Đăng vào: 12 tháng trước
Một đường xóc nảy, mọi người tương đối yên tĩnh, Mặc Vô cả ngày cầm bầu rượu uống rượu, đôi mắt say lờ đơ, mông lung. Thái độ của Đông Phương Ngạo lại khác thường, luôn trầm mặc không nói, dường như là đã bị kích thích gì đó. Lệ Vô Ngân vẫn như thường, ngoài ăn cơm và ngủ nghỉ ra thì chính là tu luyện. Sở Lạc Lạc thì lại ngược lại, nàng nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, ngẫu nhiên lại cúi đầu trầm tư.
Mấy ngày đi đường, rốt cục cũng về tới Vân Đô, từ rất xa liền nhìn thấy dấu hiệu của Thánh Vân Học Viện là tấm bia đá đồ sộ đứng vững. Ba người đã trải qua một phen vất vả, khi nhìn thấy nó bỗng trào ra một cỗ cảm giác giống như được trở về nhà.
Khi xe ngựa đi tới cửa chính của học viện, chỉ thấy có một đám học viên đứng ngoài cửa bàn tán.
Xe ngựa dừng, có một người lập tức chạy tới đem Sở Lạc Lạc ôm chặt vào lồng ngực, người này, tự nhiên chính là Sở Hiên.
“Ca ca!” Cảm nhận được độ mạnh yếu của cái ôm này, trong lòng Sở Lạc Lạc có chút kinh ngạc hô.
Ôm một hồi lâu Sở Hiên mới buông muội muội ra, vẻ mặt kích động nói: “Lạc Lạc! Ngươi rốt cục cũng trở lại, ca ca lo muốn chết!”
Dưới ánh mắt thân thiết như vậy, Sở Lạc Lạc bỗng nhiên có chút chột dạ hỏi: “Làm sao vậy? Ca ca, ta không phải đã nói qua với ngươi, đại khái phải mất nửa tháng ta mới có thể trở về sao?”
Nhìn thấy muội muội bình an vô sự, Sở Hiên đang nóng lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống tảng đá lớn đè chặt trong lòng, giả bộ giận dữ nói: “Lạc Lạc, ngươi còn muốn lừa ca ca, cái nhiệm vụ ở Thủy Hàn Thành kia căn bản không phải là nhiệm vụ Thường cấp!”
“Ca ca, ta…” Trong lúc nhất thời, Sở Lạc Lạc cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.
Lúc này Mặc Vô bỗng nhiên tiếp lời: “Chuyện này là sai lầm của ta.”
Sau đó Mặc Vô đơn giản giải thích chuyện nhiệm vụ ở Thủy Hàn Thành thăng lên thành nhiệm vụ Siêu cấp như thế nào, ông và Ngô Thích đuổi tới Thủy Hàn Thành như thế nào, lại cứu ba người Sở Lạc Lạc như thế này. Cuối cùng Mặc Vô – có cấp bậc Cửu Tiêu thậm chí còn ở trước mặt rất nhiều học viên nhận hết lỗi về mình.
Nếu như Cửu Tiêu Mặc Vô đức cao vọng trong đã mở miệng tạ lỗi, Sở Hiên cho dù trong lòng có chút không vui thì cũng tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại ý thương tiếc nồng đậm.
“Mặc lão, giáo sư Ngô, đệ tử có lễ.”* (Chắc mọi người cũng hiểu nhỉ, đây chỉ là một lời chào thôi.)
Lúc này, từ trong đám người có một người từng bước từng bước bước về phía trước, hơi hơi cúi đầu, chắp tay nói.
Một tiếng kia, ôn nhuận có thừa, thanh kiết như tiếng ngọc, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ngô Thích nhìn thấy người nọ, vội vàng nghiêng người tránh cái cúi đầu kia, đáp lễ nói: “Ai nha, Đại hoàng tử. lễ này ta không thể nhận nha!”
“Giáo sư Ngô, ở trong Thánh Vân Học Viện, Mộ Dung chỉ là một học viên, cũng không phải hoàng tử gì, còn xin nhờ giáo sư chiếu cố.” Thanh âm kia không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, rõ ràng vô cùng.
