Chương 144: 144: Đi Cùng Ba Đi

Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Mạc Thịnh Khang chậm rãi quay đầu lại, đối mặt với Tôn Kiều Lan, hai mắt ông ta đỏ hoe bước từng bước tới gần.
“Sao mẹ có thể làm như vậy...”
“Mẹ không có!” Tôn Kiều Lan vô thức lùi lại lắc đầu liên tục: “Thịnh Khang, Thịnh Khang, con nên tỉnh táo một chút, rõ ràng là do bọn họ cố tình làm ra, cố ý lừa con, cố ý để con nghe thấy.”
“Đứa bé đó rốt cuộc có phải con của mẹ không?” Mạc Thịnh Khang nghiến răng.
“Không!” Tôn Kiều Lan thở dốc, nhìn nắm đấm đang nắm chặt của Mạc Thịnh Khang, giọng nói nghẹn ngào.
“Mẹ chỉ có hai đứa con, là con và Đóa Đóa.

Con có nhớ lúc nhỏ mẹ đã dạy con những gì hay không? Để đối phó với kẻ thù con phải đánh bại chúng từ bên trong.

Đây chính là cách mà bọn họ đang dùng, là bọn họ cố ý muốn gây mâu thuẫn giữa mẹ và con.
Mẹ có thể thề với con, Tôn Kiều Lan mẹ nếu làm những việc này sẽ chết không yên!”
Mạc Thịnh Khang nhìn Tôn Kiều Lan mắt ngấn nước đang thề độc.

Trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ đứng trước mặt mình người đã từng đưa ông ta và Mạc Đóa Đóa đi công viên giải trí, mua kẹo bông, rồi ôm hôn lên má mình.
Sau khi ông ta và Mạc Đóa Đóa được ông bà đón về, Tôn Kiều Lan đã dạy hai người nói dối, bảo họ nói là sẽ đến nhà bạn cùng lớp để làm bài tập vào cuối tuần, nhưng thực chất ba người họ lại gặp nhau mỗi tuần một lần, cùng ra ngoài đi chơi.
Dù đó chỉ là những ngày tháng ngắn ngủi nhưng lại là những kỷ niệm đẹp nhất của Mạc Thịnh Khang.
Tại sao không tin mẹ ruột của mình mà lại tin lời người ngoài?
Nắm tay nắm chặt của Mạc Thịnh Khang từ từ nới lỏng.
Thấy vậy Tôn Kiều Lan thở phào nhẹ nhõm.
“Vì đã vứt bỏ và làm hại chính đứa con của mình, hành vi này là quá ác độc đủ sức cấu thành tội phạm nên bà ta đã bị cảnh sát truy nã.” Thư ký Lý tiếp tục đọc tài liệu.
“Thấy hình ảnh của bản thân xuất hiện trong mục truy nã, Tôn Kiều Lan biết bà ta không thể ở lại trong nước nên đã ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ và đổi tên.”
Thư ký Lý liếc nhìn người phụ nữ vừa dùng tên của mình để thề thốt: “Nói một cách chính xác, tên hiện tại của bà ta là Evelynn.”
Rất có phong cách nước ngoài, phải không?
Phía sau lưng, Mạc Thịnh Hoan An
Nhu gần như đã bật cười ra tiếng.
Tôn Kiều Lan lập tức cụp mắt chột dạ không nói gì.
“Evelynn...!Tôi vẫn sẽ gọi bà là Tôn Kiều Lan.” Thư ký Lý liếc nhìn Mạc Thịnh Khang: “Ở Mỹ, Tôn Kiều Lan giả làm một phụ nữ được nhận thừa kế của chồng nhưng lại bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà.

Đóng vai một người phụ nữ đáng thương xa xứ.

Với thân phận này Tôn Kiều Lan đã tổ chức đám cưới trong nhà thờ cùng một giám đốc ngân hàng ở Philadelphia."
Thư ký Lý lấy ra một bức ảnh đưa cho Mạc Thịnh Khang, trong bức ảnh Tôn Kiều Lan mặc váy cưới, tay cầm một bó hoa nhìn nhau trìu mến với một người đàn ông ngoại quốc tóc hoa râm.
“Cuộc hôn nhân này đã kéo dài khá lâu.

