Đăng vào: 12 tháng trước
「Tôi cũng đã thật sự nghiêm túc cân nhắc có nên để lỡ em hay không」
Chương 42: Che giấu
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Nhưng Tống Nhã Nhu rất hay đến đây hỏi thăm anh, em ở đây thật sự không tiện." Câu nói nồng nặc mùi giấm này vừa phát ra, Ninh Lập Hạ đã hối hận rồi.
Quả nhiên, Tưởng Thiệu Chinh cười đến mức đuôi mắt cong cong: "Nếu Tống Nhã Nhu đến thì em có thể bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân của căn nhà nói ở đây không chào đón cậu ấy, mời cậu ấy theo đường cũ quay về là được."
Ninh Lập Hạ "xì" một tiếng: "Anh dụ dỗ em làm một người ngang ngược, là muốn ở một bên xem kịch hay đúng không?"
"Nếu em thật sự vì anh ngang ngược càn quấy, anh vui mừng rơi lệ còn không kịp, lấy sức đâu mà đứng một bên xem kịch hay? Ngược lại là mấy ngày trước Tống Nhã Nhu từng gọi điện hỏi thăm anh, hỏi cánh tay anh không tiện có cần cậu ấy đến giúp đỡ gì không, sau đó nghe anh nói chuyển đến nhà em rồi thì cũng không nói gì nữa."
Dáng vẻ tức giận của Ninh Lập Hạ khiến Tưởng Thiệu Chinh càng vui vẻ, được nước lấn tới hỏi: "Ngoại trừ không phải cùng một loại người, em còn lý do cụ thể gì ghét Tống Nhã Nhu không?"
"Bởi vì anh luôn tỏ ra không kiên nhẫn với em và Trình Thanh Khanh lại chỉ bày ra vẻ mặt ôn hòa với chị ta khiến em từ nhỏ đã đố kỵ với chị ta, bây giờ nhìn thấy người mẹ yêu quý của của anh nghe thấy tên em là đau đầu lại đặc biệt coi trọng chị ta, khiến tâm lý của em càng thêm vặn vẹo -- đáp án này đã vừa ý anh chưa?"
Ninh Lập Hạ lườm hắn một cái: "Không ngờ anh lại là một người nông cạn như thế đấy."
"Không phải anh thích nhìn em vì anh mà đối đầu với Tống Nhã Nhu, mà là sợ nghe từ miệng em nói ghét Tống Nhã Nhu vì Ninh Ngự. Người ăn giấm thật ra là anh, chẳng qua lúc trước lại sợ bị em chán ghét nên cả việc để ý đến quan hệ của em và Ninh Ngự cũng không dám biểu hiện ra."
"Anh đang ra vẻ oan ức với em đấy à?"
"Hôm qua Ninh Ngự lại gọi điện cho em đúng không?" Tưởng Thiệu Chinh rốt cuộc ném mặt mũi sang một bên hỏi ra, "Không phải hai người tuyệt giao rồi à? Em đến tham gia lễ tang của mẹ anh ta có phải đã khiến anh ta có ảo giác lại có hi vọng rồi không?"
"Nếu anh không bao giờ để ý Tống Nhã Nhu thì em có thể cũng không để ý anh ta nữa không?"
Ninh Lập Hạ ngẩng đầu, cười nói: "Không để ý là thế nào? Chắc chắn vẫn sẽ đụng mặt nhau, chẳng lẽ chị ta chào anh, anh lại giả vờ như không thấy? Em không tin anh có thể làm được."
"Chỉ cần em có thể thì anh cũng có thể."
"Em đúng là... không làm được. Không thèm để ý đến nhau quá ấu trĩ, cũng không phải là học sinh tiểu học nữa. Em và Ninh Ngự thật sự không có gì cả, không cần phải vạch rõ giới hạn."
"Lúc trước không phải còn nói đến chuyện kết hôn luôn à? Em cũng suýt thì đồng ý với anh ta rồi, còn nói là không có gì?" Tưởng Thiệu Chinh chỉ sợ địa vị của mình càng rơi xuống thấp hơn, trách móc xong lại lập tức chuyển sang chủ đề khác, "Anh chuyển giường trong phòng ngủ chính sang phòng cho khách rồi, thay cho em một chiếc giường mới, khách thuê nhà ngủ trong phòng ngủ của chủ nhà, chủ nhà thì ngủ ở phòng khách, đãi ngộ này cũng không thể khiến em động tâm à?"
