Chương 29: 29: Hoàn

Em Là Thần Dược Của Tôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 29 - Hoàn
======
Vào ngày Quốc tế thiếu nhi, Diệp Dung và Viên Minh Lãng cùng hứa với nhau là sẽ về nhà sớm.

Nhưng đợi cho tới khi Viên Minh Lãng rời khỏi cổng khu dân cư rồi, Diệp Dung lại đi vòng trở về.

Cô gọi điện thoại kêu Lý Tiện và Loạn Ly đến, dựa theo sự phân phó của mình mà sắp xếp lại nhà cửa một phen.
Lúc ba giờ chiều, khi Viên Minh Lãng cầm mớ rau tươi mới mua ở chợ vừa mở cửa ra, nhìn thấy Diệp Dung trang điểm tinh xảo, tay ôm bó hoa đứng ở sau cửa, cậu chợt kinh ngạc đến nỗi quai hàm như muốn rớt ra.
"Em, sao em về sớm vậy?"
"Thực xin lỗi, tốt nghiệp vui vẻ nhé!"
Sau khi Diệp Dung nói xong, Lý Tiện và Loạn Ly lập tức nhảy ra từ phía sau cánh cửa bên cạnh, bắn những pháo hoa nhỏ về phía Viên Minh Lãng.

Giữa những mảnh giấy nhiều màu sắc và những dải ruy băng bay loạn xạ, Diệp Dung bước tới và ôm chầm lấy Viên Minh Lãng vẻ mặt còn đang đờ đẫn.

Đồng thời, cô cũng đặt bó hoa và hộp quà đã chuẩn bị sẵn vào tay cậu.
"Cảm ơn Diệp tỷ, cảm ơn Lý Tiện tỷ, cảm ơn Loạn Ly tỷ."
"Ai da, sao lại khách sáo như vậy.


Hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, tôi có nhờ Quý Tư Dương gọi một bữa ăn thịnh soạn và rượu đỏ giao đến đây.

Hôm nay chúng ta không say không về ~!"
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, Viên Minh Lãng lặng lẽ móc lấy ngón tay của Diệp Dung, khi nhìn vào sườn mặt của đối phương không nhịn được bậc cười.
Có Ly Loạn ở đây bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người quậy đến mức gần tới sáng sớm bữa tiệc mới kết thúc.

Diệp Dung có hơi ngà ngà say dựa vào trên sô pha, ngửi mùi xà phòng thoang thoảng trên người Viên Minh Lãng, nghĩ đến tất cả những điều cậu đã làm cho cô, trong lòng liền mềm nhũn.
Nhìn thấy Viên Minh Lãng vẻ mặt ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực mình, Diệp Dung cúi đầu ngậm lấy vành tai ửng đỏ của cậu, ghé vào tai cậu thì thầm: "Viên Minh Lãng, em đúng là liều thuốc cứu mạng của chị."
D ái tai ngứa ngáy khiến Viên Minh Lãng không tự chủ được run lên, theo bản năng quay đầu muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Dung.

Quay đầu lại thấy Diệp Dung bên cạnh, nhìn gò má ửng đỏ cùng ánh mắt ướt át của đối phương, Viên Minh Lãng vươn tay ôm lấy cổ Diệp Dung, hướng tới gần.....
......
Khi Diệp Dung vì lễ tốt nghiệp của Viên Minh Lãng mà tổ chức ăn mừng, Quý Tư Dương đã lén nói chuyện riêng với Viên Minh Lãng một lúc.

Vài ngày sau, hắn liền chìa cành ô liu* cho Viên Minh Lãng.
*Chìa cành ô liu: ý nói tạo công ăn chuyện làm
Viên Minh Lãng tốt nghiệp Đại học Hoa Đại, làm nhân viên giao cơm không phải là giải pháp lâu dài, sau khi thảo luận với Diệp Dung xong xuôi, cậu đã đồng ý với lời mời của Quý Tư Dương.
Với sự gia nhập của Viên Minh Lãng, Quý Tư Dương xem như đã được giải thoát.


Sau khi mất một phen lên kế hoạch, Quý Tư Dương cuối cùng cũng dẫn theo Loạn Ly thực hiện một chuyến đi nước ngoài đã chờ đợi rất lâu của mình.
Hai người đã ở bên nhau gần mười năm, hơn nữa hổm rày sớm chiều chung đụng, Loạn Ly cuối cùng cũng cho ra một ý tưởng.

