Đăng vào: 12 tháng trước
Chung Duy Cảnh không nghĩ quá nhiều vì sao mình lại đối xử tốt với Cam Ninh, chỉ là cảm thấy mình phải làm như vậy, có thể vì trong lòng có chút áy náy, anh nhìn ly thuỷ tinh trong suốt nghĩ.
Người phụ nữ bên cạnh đang nhặt rau, Chung Duy Cảnh cẩn thận nhìn trang phục trên người cô, càng nhìn càng vừa lòng, trong lòng không khỏi khen mắt thẩm mỹ của mình quả nhiên vẫn tốt như trước.
Cam Ninh tuy đang chăm chú nhặt rau, nhưng anh đã nhìn rất lâu rồi, rất khó để không chú ý đến anh, vì thế sắc mặt lúng túng: “Có chuyện gì sao?” Cô ngập ngừng hỏi.
Chung Duy Cảnh không thích biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng mặt mày lạnh te cũng không có nghĩa anh đang không vui.
Chung Duy Cảnh không ngờ cô suy diễn nhiều như vậy, anh chỉ đang vui vui.
“Không có gì.” Chung Duy Cảnh thản nhiên nói.
Cam Ninh quan sát khuôn mặt của anh nhưng không phát hiện điểm nào bất thường nên yên lòng “Ừ” sau đó tiếp tục nhặt rau.
Cô thích nấu cơm, cũng như thích đọc sách, viết truyện.
“Quần áo có vừa không?” Một lát sau anh bất ngờ hỏi.
Cam Ninh đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó đỏ mặt gật đầu “Rất thoải mái.”
Chung Duy Cảnh vừa lòng gật đầu nhưng không biết Cam Ninh trong lòng thầm oán, quần áo đắt tiền như vậy không thoải mái mới lạ đó.
Nhưng Cam Ninh không ngốc, cô cũng biết những lời này không thể nói với anh.
“Không bằng chúng ta lại đi mua một bộ nữa đi?” Chung Duy Cảnh sung sướng đề nghị.
Nhưng Cam Ninh nghe thấy lời này lại không cảm thấy sung sướng, vội vàng khoát tay nói, “Không, không cần.” Cô quen tiết kiệm, nói cô không biết hưởng phúc cũng được, nói cô không thức thời cũng được.
Cam Ninh cảm thấy, quần áo cũng không cần mua quá nhiều, lại càng không cần một kiểu mua hai bộ.
Nghe thấy cô trả lời, sắc mặt Chung tiên sinh trầm xuống, quần áo này mặc trên người cô nhìn rất đẹp bất ngờ, hơn nữa anh nhìn tới nhìn lui cũng thấy không tệ cho nên Chung Duy Cảnh không ngờ lại bị từ chối.
Thấy anh rõ ràng không vui, Cam Ninh có chút sợ hãi, chuyện khác cô có lẽ sẽ chẳng ý kiến gì nhưng nếu là chuyện “sinh hoạt” thì lại khác, đợi cảm giác bất an tan đi, Cam Ninh thấy mình chẳng hề sai nên hùng hồn đáp: “Hôm đó mua quần áo đã đủ rồi, không cần mua thêm nữa.”
Cam Ninh nói lời này là có bằng chứng: tủ quần áo đã chất đầy đồ bầu rồi.
Chung tiên sinh chắc cũng nghĩ tới chuyện này, nét mặt có chút mất tự nhiên, giả vờ khụ khụ: “Vậy được rồi.” Nghe giọng có chút miễn cưỡng, anh cầm lấy tờ báo trên bàn trà mở ra xem.
Cam Ninh nhìn thoáng qua người đàn ông đang che tờ báo trước mặt, yên lặng tiếp tục nhặt rau.
“Ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Khi nói lời này Chung Duy Cảnh thấy hơi lạ lạ trong lòng, nhưng lời này anh không thể không nói.
Cam Ninh sửng sốt: “Đi ra ngoài sao? Đi đâu?” Chung Duy Cảnh nghe cô hỏi cũng không biết trả lời thế nào, anh cũng chưa biết muốn đi đâu, chỉ là không muốn hôm nay ở nhà cả ngày thôi.
Buổi sáng hôm nay lúc bắt đầu mở mắt, đầu Chung Duy Cảnh bắt đầu đau, đến bây giờ cũng không đỡ là bao.
Anh không hiểu tại sao chuyện này cứ xảy ra bất thình lình như thế.
Nếu như nói mình đối xử với cô ấy không tốt, anh căn bản không tin.
Dạo này anh toàn làm theo lời quyển sách hôm nọ bảo, không sai tí nào, chả hiểu sao lại như thế này nữa.
Chung tiên sinh biết biết sai rồi sửa là một đức tính tốt.
Chỉ tiếc đến bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì.
Vừa thấy cô cười, Chung Duy Cảnh mới đột nhiên nhớ ra hình như ngày mai là sinh nhật của cô, anh cũng không biết chính xác, chỉ là thử xem mà thôi.
Đợi đến khi mở miệng ra nói xong, anh mới phát hiện dù đúng là sinh nhật cô cũng vô dụng, bởi vì việc đó dù sao cũng là chuyện của ngày mai.
Chỉ là gần đến sinh nhật, anh ta lại không khỏi nhớ đến di vật cô để lại – chiếc nhẫn rẻ tiền đã hoen cũ.
Chung Duy Cảnh nheo mắt, khuôn mặt người phụ nữ nhìn nghiêng bị tóc che khuất một góc, anh đột nhiên nhớ khi mình đưa nhẫn cho cô, cô cười rạng rỡ, chỉ là hình ảnh ấy có chút mơ hồ.