Nhưng có thể là do những tội lỗi trước đây nên Tôn Kiều Lan và người này không có con.
Hơn nữa, vì cô việc nên chồng Tôn Kiều Lan phải thường xuyên đi lại giữa Philadelphia và New York.

Giữa hai nơi này là thành phố Princeton.

Tôn Kiều Lan thường xuyên đi lại cùng chồng mình.
Khi còn đi học ở Princeton, Mạc tổng đã gặp Tôn Kiều Lan lúc bà ta đi ngang qua đây.

Mặc dù bà ta đã thay đổi rất nhiều nhưng cậu ấy vẫn lập tức nhận ra đó chính là Tôn Kiều Lan."
Ông cụ Mạc nhướng mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan, anh chưa từng nói chuyện này cho ông biết.
“Vì bà Tôn Kiều Lan là tội phạm bị truy nã ở trong nước nhưng không bị Interpol truy nã nên không thể trình báo vụ việc với cảnh sát địa phương ở Mỹ.

Vì vậy, Mạc tổng đã tìm thông tin liên lạc của chồng bà ta, nói cho ông ta biết thân phận thực sự của Tôn Kiều Lan và những thủ đoạn bà ta dùng để không có thêm một nạn nhân vô tội nào nữa.”
Thư ký Lý thay đổi giọng điệu: “Tôn Kiều Lan trước đó vẫn chưa nhận được thẻ xanh vĩnh viễn, bà ta ly hôn với chồng xong thì chỉ có thể về nước.

Sau khi về nước lại phát hiện nhà họ Mạc làm ăn phát đạt nên mới bắt đầu tiếp cận cô Mạc Đóa Đóa và cậu Mạc Thịnh Khang”

Mạc Thịnh Khang cúi đầu, cảm xúc phức tạp trào dâng trong mắt.
“Sau khi Mạc tổng trở về nước thì Tôn Kiều Lan tình cờ biết được anh ấy đang đi học ở Princeton.

Kết hợp với nhiều manh mối khác nhau bà ta lập tức nghi ngờ việc Mạc tổng đã tiết lộ thân phận của mình cho người chồng kia biết.” Thư ký Lý nhìn Tôn Kiều Lan.
“Cho nên bà ta mới hận Mạc tổng đến tận xương tủy.”
Ông cụ Mạc nghe vậy mới phản ứng lại, lập tức ngồi dậy, tức giận nhìn Tôn Kiều Lan.
“Đó là lý do tại sao bà lại ra tay với chiếc xe mà San San và Thịnh Hoan đang đi phải không!”
Tôn Kiều Lan ngước nhìn Mạc Thịnh Khang, mím môi im lặng.
“Là mày?” Ông cụ Mạc cả kinh nhìn Mạc Thịnh Khang, hai tay đập xuống giường tức giận: “Mày là loài dã thú lấy oán trả ơn! San San đã cứu mạng mày mà!”
“Hình như Thịnh Khang đâu có làm gì với cái xe?” Trương Vân đứng một bên nãy giờ chợt nhỏ giọng nói.
“Nó làm đấy.” Tôn Kiều Lan đột ngột mở miệng phản bác lại Trương Vân rồi nhìn về phía Mạc Thành Hoàn.
“Thành Hoàn, ba của cháu làm mọi thứ đều là vì cháu.”
Mạc Thành Hoàn ngây người nhìn Tôn Kiều Lan rồi lùi về sau một bước.
“Tôi khinh!” Sức lực của Trương Vân chợt tăng lên, bà ta kéo Mạc Thành Hoàn ra phía sau mình.
“Đừng có đổ chuyện này lên đầu con trai tôi, lúc đó Thành Hoàn chỉ mới vài tuổi thôi!”
“Bởi vì nó vẫn còn nhỏ mà tài năng trời phú mà nó thể hiện ra đã khiến Thịnh Khang rất hạnh phúc.” Tôn Kiều Lan nhìn cháu mình bằng vẻ âu yếm, ánh mắt ấm áp.
“Thành Hoàn đã bộc lộ tài năng và trí thông minh từ khi còn nhỏ.