Sau khi cùng Quý Tư Dương thảo luận một phen, hai người quyết định ấn định ngày cưới vào ngày Quốc Khánh.
Là bạn thân của Loạn Ly, Diệp Dung đương nhiên không thể vắng mặt.

Nhìn thấy Loạn Ly trong bộ váy cưới màu trắng nắm tay Quý Tư Dương với nụ cười rạng rỡ trên môi, từ tận đáy lòng cô cảm thấy hạnh phúc cho nàng.
Đúng lúc đó, Viên Minh Lãng trong bộ trang phục chỉnh chu xuất hiện bên cạnh Diệp Dung, cô quay đầu nhìn cậu cười nói: "Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy chị thật sự rất vui, Minh Lãng này, hay là chúng ta cũng chọn ra một ngày đi?"
Đương nhiên đối với lời đề nghị này, Viên Minh Lãng sẽ không phản đối, lập tức gật đầu một cái thật mạnh với Diệp Dung.
Nhưng việc đính hôn đương nhiên là phải thông qua cha mẹ hai bên.

Cha mẹ Diệp Dung thì đã qua đời, nên trước mắt chỉ còn có cha mẹ của Viên Minh Lãng.
Chỉ là từ trước đến nay Viên Minh Lãng luôn mâu thuẫn với cha mẹ mình, cậu cũng không muốn nói cho họ biết, nhưng nghĩ đến người dì luôn yêu thương mình và ông bà đã qua đời, cậu vẫn quyết định quay về một chuyến.
Đối với điều này Diệp Dung đương nhiên sẽ không phản đối, sau khi bàn bạc với Viên Minh Lãng, bọn họ chọn ra thời gian thích hợp rồi cùng nhau lái xe trở về Ninh Châu.
Mục đích Viên Minh Lãng trở lại Ninh Châu là để bái tế ông bà, cho nên sau khi nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn, cậu liền mua một ít lễ vật rồi đi thẳng đến nghĩa trang.
Sau khi ra khỏi nghĩa trang, Viên Minh Lãng không muốn quay lại ngôi nhà khiến mình chán ghét kia, vì vậy cậu liền tìm một nhà hàng gần đó.

Sau đó gọi điện thoại cho dì và cha mẹ mình.
Cha mẹ Viên Minh Lãng muốn hút cạn máu cả cậu, dĩ nhiên không thể không tới.


Còn về phần người dì vẫn luôn yêu thương cậu, đương nhiên là sẽ không có ý kiến ​​gì đối với sự sắp xếp của Viên Minh Lãng.
Chỉ là sau khi mọi người chạy đến nhà ăn, nhìn thấy người bên cạnh Viên Minh Lãng là Diệp Dung thì tức khắc đều sững sờ.
May là em họ Lý Nhiên của Viên Minh Lãng phản ứng lẹ, nhanh chóng chạy tới nháy mắt với cậu rồi tiếp đón mọi người ngồi xuống.
"Minh Lãng, người bên cạnh con là....." Dì của Viên Minh Lãng hỏi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, Viên Minh Lãng quay đầu lại liếc nhìn Diệp Dung ở bên cạnh, sau đó cười đáp: "Dạ, đây là Diệp Dung bạn gái của con.

Lần này trở về là để nói với mọi người một tiếng, con và A Dung định sau một thời gian nữa sẽ đính hôn, lần này dẫn A Dung về một là để ra mắt mọi người, mặt khác thì công việc của chúng con khá là bận rộn, cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện đính hôn, cho nên đến lúc đó sẽ không quay về."
Viên Minh Lãng vừa dứt lời, mẹ Viên liền trợn tròn mắt.

"Sao không quay về? Không lẽ con định sau khi kết hôn sẽ định cư ở Bắc Kinh luôn à? Sao có thể như vậy được? Em trai con còn nhỏ, tương lai sau này vẫn phải nhờ vào anh cả như con nâng đỡ đấy."
Diệp Dung biết cha mẹ của Viên Minh Lãng rất bất công, họ luôn hy vọng Viên Minh Lãng có thể giúp đỡ em trai mình.