Vừa rồi, Sở Lạc Lạc vừa bước xuống khỏi xe ngựa đã bị ca ca ôm chặt vào ngực, không để ý đến ngoài cửa còn có nhiều người như vậy. Lúc này, nàng nhìn thấy người vừa mới nói xong chính là cái người đã gặp ở quảng trường ngày hôm đó, là Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc trong lời dân chúng.
Chỉ thấy hắn trên người mặc cẩm bào màu trắng, tóc đen con ngươi đen. Một đầu tóc đen dài đến hông tùy ý buông thả lại làm cho người ta cảm thấy rất cao quý lại có thêm mộ chút tiêu sái. Vẻ mặt hắn lúc này lại rất khiêm tốn, lộ ra ý cười, không khỏi khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.
Chỉ là, khi nhìn đến một người đứng ở phía sau Đại hoàng tử, một tia hảo cảm vừa xuất hiện trong lòng Sở Lạc Lạc lập tức mất hết. Người kia chính là người ở trong cửa hàng ma pháp mua cái không gian giới chỉ, đã hai lần nhìn thấy hắn đi theo bên cạnh Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc, xem ra hắn tuyệt đối là thân tín của Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử kia sao khi chào hỏi hai vị giáo sư xong cư nhiên lại nhìn về phía bọn họ, ánh mắt hắn trong suốt, lại thêm vài phần ý cười.
Sở Lạc Lạc thấp giọng hỏi: “Ca ca, đây là xảy ra chuyện gì?”
Xem ra, Sở Hiên ca ca của nàng ở mấy ngày nàng rời khỏi Thánh Vân Học Viện thế nhưng lại có thể kết giao cùng vị Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc này.
“Lạc Lạc, ca ca chút nữa sẽ giải thích với người, lần này ít nhiều là nhờ có Mộ Dung huynh đệ, ca ca mới biết được hôm nay các ngươi trở về, hắn còn thuê một cái sương phòng ở Thiên Hương Các làm tiệc tẩy trần cho các ngươi đâu!” Đáy mắt Sở Hiên hàm chứa cảm kích, tươi cười nói với Sở Lạc Lạc.
“Sở huynh, vị này chính là bảo bối muội muội của huynh đi!” Đại hoàng tử đi tới, một đôi con ngươi đen mỉm cười nhìn Sở Lạc Lạc, lại trêu ghẹo nói với Sở Hiên.
“Đúng vậy.” Sở Hiên kích động kéo Sở Lạc Lạc lại kiêu ngạo giới thiệu với Đại hoàng tử: “Mộ Dung huynh, đây là muội muội của ta Sở Lạc Lạc. Lạc Lạc, đây là…”
Không đợi Sở Hiên nói xong, Sở Lạc Lạc đã thi lễ xong, tự nhiên hào phóng gật đầu với Đại hoàng tử: “Xin ra mắt Đại hoàng tử.”
“Sở tiểu thư đa lễ!” Tay phải Đại hoàng tử khẽ phất,khách khí trả lời.
Trong lòng Sở Lạc Lạc không quá vui vẻ, vốn muốn cự tuyệt nhưng lại nhìn thấy bộ dạng vui mừng của ca ca Sở Hiên lại đành phải đi dự tiệc tẩy trần. Hơn nữa, trong lòng của nàng có chút nghi hoặc, nàng muốn biết Đại hoàng tử này như thế nào lại kết giao cùng ca ca của nàng. Từ hiểu biết của nàng đối với Sở Hiên, hắn tuyệt đối không phải là loại người có thể chủ động tìm đến vị Đại hoàng tử này.
Đi vào nhã gian, một bàn đầy đồ ăn sơn hào hải vị đã được chuẩn bị sẵn, món ngon vẫn còn bốc khói, vừa đúng vẫn còn nóng, có thể thấy được chủ nhân của căn tử lâu này cũng đã phí một phen tâm tư.
Tiệc tẩy trần này chỉ có bốn người là Đại hoàng tử và thân tín cùng với huynh muội Sở Hiên, xem ra vị Đại hoàng tử này đối với huynh muội hai người cũng là rất con trọng. Điểm này làm cho Sở Lạc Lạc rất khó hiểu, hay là Sở Hiên đã đem thân phận của bọn họ nói với Đại hoàng tử. Nhưng Sở Lạc Lạc lại lập tức phủ định điều này, lấy sự cẩn thận của Sở Hiên thì tuyệt đối sẽ không chủ động để lộ thân phận của bọn họ.