Mỗi lần Thịnh Khang gặp tôi nó đều khen ngợi Thành Hoàn.” Tôn Kiều Lan liếc nhìn Mạc Thịnh Khang.
“Nhưng có một người chú như vậy ở trên đầu thì cả đời này Thành Hoàn cũng sẽ giống như Thịnh Khang, không có tương lai xán lạn.”
Ông cụ Mạc nghiến răng nhìn chằm chằm Tôn Kiều Lan.
“Lúc đó bà cũng dùng cách này để xúi giục Thịnh Khang?”
“Đây đâu gọi là xúi giục, đây là sự thật.”
Tôn Kiều Lan nhìn ông cụ Mạc: “Cho dù Thành Hoàn có tốt đến đâu thì nó cũng sẽ không lọt vào mắt xanh của ông.


Bởi vì nó là con trai của Thịnh Khang, ông có thành kiến với Thịnh Khang như vậy, thứ thành kiến đó sẽ đeo bám trên người Thành Hoàn.

Thành Hoàn còn nhỏ mà, nên Thịnh Khang chỉ muốn cho nó có một tương lai xán lạn hơn thôi!”
Ông cụ Mạc bị những lời Tôn Kiều Lan nói làm cho choáng váng.
“Vậy là...!Mạc Thịnh Khang.” Ông cụ Mạc nhìn người từng là con trai của mình: “Vì lý do này mà mày ra tay với chiếc xe đang chở San San và Thịnh Hoan?”
Mạc Thịnh Khang chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thịnh Hoan đang đứng ở cửa.
“Đáng tiếc..

người nên chết lại không chết.”
An Nhu vốn ở sau lưng Mạc Thịnh Hoan nghe được câu này lập tức xông ra định đấm Mạc Thịnh Khang một đấm.
Mạc Thịnh Hoan nhanh tay nhanh mắt ôm lấy An Nhu, chân tay cậu chỉ có thể khua khoảng trên không, còn anh thì thấp giọng an ủi.
“Nhu Nhu, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Mạc Thịnh Khang nhìn ông cụ Mạc, ánh mắt kiên định và tàn nhẫn.

“Tôi không giống ông, thiếu quyết đoán, mềm lòng vô dụng.
Tôi yêu con trai của tôi, tôi sẽ cho nó những thứ tốt nhất.

Dù đời này tôi chỉ là một người tầm thường nhưng con trai tôi tài giỏi như vậy thì không thể cứ giống như tôi được.
Tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì nó, cho dù tay có dính máu tôi cũng bằng lòng, ông có hiểu không?
Ông luôn mồm luôn miệng nói thích Mạc Thịnh Hoan nhất, không phải tôi và Mạc Đóa Đóa vẫn sống tốt, bắt nạt anh ta mà vẫn có thể nhận sự đối đãi tốt như trước, lớn lên rồi còn có thể sống chung trong một ngôi nhà cùng anh ta sao?”
Mạc Thịnh Khang cao giọng: “Nếu như ngay từ đầu ông không nuôi nấng chúng tôi thì tôi cũng sẽ không mong chờ tình yêu của ông, cuối cùng lại trở thành hận thù.

Nếu như ngay lần đầu sau khi chúng tôi làm bị thương Mạc Thịnh Hoan mà ông đã dạy bảo nghiêm khắc chúng tôi thì tôi sẽ không tiếp tục làm hại anh ta hay động tay với chiếc xe kia.”
Ông cụ Mạc nhìn Mạc Thịnh Khang không nói nên lời.
“Tôi đoán...!chắc ông cũng tra ra việc lúc trước tôi ra tay với Mạc Thịnh Hoan nhỉ?” Mạc Thịnh Khang đột nhiên mỉm cười quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Nhưng ông là người mềm lòng.

Ông không nhẫn tâm ra tay với tôi.

