Đăng vào: 12 tháng trước
Phù Âm đến phòng bếp phụ mẹ làm cơm, những trưởng bối còn lại ở trong phòng khách đánh bài, Thời Việt không biết đánh bài, bèn cùng hai đứa em họ tới phòng đọc sách chơi game.
Phù Hằng và Phù Minh thêm weixin của Thời Việt, hai người kích động đến thiếu chút nữa là nhảy xuống dưới lầu chạy vài vòng, Phù Hằng phấn khích nhìn Thời Việt nói: "Việt thần, lớp tụi em có rất nhiều người là fan anh đấy, nếu như biết được em kết bạn weixin với em, khẳng định ghen tị chết mất, hahaha!"
Phù Minh vẻ mặt mong đợi nhìn anh: "Việt thần có thể cùng tụi em chơi mấy trận được không? Có thể cùng thần tượng chơi game có nằm mơ em cũng cười tỉnh!"
Thời Việt cảm thấy hai đứa em trai này của Phù Âm thật đáng yêu, anh cũng không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của hai đứa, bèn đăng nhập tài khoản nhỏ, nói: "Không thành vấn đề, chúng ta tổ đội đi."
Hai đứa em phấn khích đến rơi nước mắt, nhanh chóng đăng nhập vào game kéo Thời Việt vào tổ đội.
Phù Hằng nói: "Việt thần có thể chơi Lý Bạch không? Em thích Lý Bạch của anh."
Phù Minh nói: "Thuận tiện cũng thể hiện Huyền Sách có được không? Em chơi Huyền Sách là học từ anh đấy, đáng tiếc chỉ học được một phần mười thôi."
Thời Việt dứt khoát nói: "Được thôi, hai đứa muốn xem anh chơi cái gì thì cứ nói với anh."
Phù Hằng dùng sức xoa mặt: "Việt thần dễ nói chuyện như vậy? Em không phải đang nằm mơ chứ?"
Phù Minh đáp: "Việt thần khẳng định là nể mặt chị chúng ta mới cùng hai đứa gà như chúng ta đánh rank!"
Thời Việt nhìn thành tích của hai đứa, hỏi: "Hôm 30 Tiểu Âm cũng dẫn hai đứa chơi phải không? Trình độ của em ấy hai đứa cảm thấy thế nào?"
Phù Hằng giơ ngón tay cái lên: "Chị em cực lợi hại!"
Phù Minh dứt khoát đưa hai ngón tay cái: "Hoa Mộc Lan của chị em rất trâu!"
Thời Việt hơi cong môi lên, đáp: "Em ấy không chỉ biết chơi Hoa Mộc Lan, những chiến sĩ khác cũng chơi rất tốt."
Phù Hằng đáp: "Nói như vậy, chị em thực sự là nữ trung hào kiệt hiếm gặp sao!"
Phù Minh đột nhiên hihi cười tiến gần lại hỏi: "Việt thần, chị em chơi game lợi hại như vậy, người lại đẹp, có nam sinh nào theo đuổi chị ấy không?"
Thời Việt ngớ ra, đáp: "Không có."
Phù Minh: "Anh nói xem chị em như em gái ruột, vậy anh phải giúp tụi em trông chừng chị ấy, nhất định phải giúp chị em tìm một người bạn trai vừa cao vừa đẹp trai."
Phù Hằng ra sức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, kính nhờ anh đấy Việt thần."
Thời Việt: "......................"
Bảo anh giúp Phù Âm tìm bạn trai? Anh mới không rảnh như vậy!
Hơn nữa, ai dám theo đuổi nữ thần chiến đội anh? Đội trưởng anh sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Thời Việt không khỏi nhíu mày, nói: "Chị tụi em chắc không có tính toán tìm bạn trai đâu, em ấy hiện tại chỉ để tâm đến việc thi đấu thôi."
Thấy Việt thần đột nhiên nghiêm túc, hai người tự giác không trêu đùa nữa, cơ trí chuyển chủ đề: "Tới tới, chúng ta cùng đấu rank thôi!"
