Đăng vào: 12 tháng trước
Doãn Tư lái xe, đi vào mộ viên, núi to như vậy, trừ bỏ nhưng bia mộ màu đen, im lặng, lại không có ai sống.
Cô đã đến, giống như quấy rầy một chúng sinh linh, quạ đen đứng ở trên cây cạc cạc bay đi.
Cô tìm được ngôi mộ thuộc về Thẩm Viễn kia.
Đá cẩm thạch vuông vức màu đen, có khắc hai hàng chữ nhỏ: Tôi và thế giới này, từng có người yêu khắc khẩu.
Đây là câu thơ riêng biệt của nhà thơ Roth, cũng là yêu cầu lúc anh còn sống.
Doãn Tư có thể hiểu anh.
Một đêm trước khi Thẩm Viễn đến trường cảnh sát báo danh, cha anh đánh anh đến mức mặt mũi bầm dập, đắp túi chườm nước đá suốt đêm, cũng không thể tiêu sưng, bị bạn học cười nhạo cả năm; sau khi tốt nghiệp, anh vốn có năng lực tiến vào đại đội cảnh sát hình sự, lại bị người hãm hại, nhân tài không được trọng dụng vào đồn công an; sau đó lập công, cũng bị cấp trên đoạt đi công lao.
Ngay cả cô gái nhỏ anh yêu nhất, cũng rời bỏ anh mà đi.
Cả đời này của anh, giống như lông chim rơi rụng trong loạn thạch, bị ép đến mất đi hình dạng.
Dù vậy, anh vẫn nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, nhiệt tình yêu thương tất cả cương vị anh thủ vững.
Bọn họ giống nhau, nhưng lại không giống nhau.
Doãn Tư dựa lưng vào bia mộ, nói liên miên rất nhiều với anh.
Nói: Cái gì em cũng không mang cho anh, anh nhất định đừng trách tội em.
Nói: Lần sau đến, nhất định sẽ mang rượu ngon cho anh, anh thích rượu vang đỏ, hay là rượu trắng?
Nói: Em quên mất, tửu lượng của anh không tốt, không uống được rượu trắng, vậy mang rượu vang đỏ cho anh đi.
Cả buổi chiều, cô cứ nói qua như vậy.
Mặt trời xuống núi, rặng mây đỏ đầy trời, núi ở phía xa cũng bị nhiễm hồng.
Khi Doãn Tư đứng lên, chân đều đã tê rần. Cô vỗ vỗ quần áo, nhìn đôi mắt anh trên ảnh, nói: “Em quyết định buông tha cho chính mình.”
Bốn năm này, cô thường xuyên mơ thấy anh, anh ở trước ngân hàng, anh can ngăn, anh ngửa đầu đi đường… Từng bức từng màn, đều là anh. Phảng phất anh chưa rời đi, chỉ ở tạm trong giấc mơ của cô, chờ cô tỉnh lại, anh liền sẽ giang hai cánh tay, ôm lấy Doãn Tư rơi nước mắt liên tục.
Nhưng trên thực tế, chỉ có gối đầu ngâm mình trong nước mắt cùng với chiếc chăn đơn nhỏ nhẹ ôm lấy cô.
Những thứ bừng tỉnh lúc nửa đêm, trong lòng tưởng niệm về anh mà nổi lên những tháng ngày đau đớn, quá thống khổ.
Câu nói chưa thành mà anh nói trước khi nhắm mắt, có lẽ là bảo cô sống thật tốt.
Thành toàn cho anh, cũng thành toàn cho chính cô.
Khi rời đi, mẹ gọi điện thoại đến: “Buổi tối về nhà ăn cơm.”
“Vâng.”
Mẫn cảm như mẹ, lập tức cảm thấy cô không thích hợp: “Con… đang ở cạnh cậu ấy?”
“Vâng.”
Mấy năm nay, ngoại trừ tiết Thanh Minh, trong khi cô rảnh, đến nơi này. Dường như đã thành thói quen, thói quen giống như nghiện, không giải được.
Mẹ thở dài: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, nhưng con vẫn không nghe lời, khi còn nhỏ cũng quật cường như vậy…”
Doãn Tư không nói gì. Bọn họ đều nghĩ không muốn quên, thật ra là không thể quên được.
***
Đến “Phòng khám xoá mộng”, vừa lúc là thời gian ước định của bọn họ.
Trong phòng giống nhau như đúc với lần trước, sạch sẽ ngăn nắp, cũng đủ vắng vẻ.
