Đăng vào: 11 tháng trước
Mộ Tàn Thanh đem Bạch Yêu đặt trên khuỷu tay, một bên cầm Ẩm Tuyết, lặng lẽ cùng Minh Quang đi trên mảnh đầm lầy này.
Tốn thời gian một lúc lâu cũng không thấy biên giới, bốn phía cảnh sắc cơ hồ nhất thành bất biến, tựa hồ bọn họ vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Lớp bùn đất này quá mức dày nặng, mỗi một bước đều cảm thấy hai chân lún sâu.
Chúng như có sinh mệnh lặng yên nuốt chửng bốn phương tám hướng.
Nước bùn vẩn đục sền sệt trở thành thống trị nơi đây, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng ma vật không rõ loài gào thét, cũng rất nhanh bị nhấn chìm dưới đáy.
Mộ Tàn Thanh ban đầu còn cảm thấy nôn nóng, nhưng mà ở đây một thời gian, cảm xúc phức tạp này cũng giống như bị cắn nuốt.
Y chỉ có thể âm thầm vận chuyển "Hạo Hư công" ổn định tâm thần.
Bạch Yêu tựa như có cảm giác, đưa cánh tay ra ôm thật chặt lấy cổ y, tựa như con mèo nhỏ mà cọ cọ lỗ tai y.
Minh Quang đi phía trước rốt cuộc dừng chân: "Đến rồi."
Mộ Tàn Thanh đi đến gần, chỉ thấy bùn vẫn là bùn, bốn phương tám hướng mênh mông bát ngát, nhưng dưới chân lại đạp phải một khối vật cứng.
Y khẽ cau mày, mũi kích lúc này hướng phía dưới đâm xuống, phát ra tiếng như kim loại chạm vào đá, lực đạo phản chấn ngược lại khiến cho hổ khẩu mơ hồ tê dại.
Minh Quang khẽ cười một tiếng.
Mười ngón tay nàng đan vào nhau liền tách ra, nước bùn dưới chân tựa như làn sóng lan tỏa bốn phía, lộ ra thứ bị vùi lấp phía dưới: là một bộ rễ cây lớn quấn chặt với nhau thành búi, đã chết héo.
Hai mắt Bạch Yêu hơi sáng lên, Minh Quang tựa như vô ý mà nhìn nàng một cái, lại nói với Mộ Tàn Thanh: "Đây là bộ rễ nguyên bản của Ma La Ưu Đàm hoa, nơi này là vùng đất sinh trưởng của nó.
Thế nhưng đáng tiếc sau đó bị cấy ghép đến Đàm cốc, căn mạch ở lại chỗ này cũng chết héo."
"Cấy ghép?" Mộ Tàn Thanh nhìn bộ rễ khô như tơ máu này "Ta nghe nói ngàn năm trước Ưu Đàm Tôn chiến cùng Đạo Diễn thần quân tại Phù Mộng cốc một trận bị thua, triệu ra Ma La Ưu Đàm hoa mới chạy thoát.
Bởi vậy hoa này liền rơi lại nơi đó, thu nạp oan hồn phế niệm một lần nữa bám rễ sinh chồi, sơn cốc cũng đổi tên là Đàm cốc."
Minh Quang cười lạnh: "Mấy thứ lời nói hào nhoáng này cũng chỉ là để lừa gạt đám hậu sinh ngu dốt bọn ngươi! Ưu Đàm Tôn là huyễn pháp tổ sư, thân thể nguyên bản chỉ là huyễn tướng, có trái tim bất tử.
Cho dù nàng không phải là đối thủ của Đạo Diễn, cũng không thể chết ở trong tay hắn! Huống hồ, Ma La Ưu Đàm hoa chính là tinh thần niệm lực của tam giới ngưng hình, ngoại trừ Ưu Đàm Tôn, không kẻ nào có thể chạm vào một cái lá một cánh hoa của nó, chỉ một cái Đàm cốc tầm thường thì có tài cán gì?"
"Vậy thì kỳ quái." Mộ Tàn Thanh cười nhạo "Chẳng lẽ là Ưu Đàm Tôn tự mình đào rễ ma hoa từ quê hương, mang đến Đàm cốc cấy ghép, đặt ở ngay dưới mí mắt thần linh? Nàng có chỗ nào nghĩ không thông sao?"
Lời này của y thật là không khách khí, trên mặt Minh Quang sắc giận dữ lóe lên liền qua, nhưng ngay cả nửa câu phản bác cũng không có.
