Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu
Post on: 11 tháng ago
Trận pháp này có một cái tên rất đơn giản —— Trắc Ma Trận.
Đã hàng ngàn năm trôi qua kể từ khi nó được tạo ra, nhưng nó hiếm khi phát huy được tác dụng của mình.
Nhiều nhất là thời điểm như bây giờ, được triệu hồi ra để tỉ mỉ nghiên cứu.
Hành Ngọc đứng dưới Trắc Ma trận, cả người hoàn toàn được trận pháp bao phủ.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên đó.
Đạo trận pháp này cực kỳ phức tạp, hơn nữa đẳng cấp cực cao, Hành Ngọc chỉ mới nghiêm túc chăm chú nhìn vài lần, liền cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa rồi.
Nàng nháy mắt mấy cái, cố nén cảm giác không thoải mái trong người, tiếp tục kiểm tra, xem xét trận pháp.
Nhìn thấy các nhánh của nó lan ra từ trung tâm của trận pháp này, có nhiều chỗ Hành Ngọc có thể theo kịp với dòng suy nghĩ của người tạo ra, nhưng có nhiều chỗ quá mức cao thâm, vượt xa trình độ hiện tại của nàng.
Nàng nhìn hồi lâu, cho đến khi cảm thấy thần thức của mình có chút chịu không nổi nữa, mới dời tầm mắt nhìn ra băng hoa phía xa xa.
.
||||| Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh |||||
Liễu Duyên vẫn im lặng đứng bên cạnh.
Chờ thần thức của nàng bình phục lại, hắn mới cười hỏi: "Lạc chủ cảm thấy đạo trận pháp này thế nào?"
"Quá huyền diệu, trong thời gian vài ngày ngắn ngủi ta hoàn toàn không thể ghi nhớ hết được."
Ban đầu Hành Ngọc muốn đem đại đạo trận pháp này sao chép vào trong ngọc giản, sau đó nàng sẽ nghiên cứu dần, sớm muộn gì cũng có một ngày hiểu rõ trận pháp này —— không sai, Hành Ngọc có chủ ý đơn giản hóa đạo trận pháp này.
Nếu như Trắc Ma Trận có thể được đơn giản hóa, sẽ mở rộng khắp Thương Lan đại lục.
Hơn nữa cơ bản thì Trắc Ma Trận đều hướng về tu chân giả, có thể tưởng tượng được, nếu nàng thật sự đơn giản hóa đạo trận pháp này, danh vọng của nàng ở Thương Lan đại lục có thể tiến thêm một bước.
Đến lúc đó, thu hoạch giá trị hâm mộ là chuyện rất đơn giản.
Bất quá hiện tại xem ra, là nàng có chút ngây thơ rồi.
Thương Lan đại lục có hàng tỉ sinh linh, trăm vạn người tu đạo.
Trong đó, các thế hệ thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm tuy không nhiều lắm, nhưng mỗi trăm năm ngàn năm đều xuất hiện mấy người như vậy.
Ngay cả bọn họ cũng không có biện pháp để đơn giản hóa trận pháp một cách dễ dàng, thì dĩ nhiên nàng cũng không có khả năng hoàn thành một bước này nhẹ nhàng như vậy.
Sau khi nghe Hành Ngọc nói, Liễu Duyên hơi mở môi, tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Nhưng rất nhanh, hắn liền rũ mắt cười khẽ, đ3 xuống lời định nói.
"Hình như Liễu Duyên sư huynh có chuyện muốn nói?"
Hành Ngọc đứng bên cạnh hắn, tuy rằng vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn chỉ thoáng qua, nhưng Hành Ngọc vẫn thuận lợi bắt được điểm này.
Liễu Duyên lắc đầu, trực tiếp chuyển đề tài: "Lạc chủ có muốn xem lại đạo trận pháp này không?"
Hiện tại Hành Ngọc có cái nhìn không tệ đối với Liễu Duyên, thấy hắn cố ý chuyển đề tài, nàng cũng không tiếp tục ép hỏi: "Sắc trời đã không còn sớm, tạm thời không cần nhìn nữa."
