Chương 89: Biết Chân Tướng

Linh Sát

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Phụ nhân lại kiểm tra mạch đập của Sở Lạc Lạc, sau khi chắc chắn không có chỗ nào bất thường mới nói: “ Nếu như có thể tìm được luyện dược sư trị tận gốc vết thương cũ thì sẽ có thể khôi phục ma lực. Chỉ là những luyện dược sư ở Thánh Vân đại lục đã ít lại càng ít, hơn nữa đều là những người tính tình cổ quái, các ngươi định tìm như thế nào?”
Lời này vừa nói ra những người trong phòng đều trầm mặc, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng hiểu được mình quả thực là quá lạc quan rồi.
Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên đứng ở một bên bỗng mở miệng nói: “Ta có thể có tin tức về chuyện này, cho ta thời gian vài ngày.”
Mặc dù mọi người nói Lãnh Tiêu Nhiên đã cứu mình từ tay Lãnh Nguyệt ra nhưng Sở Lạc Lạc vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Thực ra nàng càng tin tưởng là Lãnh Tiêu Nhiên làm vậy là có mục đích khác. Vì thế ánh mắt Sở Lạc Lạc nhìn về phía hắn không khỏi mang theo tia tìm tòi nghiên cứu.
Mặc Vô biết Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân có khúc mắc, nhìn đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên ẩn hiện vài phần đau thương, mở miệng nói: “Lãnh tiểu tử, tin tức của ngươi có chính xác hay không?”
Lãnh Tiêu Nhiên gật đầu đáp: “Hẳn là sẽ không sai, tin tức của ta là đến từ Giáng Vân Lâu.”
Giáng Vân Lâu, sau khi nghe thấy cái tên này, Mặc Vô và phụ nhân không khỏi có chút ngạc nhiên. Đây là tổ chức tình báo kiệt xuất nhất Thánh Vân đại lục. Từ khi xuất hiện vào mười năm trước đã lấy tốc độ phát triển cực nhanh mà thành lập cơ sở ngầm không chỉ ở khắp ba quốc gia mà còn ở cả Vân Đô.
Từng có lời đồn nói rằng Lâu chủ của Giáng Vân Lâu thành lập tổ chức tình báo này là vì muốn tìm một người, một nữ nhân.
Hơn nữa muốn được Giáng Vân Lâu tiếp nhận nhiệm vụ thì trước tiên phải tìm được địa điểm của phân bộ, lại phải trải qua tầng tầng lớp lớp mới tới được tổng bộ, bảy ngày sau mới có câu trả lời là có tiếp nhận nhiệm vụ hay không. Nhưng mà theo như ý tứ của Lãnh Tiêu Nhiên thì Giáng Vân Lâu khẳng định sẽ tiếp nhận nhiệm vụ của hắn, cũng không biết vì sao hắn lại có loại tự tin này. Nghĩ đến cái tin đồn kia, Mặc Vô bỗng có một phán đoán, ông dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lãnh Tiêu Nhiên, chỉ thấy hắn hô hấp vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh. Có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, có lẽ chỉ có nàng đi.
“Ý tốt của ngươi, chỉ sợ ta nhận không nổi!” Sở Lạc Lạc bỗng nhiên mở miệng nói.
Lấy cách làm người của Lãnh Tiêu Nhiên chỉ sợ sẽ không cung cấp tin tức miễn phí cho nàng đi. Bị hắn ngoài ý muốn mà cứu một lần, nhân tình này nàng đã gần như trả không nổi rồi.
Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy run lên, hiển nhiên là hắn không dự đoán được Sở Lạc Lạc sẽ phản ứng như vậy. Đúng vậy, dựa theo tính cánh của nàng mà nói, nàng tuyệt đối không nhận sự giúp đỡ của người mình chán ghét.
“Ta…” Khoé môi quyến rũ lúc này lộ ra một chút cười khổ. Lãnh Tiêu Nhiên muốn mở miệng lại không biết nói từ đâu.
