Đăng vào: 11 tháng trước
「Đôi khi thứ chúng ta bỏ lỡ không phải thời gian, mà là một cảm giác」
Chương 24: Quạnh hiu
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trên đời này, có rất nhiều chuyện nếu cứ nhịn trong lòng sẽ rất uất ức, nhưng khi nói ra được rồi lại cảm thấy chẳng đáng.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng thân phận của Nhan Cốc Vũ ở trước mặt Tưởng Thiệu Chinh đem toàn bộ những uất ức giấu trong lòng bao năm qua mà phát tiết một lần, sau khi tỉnh táo lại thì bắt đầu hối hận rồi.
Uống cạn một cốc cà phê xong, Ninh Lập Hạ thậm chí nghĩ đến việc gọi điện giải thích với Tưởng Thiệu Chinh, chuyện từ nhiều năm trước, cô cũng đã tự mình có vài suy đoán.
Nói đến cùng, còn không phải vì chưa quên được? Giả vờ không quan tâm lâu như vậy, ngay cả bản thân cũng suýt bị lừa, rốt cuộc vẫn phải lộ ra.
Ninh Lập Hạ ôm điện thoại suy nghĩ nửa buổi, cuối cùng vẫn không ấn gọi đi. Đợi khi nào gặp ở trường rồi nói vậy, cô nghĩ, dù sao cũng sẽ không cảm giác quá không tự nhiên.
Nhan Hàn Lộ lượn lờ bên ngoài đến giờ ăn tối mới mò về, vừa mở cửa lập tức nhào tới dò xét tình hình.
"Sao rồi sao rồi? Hai người làm hòa chưa?"
"Làm hòa gì?"
"Nghiêm túc mà nói thì hai người còn chưa thật sự chia tay nha. Đầu tiên là chị trốn đi, sau đó thì giả thành em, thật giống như bạn gái bỏ trốn của tổng tài ấy hehe."
"... Yêu đương cái gì, chẳng qua là trẻ con vui đùa. Mà kể cả là có, thì chính miệng anh ta nói 'chia tay' rồi đấy thôi."
"Đó là nói với em."
"Không phải em, là nói với Nhan Cốc Vũ. Chị đau đầu, đừng nhắc lại nữa."
"Tưởng Thiệu Chinh đúng là khiến em quá thất vọng." Thái độ của Nhan Hàn Lộ lập tức quay ngoắt, "Thế mà em lại đặt hi vọng vào anh ta, nghĩ anh ta có thể đánh bại Ninh Ngự! Đúng rồi, mẹ gọi điện cho em bảo cuối tuần sẽ đến thăm chị. Nhưng mẹ sợ chị còn giận nên bảo em hỏi ý chị trước."
"Có cái gì mà giận? Lúc nhỏ là do chị không hiểu chuyện, cảm thấy mẹ tái hôn nhanh như thế là đã phản bội chị và ba, sau này lớn lên rồi mới hiểu con người sống trên đời đều có quyền được lựa chọn cuộc sống, dù gì cũng phải sống vì mình trước. Đối với chị, ba là người thân, nhưng đối với mẹ, ông cùng lắm cũng chỉ là người chồng cũ còn chẳng bằng người lạ qua đường. Đổi lại là chị, chị cũng sẽ không ngu ngốc mà đi trả nợ cho chồng cũ."
...
Ngày lên lớp, Ninh Lập Hạ đến trường từ sớm. Chưa đến giờ vào học, cô bèn đi loanh quanh trong vườn trường. Có lẽ là trước đây đi đi về về đều rất vội nên không có thời gian dạo quanh, cũng là lần đầu tiên cô phát hiện ra ngôi trường này lớn như vậy, lớn đến mức muốn gặp một người sao mà quá khó.
Còn năm phút nữa là vào lớp, cuối cùng cô cũng gặp được Tưởng Thiệu Chinh trong dãy lớp học.
"Anh vừa đi công tác về, bây giờ mới có thời gian đi tìm em." Tưởng Thiệu Chinh lấy một chiếc hộp trang sức từ trong túi quần đưa cho cô.
Ninh Lập Hạ quét mắt qua, đúng là thứ năm đó bản thân đã đưa cho hắn: "Cảm ơn. Lần trước lớn tiếng với anh... thật xin lỗi."
