Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Đăng vào: 12 tháng trước
Dẫn Mạc Thịnh Hoan hoàn thành hết giáo trình tân thủ, cuối cùng chú cũng có một trang viên của riêng mình.
Trang viên nhận được khá đơn sơ, ngay cả hàng rào cũng không có.
Nhân vật trong trò chơi của chú đang đứng trong góc một căn phòng không có nóc, bên cạnh chỉ có một chiếc giường đơn giản, và một cái ghế gỗ có thể quay lại để hồi phục chút máu, đúng thật là gia cảnh quá nghèo nàn.
“Ở đất hoang không an toàn, anh cần gia nhập một căn cứ.” An Nhu nói một tiếng với nhân viên quản lý ở căn cứ của mình, thành công tìm được một mảnh đất có thể dọn nhà cho Mạc Thịnh Hoan, ở ngay đối diện trang viên của cậu, vừa ra khỏi cửa là có thể thấy được.
“Nhà của anh vẫn chưa sửa xong, anh có thể tới nhà tôi ở, an toàn hơn một chút.” An Nhu dẫn nhân vật trong trò chơi của Mạc Thịnh Hoan đi tới trang viên lộng lẫy mà mình bỏ tiền ra mua.
Chú cứ như người mới xuống núi, điều khiển nhân vật trong trò chơi tò mò quan sát các vật dụng trong nhà.
An Nhu thấy nhân vật trong trò chơi của Mạc Thịnh Hoan vòng tại chỗ hai vòng.
Đầu tiên là cẩn thận thử ngồi lên chiếc ghế sô pha da gấu một chút, mỗi 15 giây lại được hồi một lượng máu, khiến anh đầy máu trong nháy mắt.
Nhân vật trong trò chơi đứng dậy, nhìn ti vi gắn trên tường hồi lâu.
Cuối cùng anh đứng trước bể thủy sinh, nhìn chằm chằm lũ cá bơi lội bên trong, mãi lâu sau vẫn không thấy dứt ra.
“Đẹp chứ?” Nhân vật trong trò chơi của An Nhu đứng bên cạnh: “Mấy con cá này đều là do tôi câu đó.”
Doomsday Awakening có hướng dẫn cách câu cá, có thể câu cá ở bất kỳ một vùng nước tự nhiên nào ở mảnh đất hoang.
Cá câu lên có thể ăn, cũng có thể thưởng thức.
An Nhu mua hộp quà 98, nhận được một cần câu cao cấp, và cả một cái bể thủy sinh.
“Đang nhìn con nào đấy?” An Nhu nghiêng đầu, nhìn về phía điện thoại di động trong tay Mạc Thịnh Hoan: “Để tôi vớt ra hầm cho anh?”
Mạc Thịnh Hoan giương mắt, nghiêm túc chỉ con cá huyết long đắt tiền nhất trong bể thủy sinh.
Vảy cá rực rỡ đỏ như máu, màu sắc đầy đủ, không có một vết đốm đen nào.
Môi con cá huyết long này hơi vểnh lên, một đôi mắt cá kiêu ngạo mà cao quý, nhìn cực kỳ xấu.
An Nhu hơi nghẹn, không hổ là chú, vừa chọn đã trúng con đắt tiền nhất.
Tỷ lệ xuất hiện cá huyết long rất thấp, trong chợ đen có thể bán ba nghìn vàng một con, có khi còn lên đến giá hơn mười nghìn.
Người bình thường câu được đều cung phụng trong bể thủy sinh, mỗi ngày phục vụ thức ăn cho cá cao cấp, nào có ai cho lên bàn ăn?
Nhưng mà nếu chú đã thích, vậy nhất định phải có!
An Nhu vớt cá huyết long lên, thêm quả ớt rồi bỏ vào bếp nấu, thời gian nấu lên đến ba tiếng.
Thời gian nấu càng nhiều, càng nói rõ thuộc tính đồ ăn càng tốt.
An Nhu dùng điểm tín dụng tăng tốc độ, ba giây sau đồ ăn đã được bưng lên bàn.
