Đăng vào: 12 tháng trước
6.
An ủi.
Cửa phòng có thể mở ra.
Bạch Mãn Xuyên đã sớm chỉnh chu bản thân, sửa cà vạt xong thì mở cửa ra khỏi phòng.
Cánh tay robot chờ bên ngoài đã lâu, chuẩn bị tiến lên bắt giữ nhân viên giao lưu vi phạm nội quy.
Bạch Mãn Xuyên thoáng quay đầu lại nhìn Bạch Bình Châu vẫn còn ngồi trên đất, người này còn chưa tỉnh táo, quần đã bị anh cởi hết một nửa khi đắm say ban nãy, quần lót cũng lồ lộ ra.
Bạch Mãn Xuyên nhìn cánh tay robot: "Chờ cậu ta mặc quần xong hẳn mang ra ngoài."
Cánh tay robot bật ngón cái lên, chờ khi Bạch Mãn Xuyên đi vào tháng may, nó cũng mặc kệ Bạch Bình Châu đã mặc quần hay chưa, cứ thế xách hắn lên rồi bay thẳng ra ngoài.
Bạch Bình Châu lơ lửng trên không trung, nhìn xuống thì thấy người bên dưới đang ngẩng đầu nhìn, vội vàng kéo quần lên, tức giận nói: "Mấy người không thể tôn trọng quyền riêng tư của người ta chút hả?"
Tay robot không để ý tới hắn, chỉ lên cơ tay hơn.
Bế người đến phòng hậu cần ở tầng mười bảy, chỉ tủ quần áo, lại chỉ tiếp một cái kẹp dài trong góc, rồi bật ngón cái.
Sau khi giải thích xong, tay robot rời khỏi phòng, cửa cũng không thèm đóng lại.
"Cái khỉ gì, điên hết rồi." Bạch Bình Châu đứng dậy, vỗ bụi bặm trên quần, "Cái nơi khỉ ho cò gáy gì không biết, bị ép bán dâm chưa nói, đằng này không có tiền còn không cho điểm."
Hắn nhớ lại cảnh tượng hồi nãy ngậm chim người đàn ông, còn cả tiếng thở khi anh xuất tinh, háng lại chảy nước.
"Bà mẹ." Hắn nhanh chóng vẫy chào loại cảm giác ứ ừ này, mở tủ quần áo ra xem, trong đó có treo mấy bộ quần áo không gian.
Có size bình thường, còn có size dành riêng cho bạch tuộc nhỏ nhiều tua.
"Hình phạt thôi mà má nó còn tri kỷ dữ vậy."
Hắn tiện tay lấy một bộ mặc vào.
Cũng không còn nặng như hồi ở trái đất, chỉ là dày hơn.
Hắn nghiên cứu tới lui, cuối cùng cũng biết cách sử dụng, hắn nhìn sợi dây trên thắt lưng, thầm nghĩ nếu đi ra mà không buộc nó lại, đoán chừng chôn xác luôn trong vũ trụ.
Khi cầm dụng cụ lau chùi thì nghĩ, hắn đã chết một lần rồi, còn có thể chết thêm lần nữa sao?
Mở chốt an toàn bên hông, hắn cẩn thận buộc lại, mở cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Hắn có sợ, nhưng cũng rồi tự cam chịu.
Hắn run tay đưa bản thân ra bệ ngoài, cầm kẹp thu gom rác rưởi bên dưới, trong đầu lại tua lại cảnh mút chim cho ông bô nhà hắn.
Ai mờ ngờ được, sau khi chết chẳng những có thể lên thiên đường, còn trở thành đầu bảng ở nhà thổ ngân hà mút chim cho papa hắn, còn có thể cầm kẹp đi nhặt rác ngoài vũ trụ?
Nghĩ thế, hắn kẹp một cục đá nhỏ quăng ra sau lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Tốn hai tiếng để dọn sạch một vòng ngoài nhà thổ.
Cảm thán không hổ là sản nghiệp ngân hà, hắn ngồi ở rìa biên giới, vừa đi vừa thở vừa nhìn khung cảnh xa xăm.
Khung cảnh này đúng là phóng đại, vũ trụ tối đen như mực, hắn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh đều là nhờ nguồn sáng khổng lồ của nhà hát ngân hà.
Cách đó không xa là một tòa kiến trúc tự phát ra ánh sáng, hắn nhìn chăm chú một hồi, không biết đó là thiên thể hay là kiến trúc của loài người, một vật bay không rõ từ trong đó bay ra, bay ngang qua hắn, còn lóe ánh đèn.
Ánh đèn lóe lên ấy làm cho hắn thấy rõ.
Đây là một tàu vũ trụ nhỏ trong suốt.
Ngồi trong đó là Bạch Mãn Xuyên, quăng cho hắn một ánh mắt không rõ hàm xúc.
"Mẹ, lão già!"
Bạch Bình Châu không rõ tuổi của Bạch Mãn Xuyên lắm.
Trên baidu để năm nay anh 40 tuổi.
Mà Bạch Bình Châu 21, vậy nghĩa là 19 tuổi Bạch ảnh đế đã lưu giống rồi sao?
Đệt, con cháu lần này hắn nuốt hết rồi!
Bạch Bình Châu thầm nghĩ, lúc cho ổng biết mình là con ổng, không biết mặt ổng sẽ có biểu cảm gì.