***
Có Thời Việt dẫn, Phù Hằng và Phù Minh đều cảm thụ được cái gì gọi là "sự sảng khoái khi có chỗ dựa lớn".
Một tiếng đồng hồ thắng liên tục bốn trận, một hơi xông thẳng đến tinh diệu.
Hai thiếu niên chỉ có thể đạt đẳng cấp kim cương 3 là cao nhất lập tức kích động đến lệ lưng tròng mắt.
Chính là vào lúc này, Phù Âm đẩy cửa đi vào, thấy Thời Việt đang cùng hai đứa em chơi game, cô có chút ngoài ý muốn: "Việt ca, anh có thời gian cùng tụi nhỏ chơi sao?"
Thời Việt bình thản đáp: "Dù sao cũng không có việc gì làm, thuận tiện dẫn thôi."
Phù Âm đưa tay ra xoa đầu đứa em trai: "Hai đứa cũng thật có phúc, được Việt thần đường đường tự mình dẫn, sau này ở trước mặt bạn học có thể đắc ý rồi."
Phù Hằng và Phù Minh cười tươi roi rói: "Đều là hưởng chút hào quang của chị!" "Đúng vậy, chị em là tuyển thủ chuyên nghiệp, tụi em cũng được hưởng vinh quang theo."
Phù Âm cười đáp: "Bớt xạo sự, ra ăn cơm thôi."
Cô đưa ba người tới phòng ăn, trên bàn đã bày đầy bữa khuya phong phú.
Mẹ Phù Âm nhiệt tình mời Thời Việt ăn cơm, Thời Việt cũng rất tự giác ngồi bên cạnh Phù Âm. Trên bàn ăn, các trưởng bối lại hỏi Thời Việt rất nhiều vấn đề liên quan đến liên đấu chuyên nghiệp, đều là các câu hỏi "củ chuối", nhưng Thời Việt lại rất lễ phép và nhẫn nại trả lời, ba mẹ Phù Âm có ấn tượng tốt đối với Thời Việt, con gái cùng một người đội trưởng như vậy đi thi đấu, hai người cũng xem như an tâm trong lòng hơn.
Sau khi ăn xong bữa tối, Phù Âm tiễn Thời Việt ra cửa, vừa ra khỏi cửa nhà Phù Âm, liền đụng Thời Nhan đang ở trên lầu.
Thời Nhan chấn kinh: "Anh? Sao lại từ nhà Phù Âm đi ra?"
Cô chiều hôm nay có hẹn với vài chị em cấp hai, vậy nên không biết việc Thời Việt tới nhà Phù Âm chào hỏi. Phù Âm giải thích: "Việt ca là đại diện chiến đội tới chúc tết nhà tớ, thuận tiện cùng ba mẹ tớ giải thích chuyện làm tuyển thủ game."
Thời Nhan hiểu ra: "Hóa ra là như vậy! Vậy thái độ ba mẹ cậu thế nào? Đồng ý chưa?"
Phù Âm mỉm cười: "Ừ, thành công rồi."
Thời Nhan cũng cao hứng vô cùng, nắm lấy tay Phù Âm: "Qúa tốt rồi. Sau này mọi người thi đấu, tớ nhất định sẽ tới trường đấu cổ vũ!"
Phù Âm lấy điện thoại ra đưa một tin nhắn cho Thời Nhan xem, nói: "Đúng rồi Nhan Nhan, mùng năm mọi người họp lớp, cậu đi không?"
Thời Nhan đáp: "Đi chứ, tớ cũng nhận được tin nhắn của lớp trưởng, sau khi chuyển trường tớ vẫn chưa gặp lại mọi người, thực sự rất nhớ bọn họ."
Thời Việt nghe tới đây, không khỏi nhắc nhở: "Họp lớp sẽ có khả năng bị mời rượu, hai đứa nhớ không được uống."
Thời Nhan nói: "Yên tâm đi, tửu lượng của em rất tốt, bọn họ không thể hạ được em đâu!"