"Sắp bắt đầu đề biện luận rồi, sau đó còn phải viết luận văn, em cần một thư phòng thuộc về riêng mình. Nhưng nhà anh chỉ có bốn phòng, hai làm phòng ngủ, một làm phòng thay đồ, còn lại là thư phòng của anh, lấy đâu ra một phòng nữa đây?" Ninh Lập Hạ được một tấc lại tiến thêm một thước.
"Thư phòng lớn gấp rưỡi phòng ngủ chính, mai mua thêm một chiếc bàn dài đặt vào là được, chúng ta dùng chung."
"Nhưng có anh ở đó em không làm nổi cái gì."
Tưởng Thiệu Chinh dùng thời gian ở thư phòng còn nhiều hơn cả phòng ngủ không hề suy nghĩ đã sảng khoái cắt đất nhường lãnh thổ, thỏa hiệp với cô: "Thế thì đơn giản thôi, bàn mua mới đặt trong phòng khách, anh lại chuyển mấy quyển sách sang đó là được, cả thư phòng cho em."
Ninh Lập Hạ nghe thế thì vui vẻ: "Từ mười bảy mười tám tuổi em vẫn luôn tưởng tượng đến một ngày này, tuy là hơi muộn, nhưng cảm giác vùng lên nắm quyền chủ động đúng là rất không tồi."
Tưởng Thiệu Chinh cười khổ: "Chỉ cần không phải là em báo xong thù năm đó rồi chạy mất thì muốn thế nào cũng được."
...
Tưởng Thiệu Chinh đã có thành ý như thế, Ninh Lập Hạ dĩ nhiên không còn lý do gì để từ chối. Hai người ở chung lâu dài phải mua thêm rất nhiều đồ, ngoài bàn dài, mấy món đồ lặt vặt cũng viết đầy một tờ giấy A4.
Chọn xong một chiếc gương cỡ lớn, trong lúc chờ Tưởng Thiệu Chinh trả tiền, Ninh Lập Hạ sang bên cạnh xem đồ trang trí. Vừa vào đến cửa, một mô hình quả cầu phục cổ khắc từ gỗ đập vào mắt, Ninh Lập Hạ vừa nhìn là thích, bèn cầm đến hỏi nhân viên cửa hàng: "Mô hình này không thấy để giá, có bán không?"
"Thật không khéo, vừa mới bị mua rồi ạ. Mấy ngày nữa bên nhà cung cấp sẽ đưa thêm hai mô hình tương tự thế này, nếu chị cảm thấy hứng thú thì có thể để lại số điện thoại ạ, đến ngày chúng em sẽ gọi điện thông báo."
"Giống với chiếc này không?"
"Phong cách tương đồng, nhưng không giống, bởi vì là hàng thuần thủ công nên mỗi mô hình đều chỉ có duy nhất một chiếc."
"Bỏ đi." Đang định ra ngoài, Ninh Lập Hạ lại liếc thấy một chiếc chuông cầm tay bằng kim loại kiểu cổ, bèn cười nói với Tưởng Thiệu Chinh đang đẩy cửa bước vào, "Anh mua cái chuông này tặng em đi! Mỗi khi đến giờ cơm em chỉ cần lắc một cái là anh biết phải ra ăn cơm rồi."
"Lắc chuông là chạy ra ăn cơm, anh là cún con của em hả?" Tưởng Thiệu Chinh gõ nhẹ trán cô một cái, "Còn muốn mua gì nữa không?"
Ninh Lập Hạ lấy danh sách ra xem: "Thiếu một cái đèn đặt ở cửa trước nữa thôi."
Nhân viên đứng bên cạnh lập tức chớp lấy cơ hội giới thiệu: "Tầng hai có bày bán đèn bàn kiểu cổ, đặt ở cửa trước cũng rất phù hợp, anh chị có thể lên xem thử."
Tưởng Thiệu Chinh và Ninh Lập Hạ còn chưa đi lên thì đã thấy Tống Nhã Nhu từ trên tầng đi xuống.
