Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu
Post on: 11 tháng ago
“Gì vậy! Cái gì thế này!”
Vô số cánh tay đen sì thò ra từ thang máy, khua khoắng loạn xạ trên hành lang chật hẹp, bóng đen dày và đặc sệt như nhựa đường, hơi thở lạnh lẽo tà ác trào dâng, nhiệt độ không khí cũng càng một rét buốt.
“Anh! Rốt cuộc anh là cái quái gì vậy!”
Cánh tay đen sì phát ra âm thanh “xì xì” quái gở như bị bỏng, nó vội vàng rụt lại.
Nhưng không ngờ, chàng thanh niên mới ban nãy còn không thèm nhúc nhích bỗng trở tay tóm lấy nó.
“Nóng quá! Nóng quá!” Tiếng hét thảm thiết vang lên: “Lạnh quá! Buốt quá!! Buông tui ra mau!”
Ảo ảnh giữa không trung lúc liền mạch, khi đứt quãng, song phần cánh tay màu đen nằm trong tay người kia lại không cách nào thoát ra khỏi bàn tay có vẻ chỉ nắm hờ của hắn.
Nó có thể cảm nhận được quỷ khí âm u lạnh lẽo làm nó phải run rẩy truyền đến từ nơi tiếp xúc giữa hai bên. Cảm giác ấy mang đến cho nó sự run rẩy đầy bản năng, như thể nó đang đối mặt với kẻ săn mồi còn say ngủ, chỉ riêng hơi thở thấp thoáng phả ra trong giấc ngủ thôi cũng đủ để nó thấy sợ hãi.
Chưa biết đó là gì, nhưng chắc chắn thứ trước mắt nó không phải con người!
Nhưng rõ ràng anh lại có cả hơi thở và nhịp tim, mọi dấu hiệu của sự sống đều vô cùng bình thường.
Mà đáng sợ hơn cả là nó có thể cảm nhận được chút cảm xúc nào đó từ đối phương, một cảm xúc mà nó vô cùng quen thuộc – đói khát.
“Quái vật!” Nó gào lên thảm thiết: “Quái vật!! Quái vật!!!”
Mấy cánh tay quơ quào càng thêm loạn xạ, vô số câu chửi bới và hăm dọa xen lẫn trong những tiếng gào thét chói tai.
Diệp Ca nghe chúng hò hét cũng thấy đau đầu. Anh siết chặt ngón tay, cánh tay đang vùng vẫy giữa không trung như bị một sức mạnh vô hình nào đó bóp cổ, chợt khựng lại, rồi im bặt.
Màn sương đen xung quanh nó như bị ai nuốt mất, bỗng chốc mờ đi.
“Đừng nói bậy chứ.” Giọng Diệp Ca vẫn lười biếng: “Tao là con người, bảo đảm người thật giá thật, bao đổi trả.”
Oán linh: “…”
Quỷ cũng không thèm tin anh!!!
Ngay sau đó, nó cảm thấy bàn tay đang tóm lấy mình siết chặt lại cảnh cáo, oán linh vội hét lên: “Anh là người! Anh là người được chưa!”
Diệp Ca hài lòng, hơi hơi thả lỏng tay.
Anh ngẩng đầu, nhìn sang Trình Sách Chi đang bất tỉnh nằm gần đó.
Mặt cậu ta trắng bệch, mắt nhắm nghiền, nửa người đã bị kéo vào trong thang máy, làn sương đen kịt như khói súng lan từ chỗ cậu ta ra xung quanh, dù đứng cách mấy mét vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tử khí lạnh lẽo phả ra từ trong đó.
Bên kia cửa thang máy đã không còn là cõi người nữa rồi.
Đó là vùng hắc ám được tạo ra từ lớp oán khí chồng lên trên thế giới hiện thực, chỉ có ác quỷ cấp B trở lên mới có thể tạo ra.
Nếu như Trình Sách Chi thật sự bị kéo vào đó, có lẽ cậu ta sẽ chẳng còn mẩu xương nào.
Diệp Ca đăm chiêu.
Anh chưa từng thấy ác quỷ cấp B xuất hiện trong thế giới này bao giờ.
Vả lại…
Diệp Ca cúi đầu, quan sát bàn tay đen vẫn đang run rẩy vùng vẫy trong tay mình, đôi mắt nhạt màu hơi híp lại.
Hẳn đây là thứ năng lượng khác thường anh cảm nhận được trong thang máy hồi nãy.
Nhưng mà… so với mấy ác quỷ cấp B bình thường khác thì thứ này yếu quá.
Mà thôi, đây cũng không phải vấn đề chính.
Diệp Ca lắc cánh tay nhỏ đen sì nọ: “Kéo đồng nghiệp của tao lại đi.”
Người bình thường không thể ở trong không gian do oán linh tạo ra quá lâu, dù chỉ một phần nhỏ cơ thể kẹt trong đó thôi cũng khiến sự sống của họ xói mòn liên tục.
Bàn tay đen run rẩy, ấm ức làm theo.