Phản ứng như thế khiến Mộ Tàn Thanh thu liễm ý cười.
Y nhìn chằm chằm bộ rễ to lớn dưới chân, đưa tay gảy gảy mấy lần, tìm được một đoạn rễ cây ẩn trong đó.
Đoạn rễ này cao không tới nửa thước, phỏng chừng cũng chính là vị trí miễn cưỡng lộ ra khỏi mặt đất, chợt nhìn như một cái cây thấp, không giống đám rễ chết héo phía dưới.
Đoạn rễ này mặt vỡ trơn nhẵn chỉnh tề, rõ ràng là bị lợi khí cắt đứt.
"Trước khi nó bị chém đứt, cảnh tượng nơi này cũng không phải như thế." Minh Quang nhắm mắt lại.
Lúc nàng mở mắt, có bạch quang từ trong con ngươi nàng phóng ra.
Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy không khí trước mắt như mặt nước vặn vẹo một chút, không nhịn được hướng về phía tia bạch quang kia nhìn lại.
Bạch quang ở giữa không trung biến ảo ra một con ve cực lớn, thân thể bán trong suốt phảng phất lúc nào cũng có thể bị gió giày xéo rách vụn.
Nó ở trong bóng tối đập cánh bay cao.
Những chỗ nó bay qua, bùn đất chuyển động, nước bùn sền sệt vô biên bị đảo xuống dưới, mặt đất trồi lên trên, những dãy núi to to nhỏ nhỏ nhấp nhô, sông ngòi như mực ngang dọc nằm dày đặc, đem vùng đất này chia tách thành nhiều phần không đều nhau.
Trên không trung có một mảnh mây đen cuồn cuộn, đó chính là do uế khí trong Thôn Tà uyên quanh năm không thôi ngưng tụ, đúc thành bầu trời của Quy Khư.
Con ve càng bay càng cao hơn xa hơn, ánh mắt Mộ Tàn Thanh như có thực chất theo sát phía sau.
Chỉ thấy sau khi sơn hà hình thành, dị thực quái thú trước đây chưa từng gặp liên tiếp xuất hiện, đủ loại âm thanh đan xen vào nhau, vô số Ma tộc như con kiến hôi ở trong mảnh đất rộng lớn này đi tới lui, cũng không thiếu đại ma chỉ xuất hiện ở trong cổ thư ghi chép.
Bọn chúng có kẻ như là dã thú chém giết tranh đoạt, có kẻ giống như con người ở dưới tàng cây, bờ sông để minh tưởng hoặc nô đùa, mạnh được yếu thua cùng vạn vật trường sinh đồng thời xuất hiện nơi đây, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa quỷ dị.
Cuối cùng, con ve bay trở về, ở trên đỉnh đầu bọn họ xoay quanh.
Bộ rễ chết khô phía dưới đã không còn thấy.
Thay vào đó chính là một cây hoa quỳnh sinh trưởng tươi tốt cao to.
So với cây y nhìn thấy trong Đàm cốc, bụi cây Ma La Ưu Đàm hoa này mọc che trời.
Thân cây to ước chừng năm người mới ôm hết, mỗi cái lá đều xanh biếc tươi mới, giữa cành lá rậm rạp lấp ló bốn mươi chín đóa hoa trắng nõn, mỗi một đóa đều to như mâm ngọc, trong nhụy hoa màu vàng thỉnh thoảng có phấn hoa theo gió tung bay.
Gió thổi đến chỗ nào, đám ma vật cấp thấp trong khoảnh khắc cất cao vóc người, đại ma lại buông bỏ giết chóc hoặc chơi đùa, liên tiếp nhập định minh tưởng.
Một cánh hoa trắng nõn phiêu lãng rơi xuống, Mộ Tàn Thanh theo bản năng đưa tay muốn tiếp, lại sờ vào khoảng không.
Ngay sau đó ánh sáng tắt đi, vạn tượng hóa hư không, con ve trên đỉnh đầu kia biến mất không còn tăm hơi, tất cả cảnh tượng trước mắt cũng đều không còn hình bóng.
Y trố mắt chốc lát.
Thế nhân đều nói Quy Khư là vùng đất cực ác, không có ánh mặt trời, không có bốn mùa luân chuyển, càng không có sức sống tràn trề.
Bởi vì nơi này ô uế bất kham, sinh ra Ma tộc liền cùng hung cực ác, là chủng tộc dơ bẩn đáng sợ nhất trong tam giới.