Thời Việt căn bản không hề lo lắng cho cô, ánh mắt tập trung nhìn Phù Âm, nói: "Đùng uống say, biết không?"
Phù Âm gật đầu: "Được, em không uống rượu."
Thời Việt lại phân phó: "Họp lớp xong về sớm một chút, buối tối không an toàn."
Thời Nhan nghi hoặc nhìn anh, nói: "Anh trai, tụi đi họp lớp mà thôi, ở đâu ra nhiều thứ bận tâm như vậy."
Thời Việt: "................."
Nhưng anh vẫn không yên tâm. Nói cho cùng hôm đó ở trên đường lớn anh nhìn thấy lớp trưởng của Phù Âm, một nam sinh không biết cố kỵ, cực kỳ tự nhiên ôm con gái. Lỡ như bạn học của Phù Âm đều là cái dạng như vậy, cô đi tham gia họp lớp, bị người ta chuốc say thì sao?
Cái loại bất an này, vẫn luôn duy trì cho tới mùng năm khi Thời Nhan chuẩn bị ra ngoài.
Trời lạnh vô cùng, Thời Nhan mặc một thân áo phao, nói với ba mẹ một câu đi họp lớp, liền đi xỏ giày đi ra ngoài.
Thời Việt đi theo cùng, thấp giọng dặn dò: "Tửu lượng em tốt, nhưng Phù Âm không uống được rượu, em nhớ đừng cho bạn học khác chuốc say em ấy nhé."
Thời Nhan khó hiểu gãi đầu: "Anh trai, sao anh lại quan tâm Tiểu Âm như vậy?"
Tim Thời Việt nhảy lên một cái, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh là đội trưởng của em ấy, em ấy nếu xảy ra chuyện gì, anh phải là người chịu trách nhiệm."
Thời Nhan cười lớn một tiếng: "Là đội trưởng thì có thể quản đội viên đi họp lớp uống rượu hay không sao? Đội trưởng như anh có phải quản nhiều quá rồi không? Nếu như tương lai Tiểu Âm có bạn trai, đi ra ngoài xem phim, có phải cũng phải chuẩn bị một phần cho anh hay không?"
Vẻ mặt Thời Việt cứng nhắc, lạnh lùng nói: "Nhớ rõ lời anh, đừng cho em ấy uống rượu."
Thời Nhan cười giơ tay chào anh: "Nhớ rõ, đội trưởng!"
***
Họp lớp được tổ chức ở một nhà hàng gần trường, đã có hơn hai mươi người tới.
Lớp trưởng Lưu Minh Lượng nhiệt tình chào hỏi mọi người, mở chai sâm panh, để mọi người cùng nhau uống, chúc nhau năm mới vui vẻ.
Đều là bạn học cũ hồi cấp 3, lên đại học đều đi khắp nơi, hiện tại có cơ hội tụ tập một lần, mọi người đều cảm thấy đặc biệt thân quen. Lưu Minh Lượng cấp 2 đã cùng Thời Nhan và Phù Âm cùng lớp, cấp 3 lại cùng Phù Âm cùng lớp, có thể nói là cực kỳ có duyên. Thời Nhan nhìn thấy cậu cũng đặc biệt thân thiết, mọi người cùng nhau nói về mấy vấn đề của học sinh sinh viên, không khí vui vẻ náo nhiệt.
Bởi vì hôm nay tụ tập không ít bạn nữ, lớp trưởng cũng không ép mọi người uống rượu, những bạn không uống được rượu có thể uống nước trái cây.
Phù Âm đặc biệt ghét những loại tiệc mới vào đã bắt đầu uống rượu, không có cảnh ép rượu từng ly từng ly, uống đến điên cuồng, rồi làm cho buổi tụ tập trở nên rối loạn. Nếu như họp lớp kiểu vậy, cô cũng không muốn tham gia. Nhưng không khí hôm nay thực sự rất tốt, vậy nên sau khi ăn xong cơm, Phù Âm và Thời Nhan lại cùng mọi người đi KTV.
