Chương 16: Quyết định

1 Lít Nước Mắt

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mẹ đến thăm trường khuyết tật ở Okazaki. Sau khi về, mẹ nói với tôi về môi trường ở đó. Tôi không biết lý do vì sao tôi lại khóc

Em gái tôi sẽ sớm thi thôi. Hiện tai em đang học rất vất vả, nhưng tôi, mặt khác, nhìn căn phòng đầy trống trải.

Đầu óc tôi giờ đây là một thứ hỗn độn, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Trường khuyết tật. Thẳng thắn mà nói, tôi biết tôi ko thể tốt nghiệp tai trường tôi hiên nay Higashi Kou.

Còn trường khuyết tật kia, đối với tôi như một thế giới khó hiểu. Colombus và Gama chắc hẳn đã từng dấn thân vào thế giới xa lạ với 4 niềm hy vọng và 6 điều sợ hãi

Hy vọng

1. Tôi có thể thấy một tương lai sáng lạng hơn

2. Tôi có thể sống cuộc đời của chính tôi

3. Các thiết bị và hệ thống có vẻ tốt

4. Tôi có thể kết bạn với những người tật nguyền

Sợ hãi

1. Tôi ít giống con người

2. Tôi ko biết liệu tôi có thể sống với những người khác

3. Tạm biệt những người bạn thời trung học

4. Mọi người (xã hội nữa) sẽ nhìn tôi thế nào (vì tôi là học sinh trường khuyết tật)

5. Bạn trai

6. Sự biến đổi trong gia đình tôi

Tôi phân vân liệu em út có nhớ tới tôi, ngay cả khi tôi rời nhà và sống ở ký túc.Và cả em trai tôi nữa, ít nhất liệu nó có thi thoảng nhớ đến tôi (theo kiểu tôi đã tự tử hay cái gì đại loại như thế)

S-chan đã ra ở riêng ngay từ năm nhất, bởi nhà bạn ý ở xa và không tiện cho việc đến trường tẹo nào. Lý do cho việc ở riêng khác với tôi, nhưng tôi hiểu bạn ý cô đơn thế nào.

Một con ruồi bay vo ve bên cửa sổ. Những con ruồi trong mùa đông phải bị giết. Nhưng khi tôi nghĩ đến việc chúng sẽ sinh ra rất nhiều con vào mùa hè, tôi không nỡ, và cảm thấy tầm quan trọng của cuộc sống.

Tôi nhìn những dãy lớp học mới xây qua cửa sổ. Tôi trở nên xúc động khi nghĩ “Aww, đó là trường Higashikou.”

Khi tôi nhìn lên bầu trời, đó là vầng trăng sáng.

Mẹ bảo, “Con không chọn là người mắc bệnh. Có nhiều thứ con có thể làm, ngay cả khi con khuyết tật. Nếu con không có khả năng suy nghĩ, con sẽ không cảm thấy lòng tốt, sự ấm áp mà con người có, đó là những thứ con nhận ra khi con mắc bệnh.”

S-chan và tôi nói chuyện với nhau dưới ánh nắng bên bờ hồ, nghe chim hót.

S-chan nói “Aya-chan, cậu thật là lạ đó. Cậu nói, “Bầu trời thật đẹp, thật trong xanh” và rất dễ ngạc nhiên. Trái tim cậu chắc chắn phải rất trong sáng.”

Tôi hỏi bạn ý, “Có ai mà cậu cảm thấy cậu là chính cậu khi ở bên cạnh không?”

“Hmm, có thể là em trai hay em gái của mình, vì mình có thể kiêu căng. Nhưng mình là chính mình khi có một mình.”

S-chan chọn sống cho chính cô ấy. Aya bị xé khỏi gia đình.

Đó là khác biệt lớn…

(Một học sinh lớp lớn có chiếc răng khểnh)

Đó là một thành viên câu lạc bộ Sinh học có bím tóc và rất thích chuột. Tôi đi cùng chị ấy đến thư viện. Tôi tự đi! Tôi đi rất chậm nhưng chị ấy điều chỉnh tốc độ để cùng đi với tôi. Chị ấy có 44 con chuột ở nhà. Chị ấy kể cho tôi nghe về con chuột đầu tiên chị ấy có.