Ba quả ớt thêm một con cá huyết long, món ăn được làm ra với tên gọi “Ớt cay hồng long”, có thể tăng máu trong một trăm tám mươi giây, gia tăng điểm hung bạo, ăn vào một cái, đánh nhau đúng là vô địch luôn!
Nhân vật trong trò chơi mà chú điều khiển ngồi trên ghế sô pha, bấm “thưởng thức”.
An Nhu chịu đựng cảm giác trái tim đau nhói, nhìn đồ ăn trên bàn biến mất.
Thưởng thức xong rồi, nhân vật trò chơi ở đối diện đứng dậy, nghiêm túc chọn “thích” cho món ăn.
Nhìn trái tim màu hồng nhỏ tung bay ở phần đánh giá, An Nhu lập tức không còn đau lòng nữa.
Người chơi cùng căn cứ cũng thường xuyên tới chỗ An Nhu ăn ké, ăn xong là chạy, nào có lễ phép như vậy đâu!
Ăn cá huyết long thì sao chứ? Ăn! Ăn con to nhất luôn!
An Nhu hận không thể xách cần câu lên đi câu ngay cho chú hai con nữa.
Mạc Thịnh Hoan cài đặt âm lượng trò chơi rất nhỏ.
Khi trong điện thoại di động của An Nhu phát ra tiếng dê kêu “be be”, Mạc Thịnh Hoan hơi nghiêng đầu, nhìn về phía màn hình di động của An Nhu.
Hai nhân vật trong trò chơi đứng rất gần, tầm nhìn cũng không khác nhau lắm.
Còn về tiếng dê kêu, An Nhu dẫn Mạc Thịnh Hoan ra khỏi nhà, tìm được mảnh đất ruộng của mình trong trang viên.
“Anh cũng có đất, có thể trồng cây hoặc là nuôi gia súc.
Nhưng mà cấp của anh không cao bằng tôi nên tạm thời không nuôi dê được.” An Nhu đi tới, cho dê ăn chút thức ăn gia súc.
“Lúc thu thập ở đất hoang, thỉnh thoảng có thể tìm được một số hạt giống cây dại.
Anh cũng có thể mua thẳng trong cửa hàng, hạt giống và gia súc con nào cũng có.” An Nhu cho dê ăn xong, quay đầu nhìn lại, nhân vật trong trò chơi của chú đang đứng bên cạnh bếp lò, nhìn mình từ xa.
An Nhu yên lặng chốc lát, cúi đầu nhìn dê đang ăn thức ăn cho gia súc.
Trong lúc đang bỏ dê vào lò để nấu, An Nhu cảm thấy hẳn là nó đang hối hận lắm khi có khách ở nhà lại kêu be be loạn lên như thế.
Phải biết con cá huyết long kia chỉ yên lặng bơi qua bơi lại trong bể, biểu cảm cũng chỉ hơi kiêu ngạo một chút.
Xâu thịt dê, canh dê hầm, dê nướng được bày lên bàn.
An Nhu trơ mắt nhìn nhân vật trong trò chơi của chú ăn đến hạn mức tối đa mới dừng lại.
Ăn uống no nê, An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan điều khiển nhân vật trong trò chơi về nhà, bắt đầu sắp xếp miếng đất kia của mình.
Người mới chỉ có năm ô đất, đất trồng đều có hạn.
Trong ba lô của chú chỉ có hạt giống quả mọng game tặng.
Mạc Thịnh Hoan mở cửa hàng ra nhìn thử, một mảng lớn màu xám trắng, biểu thị không thể trồng được.
An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan thoát trò chơi, mở ví tiền Wechat, xác minh danh tính, ngay sau đó muốn liên kết thẻ.
Trong toàn bộ quá trình chú đều không lấy thẻ ra, hẳn là anh đã thuộc số thẻ rồi, nhập con số vào vô cùng lưu loát.
Muốn liên kết thẻ ngân hàng với Wechat thì nhất định phải có mã xác minh gửi về số điện thoại liên kết với ngân hàng.
An Nhu trơ mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan chọn “gửi mã xác minh”, sau đó yên lặng chờ đợi.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sao chú đột nhiên muốn liên kết thẻ ngân hàng?
An Nhu vẫn chưa nghĩ ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thím Dương đi lên cầu thang.