Thấy bàn tay nắm chặt của hai người, con ngươi của Tống Nhã Nhu hơi co rút, nhưng cũng rất nhanh cười chào hỏi: "Trùng hợp quá. Lập Hạ đúng là trọng sắc khinh bạn, chị gọi hẹn ra ngoài đều nói bận, thế nhưng lại chịu đi dạo với Tưởng Thiệu Chinh."
Ninh Lập Hạ qua loa đáp: "Cũng không phải là đi dạo, em chuyển nhà, có rất nhiều đồ phải mua."
"Chuyển nhà đúng là phiền muốn chết, em chuyển đến đâu? Không ngại chị đến làm khách chứ? Chị hâm mộ mấy người được chuyển ra ngoài tự lập lắm, tự do tự tại không phải nghe người lớn càm ràm cả ngày bên tai, tiếc là mẹ không cho chị ra riêng trừ phi chịu kết hôn."
Ninh Lập Hạ còn chưa nghĩ ra phải lừa cho qua ải Tống Nhã Nhu thế nào, đã thấy Tưởng Thiệu Chinh nói: "Sợ là không quá tiện, cô ấy chuyển đến nhà mình."
Tống Nhã Nhu lộ ra lúng túng, mà người đi cùng cô ta trùng hợp cũng là giảng viên nữ trong trường, thấy tình huống trước mắt lập tức lên tiếng giúp cô ta giải vây: "Thầy Tưởng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đã có bạn gái xinh đẹp thế này rồi, để sinh viên nữ trong trường biết được chắc phải đau lòng lâu lắm. Cùng nhau đi sắm đồ trong nhà là đang chuẩn bị kết hôn hả?"
Tưởng Thiệu Chinh cười nhìn sang Ninh Lập Hạ nói: "Tôi cũng rất muốn, nhưng sinh viên nữ này lại không muốn, con đường phía trước còn dài lắm."
"Ồ? Bạn gái lại là sinh viên trường ta? Hiệu trưởng Hồng mà biết chắc chắn sẽ tăng huyết áp mất! Thầy Tưởng, phí ngậm miệng định tính thế nào đây?"
"Để cô phải thất vọng rồi, trước khi là sinh viên của tôi thì cô ấy đã là bạn gái của tôi, bởi vậy không tính là tình yêu thầy trò."
Tống Nhã Nhu vừa mất hết mặt mũi không định để hai người được vừa ý, cười xinh đẹp nói xen vào: "Hai người phát triển nhanh thật đấy! Mấy ngày nữa là Trung thu chắc phải cùng nhau về thăm chú dì chứ? Lập Hạ đã chọn được quà chưa? Có cần chị giới thiệu cho vài món không? Hôm qua dì mới nói với mẹ chị là nhìn trúng một chiếc vòng ngọc... À nhưng, sao không nghe dì nói gì đến chuyện tốt của hai người nhỉ? Mẹ chị mà nghe được tin này chắc chắn sẽ phải gọi điện chia sẻ niềm vui với chị em tốt của mình!"
Tưởng Thiệu Chinh hơi nhíu mày: "Lập Hạ không thích náo nhiệt, chịu theo mình về nhà là mẹ mình đã vui lắm rồi, có quà hay không không quan trọng, không phiền cậu phải bận tâm. Chúng mình còn có đồ chưa mua xong, đi trước một bước."
"Cô gái này xinh đẹp thật đấy, đứng với Tưởng Thiệu Chinh cũng rất xứng đôi. Cô Tống nói tôi cũng cắt tóc ngắn giống cô ấy có được không? Ai nói trai đẹp đều phối với con gái xấu, gái đẹp lại chỉ tìm dã thú chứ?" Giảng viên nữ kia nhìn theo bóng lưng hai người, cảm thán với Tống Nhã Nhu, "Ba người đều quen nhau, xem ra cô gái này cũng cùng giới xã giao với hai người, vừa đẹp vừa giàu chỉ số thông minh lại cao, trong giới của mấy người đều thế này hả? Thế này muốn người thường chúng tôi sống thế nào? Ông trời thật quá bất công!"