“Tên nó là Nana. Nó là con cái. Nó chết vì bệnh ung thư vú. Chuột trở nên giống người khi nó mắc bệnh và sau đó chết. Thật sự là buồn, khi nhìn thấy thú vật chết.”

Tôi không biết gì về chị. Tôi có thể hỏi anh chị lớp trên hoặc thầy cô giáo nhưng tôi không có ý đó. Tôi muốn biết về chị qua những câu chuyện của chị.

Tôi lại có cơ hội nói chuyện với chị

Mọi người gọi chị là Sa-chan

Gia đình chị có bố, mẹ, em trai và 44 con chuột. Khoảnh sân của chị là nơi có ngôi mộ của Nana và chị trồng cỏ trên ngôi mộ đó.

Trong tiếng Pháp, từ hoa lưu ly được dịch giống như con chuột. Sa-chan nói với tôi đó là vì trông hoa lưu ly giống con chuột.

“Tôi (chị ý dùng “buku” khi xưng hô, mặc dù là con gái) nghĩ khi một ai đó ra đi, họ chết thay vì tôi. Em (Aya) có cái chân không được tốt. Vì thế chị phải sống cho đúng vì em.”

“Chị tin rằng ai cũng có một sức mạnh đặc biệt (tôi chỉ gật đầu và lắng nghe chị). Đối với một con amip, chúng ta là những kẻ có sức mạnh đặc biệt, vậy đối với những người mù, những kẻ sáng mắt liệu có phải siêu nhân không?”

Sa-chan không hề di chuyển khó khăn. Tôi yêu chị ý! Nhưng cả Sa-chan lẫn Aya đều không ở lại trường Higashikou vào năm tới.”

Trong giờ ngữ pháp tiếng anh, K-chan vừa khóc vừa nói rằng cô ấy đáng thất vọng, ( Bạn ý bị điểm kém trong bài kiểm tra.)

Thầy nổi nóng và quát, “Không được khóc. Nếu em định khóc, thì lẽ ra lúc đầu nên cố gắng chứ.”

Điều đó thật đáng sợ. Nghĩ đến việc tôi sẽ không bao giờ như thế kể cả điểm số kém đến đâu, điều đó làm tôi buồn.

Tôi nói với Sa-chan về cái lúc người tôi nóng lên vì những bài tập

“Chơi kéo co là tốt nhất.”

“Ngay cả trong môn bóng đá hay bóng rổ, em không cần đụng tới bóng, tất cả những gì em cần là chạy.”

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi luyên thuyên về những thứ mà mình không thể làm được nữa.

Tôi xem phim “Hoa huệ trên cánh đồng” chiếu trên TV.

Tôi tin vào Chúa. Việc tin tưởng vào việc Chúa đang thử thách tôi khiến tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều. Và tôi không muốn quên đi cái cảm giác này.

Sắp đến Năm Mới rồi. Rất nhiều người đã giúp đỡ và quan tâm đến tôi trong năm nay. Năm sau có lẽ là một năm khó khăn…chiến đấu với chính bản thân mình. Đó là bởi vì ngay thời điểm này, Aya không thể chấp nhận mình là một người khuyết tật. Tôi không muốn thế. Điều đó đáng sợ lắm. Nhưng tôi không thể mãi chạy trốn nó được!!! Nếu như tôi đến trường khuyết tật…

Tôi sợ mỗi khi nghĩ đến việc mình nhập học tại một trường khuyết tật. Đành rằng nó là một nơi rất tuyệt giành cho những người tật nguyền như tôi nhưng tôi muốn ở lại Higashikou.

Tôi muốn học với mọi người

Tôi muốn học rất rất nhiều thứ và trở thành người lớn.

Tôi không muốn nghĩ rằng những người bạn khỏe mạnh sẽ bỏ rơi tôi.

Mẹ thỉnh thoảng có nói về việc học trường khuyết tật

Aya có thể tự làm nhiều thứ mặc dù mất nhiều thời gian.

Mẹ có nói với tôi về việc làm sao để từ một người được giúp thành người đi giúp

Tôi đang chênh vênh không biết quyết định thế nào mà thời điểm đó sẽ đến nhanh thôi