Lớp trưởng đã đặt trước phòng bao, có thể chứa được hơn hai mươi người.
Đến KTV tự nhiên phải chơi bời, trò được chơi nhiều nhất ở KTV chính là xoay đĩa.
Trên đĩa có rất nhiều mục, ví như hát một bài, uống một ly rượu, nhảy trừng phạt, hoặc là cùng người khác giới ôm các thứ...
Có lớp trưởng Lưu Minh Lượng làm người chủ trì, trò chơi rất nhanh đã được tiến hành, mọi người đều rất phối hợp, chơi đến vui vẻ.
Lúc đến lượt Thời Nhan, Thời Nhan nhắm mắt lẩm bẩm: "Thiên linh linh địa linh linh nhất định hãy ra không cần trừng phạt!"
Sau khi niệm xong, dùng sức xoay đĩa, đĩa xoay nhanh mấy vòng, kim tự nhiên lại ngưng ngay điểm "Không cần trừng phạt".
Mọi người xung quanh nhiệt liệt vỗ tay, Phù Âm cũng rất khâm phục: "Nhan Nhan cậu niệm chú thật linh nha!"
Thời Nhan hihi cười: "Thành tâm là được! Tới cậu rồi đấy!"
Phù Âm cũng học theo dáng vẻ của cô, nhắm mặt chắp tay, câu bản thân chọn ra cái gì đơn giản thôi.
Kết quả cô vừa xoay, kim lại ngưng lại chỗ mục màu đỏ--- gọi cho một người khác giới tỏ tình.
Mọi người cùng nhau cười lớn, đợi xem kịch hay.
Lưu Minh Lượng khích lệ: "Tiểu Âm, hiện trường tất cả soái ca đều cho cậu tùy tiện lựa, cậu nếu như lựa không được, vậy chọn tớ đi."
Bạn nam bên cạnh lại chen vào: "Chọn tớ chọn tớ! Nói không chừng cậu nói hai cậu là tớ liền đồng ý!" "Chọn tớ đi, tớ tuyệt đối phối hợp!"
Mặt Phù Âm đỏ lên, tuy rằng việc này thường gặp trong lúc họp lớp, nhưng cô vẫn không cách nào thả lỏng được, nói cho cùng, việc tỏ tình này là chuyện rất khó nói, sợ rằng chỉ là một trò chơi mạo hiểm, cô cũng ngại nói ra.
Thời Nhan thấy cô gặp khó khăn, lập tức giúp bạn thân giải vây: "Trừng phạt chỉ nói là dị tính, không nói là người đang có mặt ở đây, cũng có thể gọi điện thoại mà!"
Cô ra hiệu bằng mắt với Phù Âm, tiến gần bên tai cô nói: "Gọi cho ba cậu, nói cậu yêu ông."
Phù Âm thiếu chút nữa bị sự cơ trí của bạn thân làm cảm động, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, kết quả lớp trưởng đột nhiên nói: "Không được tìm ba cậu!"
Phù Âm: ".............."
Bạn học vây quanh đều cười ra tiếng, có bạn nữ phụ họa: "Tìm người khác giới phải tìm người gần tuổi, khong thì trò chơi không còn thú vị nữa, sau này, ai rút phải trừng phạt này, đều sẽ gọi cho ba mẹ ông bà mất! Tụi mình là họp lớp, không phải họp họ hàng gia đình!"
Mọi người lập tức phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy!" "Gọi điện thoại không được tránh đi, mở loa cho mọi người nghe."
Thời Nhan thấy không còn cách nào khống chế tình hình, chỉ có thể đưa một ánh mắt lực bất tòng tâm cho Phù Âm.
Phù Âm hít sâu một hơi, nói: "Tớ trước đi nhà vệ sinh, đợi một chút lại trừng phạt đi."
Lưu Minh Lượng nói: "Cậu khẳng định đi tìm người cầu cạnh, không được!"
Phù Âm nói: "Không có, có thực sự đang gấp."