Có lẽ là cha mẹ từ nhỏ đã không mang đến cho cô cảm giác an toàn, Doãn Tư thích phong phú. Cô từng nói với Thẩm Viễn, nếu cô mua nhà, không cần quá lớn, chỉ muốn sắp xếp thật nhiều thứ, như vậy, cô mới cảm thấy thoải mái.
Khi đó, cô thậm chí đã có ý niệm hoang đường muốn cùng sống cùng anh.
Chu Thịnh Ca dùng bút chỉ vào trường kỷ màu trắng ở bên cạnh, ý bảo cô nằm xuống, vừa hỏi vừa ghi lại trên giấy: “Người trong mơ là ai? Nói cách khác, người cô muốn quên là ai?”
Doãn Tư nói: “Người tôi thích trước kia, Thẩm Viễn, anh ấy là một người cảnh sát.”
Bút của Chu Thịnh Ca không ngừng: “Bạn trai?”
“Xem như là vậy đi.”
“Còn trên đời hay không?”
Mỗi một vấn đề của anh ta, đều đánh thẳng vào hồng tâm.
Doãn Tư rất thong thả mà lắc đầu. Không còn nữa, tính cả tư tưởng, giọng nói và dáng điệu của anh, đều biến mất cùng nhau.
Bút dừng lại, dường như đang suy nghĩ.
“Yêu anh ấy đến trình độ nào? Cho cô ba sự lựa chọn, A.Vì anh ấy từ bỏ sự nghiệp, B.Tín nhiệm anh ấy vô điều kiện, C.Ủng hộ sự nghiệp của anh ấy.”
Doãn Tư không chút do dự: “B.”
Chu Thịnh Ca nói: “Cô Doãn, cô vô cùng yêu anh Thẩm. Chính là bởi vì quá yêu, mới muốn quên đi.”
“Đúng vậy. Bác sĩ Chu, anh cũng am hiểu tình yêu sâu sắc.”
Tín nhiệm một người vô điều kiện, bất luận là người yêu, hay là được yêu, đều là khó nhất.
Chu Thịnh Ca buông giấy bút: “Xem ra lần “xoá mộng” này có chút khó giải quyết.”
Đôi tay của Doãn Tư giao nhau, nhìn trần nhà thuần tịnh đến mức không có bất cứ hoa văn nào, nói: “Bất luận ra sao, thử xem trước đi. Phí khám tôi sẽ giao đủ.”
Chu Thịnh Ca cười: “Tôi không có ý này.” Bàn tay anh ta đặt trên mắt cô: “Nhắm mắt lại đi, ngủ một giấc thật tốt.”
Lòng bàn tay anh ấm áp, âm thanh trầm thấp ôn hoà, cực kỳ giống Thẩm Viễn năm ấy.
Giống mỗi lần mơ thấy anh trong dĩ vãng, đầu tiên là sương mù nồng đậm, lại tan đi dần dần, lộ ra cảnh tượng.
Cô kiên nhẫn chờ đến khi sương mù tan hết, đi vào cảnh trong mơ.
Một đường phố rất dài, cửa lớn của hai sườn cửa hàng đóng chặt, trên đường không có một bóng người, đến một tiếng chó sủa cũng không có.
Trống rỗng đến doạ người.
Cô hoảng sợ mà nhìn xung quanh khắp nơi, muốn tìm người nào, lại không biết mình muốn tìm ai, muốn tìm người đó thì ở nơi nào.
Doãn Tư chậm rãi đi về phía trước, một con đường không có lối rẽ, tránh để cô vô thố.
Cô đi ngang qua đồn công an, đi ngang qua trường học, đi ngang qua trạm tàu điện ngầm… Cho đến khi đi ngang qua bệnh viện.
Kiến trúc màu trắng yên lặng đứng trong màn đêm đen tối, ngày xưa mặc dù nhiều người, cũng rất yên tĩnh, là bệnh viện vô cùng yên tĩnh. Cho dù người nói thầm với người, cũng hết sức thiện ý, không quấy rầy người khác.
Loại yên tĩnh này, hôm nay lại bị đánh vỡ.
Một vài ánh lửa, bốc lên từ tầng ba, công phu trong nháy mắt, ánh lửa tận trời cắn nuốt cả toà nhà, khói đen giống như sóng đen, quay cuồng.
Chỗ cổng lớn, không ngừng có người ào ra, người lớn, người bé, mất hét dáng vẻ, đúng mực, bọn họ xô đẩy nhau, người cãi, nháo, khóc gào.