Thím Dương đi rất nhanh, vội vàng mở cửa thư phòng ra, đưa cho Mạc Thịnh Hoan xem mã xác minh vừa nhận được.
Liên kết thẻ thành công, Mạc Thịnh Hoan lại mở Doomsday Awakening lên một lần nữa, sau đó nạp điểm tín dụng vào, dùng điểm tín dụng lưu loát mua hạt giống hoa hồng, đất trồng.
Hoa hồng là loại cây trồng người mới cũng có thể trồng được, chỉ là phải mua bằng tiền.
Một hạt giống hoa hồng phải mất năm điểm tín dụng, tác dụng chỉ có nâng cao trị số quyến rũ của người nhận hoa.
Trị số quyến rũ không có tác dụng gì khi chiến đấu, trước kia thấy hoa hồng ở trang viên của người khác, An Nhu chỉ cảm thấy lãng phí.
Nhưng mà trồng cho mình thì lại khác.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan chăm chú tưới nước bón phân cho hạt giống hoa hồng, hình như còn có chút vui vẻ mơ hồ không rõ.
Chú muốn tặng hoa hồng của mình cho ai?
Mình cũng có thể nhận hoa hồng!
Đời trước An Nhu chưa bao giờ ghép CP với người khác khi ở trong game.
Lúc người khác đang tặng hoa rồi ôm ôm với bạn cùng phòng của mình, An Nhu chỉ có thể đeo súng nhảy qua, trong đầu đều là suy nghĩ kiếm tiền mua sữa bột cho con.
Có hâm mộ thì cũng chỉ lén hâm mộ một chút thôi, thỉnh thoảng cũng sẽ đau khổ trong lòng khi nhìn trị số quyến rũ của mình là 0.
Nhưng tình yêu gì đó đều là của nhà người ta, mình không có tiền đi lãng mạn.
Nhân vật trong trò chơi của Mạc Thịnh Hoan ngồi trên ruộng, lẳng lặng nhìn hạt giống hoa hồng nảy mầm.
An Nhu nhảy qua, ngồi bên cạnh chú, cùng nhau chờ đợi.
Hình như chú còn bón loại phân cao cấp vào, tốc độ sinh trưởng của hoa hồng tăng nhanh.
An Nhu cầm điện thoại chợp mắt một lúc, lúc vừa mở mắt ra đã phát hiện Mạc Thịnh Hoan đã trồng đến lứa hoa hồng thứ hai.
Hoa hồng trong lần thu hoạch thứ nhất vẫn đang ở trong ba lô.
Thấy An Nhu tỉnh lại, nhân vật trong trò chơi của Mạc Thịnh Hoan đi tới, lấy một bông hoa hồng đỏ tươi ra.
An Nhu không nhịn được nhếch miệng lên, nhìn nhân vật trong trò chơi có tim hồng bay lên trên đầu, bước lên trước, nhận lấy bông hoa hồng đầu tiên trong hai kiếp này của mình.
Thì ra được người khác tặng hoa sẽ có cảm giác như thế này.
Nếu như có thể, An Nhu rất muốn cất kỹ bông hoa này làm kỷ niệm, khi rảnh rỗi sẽ lấy ra ngắm nhìn, hoài niệm chút cảm giác vui sướng khi nhận hoa.
Mà hình như cũng không cần hoài niệm.
An Nhu nhìn về phía gốc hoa hồng mới trồng trên mảnh đất của chú, thầm vui vẻ.
Từ nay về sau đã có người tặng hoa cho mình rồi!
“Anh Mạc, anh còn muốn ăn gì không?” Đôi mắt An Nhu sáng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Tôi còn câu được tôm hùm và cá koi, còn nuôi hai con trâu nữa!”
Thấy Mạc Thịnh Hoan không phản đối, An Nhu vui sướng nhảy tưng tưng vào trang viên của mình.
Cho dù chú muốn ăn cái gì cũng được hết!
Đêm đó khi nằm ngủ, An Nhu cũng vừa cười vừa chìm vào giấc sâu.
Việc tốt đẹp đi đôi mà tới, sáng sớm ngày hôm sau, An Nhu đã nhận được thư mới từ điện thoại di động, người gửi là mã số hòm thư quen thuộc.