Cô mặt dày chạy tới nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra tìm người cầu cứu, nghĩ một hồi, vừa lúc điện thoại hiện lên tin nhắn: "Anh mấy hôm này vừa hay tới Nam Kinh, Tiểu Âm khi nào có thời gian, ra ngoài uống tách cà phê, thuận tiện nói về kế hoạch tiếp theo của chiến đội."
Là huấn luyện viên Minh thần.
Phù Âm hai mắt sáng lên, như túm được cọng cỏ cứu mạng, nhanh chóng đánh chữ: "Minh thần, em đang ở họp lớp, chơi trò đại mạo hiểm, có thể giúp em không?"
Tiêu Minh Hiên gửi lại biểu tình mặt cười: "Muốn em tỏ tình với người khác giới? Hay là gọi điện thoại mượn tiền?"
Phù Âm: "Cái đầu tiên... sao anh biết vậy?"
Tiêu Minh Hiên đáp: "Cách chơi ở KTV thường gặp, anh trước kia cũng chơi qua rồi."
Phù Âm: "Vậy chút nữa em gọi cho anh, anh giả vờ không biết nha!"
Tiêu Minh Hiên: "Ok."
Phù Âm từ nhà vệ sinh về phòng, mọi người ăn ý yên lặng lại, đến cả nhạc KTV cũng tắt đi.
Lớp trưởng nói: "Cậu cầu cứu rồi chứ? Nhanh gọi đi!"
Lỗ tai Phù Âm đỏ lên, giả vờ bình tĩnh: "Tớ không có cầu cứu mà, tớ hiện tại gọi đây." Cô đặt điện thoại lên bàn, gọi cho Tiêu Minh Hiên, cả phòng yên lặng, tu tu hai tiếng, điện thoại liền thông qua, một giọng nam trầm thấp xuyên qua điện thoại truyền tới: "Alo, Tiểu Âm? Tìm anh có việc gì?"
Minh thần giả vờ giống như không biết chuyện gì.
Phù Âm căng da đầu nói: "Năm mới vui vẻ."
Giọng của Minh thần cũng mang theo ý cười ấm áp: "Ừ, em cũng năm mới vui vẻ."
Phù Âm cười đùa nói: "Em rất thích anh, nếu như bây giờ em tỏ tình với anh, anh có nguyện ý chấp nhận không?"
Tiêu Minh Hiên chỉ cười, không nói gì.
Anh lúc này đang cùng Thời Việt uống cà phê, thương lượng chuyện báo danh tham gia giải WGC. Phù Âm gửi tin nhắn nhờ anh, nói là cần chơi đại mạo hiểm, anh cũng mở loa ngoài, để cho Thời Việt nghe.
Thời Việt ngồi ở đối diện, đem từng câu từng chữ Phù Âm vừa nói rót vào tai.
Sắc mặt nháy mắt cứng ngắc, biểu tình giống như ăn trúng vị quýt chua mà anh ghét nhất.
Cà người chua đến bóc mùi.
Tiêu Minh Hiên nhịn cười nhìn Thời Việt, che lại phần nghe, nhẹ giọng nói: "Tiểu Âm gọi điện nói thích anh, cậu nghĩ thế nào?"
Thời Việt đen mặt nói: "Em ấy sao có thể thích anh?"
Tiêu Minh Hiên cười híp mắt: "Sao mà không thể? Anh đói với em ấy rất quan tam, con gái rất thích con trai ôn nhu ấm áp như anh, nói không chừng Tiểu Âm thực sự động tâm với anh rồi."
Sắc mặt của Thời Việt càng trở nên khó coi: "Vấn đề tình cảm của anh vẫn chưa xử lý xong, đừng có đụng tới Phù Âm. Em ấy không phải loại con gái tùy tiện chơi đùa, hi vọng anh tôn trọng em ấy."
