Đăng vào: 12 tháng trước
33.
Trò chơi hấp dẫn.????
Sau khi A Tam nói tiếng Đông Bắc được vài ngày, Bạch Bình Châu thật sự không chịu nổi nữa, định vội đi tìm Lạc Ngữ để khiếu nại, đi thang máy được một nửa thì mới nhận ra Lạc Ngữ đã thay người.
Đang chuẩn bị nhấn thang máy trở về thì A Tam từ trên trần xuất hiện, xách Bạch Bình Châu lao thẳng lên tầng cao nhất, đã lâu hắn không được trải nghiệm dịch vụ này rồi.
Hắn nhìn thấy màn hình lớn bên ngoài không còn là bảng xếp hạng ngày thường, thay vào đó là những ô vuông đen và những bông tuyết trắng, nhân viên giao lưu ở sảnh cũng được sắp xếp tổ chức lại.
Bạch Bình Châu nhìn xuống dưới từ góc độ cao cao thế này một hồi, trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc.
Một giây sau, một thùng hàng khổng lồ gồm hơn chục chiếc gương tạo thành được thả ở giữa sảnh, vang lên ầm ầm phía bên dưới Bạch Bình Châu và sự chú ý của mọi người, hộp được mở ra, bên trong là một người đàn ông khỏa thân đờ đẫn đứng đó.
Bạch Bình Châu thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, hả hê cười trên nổi đau của người khác, hắn chọt chọt cánh tay A Tam: "Úi chào anh ta đang trần truồng kìa."
A Tam rì rì ném ra một câu: "Chỗ ổng đây có ảnh nude của mi nè."
Lại quăng tiếp câu nữa: "Đừng có cười người khác, ít ra bây giờ người ta không có bóp gà nhỏ của mình."
Bạch Bình Châu nhớ lại hành động của mình ngày ấy, biết điều ngậm miệng, cho đến khi được A Tam thả xuống trước cửa phòng làm việc của sếp bự, nhìn nó chạy biến, hắn mới thừa dịp bốn phía không có ai kéo quần mình, nhìn vào trong.
"Em làm gì đấy?" Bạch Bình Châu vừa định luồn tay vào trong quần thì nghe giọng nói vang lên, hắn vội vàng rụt tay lại, quay người nhìn người đàn ông sau lưng.
Hôm nay Bạch Mãn Xuyên ăn mặc không giống bình thường, anh mặc một áo thun đen, tóc mái nhẹ nhàng rủ xuống bên trán.
Bạch Bình Châu không trả lời mà đưa tay sờ tóc anh, Bạch Mãn Xuyên không tránh, áp lòng bàn tay lên gáy cục nhỏ nhà mình: "Vừa sờ nơi đó rồi giờ sờ tóc tôi?"
"Daddy." Bạch Bình Châu nhẹ giọng, "Người thế này nhìn như chỉ ba mươi tuổi."
Bạch Mãn Xuyên chưa bao giờ quan tâm đến tuổi tác, bình thường báo chí đưa tin chỉ nói anh không già, anh cũng không phản ứng mấy.
Nhưng khi ngón tay Bạch Bình Châu chạm vào tóc, như thể cũng chạm vào lòng anh, Bạch Mãn Xuyên hỏi: "Vậy bình thường tôi trông tôi rất già?"
Không ngờ đề tài toi mạng này lại xuất hiện, Bạch Bình Châu nhanh chóng trả lời: "...!Cũng không, già lắm."
Bạch Mãn Xuyên cũng không bắt nạt hắn nữa, kéo tay hắn vào văn phòng: "Chút nữa nói với em một chuyện, vào trước đã."
Ngồi xuống sô pha, Bạch Bình Châu tranh thủ báo cáo với daddy nhà mình chuyện thấy được trên đường: "Em thấy người mới tới!"
"Em thấy hắn?"