Tưởng Thiệu Chinh còn muốn nói gì đó, đã thấy Tống Nhã Nhu mặc chiếc sườn xám xanh lục từ đằng xa đi tới, hắn rút lại lời muốn nói, gật đầu.
"Hôm nay cậu không có tiết mà? Sao lại đến trường?" Tống Nhã Nhu vừa hỏi Tưởng Thiệu Chinh, vừa mỉm cười chào hỏi Ninh Lập Hạ.
"Con gái của cô Tề bị ốm, giúp cô ấy dạy thay."
"Hôm qua ba mình từ Auckland về, có cả quà cho nhà cậu đấy. Sớm biết cậu cũng đến trường thì mình đã mang luôn đến rồi. Ba thử làm theo cách của dì đi rèn luyện một đợt, quả nhiên về không cần uống thuốc huyết áp nữa. Hay là tối nay nhà cậu đến nhà mình ăn cơm đi? Hôm trước mẹ còn nói lâu rồi không gặp cậu. Lập Hạ cũng đến cùng nhé?" Tống Nhã Nhu không bỏ rơi ai.
Ninh Lập Hạ chỉ cười cười, trong lòng thầm nghĩ, tình cảm quả nhiên vẫn cần môn đăng hộ đối mới có thể hạnh phúc dài lâu.
Tưởng Thiệu Chinh cũng nói: "Giúp mình cám ơn chú Tống. Tối nay có việc rồi, mình sẽ không qua đó."
"Đành vậy. Vốn định lợi dụng chuyện mời nhà cậu dụ ba mình đích thân vào bếp, tay nghề nấu nướng của ông không kém gì đầu bếp Michelin(*) đâu, tiếc là không dễ gặp ba xuống bếp."
(*) Được ví như giải Oscar của điện ảnh hay Grammy của âm nhạc, sao Michelin là một "giải thưởng" quan trọng trong làng ẩm thực và được các đầu bếp coi là dấu ấn của ẩm thực cao cấp
Trò chuyện thêm đến tận khi chuông vang lên, Tống Nhã Nhu mới kéo Ninh Lập Hạ vào lớp.
Tưởng Thiệu Chinh hết cách, lời nói đã chuẩn bị đâu vào đấy chỉ đành tìm cơ hội khác lại tính.
Trọn ba tiết quốc học, Ninh Lập Hạ đều ở trong trạng thái thất thần. Cô khẽ vuốt ve chiếc hộp trong tay, tự nhủ với bản thân, kết quả này chính là tốt nhất rồi.
Hồi nhỏ sau khi một bộ phim yêu thích kết thúc cô sẽ buồn rất lâu, khi đó còn không hiểu, loại cảm xúc cô quạnh này chẳng qua là do một chuỗi ngày náo nhiệt bỗng nhiên kết thúc, nhất thời không thể thích nghi.
Cô không muốn đối mặt với Tống Nhã Nhu luôn có thể nhìn thấu mình, không đợi đến cuối tiết đã từ cửa sau rời đi.
Không ngờ Tống Nhã Nhu còn gọi điện cho cô.
"Lập Hạ, sao lại đi trước rồi? Khó chịu chỗ nào hả?"
"Không sao ạ, đau dạ dày thôi."
"Tiếc quá, vốn định hẹn em đi chơi. Trong số bạn bè của chị chỉ có em là chưa kết hôn. Người khác đều bận chăm lo cho gia đình rồi, chẳng có ai chịu dành thời gian cho chị."
Ninh Lập Hạ không hiểu vì sao mình lại bị liệt vào danh sách "bạn bè" của Tống Nhã Nhu, trong lòng thoáng qua khó chịu, tùy tiện đáp: "Vâng. Gần đây bận quá, sau này có thời gian rảnh sẽ mời chị ăn cơm."
"Ghen tị với em ghê đó, con một như chị cả ngày cô đơn lạnh lẽo. À, thứ bảy tuần này ba mẹ chị tổ chức một bữa tiệc chúc mừng chị tốt nghiệp về nước, cũng không mời nhiều khách đâu, đều là bạn bè thân thiết với nhau, em bận mấy cũng phải đến đó nha."
...
Chiều thứ sáu, hai tấm thiệp mời được gửi đến.