Thiên tính của chúng nặng tam độc, tham lam tàn nhẫn, không hài lòng làm con rùa rụt cổ ở vùng đất tối tăm không ánh mặt trời, mới muốn phá vỡ giới hạn, hướng Huyền La phì nhiêu duỗi ra nanh vuốt.
Lúc ban đầu là ai nói như vậy đã không thể tra lại, sau khi Phá Ma chiến kết thúc, thiên ngôn vạn ngữ đều từ miệng người thắng tự nói tự viết, theo thời gian trôi đi đời đời truyền lại.
Đến bây giờ cho dù là một tiểu yêu Huyền La nhắc đến Quy Khư, đều sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn khinh bỉ như vậy.
Ngoại trừ Ma tộc chân chính sinh tồn ngàn năm ở đây, cũng không ai còn nhớ rõ dáng dấp nguyên bản của nơi này thế nào.
Minh Quang lau dòng máu từ trong mắt chảy xuống: "Huyền La các ngươi có Ngũ cảnh Tứ tộc, Quy Khư chúng ta có ba Tôn sáu vực.
Vùng dưới Bắc Cực cảnh này chính là địa giới của Ưu Đàm Tôn.
Tại thời điểm lúc đầu Ma tộc quật khởi, toàn bộ nơi này là địa phương tối phồn vinh nhất địa giới, thịnh cảnh thậm chí vượt qua cả Huyền La khi đó."
"Nếu nơi này có ngàn tốt vạn hay, các ngươi vì sao còn muốn xâm lấn Huyền La?"
"Xâm lấn? Truyền thuyết là do người thắng viết, bất quá được làm vua thua làm giặc mà thôi." Minh Quang cười lạnh một tiếng "Tam bảo sư dùng loại huy hoàng này thiếp vàng cho Đạo Diễn, lập tín ngưỡng lưu đạo thần, dùng vô số sinh linh cốt nhục đúc thành Trọng Huyền cung địa vị cao tận trời.
Chúng ta năm đó cũng chỉ là quân cờ của bọn họ."
Mộ Tàn Thanh sắc mặt hơi trầm xuống: "Nếu mà các ngươi chưa từng chủ động xâm lấn Huyền La, lẽ nào bọn họ còn có thể đem ngàn vạn Ma tộc từ trong Quy Khư đào ra để làm hại thế gian?"
"Quý Thủy âm lôi trận nơi này hình thành 1,100 năm trước.
Ma La Ưu Đàm hoa bị chém đứt còn trước đó gần mười năm." Minh Quang tựa như không nghe được châm chọc trong lời y, tự nhiên tiếp tục nói "Nó ở giữa hai đại Ma vực phương Bắc, là căn cơ của Ưu Đàm Tôn, cũng là thánh vật khiến cho quần ma nơi này cúi đầu xưng thần.
Ưu Đàm Tôn dựa vào nó cùng Phi Thiên, La Già hai tôn cai trị Quy Khư.
Ba Tôn chia đều sáu vực, tuy hợp tác mỗi người lại có tính toán riêng.
Quy Khư dưới sự dẫn dắt của họ từng bước phát triển.
Nó nằm dưới cùng của tam giới, nơi đây tất cả đều do uế khí của Huyền La chìm xuống biến thành, hai bên khí tức lưu thông tự nhiên, cân bằng thanh trọc khí, quan hệ vốn nên như mẫu tử.
Nhưng mà..."
Uế khí của Huyền La không ngừng chìm xuống thành tựu Quy Khư ma tộc, đám ma vật nhờ vào đó mà sinh, thiên tính hung lệ tham lam.
Mà hết thảy Quy Khư đều bắt nguồn từ Huyền La, cũng chẳng có bao nhiêu bản thổ tài nguyên để chúng nó tranh đoạt.
Nếu không có ba Tôn duy trì trật tự, nơi này chính là một thế giới hỗn loạn bất kham.
Nhưng mà, trị quốc như trị thủy, cuối cùng chắn không bằng thả.
Huống chi La Già Tôn trước sau chủ trương gắng sức mở rộng ranh giới, dùng tài nguyên thu được cung cấp cho Quy Khư phát triển thêm một bước.
Bắt đầu có Ma tộc thông qua kẽ nứt Thôn Tà uyên lẻn vào Huyền La, sau vài lần cướp đoạt đánh nhau khiến cho đại năng Huyền La chú ý.
"..." Mộ Tàn Thanh nghe đến đó khẽ cau mày.
Từ ghi chép xem được, trước khi Phá Ma chiến bạo phát, Huyền La chỉ biết Ngũ cảnh Tứ tộc, ít có ai biết dưới Quy Khư còn có Ma tộc.