"Ừm, toàn thân hắn trống trơn không mặc gì." Bạch Bình Châu nói, "Nhưng A Tam bay nhanh quá, em còn chưa thấy được tên hắn."
"Không cần xem." Bạch Mãn Xuyên cầm quýt, từ từ lột vỏ, "Không phải người tốt lành gì?"
"Ỏ, sao người biết? Hồi trước em nghe Lạc Ngữ nói, người được chọn đến đây khi còn sống đã ngủ với rất nhiều người, hoặc là nhân vật có máu mặt gì đó.
Hắn là ai vậy?"
Lột vỏ rồi xé sơ trắng: "Không có gì hay để biết."
Bạch Bình Châu thấy thái độ của anh kỳ kỳ, sáp lại gần hơn, vừa mở miệng đã được anh nhét một múi quýt vào.
"Ngọt không? "
Bạch Mãn Xuyên cũng không muốn hắn trả lời, chỉ nhìn hắn ngoan ngoãn nuốt quýt, thỏa mãn lại đút thêm múi nữa.
Khi Bạch Bình Châu ngậm quýt, môi và lưỡi đều chạm vào đầu ngón tay người đàn ông, rất ngứa, mỗi lần cắn xong đều liếm một lần, ăn xong quýt thì môi hắn cũng tê rần.
Ngồi trong phòng làm việc chờ chốc lát, Bạch Mãn Xuyên nhìn đồng hồ: "Ừm, thời gian vừa lúc.
Đi nào, về phòng em."
Bạch Bình Châu đỏ mặt: "Người, người đến tìm em, là vì muốn làm hở?"
Mặc dù Bạch Mãn Xuyên không có ý này, nhưng cũng không khỏi muốn chọc hắn: "Chúng ta đã ký rồi, em không muốn thử tác dụng của hợp đồng sao?"
"Muốn ó." Bạch Bình Châu nhảy tưng lên, "Nghe nói cặp trước sau khi ký xong thì chưa kịp làm gì hai người đã chấm dứt, cho nên không ai biết sau khi ký thì xảy ra chuyện gì."
"Vậy..." Bạch Mãn Xuyên xoay người kéo hắn qua, "Chúng ta làm chuột bạch."
Nửa tháng không chạm vào nhau, khi Bạch Bình Châu bị người đàn ông đè xuống giường ve vuốt thì run rẩy cả người, bên môi phát ra những tiếng rên rỉ ngày thường không dám.
Trước khi vào cửa Bạch Mãn Xuyên đã cứng, anh không rõ lắm, có lẽ đây là sức mạnh của hợp đồng.
Anh kiên nhẫn hôn lên chóp mũi, hôn lên xương quai xanh của cục nhỏ nhà mình, hạ thân thì chậm rãi cọ xát lên người Bạch Bình Châu, rên lên những tiếng thỏa mãn.
"Ứn, daddy..." Hai tay Bạch Bình Châu báu thắt lưng daddy nhà hắn, "Đừng cọ nữa, vào đi."
Khi Bạch Mãn Xuyên kéo toạc chiếc quần lót ướt đẫm của người dưới thân, cầm dương v*t mình đâm vào lỗ nhỏ hồng hào trơn bóng, trên trần nhà chợt vang lên một câu nhắc nhở của hệ thống: "Ngài Bạch, nhân viên giao lưu số 1213, xin chào.
Hoan nghênh mở khóa module hợp đồng giao lưu, tiếp theo tôi sẽ cho ngài biết 30 cách giao lưu của hợp đồng."
"Fuck." Bạch Bình Châu mắng, "Cái quái gì thế! Mấy bây sao cứ lựa lúc này mà vào?"
Mặc dù Bạch Mãn Xuyên không hài lòng, chửi lập trình viên thiết kế hệ thống phản nhân loại này hết một lần, nhưng động tác của anh cũng chẳng hề chậm lại, đâm thẳng dương v*t mình vào trong lỗ bướm của cục nhỏ, không nhanh không chậm bắt đầu va chạm.