Tống Nhã Nhu phẫn nộ nhưng không có cách nào phát tiết ra ngoài, không suy nghĩ gì đã khinh thường nói: "Cũng tính là người cùng giới, nhưng trong giới này của chúng tôi không phải ai cũng phú quý, phá sản rồi nợ nần chồng chất cũng có, ba của Ninh Lập Hạ này chính là một trong số đó, nợ của người ta rất nhiều tiền bị truy bắt còn phải chạy trốn khắp nơi kia! Nhưng cô ta cũng rất thông minh, lập tức thay tên đổi họ để bấu víu vào một tên đàn ông có tiền có thế, được anh ta làm chỗ dựa, không chỉ không phải trải qua những ngày tháng cơ hàn khổ cực mà còn chờ bão tố lắng xuống lập tức quay về dụ dỗ người trước. Đàn ông mà, phần lớn đều thích được những loại bạch liên hoa ra vẻ yếu đuối này dựa dẫm vào mình. Cứ thế thành công khiến hai người đàn ông tranh giành mình, giá trị bản thân lại tăng lên như cũ! Cô ta cũng không tính là sinh viên chính quy của trường chúng ta, chẳng qua là đắp chút tiền vào học MBA để đánh bóng bản thân, lấy cái năng lực đó, thi vào trường của chúng ta mười lần cũng không bước nổi nửa chân vào. Tưởng Thiệu Chinh cũng là choáng váng đầu óc rồi, nói bậy nói bạ, cổng lớn của Tưởng gia ai muốn vào là vào được sao? Cậu ta sao dám mang một người bạn gái như thế về nhà chứ! Lần trước chỉ mới phong thanh chưa rõ ràng mà mẹ cậu ta đã tức giận đến mức nhập viện."
"Còn có loại chuyện này! Thật sự là không nhìn ra xinh đẹp như vậy lại là người có thủ đoạn!" Giảng viên nữ kia nghe được thì hết cả hồn, le lưỡi không dám nói gì nữa.
...
Đi được một đoạn, Tưởng Thiệu Chinh quay sang hỏi Ninh Lập Hạ: "Đúng rồi, Trung thu em có dự định gì chưa?"
"Em đâu phải trẻ con, mà với người trưởng thành thì lễ Tết và ngày thường đều như nhau. Anh không cần phải quan tâm đến em, cứ yên tâm về với ba mẹ đi."
"Anh có về hay không đều tùy thuộc vào em, nếu em không muốn về với anh thì chúng ta ăn lẻ cũng được."
"Em sợ cùng anh về lại hại mẹ anh mất hết hứng thú cắt bánh Trung thu."
"Mẹ anh không nhỏ nhen thế đâu, hơn nữa có chú bác của anh cũng ở đó, vì mặt mũi của cả nhà mẹ anh nhất định sẽ ôn hòa cư xử với em. Anh biết em vẫn còn để tâm chuyện năm đó, không muốn đến cũng không sao, anh sẽ không bắt ép em."
Ninh Lập Hạ bắt được biểu tình muốn nói lại thôi trên mặt Tưởng Thiệu Chinh, cười hỏi: "Không muốn đến cũng không sao, nhưng nếu có thể về cùng thì anh sẽ càng vui hơn đúng không? Không phải em không nói đạo lý, chỉ là tạm thời vẫn không quên được, để thêm một thời gian nữa đi, em sẽ cố gắng không nhớ lại những chuyện khó chịu trước đây."
Tưởng Thiệu Chinh không muốn phá hoại bầu không khí đang tốt đẹp giữa hai người, cấp tốc chuyển chủ đề: "Trung thu những năm trước của em thế nào? Luôn chỉ có một mình chắc là buồn lắm?"
"Một mình thì không, Ninh Ngự không muốn gặp ba mình nên cũng không về nhà, đều đến ăn cơm với em." Nói xong mới biết mình vừa lỡ lời, lập tức ôm cánh tay Tưởng Thiệu Chinh nịnh nọt cứu vãn, "Đương nhiên, sau này đến Trung thu dù không có ai bên cạnh em cũng sẽ không hẹn anh ấy cùng ăn nữa."