Cho dù có người tận mắt gặp được, cũng chỉ xem như gặp cái gì quái đản.
Có thể trong khoảng thời gian ngắn nhận ra Ma tộc cùng với căn nguyên lai lịch tồn tại, ngoại trừ Tam bảo sư, y không nghĩ ra còn người nào khác.
Minh Quang nhìn về phía y, ánh mắt sâu thẳm: "Sau khi phát hiện Ma tộc, Địa pháp sư Tịnh Tư ra tay lôi đình, không chỉ giết sạch những Ma tộc xâm phạm biên giới, còn đem tin tức truyền cho thượng tầng tứ tộc, liên hợp bọn họ tại Ngũ cảnh địa mạch bày ra trận pháp.
Cứ như thế, không những ma vật không thể dễ dàng đột phá ranh giới, ngay cả uế khí cũng ít chìm xuống, chỉ có thể lưu lại trên thế gian Huyền La hóa thành tà ám quấy phá, vì vậy mới có tu chân điển tịch phổ cập.
Từ đó người tu hành quật khởi hậu thế, trừ tà hóa sát luyện chân công, không chỉ bóp nghẹt mạch máu Ma tộc, còn ở nhân giới cất cao địa vị, có thể nói là một mũi tên hạ hai con nhạn...
Nhưng mà, uế khí giảm mạnh khiến Ma tộc mới phát triển đã bị trọng thương, cũng không đủ uế khí tẩm bổ, ma vật cấp thấp không có cách nào hoá hình khai trí, đại ma tu hành giậm chân tại chỗ.
Bề mặt vùng đất này cũng bởi vậy từ từ tan vỡ.
Chúng ta ngoại trừ phá bỏ ràng buộc, thì không còn đường sống nào khác.
Cái gọi là trăm năm ma họa, là chính Huyền La các ngươi bức ra."
"Bức? Nếu mà chó cắn ta, ta không chỉ không thể đánh chó, còn muốn xem chính mình là cục xương dâng lên hay sao?" Mộ Tàn Thanh cười nhạo.
Y hành xử không thể nói là nhân thiện từ bi, chưa bao giờ đem chút lòng thương hại cho kẻ thù của mình.
Đừng nói là Ma tộc quấy phá trước, chỉ cần dùng chính thân phận Yêu tộc Huyền La của y, đối mặt với loại tranh chấp biên giới này liền sẽ không chịu nhân nhượng nửa phần.
Bạch Yêu nhếch môi cười cười.
Nàng thuận theo cánh tay Mộ Tàn Thanh trèo lên trên, ỷ vào thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng, trực tiếp ngồi ở trên báng kích y đang đặt ở đầu vai, khoanh tay nhìn Minh Quang.
"Bởi vì uế khí chìm xuống bị ngăn cản, Phi Thiên Tôn thái độ nguyên bản mơ hồ cũng đồng ý với đề nghị của La Già Tôn chủ chiến.
Hắn cộng sinh ác tướng là Y Lan thụ, cùng Ma La Ưu Đàm hoa tương hỗ thành âm dương lưỡng nghi.
Vì vậy hai vị Tôn thượng có thể xem là huynh muội.
Thế nhưng Ưu Đàm Tôn tính tình biếng nhác, Ma La Ưu Đàm hoa lại có thể hóa giả thành thật, đủ để che chở Ma vực dưới trướng, nàng cũng không tính toán nhảy vào vũng nước đục này."
Tính tình Minh Quang tựa như bị con hồ ly chết tiệt này mài giũa đến không còn gì, đối với sự giễu cợt của y vào tai trái ra tai phải "Ta cùng với Minh Giáng đều chịu ân Ưu Đàm Tôn điểm hóa, ở bên người nàng hầu hạ nhiều năm.
Tôn thượng không dự định nhúng tay khai chiến, chúng ta dĩ nhiên cũng tuân lệnh.
Nhưng mà, ngày thứ hai sau khi Tôn thượng từ chối Phi Thiên Tôn khuyên nhủ, nàng sau một đêm tỉnh mộng đột nhiên thay đổi thái độ, đáp ứng chuyện này.
Từ đó ba Tôn đạt thành nhận thức chung, nhờ Tôn thượng xé ra một kẽ nứt, tại Huyền La xây dựng cứ điểm đầu tiên."
Mộ Tàn Thanh âm thầm đem lời của nàng cùng lịch sử Đàm cốc đối chiếu, hỏi: "Việc trọng yếu sau khi quyết định thường sẽ không dễ dàng thay đổi.