Hệ thống vẫn tiếp tục thông báo: "Nếu cần bỏ qua giải thích, vui lòng nói bỏ qua."
Bạch Mãn Xuyên nắm cổ chân Bạch Bình Châu, nhấc chân lên, đâm sâu vào trong thịt mềm, miệng dụ dỗ: "Em trả lời đi."
Lượt đâm đầu tiên gần như là đâm đến điểm mẫn cảm của Bạch Bình Châu, tiếng rên ứ nghẹn trong cổ họng, tiếp đó là từng đợt cực khoái làm hắn mất tiếng, cào cấu drap giường, nhưng hơi thở của người đàn ông vẫn rất vững vàng, nói lại lần nữa bên tai hắn: "Châu Châu, em nói nào, bỏ qua."
Âm thanh nhỏ bé truyền tới: "Bỏ...!bỏ qua."
"Ngoan, daddy thưởng cho cục nhỏ nghe lời."
Nói được làm được, Bạch Mãn Xuyên dò tay vào mép bướm, chạm vào âm vật chưa được chăm sóc của hắn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vò vê.
Bạch Bình Châu cuộn mình, vùi mặt vào cổ người đàn ông, vừa thở hổn hển vừa run rẩy.
"Bỏ qua phần giải thích.
Tiếp theo xin lựa chọn chế độ giao lưu, có thể lựa chọn ngẫu nhiên, cũng có thể chỉ định một trong số chúng.
Nếu muốn chọn, vui lòng đọc số tương ứng."
"Còn phiền ghê đấy." Chuyện tình yêu bị quấy rầy, Bạch Mãn Xuyên có chút không vui thuận miệng nói đại một số, "13."
"Khởi động chế độ giao lưu số 13." Hệ thống phát ra âm thanh khởi động, "Chào mừng đến với cuộc thi viết chính tả."
"Thứ quỷ gì vậy, á, nhẹ, daddy..."
Bạch Mãn Xuyên đang nghiêm túc mút mát đầu v* cục nhỏ cũng phải buông ra, bất mãn: "Tô Đức Vận làm cái thứ gì đây."
Khi nói chuyện, toàn bộ trần nhà bị đống chữ đột nhiên xuất hiện chiếm hết, dày đặc, Bạch Bình Châu bị chịch đến cao trào mắt mất tiêu cự, cảm thấy những chữ kia như sắp nện xuống tới nơi.
"Trước khi giao lưu kết thúc, vui lòng lòng sử dụng các chữ cái để đặt thành cụm từ hoặc câu, không giới hạn số lượng, mỗi chữ cái chỉ được dùng một lần.
Sau khi đặt xong phải đọc to cho đối phương nghe, mỗi người phải đặt trên 5 cái sao cho đúng ngữ pháp, nếu không phần thưởng giao lưu lần này sẽ bị hủy bỏ."
"Xin lưu ý, lúc đặt câu không được ngừng giao lưu, nếu không sẽ bị coi là phạm quy."
"Được rồi, thời gian bắt đầu."
Bạch Bình Châu cao trào một lần, lỗ bướm dưới thân phun ra chất lỏng nóng ướt, ướt đẫm cả bụng và lông mu của daddy nhà mình, sau đó lỗ nhỏ còn như không thấy đủ, kẹp chặt dương v*t người đàn ông, phóng đãng co thắt cầu lần hầu hạ tiếp theo, hoàn toàn không để ý hình thức đặt câu kỳ quái trong lòng.
Bạch Mãn Xuyên bị mút đến phát đau, vừa dỗ cục nhỏ thả lỏng vừa nghĩ chuyện đặt câu.
Dù cảm thấy hoang đường không thôi, nhưng dù sao cái này cũng có thể cộng thêm vài điểm cứu mạng cho Bạch Bình Châu.