Cô thấy một chiếc xe cảnh sát chầm chậm đi đến, ngừng ở bên cạnh cô. Không biết như thế nào, Doãn Tư cảm thấy rất quen mắt.
Người từ trên xe đi xuống đẩy cô ra, bảo cô tìm chỗ trốn đi.
Người nọ mặc cảnh phục, thoáng qua trước mắt cô, gương mặt mơ hồ, không nhìn rõ là ai.
Doãn Tư trơ mắt nhìn cảnh sát đẩy cô nhảy vào bệnh viện.
Lửa không lan ra xuống tầng một… đây là đường vào của cả toà địa ngục. Trong đại sảnh tầng một, có người chạy ra bên ngoài, có người đánh nhau thành một khối…
Một tiếng súng vang lên, vang vọng trời đêm này, kinh hách lòng cô.
Doãn Tư giống như bị giữ chặt, đi từng bước đến gần.
Khuôn mặt của người nằm ở trên sàn nhà trơn bóng như sứ mới, cả người nằm trong vũng máu… rõ ràng lên từng chút.
Là Thẩm Viễn.
***
Doãn Tư vùng tỉnh dậy, mở miệng mà hô hấp.
Bên tai truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Thất bại.”
Tư duy của cô trở lại hiện thực, tay chống đầu, hình ảnh vừa mơ thấy rất lâu không thể tiêu tán, lòng cô như đang nổi trống.
Chu Thịnh Ca ngồi xuống bên cạnh cô, mười ngón tay nắm vào nhau: “OK, nói cho tôi biết, mơ thấy cái gì?”
“Trước khi anh ấy hy sinh vì nhiệm vụ…” Doãn Tư nhìn phía trước, ánh mắt không có tiêu điểm, giống như đang tự quyết định: “Tôi gấp gáp trở về, hơi thở của anh ấy đã thoi thóp. Cha mẹ anh ôm nhau, khóc thành lệ nhân. Còn có đồng nghiệp của anh, cũng không nói chuyện, chỉ có một mình tôi, giống như điên rồi, liều mạng mà nói với anh ấy, bảo anh ấy tốt lên… cuối cùng anh ấy cũng không chống đỡ nổi, mất vào lúc rạng sáng.”
Đó là địa phương hiếm khi xảy ra chuyện khủng bố bằng súng, tử vong ba người, trong đó có một người cảnh sát; bị thương 20 người, trong đó có 5 người trọng thương. Chuỗi số liệu này, cách nhiều năm như vậy, vẫn khắc ở trong đầu như cũ.
Sự ca ngợi đến từ xã hội đồng loại chỉ hướng đến người đàn ông chưa đến 30 tuổi. Bọn họ chưa từng thấy anh, lại dùng lời tán dương vô tận đến ca tụng, thương tiếc cho anh.
Cờ thưởng, công huân, tiền an ủi… Điều này có ích lợi gì? Làm sao tốt bằng việc sống sờ sờ như người khác?
Anh ta thở phào: “Chấp niệm của cô rất nặng, đừng có gấp, lần sau lại đến thử xem đi.”
A, đều đã thành chấp niệm.
Sau khi cô tốt nghiệp THPT, đi học Đại học ở ngoài tỉnh.
Bọn họ liên hệ mỗi ngày, Doãn Tư nói với anh việc vui xảy ra ở trường học, anh nói với cô người nào nháo sự ở ngõ nhỏ, cô nghỉ về nhà, bọn họ cũng sẽ gặp mặt ăn một bữa cơm.
Sau đó, có ngày Thẩm Viễn nói với cô, nhà anh sắp xếp cho anh một đối tượng xem mắt, rất nhanh sẽ đính hôn.
Doãn Tư nói chúc mừng, thật ra trong lòng đang chảy máu.
Bọn họ thích lẫn nhau, lại vô cùng ăn ý mà cũng không nói chuyện ở bên nhau, trong lòng bọn họ biết rõ ràng, quá khó khăn.
Ở bên nhau, quá khó khăn.
Bọn họ đều là người hãm sâu trong vũng bùn, nếu ở bên nhau, không trốn được kết cục bị bao phủ. Anh cần một người, kéo anh đến gặp ánh sáng nhân gian, tựa như năm ấy, anh kéo cô ra khỏi đó.
Bọn họ không phải người yêu, nhưng ý nghĩa với nhau, đã sớm vượt qua tình yêu.