Ngươi có biết tại sao nàng lật lọng?"
"Vì một vụ đánh cược." Nụ cười trên mặt Minh Quang dần dần biến mất "Nàng nói mình ở trong mơ gặp một người, cùng hắn lập cá cược: Nếu mà Tôn thượng thắng, đối phương liền tự nguyện sa đọa thành ma, trở thanh hạ nô cho Ưu Đàm hoa; Nếu như người kia thắng, Tôn thượng liền phải đem trái tim bất tử của mình dâng ra."
Ưu Đàm Tôn từ trong Ma La Ưu Đàm hoa ra đời, vốn là thân huyễn pháp, mọc ra một trái tim bất tử, có thể chuyển sinh gửi thể vô hạn, nguyên thần bất tử bất diệt.
Cái này cũng là sức mạnh để nàng có thể đơn độc chống đỡ hai vị Ma tôn còn lại.
Nhưng mà vô luận lịch sử ghi chép, hay là Mộ Tàn Thanh tại Đàm cốc nhìn thấy, Ưu Đàm Tôn đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Nàng cuối cùng đã thua trận đánh cược này.
Bạch Yêu nghe đến đó, trong con ngươi đen nhánh sẫm lại, nhưng Mộ Tàn Thanh không chú ý tới, y đang đem những manh mối vụn vặt này lắp ghép với nhau, híp mắt: "Yêu cầu đầu tiên của cá cược, là nàng nhất định phải chuyển sinh thành người?"
"Ta nguyên bản không biết." Tầm mắt Minh Quang ở trên người Bạch Yêu đi một vòng "Một ngày nào đó sau khi cứ điểm xây dựng xong, Tôn thượng đột nhiên biến mất, để thư lại lệnh cho ta cùng với Minh Giáng mỗi người quản lí chức vụ của mình, không cần truy tìm tung tích của nàng.
Vì huyễn pháp Ma La Ưu Đàm hoa tung hoành tam giới, Tôn thượng thường xuyên ra ngoài vui chơi đùa giỡn như vậy trên dưới một trăm năm không về, do đó lúc đầu chúng ta cũng không để ý.
Mãi đến một buổi tối, nàng trở lại."
Dừng một chút, Minh Quang cúi đầu nhìn rễ cây khô héo, thanh âm khàn khàn: "Nàng dùng trạng thái hồn phách ly thể về tới Quy Khư, đầy người đều là khí vị phàm nhân, cầm trong tay một cái cái rìu, muốn đem Ưu Đàm hoa chém đứt, cấy ghép đến nhân gian."
Tại góc độ Mộ Tàn Thanh không nhìn thấy, cặp mắt kia của Bạch Yêu đã biến thành dáng dấp quỷ dị đồng tử trắng củng mạc đen.
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Quang, không nói một lời.
"Lúc đó Minh Giáng không có mặt, chỉ có ta lưu thủ ở đây, thấy thế liền tiến lên ngăn cản.
Nhưng mà khế ước in vào trong nguyên thần, cho dù nàng đã chuyển sinh thành phàm nhân không nhận ra, ta vẫn không có cách nào phản kháng nàng." Minh Quang quay người cởi áo, trên tấm lưng tái nhợt gầy yếu rành rành một vết sẹo đã cũ "Cái rìu bằng sắt thường đúc thành, ta nguyên bản một chưởng liền có thể bóp nát, kết quả lại suýt nữa bị chém đứt xương sống.
Mà Tôn thượng mang theo nó đi tới, đem rễ Ma La Ưu Đàm hoa chặt đứt!"
Nói xong lời cuối cùng, Minh Quang cất cao giọng cười, trong âm thanh sắc nhọn khó nén bi thương: "Đó là thánh vật che chở quần ma nơi này, là căn cơ bản mệnh của nàng.
Nàng chặt đứt nó cũng như tự chém chính mình, từ đó cũng sẽ không trở về Quy Khư được, vĩnh viễn không có cách nào trở lại bình thường.
Cho dù nàng tỉnh lại, cho dù nàng còn có trái tim bất tử, nàng cũng chỉ có thể làm một kẻ phàm phu tục tử trường sinh, cũng không thể biến trở về Ưu Đàm Tôn huyễn pháp vô song! Nàng thua...!thua hoàn toàn triệt để!"
Minh Quang giận dữ.
Nước bùn nguyên bản bị gạt ra đều chấn động mãnh liệt, tựa như sóng dữ đập vào bờ quay về, che đi di tích bộ rễ, chỉ còn dư lại ba người đều ngâm nửa thân hình trong lầy lội nơi đây.
