Chương 39: Chương 12 (part 01)

Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót

Đăng vào: 12 tháng trước

.

12

Phát hiện trong khi cạo râu



Phát hiện khi thức dậy


- Sở dĩ tôi phải gọi cho ông giữa đêm hôm thế này là bởi tôi thấy cần phải gặp ông càng sớm càng tốt, - Kano Malta nói. Nghe cô ta nói, tôi có ấn tượng rằng cô đang lựa chọn và sắp xếp từng từ một thành những câu có cấu trúc chỉn chu chuẩn xác theo những nguyên tắc logic nghiêm ngặt, cô ta bao giờ cũng ăn nói như thế. - Nếu ông không phản đối, có vài câu hỏi mà tôi xin phép được hỏi ông, thưa ông Okada. Ông cho phép chứ ạ?

Cầm ống nghe trong tay, tôi ngồi xuống sofa.

- Xin mời cô, cứ hỏi gì cũng được.

- Thưa ông Okada, chẳng hay hai ngày vừa qua ông đã đi đâu? Tôi đã cố gọi điện cho ông không biết bao nhiêu lần, nhưng hình như lúc nào ông cũng đi vắng.

- Ừ, phải, tôi đi vắng. Tôi muốn đi khỏi nhà một thời gian. Tôi cần ở một mình để suy nghĩ đôi chút. Tôi có rất nhiều chuyện cần phải nghĩ.

- Vâng, thưa ông Okada, tôi rất hiểu điều đó. Tôi hiểu tâm trạng của ông. Thay đổi hoàn cảnh có thể là rất tốt những khi ta cần suy nghĩ rõ ràng, thấu đáo về một việc gì. Tuy nhiên trong trường hợp này, ông Okada ạ - tôi cũng biết hỏi thế này thì có vẻ hơi tọc mạch - ông có đi đâu xa lắm không?

- Không, không xa lắm, - tôi nói, cố tình tỏ ra mập mờ. Tôi chuyển ống nghe từ tay trái sang tay phải. - Nói thế nào nhỉ? Tôi đã ở một nơi có phần cách ly. Tuy nhiên, tôi không thể nói chi tiết được. Tôi có lý do của riêng tôi. Tôi vừa mới về thôi, tôi mệt quá nên không giải thích dài được.

- Dĩ nhiên rồi, ông Okada. Tôi hiểu. Ai cũng có lý do riêng của mình. Tôi không ép ông phải giải thích đâu. Ắt là ông phải mệt lắm. Nghe giọng ông tôi biết. Xin ông đừng băn khoăn gì về tôi. Tôi sẽ không dám hỏi quá nhiều kẻo lại phiền ông giữa đêm hôm khuya khoắt thế này. Tôi vô cùng xin lỗi. Chúng ta có thể nói về chuyện này sau, vào một lúc thích hợp hơn. Tôi biết hỏi ông một câu có tính riêng tư thế này thì khí sỗ sàng, nhưng tôi làm vậy chỉ là vì tôi rất lo nhỡ có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra cho ông trong mấy ngày qua.

Tôi cố tìm một lời đáp thích hợp, nhưng cái âm thanh nhỏ thoát ra từ họng tôi nghe chẳng giống lời đáp mà giống tiếng ngáp ngáp của con vật sống dưới nước phải thở theo kiểu trên cạn. Chuyện chẳng lành, tôi nghĩ. Trong tất cả những gì đang xảy ra với tôi, đâu là chuyện lành và đâu là chuyện chẳng lành? Đâu là chuyện phải, đâu là không phải?

- Cám ơn cô đã lo lắng cho tôi như vậy, - tôi nói, cố chỉnh giọng cho bình thường. - Hiện giờ tôi vẫn ổn. Tôi không thể nói là đã có điều lành xảy ra với tôi, nhưng mặt khác cũng không có chuyện gì là đặc biệt chẳng lành.

- Được biết vậy tôi rất vui.

- Tôi chỉ mệt, có thế thôi, - tôi nói thêm.

Kano Malta khẽ hắng giọng một cách trang nhã.