Doãn Tư rũ mí mắt, như là đang trả thù nói: “Em định sau khi tốt nghiệp đi đến chỗ mẹ bên này, không bao giờ trở về nữa.”
Tiếng hít thở bên kia rõ ràng có thể nghe, im lặng rất lâu, anh nói: “Được.”
Là cô, cô nói trước. Cô tận tay chặt đứt tuyến đường chạy dài ngàn dặm này.
Bọn họ vẫn có liên hệ, lại bớt dần đi một chút. Ngay cả trên chuyện này, bọn họ đều có độ ăn ý kinh người.
Cuối cùng, Thẩm Viễn không kết hôn, là anh tự mình từ hôn, bồi thường cho nhà gái rất nhiều tiền.
Doãn Tư cười mắng anh trong điện thoại: “Người đã 30 tuổi rồi, còn tùy hứng đến mức như trẻ con, nói ra không sợ mất mặt.”
Thẩm Viễn nói: “Không có người giám hộ mà, em có muốn trở về, quản quản anh hay không?”
Tiếng nói trầm thấp của anh giống như sợi bông, gắt gao quấn quanh vài tai của cô.
Lần đầu anh nói trắng ra như thế… Doãn Tư hoảng loạn cúp điện thoại. Cô sợ nếu nghe tiếp, liền vứt hết tất cả sự kiên trì, không quan tâm mà chạy về.
Cuộc điện thoại đầu tiên sau khi Thẩm Viễn xảy ra chuyện là gọi đến điện thoại cô, là bởi vì, cô là người liên hệ khẩn cấp của anh.
Doãn Tư hấp tấp xin nghỉ với trường, đuổi chuyến bay sớm nhất trở về, khi mua vé, khoang phổ thông đã bán hết vé, cô vì đuổi kịp thời gian, chỉ đành mua khoang doanh nhân. Điều này đã vượt qua phạm vi chấp nhận của cô. Nhưng cô chưa hề do dự, đã điền xong đơn.
Nhanh chóng trở về, nhanh chóng trở về, gặp anh một lần. Bất luận xảy ra chuyện gì, cô muốn đến gặp anh, cô mới có thể yên tâm.
Đây là ý niệm duy nhất của cô.
Nếu… đây là lần gặp cuối cùng thì sao?
Trong khoang doanh nhân, mỗi người đều đang yên tĩnh mạnh ai nấy làm, cô nhìn không trung bên ngoài cửa sổ, nước mắt chảy đầy mặt.
***
Sau khi từ “Phòng khám xoá mộng” về nhà, 3 giờ sáng cô mới ngủ. Hồi ức hoảng loạn, sợ hãi năm đó đồng thời xuất hiện, vẫn lo lắng đến vô cùng.
Cô nghĩ, có lẽ quá buồn ngủ, ngủ thật sâu, sẽ không mơ thấy anh.
Thuần túy là lừa mình dối người.
Sương mù quen thuộc tan hết, địa điểm là sân thể dục trong trường Đại học của cô.
Năm ấy cô là sinh viên năm hai, Thẩm Viễn lợi dụng kỳ nghỉ quốc khánh, bay đến thăm cô.
Anh cởi bỏ chế phục, thay áo sơ mi ô vuông, quần jean, cắt tóc, giày thể thao, quét hồ sạch sẽ, giống như sinh viên.
Bọn họ sóng vai mà đi, giống như kiểu người yêu.
Ngày đó, bầu trời rất xanh, không có gió, ánh mặt trời cũng im ắng, phảng phất như không muốn quấy rầy bọn họ.
Thẩm Viễn nói: “Trường Cảnh sát trước kia của anh, cũng có một sân thể dục lớn như vậy, nhưng không phải để học sinh tản bộ, mỗi ngày anh phải chạy vô số vòng, mệt như chó.”
Doãn Tư hỏi anh: “Vì sao anh muốn làm cảnh sát?”
Thẩm Viễn nhìn bụi đất dưới chân: “Mười mấy năm trước, mẹ anh bị một người đua xe đâm chết. Anh không muốn để những người này ung dung ngoài vòng pháp luật.” Anh tự giễu cười cười: “Kết quả không vào được đại đội cảnh sát giao thông, đến đồn công an.”
Doãn Tư cố ý nói lời dí dỏm: “Cảnh sát giao thông không có phong cách của mấy anh, dầm mưa dãi nắng.”
