Chương 81: Chỉ bằng ta là mẹ của con

Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.




Cảnh sát đột nhiên tới, nghe một câu "phần tử không hợp pháp" làm cho mọi người hoảng sợ, Ngô Nhược nhìn thấy người phụ nữ đó thì sắc mặt trở nên trắng bệch, Thu Thiên giống như những người khác không rõ nguyên do, Thu Phong giương giương khóe môi, nở nụ cười chân thật nhất chưa từng thấy...

Nhìn biểu cảm và phản ứng của từng người, Mạt Lị cảm thấy cực kỳ kỳ quái, đặc biệt là phản ứng của Thu Phong, cô nhìn lại nữ cảnh sát kia, cô ta thật đẹp, ngũ quan tinh xảo, sóng mắt nhàn nhạt chuyển động trông thật dễ dàng câu hồn đoạt phách. Vẻ đẹp yêu mà không mị, gương mặt này...

Mạt Lị theo bản năng nhìn về phía Thu Bạch Bạch, tiếp theo bưng kín miệng mình, không thể nào...... Hai người đích xác có vài phần tương tự, nhưng Thu Bạch Bạch lúc này biểu tình cũng mờ mịt không giống như giả tạo.

Đường Nhiễm Mặc vỗ vỗ đầu cô nói nhỏ, "Xem ra đồ vật chúng ta chuẩn bị hôm nay không cần lấy ra."

"Thúc thúc...... Bà ấy thật là......"

"Chúng ta chỉ cần xem kịch là được."

Thái độ thần thần bí bí của hắn khẳng định phỏng đoán của Mạt Lị, cô chuyển tầm mắt qua lại giữa người phụ nữ và Thu Bạch Bạch, phát ra tiếng cảm khái, "Thật là... không thể tưởng tượng."

Thần thái người con gái hồn nhiên, biểu tình ngây thơ, Đường Nhiễm Mặc cảm thấy bộ dáng khó có thể tin của cô thật sự là quá đáng yêu, nắm tay cô giật giật, nhịn xuống cảm giác muốn đem cô ôm vào trong lòng.

Hai người ở ngoài còn trò hay để trình diễn.

Thu Phong văn nhã lễ độ, "Không biết cảnh sát đột nhiên dẫn người đến là lý do gì?"

"Có người báo, nói nơi này tụ tập đánh bạc, tiệc sinh nhật nơi này, anh là người phụ trách?"

"Phải, nơi này là biệt thự của tôi, nhưng tôi nghĩ cảnh sát có hiểu lầm gì đó, chúng tôi không có hoạt động bất hợp pháp gì."

Khắp nơi cảnh sát viên điều tra trở về báo cáo, "Báo cáo cảnh đốc, không có đồ vật gì khả nghi."

"Được rồi." Bà tùy ý xua xua tay, bộ dáng đạm nhiên, bà căn bản không phải là đến để điều tra ma túy hay đánh bạc gì.

Thu Phong bất động thanh sắc, "Cảnh sát, chúng tôi là thị dân tuân thủ luật pháp."

Bà cười nhạo một tiếng, "Mười thương nhân thì chín người gian, đừng nói trong tay đều là sạch sẽ. Các người hôm nay ở chỗ này, có chính giới, có thương giới, tất cả mọi người đều thông minh, tuy không bắt được ai hay tìm thấy cái gì, tôi cũng cần kiểm tra xem các người có tư tưởng, ý định gì."

"Một khi đã như vậy, cảnh sát có thể đem tôi về kiểm tra."

Ngô Nhược ngẩng đầu nhìn Thu Phong, trong mắt ngoại trừ khó hiểu càng có biểu tình không thể tin được.

Thu Thiên hô: "Ba, ba không làm sai việc gì, tại sao lại muốn đi theo họ?"

"A? Chẳng lẽ cô đây muốn thay thế cha đi cùng tôi tới cục cảnh sát?"

"Không!" Ngô Nhược vội đem Thu Thiên che ở sau lưng, ý thức được mình phản ứng quá kịch liệt, bà ta nỗ lực khắc chế cảm xúc khủng hoảng, "Con nít không hiểu chuyện nói bậy, cảnh sát đừng trách móc."

Người cảnh sát cười như không liếc bà ta một cái.