"Ta luôn luôn suy nghĩ, nàng vì sao lại thua? Ưu Đàm Ma tôn, hư huyễn tổ sư, đừng nói là một vụ đánh cược, dù cho di thiên ảo cảnh đều không gạt được nàng.
Cho dù nàng phong ấn ký ức chuyển sinh thành phàm nhân, cũng sẽ không thể nào không để lại một chút hậu chiêu.
Trừ phi..." Minh Quang xoay người, âm thanh khàn đi "...!Người được nàng giao phó hậu chiêu, liên hợp đánh cuộc với một kẻ khác, phản bội nàng."
Mộ Tàn Thanh đuôi lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi hoài nghi Phi Thiên Tôn?"
"Tôn thượng nếu mà phong ấn ký ức biến thành người phàm, trừ phi là nhân thân của nàng tử vong hoặc là phong ấn nới lỏng, bằng không sẽ không trở lại Quy Khư.
Biện pháp duy nhất chính là thông qua Y Lan hô ứng, đem nàng dẫn hồn trở về.
Nói cách khác, nếu không có hắn ra tay, Ma La Ưu Đàm hoa sẽ không đứt đoạn dưới tay chủ nhân của mình.
Mà ở đêm Ưu Đàm hoa bị chém đứt đó, Địa pháp sư giáng lâm Quy Khư, ở đây bày ra Quý Thủy âm lôi trận, ta truyền tin cầu viện Phi Thiên Tôn cũng không được đáp lại."
Hít sâu một hơi, Minh Quang mặt không thay đổi nói: "Hắn là Quy Khư Đại đế, đứng đầu ba Tôn.
Nhưng khi đó hai Tôn Ưu Đàm, La Già thế lực như mặt trời ban trưa, đế vị này của Phi Thiên Tôn thực quyền có hạn, ngồi chẳng hề vững vàng.
Mà sau Phá Ma chiến, hai Tôn trước sau ngã xuống, duy nhất hắn bảo toàn thực lực đến nay.
Ngàn năm qua, Ngũ cảnh phong ấn Thôn Tà uyên làm cho uế khí giảm mạnh so với lúc trước càng sâu gấp trăm lần, trong sáu vực một nửa đều hoang loạn."
"Hắn dựa vào Y Lan ác tướng sáng lập Ác Sinh đạo, lấy ra ác niệm của chúng sinh để bản thân sử dụng, thay thế uế khí bố thí quần ma.
Đám đại ma như Dục Diễm Cơ bị giày xéo rơi mất nhuệ khí, nếu như muốn bảo toàn thực lực tồn tại đến nay, chỉ có thể đối với hắn cúi đầu xưng thần.
Những ma vật cấp thấp khác muốn đạt được cơ hội khai hóa, chỉ có thể bám dưới chân hắn bán mạng.
Hiện giờ hắn thành danh Quy Khư Đại đế xứng với thực quyền, sở hữu toàn bộ địa giới...!Ngươi nói xem, trường Phá Ma chiến đó, hắn có tính là người thắng cuộc hay không? Ta có nên hoài nghi hắn không?"
Mộ Tàn Thanh trong lòng khẽ động.
Phi Thiên Tôn lợi ích cũng khá lớn, nhưng mà Ma tộc trả giá càng cao lợi ích càng lớn.
Cho dù đối phương có dã tâm, nhưng hắn có thể nhẫn nại dùng một ngàn năm thu thập tàn cục, lẽ nào suốt một ngàn năm lại không có dũng khí từng bước xâm chiếm thế lực hai tôn khác?
Ý nghĩ của y nhanh chóng quay ngược trở lại, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn đúng mực: "Ta đối với bí ẩn của Ma tộc các ngươi có hứng thú, nhưng mà hiện giờ không phải là thời điểm nghe cố sự.
Ngươi nói nhiều như vậy, có liên quan gì với Minh Giáng cùng Đàm cốc?"
"Kiên trì chút." Minh Quang cười nhạo "Phi Thiên Tôn nếu muốn thu nạp toàn bộ thế lực Quy Khư, lần thứ hai cùng Huyền La khai chiến, sức mạnh Minh Giáng đối với hắn mà nói thập phần trọng yếu.
Thử hỏi ai không muốn có thể trong chớp mắt hàng ôn bố dịch gieo vạ cho vạn dặm địch nhân? Nhưng Minh Giáng là kẻ liều chết trung thành với Tôn thượng, từng dám giả mạo Thiên đạo tạo nghiệp chướng vô số.