- Nhân thể, thưa ông Okada, tôi không biết liệu ông có nhận thấy một sự thay đổi nào về vật lý xảy ra trong mấy ngày qua không?

- Thay đổi về vật lý? Với tôi?

- Vâng, ông Okada ạ. Một sự thay đổi nào đó trên cơ thể ông.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn hình phản chiếu của mình trên tấm cửa kính trông ra sân, nhưng không nhìn ra được cái gì có thể gọi là "thay đổi về vật lý". Tôi đã tỉ mẩn kỳ cọ từng phần cơ thể trong khi tắm nhưng khi đó cũng không phát hiện thấy gì.

- Ý cô muốn nói thay đổi kiểu gì kia? - tôi hỏi.

- Chính tôi cũng không biết là cái gì, nhưng đó hẳn là một thay đổi rất rõ, bất cứ ai nhìn ông sẽ nhận thấy ngay.

Tôi duỗi bàn tay phải ra trên bàn, nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay, nhưng đó vẫn là lòng bàn tay bình thường. Nó không hề có thay đổi gì để tôi có thể nhận ra. Nó không trở nên phủ đầy vàng lá, cũng không đâm ra có màng giữa các ngón. Nó không đẹp cũng chẳng xấu.

- Cô bảo ai nhìn vào tôi cũng sẽ nhận ra, vậy ý cô là sao? Kiểu như đôi cánh mọc trên lưng tôi ấy à?

- Cũng có thể vậy, - Kano Malta nói, vẫn bằng giọng đều đều như thường. - Dĩ nhiên, tôi chỉ nói là có khả năng như vậy.

- Dĩ nhiên, - tôi nói.

- Vậy thì ông đã nhận ra sự thay đổi nào như thế chưa?

- Chưa. Ít nhất là đến giờ. Nhưng nếu như sau lưng tôi mọc cánh thì ắt tôi phải nhận ra chứ, phải không?

- Dĩ nhiên, - Kano Malta nói. - Nhưng xin ông Okada hãy cẩn thận. Biết được tình trạng của chính mình không phải là việc đơn giản. Chẳng hạn, người ta không thể nhìn thẳng vào mặt mình bằng chính mắt mình. Người ta không có cách nào khác ngoại trừ nhìn ảnh phản chiếu ở trong gương. Qua kinh nghiệm ta đâm ra tin hình ảnh đó là chân thực, nhưng đó chỉ là niềm tin mà thôi.

- Tôi sẽ cẩn thận, - tôi nói.

- Tôi còn có một chuyện nữa xin được hỏi ông, thưa ông Okada. Ít lâu nay tôi không liên lạc được với Creta em tôi, cũng như không liên lạc được với ông vậy. Có thể chỉ là ngẫu nhiên, nhưng tôi thấy rất lạ. Tôi tự hỏi liệu ông có biết chút gì về nguyên nhân điều đó chăng.

- Kano Creta?!

- Vâng, - Kano Malta nói. - Ông có nảy ra ý gì về chuyện đó không?

- Không, tôi chẳng nảy ra được gì cả, tôi đáp. Tôi không có căn cứ rõ ràng nào để nghĩ vậy, nhưng tôi cảm thấy trong lúc này tốt nhất là không kể với Kano Malta về việc mới đây tôi đã nói chuyện trực tiếp với Kano Creta và ngay sau đó cô ta biến mất. Đó chỉ là cảm giác thôi.

- Creta đã rất lo lắng vì không liên lạc được với ông Okada. Đêm qua nó ra khỏi nhà, bảo rằng nó định đến nhà ông xem có chuyện gì không, nhưng rồi đến giờ này nó vẫn chưa về. Và chẳng hiểu vì lý do gì tôi cảm thấy nó không còn nữa.

- Tôi hiểu. Nếu như cô ấy đến đây, tôi sẽ bảo cô ấy gọi cho cô ngay.

Kano Malta im lặng một lát.

- Chẳng giấu gì ông, tôi rất lo cho Kano Creta. Ông biết đấy, công việc mà nó và tôi đang làm hoàn toàn không bình thường chút nào. Nhưng nó không thành thạo những vấn đề của cái thế giới đó như tôi. Tôi không có ý nói rằng nó không có khiếu. Thực ra nó rất có năng khiếu. Nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cái năng khiếu đó của mình.