Mặc dù Diệp Dung không ngại chi số tiền nhỏ này, nhưng cô thực sự không hài lòng với thái độ của bọn họ.
Nhấn xuống Viên Minh Lãng đang chuẩn bị nói chuyện, Diệp Dung đứng dậy rót đầy một ly nước cho mẹ Viên trước mặt, sau đó cười nói: "Ở Bắc Kinh thực sự rất bất tiện, chưa kể tiền thuê nhà lại đắt đỏ, giao thông thì ùng tắc, không giống như Ninh Châu, nơi đây non xanh nước biếc, môi trường thuận lợi, giá nhà cũng không quá cao, mấy năm nay con và Minh Lãng đã tích gọp được một mớ tiền.

Nếu cô muốn chúng con định cư ở Ninh Châu, thì trong vài năm tới còn phải nhờ cô chú giúp đỡ một chút ạ."
Diệp Dung vừa nói xong, mẹ Viên lập tức sững người, còn đang định nói thì đã bị bố Viên lườm một cái.
"Đừng nghe bà ấy nói bậy, Minh Khôn nó có tay có chân, sau này vẫn phải tự mình cố gắng nhiều hơn.

Các con còn trẻ, cũng nên ra ngoài va chạm nhiều.

Ngặt nỗi, cha và mẹ con đều đã già rồi, sau này hai anh em con nhất định phải biết giúp đỡ lẫn nhau đấy."

Bây giờ Diệp Dung mới nhìn ra cha của Viên Minh Lãng còn cao tay hơn mẹ cậu nhiều lắm.
Ngay khi Diệp Dung định nói chuyện, người dì đã nhịn từ nãy tới giờ không kìm được hỏi: "Ai da, ngày vui như vậy sao lại nói những lời này làm gì.

Nhưng mà anh hai chị hai à, hai người định cho tụi nói bao nhiêu của hồi môn vậy?"
Lời nói này của dì thành công khiến cho bố mẹ Viên im lặng, bố Viên vốn định muốn tìm cớ nói sang chuyện khác, nhưng dì lại không muốn tha cho bọn họ dễ dàng như vậy.
"Ở Ninh Châu của hồi môn của chúng ta không tính là nhiều, nhưng đôi vợ chồng son các con muốn cắm rễ ở Bắc Kinh, sau này cuộc sống nhất định sẽ rất khó khăn, nên lấy nhiều một mới phải." Nói xong, dì cười cười, từ trong túi lấy ra một phong bì hồng, nắm lấy tay Diệp Dung cười nói: "A Dung, nếu đính hôn xong mà còn chưa trở về, thì một trăm nghìn nhân dân tệ này cứ coi như là quà của dì cho tụi con, mong các con đừng chê ít."
"Dì khách sáo quá rồi ạ."
Được sự "trợ giúp thần thánh" của dì, bố mẹ Viên lập tức dừng lại, trên mặt treo nụ cười cứng ngắc, đợi đến khi ăn tối xong, cả hai cũng không hề nhắc đến chuyện của hồi môn nữa.
Diệp Dung và Viên Minh Lãng ở lại Ninh Châu trong ba ngày rồi quay trở về Bắc Kinh, trước khi rời đi, Diệp Dung đã đem một trăm nghìn nhân dân tệ mà dì cho cô trả lại.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của dì qua gương chiếu hậu, Diệp Dung quay đầu nhìn Viên Minh Lãng an ủi nói: "Sau này nếu nhớ dì, chúng ta có thể trở về bất cứ lúc nào."
Nghe vậy, Viên Minh Lãng nở một nụ cười rạng rỡ với Diệp Dung.
"Được." Nói xong, Viên Minh Lãng mỉm cười nhìn khung cảnh quen thuộc dần dần lùi xa, chậm rãi thở dài một hơi.
"A Dung, bên cạnh em chỉ có một mình chị, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, chị cũng không được bỏ rơi em đó."
"Lời này nói ra, là đang không tin chị sao?"
Diệp Dung nói xong, Viên Minh Lãng liền quay đầu lại nhìn về phía đối phương.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi từ từ nắm chặt tay nhau.....
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A, kết thúc rồi~!
Gần đây YQ lại trở nên căng thẳng, mọi người nhớ phải đề phòng cẩn thận nha~
Có duyên gặp lại~!.