Như vậy, hắn làm sao có thể đầu nhập dưới trướng khi biết Phi Thiên Tôn có hiềm nghi dự mưu hại Tôn thượng? Trừ phi..."
Mộ Tàn Thanh híp mắt lại: "Trừ phi hắn quên mất quá khứ, tìm kiếm thế thân gửi thể, sống lại một cuộc đời mới, biến thành một Minh Giáng khác?"
"Thông minh!" Minh Quang khép quần áo lại đi đến "Ta tuy rằng không thể rời khỏi Quy Khư, nhưng ta cùng Minh Giáng cảm ứng chưa bao giờ đoạn tuyệt.
Hắn ngàn năm qua liền cách ta mấy tầng đất, ẩn núp ở bên trong Đàm cốc kéo dài hơi tàn.
Tên này là kẻ cứng đầu, hắn quyết định chủ ý muốn dùng Ma La Ưu Đàm hoa phục sinh Tôn thượng.
Nhưng mà Tôn thượng đã qua đời ngàn năm, Ưu Đàm hoa đã đứt rễ không có cách nào trở lại bình thường, hắn chẳng qua là mơ chuyện viển vông.
Thế nhưng ...!Y Lan ác tướng của Phi Thiên Tôn, có thể đem chấp niệm của hắn khuếch đại vô hạn, khiến cho hắn sa vào trong đó không thể tự kiềm chế.
Cho dù hắn thật sự tìm được phương pháp gửi thể chuyển sinh, cũng sẽ ở khoảng khắc chấp niệm hoàn thành, triệt để biến thành con rối của Y Lan, chịu nó khống chế điều khiển."
Mộ Tàn Thanh lông mày nhăn thành chữ "Xuyên".
Phàm ai từng đọc lịch sử Huyền La, liền biết một khi chiến sự bắt đầu, Minh Giáng có tác dụng không hề nhỏ.
Nếu như Phi Thiên Tôn thực sự thu phục được hắn, đối với Huyền La mà nói chính là một đại hung tin không nghi ngờ gì nữa.
"Ta muốn đem Minh Giáng mang về, ngươi cũng không muốn hắn quy thuận Phi Thiên Tôn, mục đích của chúng ta chẳng hề xung đột." Minh Quang đưa tay nhẹ nhàng khoát lên cánh tay y, đôi mắt phản chiếu thân ảnh một lớn một nhỏ "Ta có thể đối Quy Khư lập thệ, chỉ cần mang Minh Giáng về, tuyệt không làm bất kỳ việc dư thừa ...!Thời gian, cũng không còn nhiều."
Lần này Mộ Tàn Thanh không thẳng thắn từ chối.
Y nhìn chằm chằm Minh Quang trầm mặc rất lâu, khiến cho Bạch Yêu ở trên báng kích đều có chút bất an, thuận vai của y bò xuống, cuối cùng dùng cả tay lẫn chân ôm hông y, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ hướng ra bên ngoài thăm dò, ánh mắt lóe lên một đạo tinh quang.
"Được." Nửa ngày, Mộ Tàn Thanh thở dài một hơi "Ta còn có một vấn đề cuối cùng?"
Minh Quang trong lòng khẽ buông lỏng: "Cái gì?"
"Phi Thiên Tôn ở nơi nào?" Mộ Tàn Thanh khẽ mỉm cười "Ngươi thay hắn nói nhiều như vậy, mắt thấy chuyện cũng sắp thành, chính chủ thế nào cũng phải đi ra liếc mắt nhìn một cái đi?"
Minh Quang hơi nhướng mày: "Ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy?"
"Ngươi vừa nãy xác thực không có nói dối, nhưng mà phần liên quan đến Phi Thiên Tôn đều là suy đoán.
Vì dẫn dắt ta đem lực chú ý đặt lên người hắn, từ đó chậm rãi từng chút một tin tưởng ngươi." Mộ Tàn Thanh thở dài "Đáng tiếc, ta mặc dù chưa gặp qua Ưu Đàm Tôn, lại gặp được một tên khốn kiếp am hiểu huyễn đạo đồng dạng.
Hắn dạy ta một chuyện: vĩnh viễn không nên tin người mình không tín nhiệm."
Minh Quang nhắc tới "đánh cược", thứ này từ trước đến giờ hạn chế đa dạng.
Ưu Đàm Tôn còn phải biến thành phàm nhân, dĩ nhiên kẻ cùng đánh cược cũng phải chịu hạn chế không nhỏ.