Thư hồi âm của bạch nguyệt quang!
An Nhu không kịp chờ đợi, mở thư ra, bên trong có khoảng năm nghìn chữ, nội dung để lộ sự cảnh giác cực lớn.
Nhà bạch nguyệt quang vì tìm em trai mà hình như bị lừa không chỉ một lần.
Hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều, tiền bạc tổn thất không tính là gì, quan trọng là hy vọng lần lượt tan biến, dần dần sẽ biến thành tuyệt vọng.
Ngôn từ của bạch nguyệt quang nghiêm túc, kêu An Nhu cung cấp địa điểm phát hiện tín vật, hơn nữa còn phải biết thân phận thật sự của An Nhu, nếu không thì không bàn nữa.
Nếu như là ngày trước, chủ động đổi thành bị động thật sự rất nguy hiểm.
An Nhu ngước mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan gấp chăn cho mình, mím môi chụp thẻ căn cước của mình.
Anh ta muốn gì thì cho anh ta cái đó, coi như tích cực phối hợp với công việc của bác sĩ thôi.
Mặc dù cậu tiếp xúc với bạch nguyệt quang không nhiều, nhưng cũng biết người này là người Mạc Thành Hoàn luôn tâm tâm niệm niệm, sẽ không làm chuyện bỉ ổi như lấy thẻ căn cước của người khác đi làm chuyện xấu gì.
Thư gửi đi được khoảng hai tiếng, bạch nguyệt quang đã phản hồi rất nhanh, lần này là hồ sơ bệnh án và kết quả chẩn đoán trước kia của bệnh nhân!
Có triển vọng!
An Nhu lập tức gửi tin nhắn cho thư ký Lý.
Trong vòng năm phút thư ký Lý đã gửi tất cả mọi thứ cho An Nhu, không giấu giếm chút nào.
Thư lại được gửi tới một lần nữa, hai tay An Nhu ôm điện thoại di động, trong mắt là sự vui sướng không kiềm chế được.
Hiệu suất của bạch nguyệt quang rất cao, cùng ngày khi An Nhu vừa kết thúc buổi livestream, anh ta lại gửi thư tới một lần nữa.
Anh ta nói rằng thầy của mình rất hứng thú với bệnh này, nhưng tuổi tác ông thầy đã cao, nếu như không có anh ta chăm sóc sẽ không thể nào tới Hoa quốc một mình.
Nhưng nếu muốn để anh ta đi, vậy An Nhu phải bảo đảm nhất định phải tìm được em trai giúp anh ta.
An Nhu vui mừng khôn xiết.
Đừng nói tìm em trai giúp anh ta, chỉ cần anh ta dẫn thầy tới Hoa quốc chữa bệnh cho chú, cậu trói An Lâm đến trước mặt anh ta cũng không thành vấn đề!
An Nhu mới vậy đã hớn hở đạt thành hiệp nghị với bạch nguyệt quang, tìm kiếm em trai để đổi lấy một bác sĩ tâm lý nổi danh về chữa bệnh cho Mạc Thịnh Hoan, cảm thấy mình chiếm được cực nhiều lợi ích.
Nhưng cậu định giữ bí mật với tất cả mọi người về chuyện này trước khi bạch nguyệt quang đến, kể cả ông cụ Mạc.
Mặc dù Trương Vân đã về nhà mẹ rồi, nhưng mà sự uy hiếp vẫn chưa biến mất.
Một khi tin tức lộ ra, không thể bảo đảm sẽ không có ai âm thầm ngăn cản.
Nếu như mất đi cơ hội để bác sĩ này trị liệu cho chú, vậy cậu và An Lâm có làm thế nào đi chăng nữa cũng công cốc.
An Nhu cố gắng bảo đảm chu toàn, nhưng chưa từng nghĩ đến ở bờ bên kia đại dương xa xa, người đàn ông mở vòng bạn bè trên Wechat ra, quay về phía bầu trời mới tờ mờ sáng, chụp một tấm hình.