Tiêu Minh Hiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lạnh băng của đồ đệ nhà mình, cuối cùng nhịn không được, cười ra tiếng: "Xem cậu căng thẳng như vậy, bọn họ đang chơi trò đại mạo hiểm mà thôi, em ấy có nhắc trước với anh rồi, em ấy sao có thể thích anh, cậu có ngốc không vậy?" Tiêu Minh Hiên rất muốn nói: Em ấy là thích cậu đấy tên ngốc này!
Thời Việt nghe đến đây, sắc mặt có chút ngại ngùng. Anh vừa rồi thực sự rất căng thẳng, nếu như Phù Âm thực sự thích sư phụ, anh không biết nên làm sao, chỉ là trong lòng cực kỳ bài xích, anh không hi vọng Phù Âm thích bất kỳ ai, bởi vì anh cảm thấy những người con trai khác căn bản không hợp để làm bạn trai cô.
Tiêu Minh Hiên thả tay khỏi loa nghe, cười khẽ nói với Phù Âm: "Tiểu Âm, xin lỗi nhé, anh có người mình thích rồi, hơn nữa, Việt ca của em cũng không đồng ý em thích anh đâu."
Điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói lạnh như băng của Thời Việt: "Phù Âm, em vừa mới nói cái gì?"
Phù Âm cả người ngơ ra, mới phản ứng ra Thời Việt đang ở bên cạnh, cô lập tức rụt rè, cười giải thích: "Việt ca cũng ở đó sao? Em đang chơi đại mạo hiểm, không cần cho là thật!"
Thời Việt lạnh lùng nói: "Đại mạo hiểm tại sao không gọi cho anh?"
Phù Âm chột dạ nói: "Bởi vì sợ làm anh sợ,anh không phải là người thích bị trêu chọc...."
Vấn đề mấu chốt chính là, gọi cho anh, vậy đâu phải là "Đại mạo hiểm" nữa, mà là "lời thật lòng" rồi.
Thời Việt bình thản đáp: "Lần sau có thể gọi cho anh."
Phù Âm: ".............."
Mọi người đối mắt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ, Phù Âm chơi đại mạo hiểm lại có thể kéo đến hai anh đẹp trai. Người đầu tiên bắt máy giọng nói ấm áp, nghe có vẻ chỉ là bạn bè bình thường với Phù Âm, người thứ hai, giọng nói lạnh lùng, trong lời nói hình như có mang chút... vị chua kỳ quái?
Chuyện này là thế nào?
Mọi người đều không hiểu gì hết.
Cả mặt Phù Âm đều đỏ lên, nói: "Biết rồi, em lần sau sẽ gọi anh! Bye."
Thời Việt nói: "Đừng chơi quá khuya, sau khi kết thúc gửi tin cho anh, anh tới đón em."
Phù Âm đáp: "Không cần, em cùng Nhan Nhan gọi xe trở về...."
Thời Việt thấp giọng đánh gãy lời cô: "Mùa tết rất khó gọi xe, gửi địa chỉ cho anh, anh tới đón."
Nhóm bạn đều đang nhìn cô, Phù Âm ngại ngùng cúp máy.
Lớp trưởng lúc này mới cười nói :"Vị này có phải là bạn trai Tiểu Âm không? Hình như ghen rồi!"
Bên cạnh có một bạn nữ quan hệ tương đối tốt với Phù Âm hỏi: "Tiểu Âm, nhanh chóng thành thật khai báo, cậu có phải là người đầu tiên thoát ế trong lớp chúng ta?"
Phù Âm cười, giả vờ bình tĩnh nói: "Không phải là bạn trai tớ, anh ấy là anh trai của Nhan Nhan, tụi tớ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đúng không Nhan Nhan?"
Thời Nhan lập tức giúp cô nói chuyện: "Đúng vậy đúng vậy, là anh ruột tớ!"
Mọi người tin lời giải thích của hai người, đại mạo hiểm xem như tránh thoát.
***
Chơi đến mười hai giờ đêm, mọi người mới quyết định tan hội.
Phù Âm và Thời Nhan cùng nhau đi ra cửa KTV, ngoài ý muốn nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen đậu bên đường, là xe của Thời Việt.