“Khụ!” Lúc này Mặc Vô khẽ ho một tiếng, nói: “Nếu các ngươi thấy không tiện thì ba người chúng ta tránh đi một chút, các ngươi sau khi nói tốt thì lại gọi chúng ta.”
Nói xong Mặc Vô nháy mắt ra hiệu cho hai người khác, nhìn thấy U Phượng đứng ở nơi đó trong mắt có chút không tình nguyện, thấp giọng nói một câu bên tai hắn: “Chẳng lẽ ngươi không mong nàng có thể sớm khôi phục ma lực?”
U Phương mặc dù có chút không vui nhưng vẫn đi theo lão nhân ra ngoài.
Cửa phòng đóng chặt, chỉ để lại Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên.
Trong phòng, im lặng kéo dài. Lãnh Tiêu Nhiên cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, mà Sở Lạc Lạc hơi nhíu mày, trong mắt có chút bất mãn và phòng bị.
Nàng vẫn là dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh này: “Ngươi có cái gì muốn nói thì nói ra đi, lần ngày ngươi đã cứu ta, có điều kiện gì cứ nói.”
Nhưng mà, nếu là chuyện nàng không muốn làm hoặc không thể làm thì không có cách, dù sao cũng không phải nàng cầu xin hắn cứu mình, trong lòng Sở Lạc Lạc thầm nghĩ.
Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên lại là một phen chua xót, hắn ngẩng đầu, cặp mắt màu bạc nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách kia, bỗng nhiên nở một nụ cười. Ngay cả chính hắn cũng không rõ nụ cười kia chất chứa bao nhiêu tình cảm phức tạp. Sở Lạc Lạc nhìn thấy nụ cườ kia cũng kinh ngạc, nàng không khỏi nhớ đến cảnh ngày hôm ấy nghe được cái tên Cổ Vân Lạc từ miệng hắn.

“Ta… là… Tiếu Nhan.”
Lời nói ra khiến cho Sở Lạc Lạc cảm thấy ngoài ý muốn. Câu nói này tựa như sét đánh giữa trời quang, thật sự làm cho nàng chấn kinh rồi.
“Tiếu Nhan?”
Cái người tóc xám mắt xám kia, cái thiếu niên vẫn luôn đi theo phía sau nàng kia cùng với nam nhân yêu nghiệt tâm cơ khó lường, dã tâm bừng bừng này? Cho dù thế nào nàng cũng không thể đem hai người nhập làm một được.
Vì thế, sau khi bình tĩnh lại Sở Lạc Lạc đã khôi phục vẻ lạnh lùng như thường ngày: “Tiếu Nhan? Ta chưa từng nghe qua…”
Trong tim Lãnh Tiêu Nhiên hơi đau đớn, dường như có chút kích động, nâng cao âm lượng, ngữ khí có chút nghẹn ngào: “Cổ Vân Lạc, thật sự là ta, là người luôn ở phía sau ngươi… Tiếu Nhan.”
Lần thứ hai nghe được tên kiếp trước của mình từ miệng Lãnh Tiêu Nhiên, hắn thế nhưng lại một lần nữa nhận ra nàng.
Nhìn gương mặt kích động kia, đôi mắt bạc thâm thuý sáng ngời kia, Sở Lạc Lạc nhất thời tin vài phần.
Nhìn thấy biến hoá trên mặt nàng, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên khẽ vui mừng. Nàng tin, nàng rốt cuộc cũng nguyện ý tin tưởng hắn.
“Nhưng là… Ngươi làm sao có thể…”
Tiếu Nhan như vậy, trong lúc nhất thời Sở Lạc Lạc vẫn khó có thể chấp nhận.
