còn chưa tàn hấp dẫn tới đây.


Diệp Man sợ hãi vô cùng, mồ hôi lạnh túa ra, bọn Zombie cách chỗ họ chỉ chưa đầy ba trăm mét nữa!


Trong lều, Phương Vi và Vương Gia Thành còn đang ngủ say, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần.


Lòng Diệp Man nóng như lửa đốt, ấn mạnh còi xe, tin —— tin —— tiếng còi xe chói tai vang lên, âm thanh bén nhọn dồn dập, nháy mắt phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Lâm Lam đột ngột tỉnh giấc, nhảy dựng lên, đầu va mạnh vào trần xe, vừa đau vừa tức, "Đàn chị, nửa đêm rồi chị không ngủ còn ngồi đây chơi bấm còi, bộ vui lắm hả? !"


Phương Vi với Phương Gia Thành mơ màng bước ra, nhìn Diệp Man: "Đàn chị, sao chị..."


"Mau mau lên xe!" Làm sao Diệp Man có nhiều thời gian giải thích với bọn họ, thấy động tác hai người chậm như ông già, gấp đến nỗi hét lên, "Zombie sắp tới đây rồi, hai người các cậu còn đứng đó làm gì?"


"Zombie..." Phương Vi đang còn mơ hồ buồn ngủ lặp lại lời Diệp Man, sau đó lập tức kinh hãi nhảy dựng lên, "Có zombie à?" Cậu theo phản xạ quay đầu lại nhìn, phút chốc liền hít một ngụm khí lạnh, lúc này bọn Zombie chỉ còn cách họ có hai mươi mấy mét. Ánh đèn xe sáng trưng, mấy người họ thấy rõ ràng một bầy Zombie đang nổi điên tiến tới đây, con ngươi lóe lên sắc đỏ, nước miếng lẫn đầy máu từ khóe miệng nhễu xuống, hàn răng rắc nhọn lóe sáng dưới ánh đèn xe khiến lòng người sợ hãi.


Bọn Zombie dường như không chịu nổi kiểu di chuyển run rẩy tốc độ chậm chạp này, nên đột nhiên vồ về phía họ, Phương Vi nhanh tay lẹ mắt túm lấy Vương Gia Thành, nhanh chóng lủi lên xe. Cửa xe vừa đóng, lập tức nói: "Đàn chị lái xe nhanh đi!"


"Grào—— "


Xa chạy nhanh như bay, tông xuyên qua đám Zombie mà phóng ra ngoài, dần dần bỏ rơi bọn chúng ở phía sau. Bọn Zombie chụp hụt liền không cam lòng gào lên thét, lặp lại chiêu cũ vọt lên xe hơi. Diệp Man thấy thân xe hơi lay động, lúc quay đầu lại thấy một gương mặt phóng to trên cửa sau xe, răng nanh bén nhọn và nước dãi nhễu đầy cửa kính. Con Zombie này còn chưa kịp giữ thăng bằng đã vung nắm đấm lên đập thẳng lên cửa.


"A ——" Lâm Lam xoa đôi mắt còn lim dim, liếc thấy khuôn mặt nanh ác của Zombie, lập tức thét chói tai! Âm thanh bén nhọn như muốn đâm thủng màng nhĩ mọi người.


"Đừng có kêu nữa!" Vương Gia Thành chịu không nổi lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.


"Có... Có Zombie..." Lâm Lam sắp khóc tới nơi, cô ta cũng không muốn vừa tỉnh ngủ đã thấy quả đấm của Zombie đang chào hỏi mình mà.


"Cô đâu phải chưa từng nhìn thấy." Phương Vi không vui liếc cô ta một cái.


"Nó đang đập cửa sổ kìa..." Lâm Lam buồn rười rượi, cuộn người thành một cục như trái bóng lông.


"Đây xe Đức nhập khẩu, là hàng cao cấp bản giới hạn, cửa xe đều làm bằng thủy tinh chống đạn, Zombie không thể đập vỡ trong chốc lát được!" Vương Gia Thành cau mày nói, "Lâm Lam, tốt xấu gì chúng ta cũng thoát ra ngoài từ đống Zombie, sao còn sợ sệt như vậy? Nhìn đàn chị Diệp Man kìa, đều là phụ nữ sao khác nhau nhiều như vậy? Tôi không ngờ lá gan của cô lại nhỏ như vậy!"


Lâm Lam run run không dám mở miệng nữa, sao có thể giống nhau chứ! Lúc đó đều có Phương Vi và Vương Gia Thành che chở cô ta, cô ta đã khi nào tiếp xúc với con quái vật xấu xí đó ở khoảng cách gần như vậy đâu. Nếu như con Zombie đó mà đập vỡ được cửa sổ, e rằng người đầu tiên chết chính là cô ta rồi.


Lâm Lam oán hận trừng Diệp Man đang lái xe, nếu không phải ả Diệp Man đó khăng khăng muốn qua đêm ở nơi này, thì cô ta sao co thể chật vật như thế? Hơn nữa Diệp Man lại còn muốn thả bọn họ xuống thành phố F toàn là Zombie, quả thực là muốn lấy mạng cô ta mà!


Chờ xem, Lâm Lam ta đây sẽ không để ả đàn bà lòng dạ độc ác đó được như ý đâu!


—– Hết chương 5 —–