Chắc chắn không phải là vẻ yêu thích gì rồi.
Bạch Bình Châu nghĩ.
Sau khi xác nhận mình đã hoàn thành xong hình phạt, hắn rì rì đi về phòng hậu cần.
Vừa có trọng lực, hắn đã ngồi rạp xuống đất nửa ngày không đứng dậy được.
Tay robot cũng tới đón hắn, thấy bộ dạng hắn chật vật, còn có lòng cởi bộ đồ vũ trụ cho hắn, lại bê hắn bay qua phòng tài nguyên nhân lực.
Lạc Ngữ gặp Bạch Bình Châu, không khỏi nói: "Chơi vui ha, nhặt rác nhặt rến ở bên ngoài."
Bạch Bình Châu nằm dài trên sô pha: "Chị đi thử xem?"
"Lúc tôi nhặt rác, ông nội cậu còn chưa được đẻ đâu!" Lạc Ngữ ném quýt qua cho hắn, "Sao, lần này gian lận à?"
"Tôi có biết đó là gian lận đâu! Bộ mấy người hổng muốn cho chịt miệng sống hả?"
"Không phải không cho blowjob, mà là phải giao hợp hoàn toàn, tinh dịch nhất định phải bắn vào âm đ*o, hoặc là trực tràng, hiểu không?" Lạc Ngữ chiếu một tấm ảnh, "Là như vậy nè...!Cậu che mặt cái gì?"
"Người ta ngại không được hả! Cô toàn cho tôi xem cái gì vậy!"
"Bớt đê." Lạc Ngữ tắt hình, "Khi còn sống cậu ra sao làm như tôi không biết?"
"Ài chị Lạc, em hỏi nhé, người như thế nào thì đủ tư cách được chọn đến đây sau khi chết vậy?"
Lạc Ngữ bắt đầu ăn quả quýt thứ hai: "Cái này ấy à...!Nói sao nhỉ, là khi còn sống có căn bản nhất định với tình dục, hơn nữa là uổng mạng, đó là đối tượng ưu tiên lựa chọn của chúng tôi."
"Vậy...!Em chết thế nào á? Chị Lạc, thật ra, hình như ký ức của em ngày càng tệ, có mấy thứ không nhớ được."
Lạc Ngữ nhìn hắn chằm chằm một hồi, nói: "Cậu...!chịch đến chết.
Cho nên phù hợp với yêu cầu ở đây."
"..." Bạch Bình Châu, "Em sinh ra là vì nơi này..."
"Là...!chết." Lạc Ngữ sửa lại, "Thôi, cậu ký tên ở đây, ba ngày tới sẽ không có lệnh cho cậu."
"Ò." Bạch Bình Châu ký xong thì hỏi, "Ba ngày này...!Em có thể làm gì?"
"Cậu không biết?" Lạc Ngữ nhíu mày, "Ba ngày này, cậu chịu trách nhiệm vệ sinh lau chùi toàn bộ bên ngoài."
"Giống như vừa nãy?"
"Ừ.
Chẳng qua tôi phải thông báo thêm, ngày mai có một đám bụi lớn đi qua, cậu chịu trách nhiệm dọn sạch những mảnh đá vụn gần chúng ta."
Bạch Bình Châu chưa bao giờ nghĩ mình lại may mắn được tiếp xúc gần với nhiều bụi vũ trụ thế này, hắn cầm dụng cụ chuyên dùng đẩy đá ra ngoài, đẩy phiền thì hắn ném luôn, ném một phát cực chuẩn vào tàu vũ trụ cỡ nhỏ đang lướt qua với tốc độ cực nhanh.
Hắn điếng người, tàu vũ trụ dừng lại ngay lập tức, người bên trong lạnh lùng liếc Bạch Bình Châu.
Tàu của Bạch Mãn Xuyên bị đập trúng, anh nhìn Bạch Bình Châu núp trong bộ đồ không gian không dám nhìn mình, hừ một tiếng rồi lái đi luôn.
Khi đến chỗ dừng tàu, Bạch Mãn Xuyên bước xuống, nhìn con xế mình đổi lòi ra thêm một vết lõm, tâm tình anh lại càng thêm tệ.
Khi anh bàn xong kế hoạch hợp tác trong phòng làm việc của viện trưởng nhà thổ ngân hà Vương Đức Vận, lúc chuẩn bị về thì thấy Bạch Bình Châu còn đang quét đá ở ngoài.
Quét ba viên, bay về ba mươi viên, còn có vài viên trực tiếp chào hỏi với cái đầu nhỏ của Bạch Bình Châu.
Nhìn Bạch Bình Châu tức mình ngồi dưới đất ném đá, Bạch Mãn Xuyên nghĩ, lần trước bắt cậu nhỏ nuốt tinh, còn trừ mất 8 điểm, thêm phải chịu phạt, phải chăng có hơi quá.
Nhìn bạn nhỏ ném đá xong muốn lau nước mắt, nhưng lại vì mũ trùm mà không lau được, giận dỗi đến ngồi bệt thẳng cẳng, anh đành phải dừng tàu bay lại.
Xem ra, vẫn nên an ủi bạn nhỏ này đi.
Bằng không, tàu bay vừa mua lại thêm mấy cái lỗ..