Tưởng Thiệu Chinh không để ý, chỉ hỏi: "Hay là anh đặt chỗ ở nhà hàng du thuyền, chúng ta vừa ăn tiệc cua vừa ngắm trăng trên biển?"
"Không đi, mấy nhà hàng du thuyền có tiệc cua đều là của ba của Tống Nhã Nhu, em ăn xong chắc xuất huyết dạ dày quá. Em không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm nhà nghỉ ngơi."
"Cũng được, đều theo ý em."
Thế nhưng, một ngày trước lễ Trung thu, Ninh Lập Hạ nhận được điện thoại của người ba rất lâu rồi không xuất hiện.
Vì ông đã luôn miệng nói không được để cho người thứ ba biết được, Ninh Lập Hạ trước khi ra ngoài vẫn không nói lý do thật cho Tưởng Thiệu Chinh.
Đến gần giờ cơm trưa, ngoài việc tự tay nướng bánh Trung thu, Ninh Lập Hạ còn đặc biệt đi một vòng lớn mua món cua xào xả ớt trước đây ba thích ăn, chỉ tiếc Nhan Tiêu trốn trong một nhà trọ hoàn toàn không có tâm tình ăn cơm.
"Ba gọi con đến là để gặp con lần cuối."
Lời này khiến Ninh Lập Hạ lạnh ngắt tay chân, buột miệng nói: "Cái gì mà lần cuối, ba nói gở gì thế!"
"Ba vốn ôm hi vọng có thể kết thúc chuyện này, bây giờ... Sáng mai ba sẽ rời khỏi đây, không biết sau này còn có cơ hội gặp con hay không."
"Rời khỏi là ý gì? Ba lại muốn trốn đi đúng không! Dù thế nào cũng không thể trốn cả đời, chi bằng ra tự thú, chưa biết sau khi ra tù có thể Đông Sơn tái khởi hay không, nhưng ít nhất là có thể đường hoàng mà sống!"
Nhan Tiêu thở dài: "Con không hiểu, nếu như ba vào đó thì ít nhất cũng phải mất mười năm mới được ra ngoài! Tống Tư Nhân sẽ không bỏ qua cho ba, ông ta nhất định sẽ thêm mắm dặm muối, chưa biết chừng còn có thể là tù chung thân! Nếu như là đúng tội thì ba sẽ chấp nhận, nhưng ba thật sự bị oan!"
"Ai đổ oan cho ba?"
"Một lời khó nói hết. Mấy năm trước dã tâm của ba quá lớn, một lòng muốn làm kinh doanh đa dạng hóa, hạng mục đầu tư quá nhiều, chuỗi tài chính bị cắt đứt, bèn dùng hợp đồng mua bán với Tống Tư Nhân để xin ngân hàng chấp nhận hối phiếu, muốn trước tiên chuyển chút tiền ra để xoay vòng, ai ngờ toàn bộ mấy hợp đồng đó sau này đều biến thành giả, họ nói hợp đồng là ba làm giả để lừa tiền ngân hàng! Tiền của ngân hàng và toàn bộ chỗ tiền ba xoay xở từ bạn bè đều đã ném vào hạng mục làm với Tống Tư Nhân, tất cả đều như hòn đá ném vào mặt nước, đợi đến khi ba nhận ra Tống Tư Nhân đang giở trò thì bằng chứng gì cũng đều không còn rồi, tất cả những người cho ba mượn tiền đều không tin là ba đi đầu tư thật, còn tưởng ba lừa tiền của họ để đem chỗ hà bù chỗ hổng! Đầu tư thất bại dẫn đến phá sản rồi thiếu nợ người ta khác biệt rất lớn với lừa đảo, năm đó ba chỉ không muốn vô duyên vô cớ vào ngồi tù, mới dứt khoát trốn đi."
"Ba quá tin tưởng Tống Tư Nhân, ông ta và Ninh Ngự cố ý hại ba thì dĩ nhiên ba không thể chống đỡ."
"Ông ta và Ninh Ngự hại ba? Liên quan gì đến Ninh Ngự? Quả nhiên là có cả phần của lão ba dượng kia của con!"