Đại hoàng tử là người đầu tiên đứng lên, nâng ly trà lên, cử chỉ đoan trang hữu lễ, một đôi con người đen bóng sáng ngời, lanh lảnh cười nói: “Sở tiểu thư mới từ Thủy Hàn Thành trở về cho nên yến tiệc lần này, Mộ Dung lấy trà thay rượu chúc mừng Sở tiểu thư bình an trở về!”
“Mộ Dung huynh đệ, chúng ta sao có thể để ngươi…” Sở Hiên ca ca đứng dậy nói.
“Sở huynh đệ, ta cùng ngươi kết giao đã mấy ngày, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu cách làm người của ta sao? Chẳng lẽ ngươi xem thường Mộ Dung Du ta sao?” Trong lời nói của Đại hoàng tử ẩn ẩn mang theo uy nghiêm.
“Ca ca!” Khóe miệng Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, ngắt lời nói: “Đại hoàng tử là muốn thay ta tẩy trần đâu! Lạc Lạc chỉ là một nha đầu quê mùa, không hiểu nhiều như vậy, ta trước kính một ly!”
Hương trà lưu luyến trong miệng, trong lòng Sở Lạc Lạc cũng không khỏi thầm than một tiếng: Trà ngon!
“Sở huynh, ngươi xem đi, ngươi còn không hảo sảng bằng muội muội ngươi đâu!” Mộ Dung Du cười nói: “Sở tiểu thư, về sau ngươi liền gọi ta là Mộ Dung đại ca đi! Vị này là bạn tốt của ta, Triệu Tử Kính!”
Trong lòng Sở Lạc Lạc hừ lạnh nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình thường, xem ra người này sớm đem chuyện ngày ấy quên sạch sẽ rồi. Cũng khó trách, nhớ ngày đó huynh muội hai người đều là bộ dạng nghèo túng, phong trần mệt mỏi, vẻ mặt của Sở Lạc Lạc lại vàng như nến, một bộ dáng bệnh tật, thật sự khác xa với dung mạo chói lọi hiện nay.
“Được rồi, Mộ Dung đại ca, Triệu đại ca…” Sở Lạc Lạc đáp, trong giọng nói có chút cười khẽ “Mộ Dung đại ca, một khi đã vậy, huynh cũng không thể tiếp tục gọi muội là Sở tiểu thư nữa chứ?”
“Vậy về sau ta sẽ theo Sở huynh đệ gọi muội là Lạc Lạc đi!” Ánh mắt Mộ Dung Du sáng như đuốc, trong giọng nói lộ ra mấy phần sủng nịnh.
--
Thông cảm cho Sở Lạc Lạc đã bôn ba suốt mấy ngày cho nên yến tiệc rất nhanh liền kết thúc. Sauk hi nói lời tạm biệt với Mộ Dung Du, Sở Lạc Lạc đặt ra câu hỏi mà nàng vẫn luôn muốn hỏi Sở Hiên.
“Lạc Lạc đều do ca ca sơ ý!” Trong ánh mắt của Sở Hiên lộ ra tia sủng ái nói: “Ca ca thiếu chút nữa đã quên ngày kia chính là sinh nhật mười ba tuổi của ngươi, cho nên mấy hôm trước ta đến bộ ma pháp hỏi thăm tin tức xem khi nào ngươi sẽ trở về, không ngờ lại biết được tin tức Thủy Hàn Thành xuất hiện hắc ma pháp.”
“Ca ca lúc ấy hoảng sợ muốn chết, may mắt gặp được Mộ Dung huynh đệ, hắn nói cho ta biết Mặc Vô đã sớm lên đường đến Thủy Hàn Thành. Các ngươi cùng đã trên đường trở về, ba học viên đều bình an vô sự, nếu không, chỉ sợ ta bây giờ còn đang trên đường đến Thủy Hàn Thành, bỏ lỡ cơ hội gặp ngươi đâu!”
Dĩ nhiên lại trùng hợp như thế?
Trong lòng Sở Lạc Lạc vẫn còn nghi hoặc nhưng lại thấy Sở Hiên vui mừng nói: “Lạc Lạc, ngươi vừa rời đi được năm ngày, ca ca liền tiến giai, trở thành Trung Cấp Kiếm Sư!”