"Mẹ......" Thu Thiên nghi hoặc vì sao mẹ mình phản ứng lớn như thế, hơn nữa cô cảm nhận bà đang run rẩy. Ngô Nhược mặt trắng bệch, "Thu Thiên nghe lời, không cần nói chuyện..."


"Mục đích của tôi hôm nay, chỉ là mang đi một người." Nữ cảnh sát không thèm để ý đến mẹ con kia, chậm rãi đi về phía trước, lướt qua mặt Thu Phong, đứng yên trước mặt Thu Bạch Bạch, vẫy vẫy tay ra lệnh cho thuộc hạ: "Đem cô gái này đi cho tôi!"

"Vâng!"

Phương Dự kéo Thu Bạch Bạch đứng ra sau lưng, thần sắc không đổi, "Nha đầu này không làm chuyện gì, cô có lý do gì bắt cô ấy?"

Vẻ mặt Thu Bạch Bạch như chìm trong mộng.

Nữ cảnh sát ý vị thâm trường cười khẽ, "Ai nói tôi muốn bắt cô ấy, tôi chỉ đem cô ấy đi mà thôi."

"Chỉ sợ việc này không có khả năng." Thu Phong đi lên trước, "Cảnh sát muốn đem con gái tôi đi, tôi nghĩ hẳn là phải thương lượng với tôi trước."

"Cùng anh thương lượng? Anh cảm thấy trong tay anh có gì để thương lượng sao?"

Thu Phong vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh mỉm cười, trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia lạnh lùng, "Cảnh sát tốt sẽ không ra tay với quần chúng vô tội."

"Nhưng tôi cảm thấy anh không vô tội."

Hai người cười với nhau, nụ cười mê người nhưng lại tràn đầy mùi thuốc súng, không khí cứng đờ tới cực điểm, cũng kỳ quái đến cực điểm.

Thu Bạch Bạch từ sau Phương Dự vươn đầu ra, "Tôi không muốn đi với bà."

Cô mới không ngốc như Thu Thiên đâu, người nữ cảnh sát này vừa thấy là có vẻ không dễ trêu chọc, dù sao ba cô là cáo già, ông bị mang đi cũng không sao.

"Thế nào, không muốn đi với tôi, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục ở lại nhà này?"

"Tôi không quen biết bà, vì sao phải đi theo bà?"

Nữ cảnh sát hất mái tóc quăn trước ngực ra sau, nhàm chán "ách" một tiếng, "Chỉ bằng ta là mẹ cô."

Thu Bạch Bạch cả người đều ngây ngẩn.

Không chỉ là Thu Bạch Bạch, quần chúng vây xem cũng tỏ vẻ kinh hách, người phụ nữ xinh đẹp này, cư nhiên đã có con gái mười bảy tuổi, nhưng mặt còn thật trẻ, thoạt nhìn cứ nghĩ chưa đến ba mươi tuổi... Không không không, trọng điểm hẳn là, đây chính là người trong lời đồn An Nhiên, vợ Thu Phong, mẹ của Thu Bạch Bạch!

Thu Phong cười ha hả nói: "Cảnh sát có chuyện gì, không ngại chờ tôi đem chuyện quan trọng công bố trước."

An Nhiên cười lạnh, "Chuyện quan trọng, a......"

Ai không biết chuyện quan trọng chính là phù chính tiểu tam, bức cho Thu Bạch Bạch trở thành nạn nhân của mẹ kế?

"Cha mẹ Bạch Bạch cũng thật kỳ quái." Mạt Lị nhỏ giọng nói.

Đường Nhiễm Mặc sờ cô gương mặt, "An Nhiên, vốn dĩ chính là một người phụ nữ nổi loạn."

Bất luận là năm đó không nói tiếng nào liền rời Thu gia đi, hay hiện tại lấy việc công làm việc tư, mang theo một đám cảnh sát tới cửa phá hư yến hội Thu gia, bà làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả, thật cùng... Phương Ý không khác biệt lắm.

Mạt Lị nâng một tay phủ lên tay hắn đặt trên tay mình, "Thúc biết bà ấy?"

Bởi vì đứng ở sau vòng vây, hắn không kiêng nể gì ôm lấy eo cô, ý vị sâu xa nói: "Bà ấy là bạn tốt của mẹ cháu."

Đây cũng là lý do hắn không phản đối Mạt Lị cùng Thu Bạch Bạch thân thiết với nhau như vậy.