Ninh Lập Hạ bắt đầu thấy đau đầu: "Không liên quan đến chú Ninh. Nhưng bây giờ nhắc lại mấy chuyện này thì có ý nghĩa gì đâu? Nếu ba thật sự không làm thì đừng trốn nữa, nghĩ cách tìm ra bằng chứng để giảm tội cho mình mới là cách tốt nhất."
"Lần này ba về chính là muốn tìm bằng chứng để đi tự thú, nhưng Tống Tư Nhân chẳng những không chịu giúp ba mà còn cắt đứt cả những con đường khác, ba thật sự không hiểu bản thân đã làm gì khiến ông ta phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt như thế! Uổng cho ba vẫn coi ông ta như bạn tốt nhất của mình. Bỏ đi, thời gian có hạn, không nói những chuyện này nữa." Nhan Tiêu ổn định lại cảm xúc, hòa nhã nói với Ninh Lập Hạ, "Ba biết con trách ba không đưa theo con, nhưng tình cảnh năm đó của ba, để con phải đi theo ba đến một nơi xa thì chi bằng để con ở với mẹ. Lúc ba rời khỏi mang theo ít tiền, vốn muốn đến Myanmar kiếm tiền trả nợ rồi tiếp tục chăm lo cho cuộc sống sau này của con. Ai ngờ cuộc sống không quen thuộc, làm ăn cũng không được thuận lợi như ba tưởng tượng."
"Chỉ có mình ba thì sống thế nào cũng được, chỉ là không muốn có lỗi với con và dì Phạm của con, khi đó cô ấy đã có thai, ba nói cô ấy phá cái thai đi cô ấy lại hồ đồ không chịu nghe theo, cứng đầu muốn đi theo ba... Có vẻ họ Ninh kia đối xử với con không tệ lắm, còn cho con đổi sang họ của cậu ta. À, em gái của con sao rồi? Ba vẫn không có tin tức của con bé."
"Nó rất tốt, sống với mẹ và chú Ninh, vừa mới tốt nghiệp, chú Ninh cũng đã tìm một công việc nhàn hạ cho nó rồi."
Nhan Tiêu gật đầu nói: "Như thế là tốt nhất, không cần nói với hai người họ về ba! Hai đứa đều đã đổi họ rồi, chỉ cần người ta không biết chuyện của ba thì sẽ không ảnh hưởng đến công việc và kết hôn của các con, cũng là lo lắng bao lâu nay của ba."
Ninh Lập Hạ vốn tưởng ba đã hận ba của Ninh Ngự như thế, nếu biết cô đổi sang họ Ninh nhất định sẽ rất tức giận. Cô vốn đã chuẩn bị sẵn những lời giải thích tường tận nhất cho chuyện này, chẳng ngờ ông không những không tức giận mà còn có dáng vẻ vui mừng khôn xiết như thế. Sự tương phản quá lớn khiến trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót không tên, Ninh Lập Hạ cúi đầu không nói.
"Con và em gái đều sống tốt là ba yên tâm rồi, em gái nhỏ của các con còn chưa đến bảy tuổi, ba không thể để con bé còn nhỏ như thế đã không có ba ở bên cạnh, đã không tìm được bằng chứng thì ba nhất định phải rời khỏi đây. Tiểu Vũ, ba đã không thể trở thành chỗ dựa của con, hiện tại còn là vết nhơ..." Nhan Tiêu dừng lại mấy giây, mới nói tiếp, "Đừng hận ba."
Ninh Lập Hạ chưa bao giờ quên dáng vẻ hăng hái năm đó của ba, ông từng là niềm tự hào của cô, cô vẫn luôn vì bản thân rất giống ba mà cảm thấy tự hào, thời gian còn chưa đến mười năm, ông giống như đã già đi ba mươi tuổi, tinh thần sa sút, khuôn mặt già nua tang thương, còn tự coi mình là vết nhơ của con cái.
Ninh Lập Hạ cố gắng không để mình phải rơi nước mắt, nói với ba: "Ba đừng vội nản lòng, cứ đi tự thú đi, chỉ cần ba thật sự chưa từng làm, con nhất định sẽ nghĩ cách giải oan cho ba."
"'Chỉ cần ba thật sự chưa từng làm' -- Con xem, đến cả con cũng không tin ba thì ba có thể trông mong vào ai chứ?" Nhan Tiêu cười cười, trong giọng nói của ông không có trách móc, chỉ có bất đắc dĩ.