Thế là anh ngẩng đầu nhìn câu đầu tiên, chân mày nhíu chặt.
Mé.
Bạch Mãn Xuyên nghĩ, bây giờ anh như phụ huynh kiểm tra bài tập của con mình, mà cục nhỏ thì chả vội chút nào.
Năm chữ cái xuất hiện từ một loạt các chữ cái bên trên: K, W, S, L, Y.
"Ý gì đây..."
"Là..." Bạch Mãn Xuyên tăng tốc độ đâm chọc, "WKL, là Ukraine." (wūkèlán)
Thông báo lanh lảnh vang lên, thiết bị chấm điểm trên tường hiện "+0,5".
"Châu Châu, thấy không, đây là điểm mua mệnh của em."
Trái tim trống rỗng mấy ngày nay của Bạch Bình Châu được con số màu đỏ lắp đầy, hắn chịu đựng cơn sướng được chịch, mở to mắt nhìn năm chữ cái kia, đầu óc nhảy số song song với cơ thể dập dìu, lâu sau mới mở miệng: "...!Thuốc diệt chuột." (Lǎoshǔ yào)
Bạch Mãn Xuyên nín cười, hôn lên mắt hắn một cách âu yếm: "Sao em dễ thương thế?"
Trong trận làm tình này, hai người mất đi tiếng rên rỉ mềm mại lúc thường, miệng cũng không nói những lời thô tục mà người khác không nghe nổi, hai người truy đuổi nhau, bật ra những cụm từ không liên quan gì đến tiếng nước dâm mỹ, người ngoài nhìn vào trông như là một buổi diễn hài hước.
"Chất diệp lục." (Yèlǜsù.)
"Rượu Ngũ Lương..." (Wǔliángyè.)
"Lỗ thủng mắt." (Kūlóngyǎn.)
"Dư Văn Nhạc..." (Yúwénlè.)
"..." Bạch Mãn Xuyên dừng lại, sau đó đâm dương v*t càng sâu vào trong, Bạch Bình Châu gần như muốn mất kiểm soát.
Vất vả lắm cũng hoàn thành được chỉ tiêu, còn lại cái cuối cùng, tiếng hít thở của Bạch Mãn Xuyên trầm hơn, thân dưới va chạm càng thêm dữ dội, núm vú Bạch Bình Châu cũng bị ngậm đến đau.
Hắn biết, người đàn ông sắp bắn.
Hắn đẩy ngực anh, gần như cầu xin: "Còn cái cuối cùng...!Anh nói mau, anh không nói vừa rồi sẽ thành công cốc, không có điểm..."
Nhưng người đàn ông làm như không nghe thấy, thở phì phò bên cổ Bạch Bình Châu, hạ thân dập mạnh đến vang vọng, một giây trước khi xuất tinh anh áp sát vào tai trái Bạch Bình Châu nói: "Bé cưng, tôi sắp bắn..." (wǒ kuàiyào shèle)
Bạch Bình Châu được rót đầy tinh dịch cao trào tận nửa phút, cuối cùng hai mắt đỏ hoe, nắm tay muốn đấm người người đàn ông vô trách nhiệm này một cái thì tay bị bắt lại, được anh ôm vào lòng dỗ dành: "Em nhìn xem, lần này chúng ta được cộng bao nhiêu điểm?"
Điểm tích lũy trên trần nhà vẫn chưa biến mất, Bạch Bình Châu chớp đôi mắt ướt nhẹp đếm, còn chưa tính xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo.
"Ngài Bạch và nhân viên giao lưu số 1213 giao lưu thành công, lần này kích hoạt chế độ giao lưu số 13, tổng cộng được 23 điểm."
Bạch Mãn Xuyên ôm chặt lấy hắn, ghé vào tai nói: "Để tôi chịch em thêm mấy lần, thì tôi có thể đưa em về nhà rồi, bé cưng.".