Nàng thừa nhận, nàng rốt cuộc nguyện ý thừa nhận mình là Cổ Vân Lạc. Lãnh Tiêu Nhiên nhất thời kích động không nói nên lời. Chỉ cần nàng tha thứ, thừa nhận nàng là Cổ Vân Lạc, nguyện ý tin tưởng vào đồng đội ngày xưa, chỉ cần nàng nguyện ý bắt đầu tin tưởng hắn, như vậy đã đủ rồi.
Vì thế Lãnh Tiêu Nhiên bắt đầu cùng Sở Lạc Lạc nói về chuyện năm đó sau khi nàng rời đi đã phát sinh những chuyện gì. Nhưng là Lãnh Tiêu Nhiên nói cũng rất mịt mờ, chỉ nói hắn có thân phận là con vợ kế, bị bắt thay đổi dung mạo tiến vào Thánh Vân học viện như thế nào. Đối với chuyện nhiều năm qua hắn vẫn tìm tin tức của nàng thì một chữ cũng không nói.
“Không lâu sau khi ta trở về Lãnh gia, đoạt được vị trí gia chủ Lãnh gia. Nhiều năm qua, để giao du cùng đám quyền quý đó đã làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, ví như… bức tử Thanh Diệp.”
Nói tới đây Lãnh Tiêu Nhiên dừng một chút, lưu ý phản ứng của Sở Lạc Lạc, thấy nàng chỉ hơi nhíu mi, cũng không giận dữ như trong tưởng tượng của hắn, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ta như vậy, ngươi còn có thể chấp nhận không?” Ngữ khí của Lãnh Tiêu Nhiên vô cùng cẩn thận, trong đôi mắt bạc thậm chí còn mang theo vài phần cầu xin.
Sở Lạc Lạc nhớ lại thiếu niên khóc dưới táng cây năm đó, trong lòng khẽ thở dài. Nàng từng mong chờ thời khắc gặp lại Tiếu Nhan nhưng lại không ngờ thế sự biến ảo, lại lấy phương thức như vậy để gặp lại. Theo góc độ của hắn mà nói, hắn cũng không có làm sai, chỉ là Tiếu Nhan như vậy, Sở Lạc Lạc chưa từng tưởng tượng qua. Nhất thời, Sở Lạc Lạc không biết trả lời như thế nào.
“Ta… đã không thể được tha thứ sao?”
Trong lời nói của Lãnh Tiêu Nhiên có một loại thê lương không nói nên lời, tựa như Tiếu Nhan khi bị bắt nạt lúc trước, Sở Lạc Lạc không khỏi bật thốt lên nói: “Không… Không phải.”
Nghe vậy, trong mắt của Lãnh Tiêu Nhiên phát ra tia sáng mừng như điên, cả người dường có được sức sống mới, kích động đến nỗi nói không nên lời.
Hắn như thế này, dường như cũng không đáng ghét như vậy. Kì thật thời điểm xác định hắn chính là Tiếu Nhan thì trong lòng Sở Lạc Lạc đã không còn sinh ra hận ý với Lãnh Tiêu Nhiên nữa.
Nàng không khỏi nhe răng cười: “Muốn ta tha thứ cho ngươi mà nói, còn cần phải khảo sát thêm một thời gian nữa đấy, thế nào? Được không?”
Suy nghĩ của Lãnh Tiêu Nhiên đã trở về thời điểm rất lâu trước kia. Ngày ấy, cô gái quát thẳng vào mặt hắn, đối với nàng mà nói, chỉ là do hắn quấy rầy yên tĩnh của nàng hoặc là không quen nhìn thấy hắn yếu đuối nhu nhược.
Nhưng đối với hắn mà nói thì cô gái đứng ở trên cây, phong thái trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy lại chính là người cứu rỗi kiếp này của hắn. Là người làm cho trái tim mà hắn vốn nghĩ đã sớm chết lặng lại một lần nữa sống dậy, đập lên.
Vì thế, hắn hơi nhếch khoé miệng, nói ra lời nói năm đó đã từng sảng khoái nói ra: “Đem sau lưng của ngươi, giao cho ta đi…”