- Tôi hiểu.

Kano Malta lại im lặng. Lần này cô im lặng lâu hơn những lần trước. Tôi có cảm giác cô đang ngần ngừ sao đó.

- Alô. Cô vẫn ở đó chứ? - tôi hỏi.

- Vâng, ông Okada. Tôi vẫn ở đây, - cô đáp.

- Nếu gặp Creta, nhất định tôi sẽ bảo cô ấy liên lạc với cô ngay, - tôi nói một lần nữa.

- Đa tạ ông, - Kano Malta nói. Thế rồi, sau khi xin lỗi vì đã gọi điện quá khuya, cô gác máy. Tôi cũng gác máy, rồi lại nhìn hình phản chiếu của mình trên cửa kính một lần nữa. Đột nhiên một ý nghĩ bật ra trong đầu tôi: tôi có thể sẽ không bao giờ nói chuyện với Kano Malta nữa. Đây có thể là lần cuối cùng tôi tiếp xúc với cô ta. Cô ta có thể sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời tôi. Tôi chẳng có lý do đặc biệt nào để nghĩ như vậy, đó chỉ là một cảm giác chợt đến.

° ° °

Bỗng tôi sực nghĩ đến chiếc thang dây. Tôi vẫn để nó treo nơi giếng. Tôi phải lấy nó về càng sớm càng tốt. Nếu ai đó phát hiện ra thì có thể sẽ rất phiền. Lại còn chuyện Kano Creta đột ngột biến mất nữa. Tôi gặp cô ta lần cuối cũng ngay chỗ giếng.

Tôi đút đèn pin vào túi, mang giày, bước xuống sân rồi lại trèo qua tường. Rồi tôi lần theo ngõ về phía căn nhà không người ở. Nhà Kasahara May vẫn tối như mực. Kim đồng hồ của tôi chỉ gần 3 giờ sáng. Tôi bước vào sân căn nhà không người ở rồi tiến thẳng về phía giếng. Thang dây vẫn buộc chắc vào gốc cây và thả xuống giếng, miệng giếng vẫn mở một nửa.

Có cái gì đó mách bảo tôi cúi nhìn xuống giếng mà gọi tên Kano Creta khe khẽ, chỉ lớn hơn thì thầm một chút. Không có tiếng trả lời. Tôi rút đèn pin soi xuống giếng. Ánh đèn không rọi đến đáy giếng, nhưng tôi nghe có tiếng gì rất nhỏ như tiếng rên. Tôi thử gọi tên cô lần nữa.

- Không sao đâu, tôi ở đây, - Kano Creta nói.

- Cô làm gì ở cái chỗ này chứ? - tôi hạ giọng hỏi.

- Tôi làm gì à? Tôi đang làm chính cái việc ông đã làm, ông Okada ạ, - cô nói, giọng rõ là bối rối. - Tôi đang suy nghĩ. Đây thực sự là một chỗ thật tuyệt cho mình suy nghĩ, phải không?

- Ừ, có thể thật, - tôi nói. - Nhưng chị cô vừa gọi đến nhà tôi, mới đây thôi. Cô ấy lo cho cô lắm. Nửa đêm rồi mà cô vẫn chưa về nhà, chị cô bảo cô ấy có cảm giác là cô không còn nữa. Cô ấy nhờ tôi nếu gặp cô thì bảo cô liên lạc cho cô ấy ngay lập tức.

- Tôi hiểu. Cám ơn ông đã mất công.

- Không có gì đâu, Kano Creta à. Cô có thể làm ơn ra khỏi đó được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.

Cô không trả lời.

Tôi tắt đèn pin nhét lại vào túi.

- Sao ông Okada không xuống đây? Hai ta có thể ngồi dưới này nói chuyện.

Lại xuống dưới giếng để nói chuyện với Kano Creta cũng không phải là một ý tồi, tôi nghĩ, nhưng rồi tôi nhớ tới bóng tối mốc rêu dưới đáy giếng và lại nghe nặng trĩu nơi dạ dày.