"Tống gia gửi, hai chúng ta đều có." Nhan Hàn Lộ vừa xem vừa nói, "Học thành tài trở về? Xì, cái này thì có gì mà chúc mừng, năm nay em cũng tốt nghiệp đây, có thấy mẹ chúng ta mở tiệc khoe khắp nơi thế đâu!"
Ninh Lập Hạ vừa thêm trái cây vào sữa chua vừa nói: "Nếu em cũng lấy được hai học vị tiến sĩ hóa học văn học cùng lúc như Tống Nhã Nhu, không cần đợi mẹ, chị sẽ đặt ngay một bàn tiệc lớn mời tất cả người quen đến."
"... Sao chị lại có thể nâng tình địch hạ bệ em gái như thế!"
"Nói vớ vẩn, chị và chị ấy thì tính là tình địch cái gì."
"Mai chị có đi không?"
"Trong số khách mời của Tống gia chắc là sẽ có người quen cũ của ba, chị không muốn đụng phải họ, cũng không có hứng đến góp vui."
Nhan Hàn Lộ chưa bao giờ phải trải qua những biến cố gia đình, không hiểu được ý của Ninh Lập Hạ, đinh ninh là vì cô coi Tống Nhã Nhu thành tình địch: "Thật ra Tống Nhã Nhu cũng không đáng ghét lắm, nếu chị đã không có ý với Tưởng Thiệu Chinh thì sao phải tự bỏ lỡ một người bạn tốt?"
"Không liên quan gì đến Tưởng Thiệu Chinh. Tống Nhã Nhu không hề đáng ghét, nhưng chị và chị ấy là hai loại người hoàn toàn khác nhau, không thể làm bạn được."
"Ờ. Vậy em cũng không đi nữa, một người đi thì chán chết."
Buổi tối Tống Nhã Nhu lại đặc biệt gọi điện đến, nghe thấy Ninh Lập Hạ nói bận không thể tham gia thì hết lời khích lệ, lãng phí hết nửa tiếng đồng hồ mới chịu từ bỏ.
Kết quả Ninh Lập Hạ vẫn đi, bởi vì Ninh Ngự nhất định muốn cô đi cùng.
Tuy chỉ là mở tiệc trong nhà, nhưng bữa tiệc này khó mà tính là nhỏ. Bước qua cổng biệt thự Tống gia, Ninh Lập Hạ cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình đã không mặc quần áo bình thường.
Cho đến tận lúc vào tiệc, cô mới biết hóa ra Ninh Ngự và ba của Tống Nhã Nhu là bạn vong niên.
Nếu đã chịu cho Tống gia mặt mũi như thế thì vì sao mấy ngày trước còn tỏ thái độ khinh thường với Tống Nhã Nhu? Ninh Lập Hạ nghĩ mãi mà không hiểu.
Ninh Ngự biết toàn bộ về cô, cô lại biết quá ít về anh ta.
Khách mời chỉ có khoảng ba mươi đến năm mươi người. Ít người thì dễ đụng phải, mấy năm không gặp, Tưởng phu nhân dường như vẫn trẻ như xưa.
Chỉ liếc mắt đánh giá Ninh Lập Hạ mấy cái, bà ta đã nhanh chóng dời mắt đi, kéo tay Tống Nhã Nhu thân mật nói: "Thiệu Chinh bận rộn sứt đầu mẻ trán, cần phải chuẩn bị lượng lớn tư liệu, vốn là nó cũng định đến rồi, nhưng giữa chừng lại không dứt ra được... Con biết đó, thằng bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá chuyên tâm vào sự nghiệp. Nó đã chuẩn bị sẵn quà rồi, nhờ dì mang đến tặng con, nói ngày khác sẽ đích thân đến nhận lỗi."
Tống Nhã Nhu cực kỳ hiểu chuyện: "Mời mọi người đến tham gia cũng là để tâm sự trò chuyện thôi, sao có thể quan trọng bằng công việc chứ ạ. Đàn ông có chí cầu tiến mới đáng quý."
"Dì thấy nó đang quá tự tin rồi. Tình cảm của hai đứa như vậy, không hề nghi ngờ gì nhau cũng tốt, nhưng con cũng không được để bản thân chịu thiệt, nhớ phải tùy thời để nó biết là xung quanh mình cũng có nhiều đàn ông theo đuổi lắm, để nó đừng có lề mà lề mề nữa."