Vài cánh tay gầy gò, nhạt màu mà xám xịt thò ra từ trong giếng thang máy, chúng rề rà kéo chân cùng cơ thể Trình Sách Chi ra khỏi bóng tối, sau đó quẳng cái “rầm” xuống đất.
Diệp Ca: “…”
Sao cứ như đang vứt rác vậy.
Lúc nào Trình Sách Chi tỉnh lại, chắc cậu ta cũng phải ê ẩm mấy bữa đây.
“Lạnh quá… Nóng quá…” Bàn tay nhỏ xuýt xao luôn miệng, ngọ nguậy trên tay Diệp Ca: “Giờ thì thả tui ra được rồi đúng không… Nhanh lên…”
Diệp Ca nhìn nó: “Thế thì không được.”
Thả một con quỷ có thể là cấp B ra để nó tiếp tục làm loạn khu vực anh phụ trách sao? Anh không muốn chết vì tăng ca đâu.
Diệp Ca cụp mắt, dù là màu da hay màu mắt, mọi sắc màu trên cơ thể anh đều nhạt nhòa quá mức. Anh như một ảo ảnh trắng bợt, lạc lõng giữa hành lang âm u quỷ khí dày đặc này.
Anh cười, bảo:
“Nhưng mà tao có thể tiễn mày đi nhanh hơn chút.”
Ngay sau đó, ngón tay thon dài úp xuống, một luồng sáng trắng bạc lạnh lẽo bỗng chốc xẹt qua… “xoẹt”.
Tiếng lưỡi dao sắc bén xé gió vang lên.
Không có lấy một tiếng gào thảm thiết hay sự vùng vẫy thừa thãi nào, bóng đen như loài thú khổng lồ vừa rồi bỗng biến mất, như thể đã bị xóa sổ khỏi thế giới hiện thực.
Bóng tối trong thang máy dần tản đi, trả lại cho nó những bức vách kim loại cũ kỹ, bẩn thỉu.
Cái lạnh thấu xương cũng dần dần đi mất.
Ánh nắng từ từ chiếu vào qua lớp kính mờ, phủ lên hành lang này một màu sắc bình thường.
Cửa thang máy khựng lại vài lần, sau đó chậm rãi khép lại.
…
Không biết bao lâu sau.
Trình Sách Chi cảm thấy có người đang lay mình: “…Này, tỉnh dậy đi.”
Mí mắt Trình Sách Chi giần giật rồi từ từ mở ra, khuôn mặt lo lắng của Triệu Đông dí sát vào cậu ta: “Cậu sao thế? Sao lại nằm đây?”
Ngay lúc đó, mọi ký ức lập tức tràn về như thủy triều… Cái lạnh âm u bất chợt, thang máy đen kịt như dẫn đến thế giới khác, những cánh tay đen sì nhào ra từ bên trong…
“Á á á á á!!!” Trình Sách Chi thét lên.
Triệu Đông giật bắn mình, vội vàng lùi lại, cậu ta day cái tai đau nhức: “Cậu làm gì thế!”
Trình Sách Chi bật dậy khỏi sàn, cơn đau dữ dội như bị xe hơi nghiền qua ập tới, cậu ta lại ngã ra đất như bị ai cầm gậy đập vào đầu.
Cậu ta xuýt xoa vì đau, không còn hơi sức đâu mà hét.
Diệp Ca lững thững lại gần cậu ta, hỏi: “Sao vậy?”
Cậu ta run rẩy ngoảnh lại nhìn về phía thang máy… Lúc này cửa thang máy đóng chặt, mọi thứ vẫn như bình thường.
Trình Sách Chi chỉ vào thang máy, lắp ba lắp bắp: “Tay… Có rất nhiều tay…”
Triệu Đông gãi đầu: “Cậu bị bóng đè đúng không?”
Khi cô hồn dã quỷ đi qua một chỗ nào đó sẽ để lại rất nhiều năng lượng bất thường, những năng lượng này ảnh hưởng tới những người yếu bóng vía hay tâm trí dễ lung lay, khiến họ trông thấy những ảo giác đáng sợ, hay còn gọi là bị bóng đè.
Nhân viên của Cục quản lý hiện tượng siêu nhiên còn dễ bị ảnh hưởng hơn người bình thường.
Cá nhân Diệp Ca cho rằng, chuyện này có liên quan đến môi trường làm việc áp lực cao cùng với thời gian tăng ca quá dài của họ.
Anh thở dài, lắc đầu ngao ngán:
“Tôi đã phản hồi với trưởng phòng nhiều lần lắm rồi, bóc lột nhân viên quá đáng thế này là hành vi vô đạo đức, chúng ta cũng cần nghỉ ngơi chứ.”
Diệp Ca chân thành đề nghị:
“Lát nữa về cậu cứ than thở kể lể với trưởng phòng đi, chắc cũng được thêm mấy ngày nghỉ có lương đấy.”
Triệu Đông: “…”
Trình Sách Chi: “…”
Sao anh có vẻ thông thạo vụ này vậy!
Triệu Đông đỡ Trình Sách Chi từ từ đứng dậy, cậu ta xoa xoa cái cổ đau nhức, nhìn quanh khung cảnh có vẻ vô cùng bình thường xung quanh… Cảnh tượng kỳ lạ cậu ta thấy trước đó tan biến như sương mù gặp nắng, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.