Thẩm Viễn lắc đầu: “Bảo em là trẻ con lại bảo không phải? Em cho rằng em đang xem phim truyền hình? Cảnh sát không có phong cách, đều đang dùng mạng để bảo vệ yên bình của một phương.”
Cuối cùng, Thẩm Viễn như mang theo khuyên nhủ nói: “Cho nên, nhất định không cần tìm cảnh sát làm bạn trai.”
Những lời này rất có thâm ý, giống như đang nói cho cô: Chúng ta thật sự không thể nào.
Doãn Tư là một người không chịu thua, nhìn thẳng anh chằm chằm: “Anh đứng ở lập trường gì nói những lời này?”
Điều này như là cho Thẩm Viễn cơ hội, cô hạ quyết tâm, nếu anh nói thật tâm ý của mình, vậy thì ở bên nhau.
Tay cá này, hay là tay gấu, phải xem anh chọn lấy hay bỏ.
Thẩm Viễn ngẩn người, không biết là giả ngu, hay là thật sự không hiểu, chỉ cười khổ: “Lập trường của một cảnh sát đứng nghiêm, lại chẳng làm nên trò trống gì.”
Doãn Tư bị anh nói đến đáy mắt đau xót, đến mất mát khi bị từ chối cũng không kịp nếm thử.
Anh rõ ràng có khát vọng lớn hơn nữa, lại trói buộc hai tay hai chân, cả ngày xử lý cuộc tranh cãi dân sự lông gà vỏ tỏi.
Một con chim muốn bay lên không trung, hai cánh lại bị buộc lại, chỉ có thể phủ trên mặt đất. Đây là thống khổ tu luyện, là tra tấn.
Cô đều ủy khuất thay anh.
Thẩm Viễn am hiểu che giấu nhất, lập tức giống như anh em tốt mà ôm chầm lấy bả vai cô: “Đi, anh mời em đi ăn KFC.”
Doãn Tư lau đi nước mắt ở đáy lòng, gương mặt tươi cười nhìn anh.
Người như bọn họ, đối với việc đeo mặt nạ, thành thói quen thành tự nhiên.
“Em không ăn đồ ăn ‘rác rưởi’ đâu!”
Thẩm Viễn lộ ra biểu tình đau thịt, nói: “Vậy đành đào rỗng tiền trong ví của anh, mời em ăn bít tết bò đắt đến chảy máu.”
Doãn Tư nghĩ, cô khi đó, thật ra rất hạnh phúc đi.
Cho dù không thể lấy thân phận người yêu ở bên nhau, cũng có thể lấy thân phận bạn bè, người thân làm bạn với anh.
Nhưng mà, vận mệnh cũng không thể thoả mãn cả nguyện vọng nho nhỏ này của cô.
Hoặc là, điều này chính là một loại hy vọng xa vời của bản thân cô.
Doãn Tư ngủ một giấc đến hừng đông, trong mơ không hề bừng tỉnh, vô
***
Buổi chiều, Doãn Tư bước vào “Phòng khám xoá mộng” lần thứ hai.
Chu Thịnh Ca thấy cô đến, tay vừa mới nâng lên, Doãn Tư đã đánh gãy anh ta, cô mỉm cười như trút được gánh nặng: “Thôi, tôi không “xoá mộng” nữa.”
“Phí khám không bớt nha.”
“Không sao cả.”
Chu Thịnh Ca chậm rãi buông tay, nhìn cô gái tươi cười xán lạn trước mắt, anh ta vậy mà không nhìn thấu, đến tột cùng là càng chua xót, hay là càng thêm thoải mái.
“Không thể quên như cũ?”
Anh ta đã hành y nhiều năm, từng thấy quá nhiều vui buồn tan hợp, tim dần dần trở nên lạnh nhạt, đến mức anh ta không thể hiểu Doãn Tư.
Anh ta không biết, có cảm tình lướt qua trong giây lát, như sự đồng tình của bạn đối với con cún con lưu lạc ở ven đường; mà có cảm tình, vĩnh viễn không mất đi, như Doãn Tư đối với Thẩm Viễn.
Doãn Tư nói: “Nếu quên đi là có thể sống lại, tôi sẽ không đến tìm anh.”
Có câu cửa miệng: Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Cho dù xoá bỏ hết cảnh trong mơ, ban ngày nhớ đến, cũng là tra tấn.
Như vậy, không bằng dứt khoát để cho giấc mơ này ở cạnh em cả đời đi.
Thẩm Viễn, từ nay về sau, lại không có ai làm phiền giấc mơ cũ của em.
Giấc mơ sặc sỡ này.