Ăn cơm trưa xong Cam Ninh thu dọn chén đũa như ngày thường, Chung Duy Cảnh cầm một ly nước lọc tới phòng khách, nhìn người phụ nữ cẩn thận đi tới, trong đầu đột nhiên nghĩ trong sách có nói không thể để phụ nữ có thai làm lụng quá vất vả.
Do dự một lát, Chung Duy Cảnh rút cục vẫn đặt ly nước sang một bên, nhìn Cam Ninh nói bằng giọng bình thản: “Anh giúp em.”
Lời anh nói quá mức bình thản, thần sắc quá mức bình thường làm Cam Ninh chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, “Anh giúp em.” Chung Duy Cảnh nói xong đi đến gần cô, vén tay áo lên.
Biểu cảm trên mặt Cam Ninh trong nháy mắt trở nên rất kì cục, tuy anh trông thế này vẫn đẹp trai nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai ấy, cảm giác này lại xuất hiện khi bát đĩa lại vỡ choang lần thứ hai, nhưng đã muộn mất rồi.
Mảnh sứ vỡ rơi đầy mặt đất, Chung Duy Cảnh nhìn ngón tay loang màu máu đỏ tươi tới ngẩn người, chẳng rõ là vì sao.
Cam Ninh cũng hoảng, vội vàng đi lấy hòm thuốc băng bó cho anh.
Chung Duy Cảnh cúi đầu, đầu cô vừa vặn để dưới cằm anh.
Mùi dầu gội rất nhẹ, không thể nói thích hay ghét, “Đừng cuống”.
Cam Ninh đang băng bó nghe được giọng nói đầy từ tính, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, Chung Duy Cảnh nhìn cô, toàn thân bỗng cứng ngắc.
Cô nhìn anh đầy tức giận nhưng hốc mắt lại hồng hồng, “Sao mà không cuống được?” Giọng của cô có chút nghẹn ngào, nói xong lại tiếp tục cúi đầu băng bó vết thương.
Chung Duy Cảnh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Giọng điệu của anh vẫn bình thản như thường, Cam Ninh lại ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, ánh mắt phiếm hồng lộ ra vẻ khó tin, “Anh mới nói gì?” Cô có chút không thể chắc có phải mình nghe nhầm hay không, hỏi nghe cũng do dự.
Nhưng Chung Duy Cảnh lại đáp rất nhanh, nhanh tới bất thường, “Chúng ta kết hôn đi.” Nụ cười của anh manh nha không rõ, Cam Ninh cẩn thận nhìn hồi lâu mới chắc chắn cô không nghe nhầm, người đàn ông trước mặt không nói đùa.
Chung Duy Cảnh không biết người bình thường trước khi kết hôn phải làm gì, anh chỉ biết lúc kết hôn với Kì Mạn La anh cũng hỏi như vậy, chẳng qua lúc đó có hoa tươi, có đồ ăn và rượu ngon, không khí cũng rất lãng mãn, đương nhiên có cả nhẫn.
Nghĩ đến nhẫn, lông mày trên khuôn mặt điển trai của Chung tiên sinh lại nhíu chặt.
Cầu hôn đơn giản như vậy, không, căn bản còn không tính là cầu hôn, ấy vậy mà Cam Ninh lại cảm thấy rất vui vẻ, cho nên cô gật đầu không hề do dự.
Cam Ninh đương nhiên chưa được cầu hôn bao giờ, cô còn chẳng nghĩ sẽ có một ngày anh ấy cầu hôn mình, kể cả khi đứa bé đang lớn từng ngày cô cũng chưa từng nghĩ vậy.
Ngay từ đầu anh đã không hứa hẹn gì với cô, nên bây giờ như vậy cô đã rất vui rồi.
Cam Ninh là một cô gái dễ thoả mãn.
Dù là bảy năm sau hay bảy năm trước đều không thay đổi, Chung Duy Cảnh nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt rồi suy nghĩ.
Anh không biết tình cảm mình dành cho Cam Ninh là dạng tình cảm gì, chỉ là lúc ấy nhìn dáng vẻ lo lắng của cô chợt nghĩ phải làm vậy, nên anh liền mở miệng nói.
Nếu là anh của bảy năm trước, Chung Duy Cảnh sẽ tuyệt đối không vậy vì trong tiềm thức anh coi thường Cam Ninh.
Cam Ninh không ba không mẹ từ nhỏ, được bà ngoại nuôi lớn, tình cảnh của anh cũng không khác mấy, vì thế anh mới càng không thích Cam Ninh.
Nhưng bây giờ anh không phải Chung Duy Cảnh nhạy cảm kiêu ngạo kia nữa, bây giờ Chung tiên sinh tự tin vào mình, anh cũng tin Cam Ninh.
(Thần: Beta đến đây bỗng bật ra câu “Bố mẹ tin mày, em trai mày tin mày, bạn bè tin mày… Thức tỉnh đi” :v Cho mình xin lỗi vì chen vào giữa truyện thế này, sau này không thế nữa ;;v;;)
Vì đã hạ quyết tâm, Chung Duy Cảnh còn chẳng chờ tới ngày hôm sau, ngay chiều hôm đó lập tức đưa Cam Ninh tới cục dân chính.
Đi ra từ cục dân chính, Chung Duy Cảnh tờ giấy đỏ, người phụ nữ bên cạnh hỏi anh, “Duy Cảnh, chúng ta thật sự kết hôn sao?” Cam Ninh cảm giác, mọi thứ ngày hôm nay đều quá hư ảo, hạnh phúc tới không thật.
Chạng vạng ánh chiều tà phủ lên thành phố như một tầng sương mờ, Chung Duy Cảnh đột nhiên bật cười, vòng tay ôm eo và nhìn cô: “Vợ à, chúng ta về nhà đi.”