"Vậy ta đưa cô trở về trước." Liễu Duyên nói, "Từ khi tự học tập trận pháp tới nay, ta liền thường xuyên tới đây nghiên cứu đạo trận pháp này, nên cũng có một vài điều tâm đắc, vừa lúc có thể cùng kiểm chứng với Lạc chủ một phen."
Hành Ngọc đáp một tiếng Được.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, trao đổi suy nghĩ của mình với nhau.
Thi thoảng sẽ mở rộng đề tài câu chuyện, không chỉ nói về mỗi Trắc Ma Trận, mà còn đề cập đến rất nhiều vấn đề liên quan đến các khía cạnh khác trong trận pháp.
Trong khoảng thời gian này, những thứ Hành Ngọc biết về trận pháp đều là nàng tự học.
Tuy rằng nàng rất có thiên phú, nhưng lại học không đủ theo một hệ thống hóa, về sau, Liễu Duyên đề xuất cho Hành Ngọc vài cuốn thư tịch trận pháp, có thể giúp Hành Ngọc bù đắp những khuyết điểm mà nàng còn thiếu của trận pháp cơ bản.
*
Tầng bốn Tàng Kinh Các hoàn toàn khác với cách bài trí ở ba tầng dưới.
Nơi này vô cùng trống trải, chỉ đặt ba giá sách khổng lồ ở góc.
Ở giữa giữ lại một khoảng trống lớn bày ra một đạo đại trận.
Lúc này, đại trận hơi tỏa ra tia sáng, rõ ràng đang ở trạng thái khởi động.
Đại trận này, là để phòng ngừa chuỗi Phật châu màu đen trong tay Liễu Ngộ gây chuyện phiền toái.
Liễu Ngộ thường xuyên quấn chuỗi Phật châu màu đen kia quanh cổ tay, nó được luyện thành từ Ma Cốt Hóa Thần Kỳ.
Bởi vì thực lực của Tà Ma Hóa Thần kỳ quá mức cường đại, cho dù là trong Vô Định Tông, rất ít Phật tu có thể tinh lọc chúng hoàn toàn.
Không cách nào tinh lọc triệt để, lại cần phải đem ma cốt xử lý, Vô Định Tông liền đem bộ ma cốt kia luyện hóa thành Phật châu, hơn nữa coi nó là thánh vật Phật môn, giao cho vị Phật tử Liễu Ngộ, để hắn chậm rãi độ hóa ma khí bên trong Ma Cốt, thuận tiện mượn việc này để luyện tâm.
Khi Liễu Ngộ tu luyện phật pháp, cũng cần chuỗi Phật Châu này hỗ trợ.
Bên ngoài đại trận, Liễu Hạc khoanh chân ngồi tụng kinh, thuận tiện hộ pháp giúp Liễu Ngộ.
Liễu Ngộ ngồi trong đại trận, giải trừ đi một nửa phong ấn trên Phật châu.
Lệ khí vô tận cùng oán khí quanh quẩn chung quanh thân thể hắn, trên trán Liễu Ngộ dần dần chảy ra mồ hôi.
Những tia lệ khí cùng oán khí quấn quanh hắn kia đều tùy thời tìm kiếm sơ hở trong tâm hồn hắn.
"Thật sự là đáng tiếc, sao Liễu Duyên sư huynh không cần độ tình kiếp chứ? Ta quả thực tò mò, rốt cuộc là thuật song tu của Hợp Hoan Tông ta lợi hại, hay là Hoan Hỉ Phật của Liễu Duyên sư huynh mạnh hơn."
"Liễu Ngộ sư huynh không hiểu phong tình, chỉ sợ Lạc chủ sẽ khó mà công lược, cho dù thật sự có thể khiến hắn động lòng thì hắn cũng chỉ là một khối gỗ, không thể nhận ra bộ dạng phong tình vạn chủng này của Lạc chủ."
Lần đối thoại này nổi lên trong lòng Liễu Ngộ.
Cho dù ý thức đã rơi vào ảo cảnh do tà ma thêu dệt lên, Liễu Ngộ vẫn không tự giác mím chặt môi.