Ông nhìn Mạc Thịnh Hoan khi đó đến nói cũng không nói được, cho nên ông giấu chuyện này sâu trong đáy lòng, chỉ đến nhà tôi cảnh cáo một chút, đúng không?” Mạc Thịnh Khang nở nụ cười tự phụ.
Ông cụ Mạc dường như không dám nhìn ra cửa.
“Cũng đúng, lúc đó tôi là đứa con trai còn khỏe mạnh duy nhất của ông, ông còn mong tôi sẽ tổ chức tang lễ cho ông mà phải không?” Mạc Thịnh Khang cười, giọng điệu có phần hơi điên cuồng.
“Nếu tôi đoán không lầm thì chuyện xảy ra với cô gái nhà họ Vu sau đó là do Đóa Đóa làm.” Mạc Thịnh Khang dựa lại gần Tôn Kiều Lan: “Đối với loại chuyện mượn dao gϊếŧ người đó thì nó là người giỏi nhất, cũng là do mẹ dạy, tiếc là không gây được bao nhiêu thiệt hại.”
“Ba à.” Mạc Thịnh Khang đột nhiên đến gần ông cụ Mạc: “Ông có quan hệ tốt với ông cụ nhà họ Vu, chuyện này...!ông biết mà, phải không?” Ông cụ Mạc quay đầu không nói gì.
“Thật là nực cười, ông không muốn chúng tôi làm hại người nhà, nhưng ông lại dung túng cho chúng tôi.” Mạc Thịnh Khang nhìn sang phía Mạc Thịnh Hoan: “Anh hai, anh thấy không? Đây là ba của anh, người chỉ cần mở miệng ra sẽ nói yêu anh, cũng là người ba chỉ biết ngậm ngùi nhìn anh bị thương!”
“Từ góc độ này anh thật sự không bằng tôi.” Mạc Thịnh Khang quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan nở nụ cười.
Ông cụ Mạc, ông ấy...!đã sớm biết rồi sao?
An Nhu đang bị Mạc Thịnh Hoan ôm chặt nghe vậy lập tức quay đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, phát hiện ánh mắt chú rất chuyên tâm bình tĩnh, xem ra anh đã sớm biết những chuyện này rồi.
Lúc đó chú đã đau lòng đến nhường nào?
An Nhu đau lòng đưa tay lên xoa má Mạc Thịnh Hoan.
Chẳng trách từ trước tới giờ Mạc Thịnh Hoan chưa bao giờ gọi ông cụ Mạc là “ba”, dù ông ấy đối xử với anh rất tốt nhưng anh cũng không quan tâm.
“Đúng là...!một người ba thực dụng.” Mạc Thịnh Khang cười vỗ lên mặt ông cụ Mạc, ông cụ cũng không phản ứng lại, chỉ ngồi thất thần ở trên giường.
“À, đúng rồi.” Thư ký Lý đóng tập tài liệu lại mỉm cười với hai người họ: “Bà Tôn Kiều Lan, cậu Mạc Thịnh Khang, tôi đã giao hồ sơ phạm tội của hai người cho cảnh sát.”
Thư ký Lý đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Chỗ chúng ta hơi xa, nhưng tầm giờ này thì có lẽ cảnh sát cũng sắp tới rồi.”
“Thịnh Khang…” Tôn Kiều Lan lo lắng kéo ống tay áo Mạc Thịnh Khang.
“Trương Vân, Thành Hoàn, nhanh lên!” Mạc Thịnh Khang vươn tay về phía người nhà: “Tôi đã sớm chuẩn bị đường lui rồi, hai người đi theo tôi sẽ không phải chịu khổ.”
Trương Vân liếc mắt nhìn Tôn Kiều Lan phía sau Mạc Thịnh Khang thì ngay lập tức lùi lại một bước.
Một ông chồng vô lương tâm, một bà mẹ chồng quỷ kế đa đoan, có quỷ mới chịu đi theo!
Mạc Thành Hoàn lắc đầu với ba mình, trực tiếp gạt đi bàn tay Mạc Thịnh Khang đang duỗi ra.
“Những chuyện ba làm vì con khiến con chỉ cảm thấy thật đáng sợ.

Tôn Kiều Lan đối phó với Mạc Thịnh Hoan là bởi vì tư thù.

Ba chỉ là con tốt thí trong tay bà ta, ba không nhìn ra sao?”
“Mấy người đều không bằng lòng đi cùng với tôi phải không?” Mạc Thịnh Khang nghiến răng.
“Thịnh Khang, đi nhanh đi!” Tôn Kiều Lan sốt ruột không thôi, có vẻ đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa.