Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Phong Quang
Tươi cười treo trên mặt Cao Châu Nhi đã có ý vị miễn cưỡng chống đỡ, "Trong xã hội này có rất nhiều người thích nói sau lưng, người cao quý nên có hành động phù hợp với thân phận địa vị, tựa như thi vào trường đại học danh tiếng sẽ tiếp thu được giáo dục tốt đẹp, dù những người đó muốn nói cũng không có gì để nói."
"Tôi đồng ý với cách nhìn của cô, nhưng mà dù tôi chưa đến đại học, chú cũng sẽ an bài thay tôi con đường kế tiếp phải đi như thế nào, tôi là thiên kim tập đoàn Thịnh Thế có thể nói ngậm muỗng vàng sinh ra, nếu như còn phải nỗ lực vậy kêu những người khác sống như thế nào." Mạt Lị không hề nhìn cô ta, ngược lại nhìn Đường Nhiễm Mặc, "Nếu cháu không học đại học, chú sẽ bởi vì nguyên nhân nho nhỏ này mà bỏ rơi Mạt Lị sao?"
"... Sẽ không." Anh ho nhẹ một tiếng, muốn làm người đứng ngoài cuộc vẫn bị cô mạnh mẽ kéo xuống nước.
"Cô xem đi." Mạt Lị hất cằm nhìn Cao Châu Nhi nói: "Chú nhà tôi còn không vội, chị gái, cô không phải người nhà của tôi, cô sốt ruột cái gì chứ?"
Lời này phảng phất chính là nói hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Cao Châu Nhi nắm chặt tay, trấn định cười nói: "Là tôi đã lắm miệng."
Thu Bạch Bạch nhìn bóng dáng Mạt Lị phát ra một tiếng kêu cảm thán kinh ngạc, thắng lợi dễ dàng như thế, cô gần như phải dùng ánh mắt sùng phải nhìn Mạt Lị mới thể hiện được tâm trạng lúc này... Nhưng, cô như thế nào cảm thấy Mạt Lị hình như chán ghét người phụ nữ này chứ?
Lời Tiêu Mạt Lị nói hoàn toàn đúng chuẩn suy nghĩ của con nhà giàu, tầm thường vô vị, luôn cho rằng bản thân không cần nỗ lực bởi vì gia đình đã an bài tốt tất cả, chỉ cần sống một cuộc sống không có lý tưởng, lãng phí hết thanh xuân, loại người này... Cao Châu Nhi khinh thường, trong tay nắm giữ tài nguyên tốt nhất lại không biết lợi dụng, chỉ biết dựa vào gia thế phía sau, loại người này chỉ có thể dùng ba từ để hình dung, bại gia tử.
Nhưng cố tình có người thích dung túng cho loại bại gia tử này, bởi vì bị anh cưng chiều mà thành.
Chỉ cần nói vài câu, Mạt Lị dễ như trở bàn tay đã thắng lợi hoàn toàn, cho dù biết rõ cô trốn học là không đúng, nhưng Đường Nhiễm Mặc vẫn khó có thể ức chế tản mát ra hơi thở sung sướng.
"Cao tiểu thư, đường trở về không tiễn."
Cao Châu Nhi sửng sốt, không thể tin được anh đột nhiên đuổi cô ta đi, "Đường tiên sinh... "
"Hiện tại là thời gian bữa cơm gia đình, người ngoài tham gia không thích hợp." Đường Nhiễm Mặc khuôn mặt tinh xảo, nhưng thần sắc lạnh như sương, không cho phép cự tuyệt.
"Vâng... Tôi đã biết, tạm biệt." Cao Châu Nhi đứng dậy, cuối cùng nhìn thoáng qua người đàn ông tựa như đế vương, anh cũng không nói gặp lại, cô ta không cam lòng cắn môi rời đi.
Cô ta không ngu, cô ta biết không thể đắc tội người đàn ông này, nhưng cô ta chỉ là không biết anh không thích có người dám dạy dỗ người của anh, chuyện không nên làm Cao Châu Nhi cũng đã làm, còn biểu hiện đến quá mức.
Mạt Lị nghe âm thanh giày cao gót đạp trên sàn nhà dần dần biến mất, tâm tình của cô không hiểu tốt lên một phần, đang muốn múc muỗng kem chúc mừng chính mình, cô phát hiện trong khoảng thời gian nói chuyện kem đã tan hết, một ít kem lướt qua hộp dính vào trên tay nắm hộp của cô.
Đường Nhiễm Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ, "Lại đây."
"... Vâng." Cô ngoan ngoãn ngồi lên vị trí bên cạnh anh, đặt kem trên bàn, nhưng bàn tay vẫn có chút dính dính.
Lúc này một bàn tay to bắt được cổ tay cô, một tay khác với lấy khăn ăn trên bàn, làm một loạt hành động rồi mới nhẹ nhàng chà lau tay cô.
Mạt Lị nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt có chút ngây ra.
Đường Nhiễm Mặc cảm thấy cổ tay cô thật là nhỏ, chạm vào cũng thật là mềm nhẵn chết người, anh không thể không nói cho bản thân mình nhẹ một chút, dường như sợ một cái không cẩn thận sẽ làm cô bị thương.
Trên thực tế Mạt Lị thật sự không phải yếu ớt một kích cũng không thể chịu đựng nổi, chẳng qua Đường Nhiễm Mặc đối đãi với cô quá cẩn thận.
Nhưng Đường Nhiễm Mặc lời nói ra lại trái lương tâm, "Tiêu Mạt Lị, tay này còn dám làm bẩn, chú liền băm tay cháu."
"Lại làm bẩn, cháu gọi chú giúp cháu lau sạch sẽ." Cô hiển nhiên không xem lời anh nói như một chuyện.
"Cháu là đứa trẻ ba tuổi sao?"
"Đứa trẻ ba tuổi cũng không dám ngồi bên cạnh chú."
Cô nhỏ giọng nói thầm, lại vẫn bị anh nghe được.
"Có lẽ chú nên nghiêm khắc với cháu hơn một chút."
"Cháu nghe lời như thế, còn giúp chú đuổi phụ nữ chú không thích, chú mới không nỡ nghiêm khắc với cháu đâu."
"... Cháu làm sao biết chú không thích cô ta?"
"Chú thích cô ta sẽ mang cô ta đến nhà hàng lần trước chúng ta đến ăn, mà không phải cùng cô ta ăn cơm ở chỗ này."
Anh ngoài ý muốn hỏi, "Bằng cái gì thấy được chú thích ăn ở nhà hàng kia?"
Đường Nhiễm Mặc ngẩn ra, tim bổng nhiên đập rối loạn.
Nhìn anh đột nhiên trầm mặc, Mạt Lị nhíu mày, "Như thế nào, chẳng lẽ chú không thích cháu gái nghe lời hiểu chuyện như cháu?"
Thật lâu sau anh mới có phản ứng, rũ xuống tầm mắt, anh nhàn nhạt đáp lại: "Không phải."
Anh là chú của cô, cô lại hiểu chuyện ngoan ngoãn, anh hẳn là thích.
Thu Bạch Bạch lần đầu tiên có loại trực giác chính xác, cô cảm thấy mình tiếp tục ở lại sẽ thành người thừa, hoàn toàn chen không lọt cuộc đối thoại của hai người bọn họ, có Đường Nhiễm Mặc ở đây cô thành thật hơn rất nhiều, "Chuyện này... Tôi đi trước."
"Không được đi." Mạt Lị giữ lại tay cô, "Đã nói tốt hôm nay mời cậu ăn cơm."
Cô nãi nãi (bà nội) à, chỗ này ngồi một đại thần khí thế bức người như thế, cô làm sao nuốt trôi bữa cơm này!
Mạt Lị nói với Đường Nhiễm Mặc "Cô ấy là bạn tốt nhất của cháu, cháu có thể mời cô ấy ăn cơm không?"
"Ừ." Anh phản ứng lạnh nhạt, nhưng vẫn đồng ý.
Giờ phút này Thu Bạch Bạch muốn ném ra tay Mạt Lị liền bỏ chạy, nhưng ánh mắt Đường Nhiễm Mặc âm lãnh nhìn qua làm cô muốn chạy cũng không dám chạy, khi anh đánh giá cô, dường như đang cân nhắc cô có thể tạo thành chuyện gì tổn thương cho Mạt Lị hay không.
Ừ... làm Mạt Lị thất vọng cũng xem như một loại tổn thương, tinh thần bị tổn thương cũng không được.
Đã nói là bữa cơm gia đình, cô không phải người của Tiêu gia mà!
Thu Bạch Bạch không biết, sủng vật của Mạt Lị cũng có thể tính vào.
Không sai, Đường Nhiễm Mặc nhìn ánh mắt Mạt Lị nhìn Thu Bạch Bạch liếc mắt một cái liền hiểu loại ánh mắt này