Hắn vốn không nên để ý, trong lòng hắn vốn không nên lưu tâm đến vạn vật.
Nhưng cuộc đối thoại trong lúc vô tình truyền tới từ trong lệnh bài, chung quy vẫn có chút quấy nhiễu đến suy nghĩ của hắn.
Cả đời này của hắn, lúc trước chỉ có Phật pháp.
Xưa nay hắn không phải là một người thú vị, có thể làm cho mọi người vui vẻ.
Hắn cảm thấy thất vọng mất mát, đại khái là bởi vì hắn biết được, những điều Liễu Duyên nói đến không khác biệt so với sự thật là bao.
Ý niệm như vậy trong đầu càng lúc càng sâu, càng lúc càng sâu ——
Liễu Ngộ đột nhiên nghĩ đến Viên Tĩnh.
Sau khi nghĩ đến Viên Tĩnh, thật không ngờ, hắn lại nhớ tới những lời Hành Ngọc nói ngày đó.
"Thời gian và trải nghiệm sẽ làm cho họ trở thành núi sông, trở thành cảnh đẹp bao la."
"Phật tử sống nơi Phật điện cao thượng, ngày ngày gõ mõ, tay cầm kinh thư, còn ôn nhu thông thấu hơn bao người bình thường, ngươi từ lâu đã là núi sông, là mênh mang chi cảnh rồi."
Tất cả những quấy nhiễu dồn dập trong đầu đều phai nhạt đi.
Liễu Ngộ chậm rãi mở mắt ra, hắn hơi có chút thất thố thở gấp hai cái, lấy khăn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Chờ hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài trận pháp, mới phát hiện Liễu Hạc vẫn luôn khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đã phục hồi tinh thần, Liễu Hạc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sư huynh, ngươi không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi ma khí trong trận cực kỳ nồng đậm, ta suýt nữa đã muốn đi tìm chưởng môn bọn họ lại đây xem sao rồi đó."
Liễu Ngộ rũ mắt bấm quyết, từng đạo pháp quyết đánh vào Phật châu, một lần nữa phong ấn chúng lại.
Sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy, giũ tung tăng bào màu trăng lưỡi liềm trên người mình.
"Mỗi lần giải khai đi một nửa phong ấn chung quy là quá mạo hiểm, ma khí vẫn luôn bắt lấy sơ hở trong lòng ta mà công kích liên tục, cũng may không xảy ra chuyện gì đáng ngại."
Nghe Liễu Ngộ nói, Liễu Hạc nhẹ nhàng a một tiếng: "Tâm cảnh của sư huynh cũng có kẽ hở sao?"
Liễu Ngộ ra khỏi trận pháp, theo từng bước chân, góc áo tăng bào của hắn cũng khẽ tung bay.
Khi đi tới bên cạnh Liễu Hạc, vừa lúc nghe thấy câu nói này, hắn ôn nhu nói: "Nếu tâm cảnh ta viên mãn, hiện giờ đã là Phật đạo đại thành rồi."
Trước đây hắn có quá ít trải nghiệm.
Nếu trải nghiệm ít, tâm tư cũng thông suốt.
Cho nên tà ma vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Nhưng đó cũng không phải là tâm cảnh viên mãn.
Tâm cảnh viên mãn chân chính, là sau khi hắn đã trải qua đủ mọi loại chuyện mà tà ma vẫn không thể thừa cơ lợi dụng như trước.
Liễu Hạc chắp hai tay lại: "Sư huynh nói rất đúng."
"Vậy ta xin cáo từ trước." Liễu Ngộ chắp hai tay lại hồi lễ.
Hắn đi tới cửa cầu thang, xuyên qua một tầng kết giới, liền nhìn thấy chấp pháp trưởng lão phụ trách trấn thủ Tàng Kinh Các.
Chấp pháp trưởng lão lông mày hoa râm, một bộ dáng tuổi tác đã cao, nhưng khí thế từ trên người hắn xuyên thấu qua lại uyên thâm vô cùng, đó ít nhất cũng là thực lực của Nguyên Anh kỳ.