Cho dù đánh cược vốn là cạm bẫy, đối phương không thể trực tiếp động thủ, tất nhiên tìm kiếm phe thứ ba làm trợ lực.
Nhưng mà điểm này y có thể nghĩ đến, Ưu Đàm Tôn chẳng lẽ không nghĩ đến sao?
Dùng Ưu Đàm Tôn bản lĩnh, cho dù nàng cùng Phi Thiên Tôn là huynh muội, lẽ nào nàng không biết dã tâm của Phi Thiên Tôn? Nàng sẽ hoàn toàn tín nhiệm hắn, thậm chí trước khi tiến hành phong ấn chuyển sinh không làm bất kỳ phòng bị nào sao? Đáp án chắc chắn, Phi Thiên Tôn e rằng không thể tách rời liên quan đến việc Ưu Đàm Tôn bại vong, nhưng chân chính thúc đẩy nàng đi vào tuyệt cảnh hẳn là kẻ có thể làm cho nàng thực sự tín nhiệm.
Người này ngoại trừ hai tên ma tướng dưới trướng nàng, không còn người thứ ba.
Minh Giáng quanh năm ở bên ngoài, Minh Quang không ra khỏi Quy Khư.
Đối với Ưu Đàm Tôn mà nói, đường lui quan trọng nhất của nàng dĩ nhiên là Ma La Ưu Đàm hoa.
Bảo vệ hoa này chính là bảo vệ lá bài tẩy của nàng, khiến cho từ vừa mới bắt đầu đã ở vào thế bất bại.
Bởi vậy, có thể tiếp được trọng trách này chỉ có Minh Quang.
Cứ như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể nói thông suốt, Minh Quang khổ tâm khuyên y phá trận cũng không phải thật sự vì cứu vớt Minh Giáng, mà là muốn đẩy một lực cuối cùng, để Minh Giáng dứt khoát kiên quyết nhảy vào giữa cái âm mưu ngàn năm này, cam tâm tình nguyện biến thành chó săn của Phi Thiên Tôn.
Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói: "Kẻ phản bội để Ưu Đàm Tôn tự đoạn đường lui, khiến Phi Thiên Tôn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, là ngươi!"
Minh Quang đầu tiên là sững sờ, chợt trợn mắt nhe răng: "Ngươi dựa vào cái gì hồ ngôn loạn ngữ?"
Mộ Tàn Thanh khóe miệng hơi nhếch lên: "Chỉ bằng...!ngươi còn sống."
Nếu Minh Quang nói đều là thật, sự tồn tại của nàng chính là một kẽ hở không thể xem nhẹ trong kế hoạch của Phi Thiên Tôn.
Một kẻ âm mưu lòng dạ độc ác làm sao lại cho phép nàng sống tới ngày nay? Trừ phi, nàng không phải là sơ suất, mà là một khâu không thể thiếu trong kế hoạch của hắn.
Ánh lửa lóe lên, cánh tay Mộ Tàn Thanh hơi chấn động, Ẩm Tuyết luân chuyển như trăng tròn, hung hãn đập lên ngực Minh Quang.
Người sau dù nhanh chóng lui lại, vẫn bị một kích này suýt nữa chém thành hai đoạn.
Nàng bên này sợ hãi không thôi, bất thình lình phía sau lưng lại đập vào một người: yêu hồ tóc bạc phía trước cũng chỉ là tàn ảnh!
Mộ Tàn Thanh trở tay một kích nằm ngang trước cổ nàng, chỉ giây lát là sẽ hái đầu nàng xuống.
Đột nhiên trong hư không duỗi ra một bàn tay trơn bóng như ngọc, nhẹ nhàng ở trên báng kích nhấc lên, khiến cho mũi kích mạnh mẽ chúc xuống, hiểm hiểm xẹt qua cổ Minh Quang.
Khóe miệng y hơi nhếch lên, trở tay một kích đâm ngược trở lại.
Cùng lúc đó, Bạch Yêu vẫn luôn ôm eo Mộ Tàn Thanh đột nhiên vọt ra ngoài, như một con linh miêu nhẹ nhàng rơi trên lưng Minh Quang, hai tay gắt gao ghìm lại cổ nàng, khiến cho nàng không thể xoay người đứng lên.
Bạch Yêu ngẩng đầu bám vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Phế vật, nguyên lai là ngươi a!"
Minh Quang vốn đã sợ hãi không thôi, trong chớp mắt này cả người cứng ngắc lạnh lẽo..