- Không, xin lỗi, tôi không xuống đó lại đâu. Mà cô cũng phải leo lên thôi. Ai đó có thể lại kéo thang lên. Không khí lại thiếu oxy nữa.

- Tôi biết. Nhưng tôi muốn ở dưới này thêm chút nữa. Đừng lo cho tôi.

Nếu Kano Creta đã không có ý định ra khỏi giếng thì tôi chẳng làm gì được.

- Hồi nãy nói chuyện với chị cô qua điện thoại, tôi không cho cô ấy biết tôi đã gặp cô ở đây. Tôi hy vọng mình làm vậy là đúng. Tôi chỉ có cảm giác tốt nhất là không nói gì.

- Ông có lý, - Kano Creta nói. - Xin đừng kể với chị tôi rằng tôi đang ở đây. - Lát sau cô nói thêm: - Tôi không muốn làm chị ấy lo lắng, nhưng đôi khi tôi cũng cần một cơ hội để suy nghĩ. Tôi sẽ ra khỏi đây ngay lúc nghĩ xong. Hiện giờ tôi muốn ở một mình, mong ông không phiền. Tôi sẽ không làm ông phải lo đâu.

Tôi quyết định tạm thời cứ để cô ta đó mà trở về nhà. Sáng ra tôi có thể quay lại xem cô ta thế nào. Nếu giữa đêm Kasahara May lại kéo thang lên, tôi vẫn có thể tìm cách giải quyết, giúp Kano Creta lên khỏi giếng bằng cách này hay cách khác. Tôi về nhà, cởi quần áo, nằm dài lên giường. Nhặt quyển sách đang đọc dở, tôi mở ra. Tưởng như hoàn cảnh hiện tại sẽ khiến tôi không thể ngủ ngay được, nhưng đọc được chưa đầy hai trang thì tôi đã díp mắt lại. Tôi gấp sách, tắt đèn, liền đó đã ngủ say như chết.

° ° °

Khi tôi thức dậy thì đã 9 giờ 30 sáng. Cảm thấy lo cho Kano Creta, tôi mặc quần áo mà không buồn rửa mặt rồi vội vã đi theo con ngõ về phía căn nhà hoang. Trời nặng trĩu mây, bầu không khí ẩm ướt buổi sáng như đe dọa sẽ mưa bất cứ lúc nào. Chiếc thang dây không còn chỗ cái giếng nữa. Ai đó ắt đã tháo nó khỏi gốc cây rồi mang đi mất. Hai nửa nắp giếng đều đã đậy vào chỗ, bên trên dằn tảng đá. Tôi mở nửa nắp giếng ra, cúi người xuống giếng, gọi tên Kano Creta. Không có tiếng trả lời. Tôi thử gọi mấy lần, sau mỗi lần lại đợi một lát. Nghĩ rằng có thể cô ta đang ngủ, tôi ném vài hòn sỏi xuống, nhưng hình như không có ai dưới đáy giếng cả. Kano Creta hẳn đã trèo lên khỏi giếng lúc tảng sáng, tháo thang dây ra rồi mang theo. Tôi đậy nắp vào chỗ cũ rồi lui khỏi giếng.

Lại bước ra con ngõ, tôi tựa vào hàng rào căn nhà hoang, quan sát nhà Kasahara May một hồi. Tôi nghĩ cô sẽ nhìn thấy tôi ở đó như mọi khi và sẽ ra, nhưng chẳng thấy cô đâu. Xung quanh hoàn toàn yên lặng, không một bóng người, không một âm thanh nào, đến cả tiếng ve sầu cũng không. Tôi cứ đứng thế, lấy mũi giày chọc chọc xuống đất. Khu nhà tôi ở hình như có cái gì đó khang khác, lạ lẫm, như thể trong mấy ngày tôi ở dưới giếng, cái thực tại cũ của nơi này đã bị thay bằng một thực tại mới, nó đã trụ chắc và chiếm lĩnh nơi này mãi mãi. Ngay từ lúc lên khỏi giếng trở về nhà tôi đã cảm thấy như vậy tận sâu trong tim.