Nghe thấy tiếng bước chân, chấp pháp trưởng lão chậm rãi mở mắt, ánh mắt rơi xuống trên người Liễu Ngộ.
Hắn đánh giá Liễu Ngộ từ trên xuống dưới, khẽ nói: "Tâm cảnh của ngươi tựa hồ có đột phá."
Liễu Ngộ gật đầu: "Hồi chấp pháp trưởng lão, là đệ tử có thu hoạch."
Trên mặt chấp pháp trưởng lão có thêm vài phần ý cười: "Vậy thì tốt rồi, đi trước đi, ngày mai lại tới.
Ngươi hôm nay là tu vi Kim Đan sơ kỳ, muốn ở pháp hội lại tiếp tục vượt xa những thiên kiêu cùng thế hệ, thì trong mấy ngày kế tiếp cần phải đem công pháp của ngươi đột phá đến tầng thứ sáu.
Khi đó mới có thể vượt cấp chiến đấu với Kim Đan hậu kỳ."
"Đệ tử nhớ kỹ." Liễu Ngộ đáp.
Lại nói tiếp, tốc độ đột phá của Liễu Ngộ cực nhanh, không đến thời gian bốn mươi năm liền thuận lợi tiến vào Kim Đan kỳ.
Tốc độ như vậy không nói ở cả Thương Lan đại lục sau này không có người với tới, mà cả theo ghi chép trong "Đại lục điển tịch", hắn đã tạo ra kỷ lục đột phá đến Kim Đan kỳ với thời gian ngắn nhất.
Như Liễu Duyên, Hành Ngọc, Vũ Mị, Trì và Đạo Trác thì có thể xem như là một thế hệ thiên kiêu ngang ngửa nhau, hiện giờ cơ bản đều dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ hoặc Trúc Cơ đỉnh phong, khoảng cách đến Kim Đan kỳ còn có một đoạn đường rất dài phải đi.
Vậy cho nên, đối thủ của hắn ở pháp hội, cơ bản đều nhiều hơn hắn mấy chục hoặc mấy trăm năm thời gian tu luyện.
Những điều cần dặn thì cũng đã dặn dò xong xuôi, chấp pháp trưởng lão chậm rãi nhắm mắt lại.
Liễu Ngộ chắp tay hồi lễ, đi xuống cầu thang rời khỏi Tàng Kinh các.
Khi đi ra ngoài Tàng Kinh Các, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm kia, hồi tưởng lại trải nghiệm vừa rồi ở trong trận ——
Tâm cảnh hắn xuất hiện sơ hở, là bởi vì những lời nói của Lạc chủ.
Nhưng những kẻ hở đó lại được bù đắp, cũng là bởi vì mấy lời nói của nàng.
Thì ra bất tri bất giác, hắn đã bị ảnh hưởng đến tình trạng này.
Nghĩ đến đây, Liễu Ngộ nhẹ nhàng mím môi, trên mặt mang theo vài phần ý cười.
Chỉ là nụ cười này quá mức phức tạp, phức tạp đến mức không ai phân biệt được đó là vui vẻ, hay là bi thương.
-
Lẳng lặng đứng tại chỗ hồi lâu, Liễu Ngộ cất bước, tính toán đến sương phòng tìm Hành Ngọc.
Hắn không cưỡi tiên hạc, mà là tự mình thi triển ngự không bay tới.
Đến ngọn núi đãi khách, Liễu Ngộ giơ tay lên sửa lại vạt áo tăng bào, xuyên qua một mảnh rừng đào, từ từ đi đến một mảnh rừng trúc tử tiêu.
Phía sau rừng trúc Tử Tiêu, chính là nơi Hành Ngọc tạm trú.
Liễu Ngộ xuyên qua rừng trúc, khoảng cách đến sương phòng càng ngày càng gần.
Ngay khi hắn cách cửa sương phòng không quá vài bước chân, cửa sương phòng đóng chặt được người từ bên trong đẩy ra.
Một thân tăng y màu xanh, Liễu Duyên mi mục tuấn tú từ trong sương phòng đi ra..