"Có người nói với con trước khi ba đi Myanmar còn lừa của người ta mấy ngàn vạn, là toàn bộ tài sản của người ta, có thật không ạ?"
"Không phải ba cố tình lừa cậu ta, khi đó thật sự có người chủ động muốn giúp ba giải quyết chuyện bất động sản bị đóng băng, sau này ba mới biết đó là kẻ lừa bịp Tống Tư Nhân tìm đến. Tình cảnh khi đó của ba quá cấp bách, con người ta khi bị đẩy vào đường cùng thì cái gì cũng dám làm, ba chỉ muốn xoay người, mất đi năng lực phân biệt kẻ đến là tốt hay xấu. Lúc chạy trốn trong tay ba chỉ còn lại không đến hai trăm vạn."
Đưa theo bạn gái trốn đến một quốc gia xa lạ đến ngôn ngữ cũng không thông thạo, trên người chỉ còn lại không đến hai trăm vạn mà vẫn còn chuyển một lần năm mươi vạn cho cô -- nghe đến đây, Ninh Lập Hạ không còn lại chút ý hận nào vì năm đó ba đã bỏ rơi cô nữa rồi.
"Tiền ba gửi cho một đồng con cũng không động đến, toàn bộ đều đã chuyển sang một chiếc thẻ khác, mật mã là 100000, ba cầm đi rút tiền cũng được, để lại cho dì Phạm và con gái nhỏ cũng được."
"Ba đã để lại một khoản cho hai người họ, dù ba có bị bắt ngay lập tức cũng đủ để họ duy trì cuộc sống. Chỗ tiền này coi như là hồi môn cho con đi, tuy là không quá nhiều..."
Ninh Lập Hạ còn muốn nói gì nữa, nhưng chuông điện thoại của Nhan Tiêu đã vang lên, ông ấy vừa tiếp điện thoại xong thì lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc: "Nơi này không thể ở lại lâu, ba đi đây. Nhớ, phải luôn cảnh giác với người xung quanh. Đừng như ba."
...
Sau khi chia tay ba, Ninh Lập Hạ gọi điện hỏi thăm tung tích của Ninh Ngự, biết tin anh ta đang trên máy bay, cô quyết định tự mình đi đợi người.
Đặt vé xe xong, cô mới nhớ ra phải giải thích với Tưởng Thiệu Chinh, bởi vì không muốn bị hắn biết những chuyện này, cô chỉ có thể giấu diếm mục đích thật sự của chuyến đi.
"Mẹ em và chú Ninh sắp tổ chức hôn lễ rồi, mẹ vừa gọi điện thoại bảo em qua đó bàn bạc những chuyện liên quan đến lễ cưới, tiện thể đón Trung thu ở đó luôn. Anh cũng biết mà, vì chuyện mẹ của Ninh Ngự mất tích nên năm đó họ chỉ tổ chức một lễ cưới đơn giản để không ảnh hưởng đến tâm trạng của Ninh Ngự. Sau này mẹ lại không được Ninh Ngự nể mặt, chú Ninh mới muốn bồi thường lại."
"Có cần anh đi với em không? Xem như là chính thức chào hỏi mẹ em."
"Không cần, cũng chưa đến lúc phải gặp mặt người lớn hai bên. Anh về nhà với ba mẹ đi."
Tưởng Thiệu Chinh không miễn cưỡng cô, hỏi lại: "Ninh Ngự cũng đi hả?"
"Chuyện này thì em không chắc." Ninh Lập Hạ trả lời qua loa, "Lúc mẹ anh ấy mất tích chỉ ký vào đơn ly hôn, chưa thật sự tính là ly hôn với chú Ninh, cũng vì thế mà anh ấy mới ghét mẹ em như thế. Bây giờ mọi chuyện đã được đặt một dấu chấm hết, chưa biết chừng sẽ chịu về ăn lễ cùng mọi người."
***
88: Thấy có nhiều người nhầm í, thì cái "lời tác giả" là của tác giả gốc bản Trung nha, quan điểm của tác giả hem liên quan đến Bát, phần của Bát là cái "88:" này cơ nè~