“Muốn trở lại, hy vọng lần này có thể có may mắn.” Người đàn ông đánh mấy chữ lên trên phần trạng thái, ngẩng đầu nhìn bức hình một nhà bốn người nở nụ cười tươi rói trên bàn, kiên định bấm đăng tải.
“Ai yo má ơi!” Trình Thịnh đang lướt vòng bạn bè, đột nhiên thấy một cái như vậy, sau khi kiểm tra lại thấy hình không lầm thì hoảng sợ suýt chút nữa nhảy cẫng lên từ trên ghế sô pha.
“Thành Hoàn!” Trình Thịnh kích động đưa điện thoại di động cho anh em tốt: “Cậu mau nhìn xem là ai đây này!”
Ánh mắt Mạc Thành Hoàn đặt lên tấm hình trên vòng bạn bè, sau khi yên lặng một hồi lâu thì nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Sao cậu chẳng kích động chút nào thế?” Trình Thịnh thật sự không hiểu nổi: “Từ nhỏ quan hệ của hai người đã tốt, hai người còn từng chơi trò gia đình, anh ấy là ba, cậu là mẹ, tôi là chó.”
“Không nhớ ra.” Mặt Mạc Thành Hoàn đầy vẻ lạnh lùng.
“Cậu thật sự quên rồi ư?” Trình Thịnh không thể tưởng tượng nổi: “Rõ ràng hai người chơi với nhau rất lâu.
Lúc ấy còn nói muốn không sinh con, nên mới để tôi làm chó.”
Mạc Thành Hoàn không nói, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu mà nhìn Trình Thịnh.
“Má nó!” Trình Thịnh tức tối quăng điện thoại: “Tôi biết ngay là các cậu cố ý mà!”
“Hơi kỳ lạ.” Mạc Thành Hoàn nhặt điện thoại lên, lật vòng bạn bè hai cái, nhìn nội dung người đàn ông đăng tải, không khỏi nhíu chân mày.
Lần trước anh ta nói bốn năm sau mới về, sao bây giờ bỗng nhiên lại về trước thời hạn nhiều thế?
Sau khi do dự một hồi, Mạc Thành Hoàn ở bức hình chân dung người đàn ông ra, gửi tin.
Đột nhiên tới nước Hoa, có chuyện gì phải không?
Tiểu Hoàn, đã lâu không gặp.
Đối phương trả lời nhanh chóng: Có tin tức của em trai, tôi phải về một chuyến.
Nhà họ Bạch lạc mất con trai nhỏ ở Tấn Thành, nổi tiếng trong giới ai ai cũng biết chuyện.
Lúc ấy nhà họ Bạch tìm khắp toàn bộ Tấn Thành, dùng đủ loại quan hệ các bên, nhưng không thu hoạch được gì.
Nhà họ Bạch tìm suốt mười năm.
Bà Bạch vì quá nhớ nhung con trai mà mắc bệnh trầm cảm, ông Bạch bất đắc dĩ phải mang cả nhà qua nước Mỹ, cách xa sự việc đau lòng này, đồng thời cũng là để chữa bệnh cho bà nhà.
Liên quan tới chuyện cậu con nhỏ của nhà họ Bạch, luôn luôn có bọn lừa đảo nói có tin tức, người nhà họ Bạch bị lừa không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ lần này cũng vậy?
Mạc Thành Hoàn cau mày: Cậu chắc chắn lần này không phải lừa đảo chứ?
Không chắc chắn.
Người bên đó gửi tin tới, nhưng lần này đối phương có gửi tín vật mà em trai tôi mang trên người lúc bị lạc, cho dù có thế nào thì tôi cũng phải tới.
Có tín vật?
Lần này Mạc Thành Hoàn cũng không đoán được là thật hay giả.
Cậu ở Tấn Thành nên khá tiện, có chuyện cần cậu giúp tôi. Người đàn ông gửi tin nhắn: Điều tra giúp tôi một người.
Đươc. Mạc Thành Hoàn đồng ý: Cậu có tin tức gì của người đó không?
Một tấm hình được gửi tới.
Mạc Thành Hoàn mở tấm hình ra, nhìn thấy trên thẻ căn cước là một thiếu niên trẻ trung đang mỉm cười, không nhịn được mà nhíu đôi lông mày..