Chương 1: Chương 1: Thân Thế Bí Ẩn

Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen

Đăng vào: 12 tháng trước

.



ững ánh mắt tò mò.
Cho đến 1 tháng trước.
Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy người đàn ông mặc véc đen kì bí quay lại ngôi nhà với những chuyến xe đầy nhóc đồ.

Tháng 9. 10h30 phút tối.
Cả khu biệt thự Khinh Vân ngủ yên dưới ánh đèn đường mờ mờ. Thỉnh thoảng có tiếng ô tô chạy êm êm trở về gara gia đình. Một chiếc taxi dừng ngay trước cổng ngôi nhà. Từ ghế trước, vẫn người đàn ông kì bí ấy bước xuống, nhưng lần này ông ta mở cửa sau xe và nói:
- Tiểu thư Bella, chúng ta đã về đến nhà rồi.
Từ trên xe, người được gọi là tiểu thư Bella bước xuống. Dù mang cái tên rất Tây nhưng cô gái vừa ra khỏi xe ấy lại mang những nét Việt không thể lẫn vào đâu được. Cô mới chừng 16, 17 tuổi, mặc chiếc áo phông đen làm nổi bật làn da trắng. Mái tóc hung đỏ với những lọn quăn lớn buộc một cách hờ hững sau lưng. Đôi mắt to và bờ mi cong ẩn sau chiếc kính râm màu hạt dẻ. Đôi môi được điểm một chút son hồng hơi mím lại đầy kiêu hãnh. Cô đứng lặng trước cái đồ sộ của cơ ngơi mà 15 năm năm nay cô chưa hề quay lại. Ngôi nhà mà trong kí ức của cô, nó chỉ là một nỗi bi ai nhạt nhoà.

- Bác cứ để cháu xách nó.- Cô lên tiếng, một giọng Hà Nội chuẩn mà bất cứ ai biết rằng 15 năm nay cô không hề sống ở Việt Nam cũng đều ngạc nhiên.
Biết chiếc va-ly nhỏ này chứa tất cả bí mật của cô nên người quản gia để mặc nó cho cô xách. Tiếng điện thoại làm cô bừng tỉnh:
- Em đây anh.- Cô đáp bằng tiếng Anh rành rọt.
- Chuyến bay tốt chứ?- Tiếng KyO trầm ấm làm cô thấy vơi đi một chút cảm giác hẫng hụt.