"Dì à, con với Thiệu Chinh chỉ là bạn bè bình thường nói chuyện hợp cạ thôi."
"Bao nhiêu cặp vợ chồng là từ bạn tri kỷ phát triển lên đấy, con của dì tất nhiên dì hiểu rõ, trong lòng nó nhất định có con, chỉ là bình thường quen nghiêm túc rồi nên mới không biết cách bày tỏ. Con cũng đừng giấu dì, gần đây thường nghe nói hai đứa ở với nhau, thật có thể xem là bạn bè bình thường à?"
Âm lượng nói chuyện không lớn không nhỏ này vừa đủ để Ninh Lập Hạ nghe thấy. Cô không khỏi cười lạnh trong lòng, nếu như Tưởng Thiệu Chinh thật sự có ý với Tống Nhã Nhu thì đã chẳng cần mẹ mình ở đây tốn nước bọt diễn kịch. Thế nhưng hắn cũng là người quy củ, nếu như sau này nghe theo sắp xếp của ba mẹ thì kết hôn với một Tống Nhã Nhu phù hợp mọi tiêu chuẩn cũng không phải là điều không thể.
Trong những khách mời đến đây ngày hôm nay quả nhiên có không ít là bạn cũ của ba, mỗi người đều từng cho ba cô vay tiền, tuy thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng ánh mắt của họ vẫn khiến Ninh Lập Hạ cảm thấy mất tự nhiên.
"Trong này ngột ngạt khó chịu quá, em muốn ra ngoài hít thở không khí." Ninh Lập Hạ hỏi ý Ninh Ngự.
Nhưng thái độ của Ninh Ngự lại cực kỳ cương quyết: "Không được rời khỏi tôi nửa bước, đi đâu cũng không được."
"Em chỉ đi một lát thôi."
"Em không muốn đứng bên cạnh tôi, hay là nhìn thấy người ta mẹ chồng con dâu hòa thuận không chấp nhận được?"
"Hóa ra anh lôi em đến đây cho bằng được là để cho em xem cảnh này? Vô nghĩa quá đấy."
"Em tưởng tôi để ý chuyện giữa em và Tưởng Thiệu Chinh?" Ninh Ngự cười lạnh một tiếng, "Tôi đưa em đến là vì muốn chữa tâm bệnh cho em."
"Em thì có tâm bệnh gì được?"
"Bệnh chột dạ. Là ba em thiếu tiền chứ không phải em, việc gì phải thấy họ là vội đi đường vòng? Em chẳng làm sai cái gì cả, không cần phải trốn tránh cả đời. Tôi rất chướng mắt cái dáng vẻ không có tiền đồ đó của em. Em là vợ chưa cưới của Ninh Ngự này, sẽ không có kẻ nào dám xem thường em. Bây giờ em theo tôi qua đó chào bọn họ, xem có kẻ nào dám nhắc một chữ đến chuyện của ba em không?"
"Em chưa nói muốn gả cho anh."
Bởi vì luôn luôn dựa dẫm vào Ninh Ngự, anh ta nói gì thì lập tức nghe theo đã trở thành thói quen suốt mấy năm nay của Ninh Lập Hạ. Nhưng cô cũng rất ghét cảm giác bị ép buộc, bởi vậy rất nhiều khi, rõ ràng là biết Ninh Ngự chỉ đang muốn tốt cho mình, Ninh Lập Hạ vẫn không thể cảm động. Coi Ninh Ngự như anh trai của mình còn có thể, nếu như bắt cô phải coi anh ta là đối tượng kết hôn, cô không làm được.
--- Lời tác giả ---
Thích tôi hay không không quan trọng, tôi thích em là có thể kết hôn rồi; tự nguyện hay không không quan trọng, tôi vì muốn tốt cho em thì em phải làm theo... Ninh tiên sinh chính là người như vậy... Bởi vì đã nuôi Ninh Lập Hạ nhiều năm, kết hợp với bản chất vốn có đó, anh ta đối xử với Ninh Lập Hạ không khác gì ba mẹ đối xử với con cái mình... Có những cô gái sẽ thích kiểu này hơn, nhưng Ninh Lập Hạ lại không thích...
88: Đúng rồi, Ninh tiên sinh về đây về đây~