Không lẽ… cậu ta bị bóng đè thật à?
Trình Sách Chi cúi đầu nhìn chiếc máy dò rơi vỡ cạnh mình, màn hình tối đen, chẳng thu thập được chút dữ liệu nào.
Cậu ta chán nản buông thõng vai.
Ra ngoài chuyến này coi như trắng tay rồi.
…
Cục quản lý hiện tượng siêu nhiên nằm trong một tòa nhà văn phòng cách trung tâm thành phố không xa.
Tầng trên là một cửa hàng kính mắt, tầng dưới là một công ty thiết kế.
Còn tầng của họ thì treo tấm biển “Tái chế, tái sử dụng nguồn năng lượng sạch”… Nói nôm na là xử lí rác thải.
Không hổ danh là cơ quan bí mật của nhà nước.
Đúng là vô cùng bí ẩn.
Phía cuối hành lang tối tăm chật hẹp, một tấm bảng ghi “phòng Hậu cần” xiêu vẹo phủ đầy bụi được treo trên cửa, sau cánh cửa là những thứ linh tinh chất kín căn phòng. Có mấy chiếc bàn làm việc nhỏ hẹp nằm giữa đống đồ vật tạp nham ấy, mà cả văn phòng của phòng Hậu cần cũng chỉ có vậy.
Trình Sách Chi uể oải đưa chiếc máy dò đã hỏng cho trưởng phòng Hậu cần – Lưu Triệu Thừa, một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, và hơi hói. Lúc nào ông ta cũng đanh mặt, đôi mắt sắc lẹm như thể muốn hù dọa bất cứ ai lăm le nhìn đỉnh đầu ông ta.
“Tôi biết rồi.” Nghe hết đầu đuôi sự việc, trưởng phòng nói: “Cho cậu nghỉ chiều nay, xuống y tế kiểm tra rồi về nhà nghỉ ngơi đi…”
Ông ta còn nói chưa xong, Diệp Ca đã thong thả giơ tay: “Trưởng phòng…”
“Cậu thì khỏi mơ.” Lưu Triệu Thừa còn chẳng thèm nhìn hắn, ông ta lạnh lùng nói: “Lo làm việc đi.”
Diệp Ca: “…”
Kiếp nhân viên quèn sao khổ sở quá.
Anh uể oải nhìn về phía bàn làm việc của mình, nhưng ngay sau đó, Diệp Ca sững sờ.
Vậy mà anh không thấy ghế của mình đâu hết.
Vì lúc này mặt bàn anh chất kín từng chồng tài liệu dày cộp, cao như núi, gần như không còn khe hở nào.
“Từ giờ đến mai phải xử lí xong tất cả, không xong thì trừ thưởng… Nếu như tôi nhớ không nhầm thì thưởng cuối năm của cậu cũng chẳng còn bao nhiêu đâu nhỉ?” Trưởng phòng nhoẻn miệng giả cười: “Cố lên.”
Diệp Ca: “…”
Anh vào ban này đâu phải vì thế này đâu.
Đã bảo là công việc nhàn rỗi cơ mà!?
…
Sớm hôm sau.
Bầu trời sáng dần.
Diệp Ca ngáp dài, uể oải nhìn chòng chọc vào đống tài liệu vẫn chất thành núi trước mặt, sau đó vò mái tóc đang vểnh loạn xạ của mình .
May sao trưởng phòng còn nhân từ, đồng ý cho anh mang tài liệu về nhà làm, chứ không anh sẽ phải tăng ca tại Cục luôn.
Diệp Ca không muốn ở văn phòng lâu vậy đâu, dù sao bàn làm việc của anh thật sự rất chật chội.
Anh duỗi người, rề rà đứng dậy, xỏ dép lê đi tới phòng bếp.
Không biết có phải anh hoang tưởng không, nhưng dạo gần đây Diệp Ca luôn cảm thấy thành phố có điều bất thường.
Không chỉ những vụ mất tích liên hoàn gây xôn xao mà gần đây, những sự kiện thần bí cũng xuất hiện nhiều một cách bất thường, Cục quản lý bắt đầu thiếu người trầm trọng, công nhân viên chức đều bận sứt đầu mẻ trán, cả phòng Hậu cần rảnh rỗi nhất cũng phải tăng ca đến hoa mắt chóng mặt.
Diệp ca híp mắt, miên man theo đuổi những suy nghĩ trong đầu, vừa nghĩ vừa mở tủ lạnh…
Một cánh tay màu đen quen thuộc thò ra.
Nó run rẩy trốn sau cửa tủ lạnh, nịnh nọt cất tiếng:
“Hi! Buổi sáng tốt lành…”
Diệp Ca: “…”
Anh lập tức đóng sập cửa tủ lạnh.
Cánh tay đen bị kẹp mới “éc” một tiếng, sau đó run run rụt vào qua khe cửa tủ lạnh.
Diệp Ca bình tĩnh quay đi, rót một cốc nước rồi uống cạn.
…Ừm, đúng là tăng ca nhiều sẽ bị ảo giác.
***