Nhìn thấy hai cô, Thời Việt bèn xuống xe, nhanh chóng đi tới trước mặt hai người.
Anh đưa khăn len trong tay tới trước mặt Phù Âm, thấp giọng nói: "Đêm lạnh, mang lên đi."
Phù Âm mặc một kiện áo nỉ dài, buổi tối nhiệt độ xuống thấp, thực sự vừa ra cửa liền cảm thấy lạnh, đặc biệt là phần cổ. Cô rất muốn quàng chiếc khăn đó, nhưng bạn học còn đang vây quanh nhìn cô, cô thực sự rất ngại ở trước mặt mọi người nhận khăn của anh.
Thời Việt đứng trước mặt cô, ánh mắt hiếm khi ôn hòa lên.
Thấy cô không phản ứng, anh bèn chủ động nâng tay, tỉ mỉ giúp cô quàng khăn lên, thấy tai cô bị lạnh mà đỏ lên, anh còn săn sóc kéo khăn lên để che. Phù Âm bị sự chiếu cố của anh làm cho đông cứng, sau đó liền đỏ cả mặt.
Ánh mắt của nhóm bạn làm da đầu cô run lên, trong đó có không ít ánh mắt ghen ghét, hâm mộ của vài bạn nữa--- người đàn ông anh tuấn như vậy, nửa đêm nửa hôm tự mình lái xe tới đón cô, còn tự mình khoác khăn cho cô, là con gái ai mà không ngưỡng mộ?
Phù Âm quàng khăn len, cổ và tai ấm hơn rồi, trong lòng cũng ấm áp hơn.
Rõ ràng không phải là bạn trai, lại làm những chuyện so với bạn trai còn săn sóc hơn, chỉ số EQ của Thời Việt là cao hay thấp, Phù Âm có lúc cũng cảm thấy mơ hồ.
Đối với ánh mắt quan tâm của anh, Phù Âm chỉ có thể mỉm cười, cùng bạn học giới thiệu: "Mọi người đừng hiểu lầm, đây là anh tớ."
Thời Việt: "..............."
Trong lòng đột nhiên hoảng loạn, sao lại biến thành anh trai rồi?
Thời Nhan cũng cảm thấy hoang mang, hai người thành anh em ruột, vậy cô là cái gì?
Phù Âm nhìn sắc mặt khó coi của Thời Việt, trong lòng có chút buồn cười--- anh lúc đó nói xem em như em gái ruột, em cũng có loại tâm tình này.
Hiện tại trả lại cho anh, muốn anh cảm nhận một chút.
Thời Việt sắc mặt lúc xanh lúc trắng, sau một lúc mới trầm mặc nói: "Đi thôi, anh chở em về nhà."
Anh cuối cùng đã hiểu, bản thân không hề muốn làm anh trai cô.
Bởi vì lúc cô giới thiệu anh với mọi người, anh lại có chút tức giận, ngực giống như có một tảng đá đè nặng cực kỳ khó chịu.
Nếu không muốn làm anh trai, vậy anh muốn làm gì?
Tại sao lúc cô chơi đại mạo hiểm tỏ tình với sư phụ, bản thân anh lại căng thẳng như vậy?
Tại sao lại không hi vọng cô ở cùng bất kỳ người con trai nào, chỉ muốn tự mình chăm sóc cô? Nhìn thấy tai cô bị lạnh mà đỏ lên liền đau lòng, nghĩ tới cô muộn như vậy vẫn chưa về nhà mà lo lắng, chạy tới KTV đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, đợi tới khi cô đi ra mới yên tâm?
Cái loại cảm giác thấp thỏm mong ngóng này, không giống như đối với em gái.
Tim đập mạnh một cái, trong não đột nhiên xuất hiện câu nói của Lục Thanh Vũ: Nếu như có một ngày cậu thích em ấy, cậu phải live stream ăn ớt trước mặt trăm vạn người xem.
Thời Việt: "..................."
Anh tại sao lại cùng Lục Thanh Vũ đánh loại cược này? Là não bị rơi mất sao?
~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~