Đăng vào: 11 tháng trước
Chung Văn Nhiễm đã liên tiếp mấy ngày không nhìn thấy Chúc Diệu Uyên.
Lúc anh tan làm, đi qua cửa chính trụ sở, trong lòng lại cứ lâm râm mong đợi có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy đó, nhưng anh phải thất vọng rồi bởi trước cửa trừ đồng nghiệp ra không có bất kỳ kẻ ngoại lai nào khác.
Anh bắt xe___môi trường làm việc hiện tại cách nhà khá xa, đi bộ là gần như không thể.
Cũng may những tài xế anh gặp từ trước tới này đều không nhiều lời, nếu không thì đoạn đường về nhà này cũng khiến tâm trí anh lao lực mệt mỏi, anh không thích trò chuyện với người xa lạ, càng không thích có người lạ ríu ra ríu rít bên tai anh.
Quãng đường về nhà hết thảy như thường, Chung Văn Nhiễm yên tĩnh cả đường, cuối cùng anh bảo tài xế dừng trước cửa tiểu khi, một chút quãng đường còn lại chọn cách từ mình đi bộ về.
Nhưng sự yên tĩnh của anh chỉ duy trì đến giữa đoạn đường này, lúc anh bước đến chỗ nấp của chó con để cho ăn như thường lệ lại thấy có người đã sớm ngồi xổm ở nơi đó, bóng dáng rất quen mắt, chính là Chúc Diệu Uyên mặc tây trang.
Tim Chung Văn Nhiễm đập lỡ một nhịp, đứng nguyên tại chỗ.
Chúc Diệu Uyên như cảm giác được, quay đầu, nét âm trầm trên khuôn mặt chớp mắt đã thu hết lại thay bằng nụ cười sớm đã luyện tập thành thạo, “Chào buổi tối nha.”
Chung Văn Nhiễm: “…… Chào buổi tối.”
Chó con sủa “gâu gâu” về hướng anh rồi nhào đến, Chung Văn Nhiễm lấy thức ăn cho chó trong túi ra, Chúc Diệu Uyên lại đột nhiên ngăn anh lại: “Tôi đã cho ăn rồi, cho rất nhiều, ăn nữa nó sẽ no quá mất.”
Chung Văn Nhiễm lại yên lặng thu tay về, nói: “Ò.”
“Hôm nay tôi đã nghĩ, nếu anh vẫn không mang nó về nhà tôi có thể suy xét việc nhận nuôi nó, anh rảnh rỗi cũng có thể tới thăm bất cứ lúc nào,” Chúc Diệu Uyên nói nói, đổi nhiên chuyển đề tài, “___đã là lần thứ hai tôi đến nơi này rồi, không mời tôi lên ngồi sao?”
Thường thường hẳn là Chung Văn Nhiễm muốn từ chối nhưng hôm nay không biết làm sao, anh ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý rồi.
Trước khi đi Chúc Diệu Uyên lấy dây xích chó chuẩn bị trước ở trong xe ra đeo cho chó con rồi dắt đi, lúc hắn mở cốp sau xe, Chung Văn Nhiễm nhìn thấy bên trong chất đầy đồ dùng của thú cưng.
Anh không nói nổi mình đang có tâm tình gì, nhưng chút hối hận bởi vì đáp ứng mời hắn vào nhà vừa sinh ra đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Nhà Chung Văn Nhiễm thiết kế vô cùng đơn giản, đứng từ huyền quan nhìn vào phòng khách tất cả bài trí trong nhà đều liếc qua phát đã rõ ngay. Tất cả đồ vật nhà anh đều được phân loại rõ ràng, sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ đến nỗi không giống có người ở.
Nhưng ngược lại rất hợp với khí chất và thân phận anh, nếu trong nhà bừa bộn loạn xì ngậu lên, Chúc Diệu Uyên trái lại sẽ thấy kỳ quái.
Nhưng bất kể Chung Văn Nhiễm có như thế nào, Chúc Diệu Uyên phát hiện mình đều không có cách nào rời mắt khỏi người anh.
Chỉ cần ở cùng chỗ với anh, hắn đều không muốn bỏ lỡ từng giây từng phút nào.
Mấy ngày đau khổ này, đã đủ để hắn xác định được lòng mình.
Chung Văn Nhiễm rót cho hắn cốc nước, mình thì ngồi một bên, rủ mắt nhìn chó con đang cuộn tròn dưới chân hai người, có lẽ đến nơi không quen thuộc, biểu tình Mộ Mộ rất bất an, tròn mắt quan sát bốn phía, nhưng chẳng kêu lên một tiếng nào.
Anh biết đây là thói quen còn lưu lại hồi lưu lạc và ẩn núp của chó con, kêu lên có thể sẽ bị người khác phát hiện, sau đó bị đánh, dù cho hiện tại nó vẫn còn nhỏ như vậy, chẳng tạo thương tổn gì cho người khác nổi.
“Cậu……” Anh rời mắt, vừa định nói chuyện, liền đâm phải ánh mắt thâm thúy của Chúc Diệu Uyên, nơi ấy phảng phất có đồ vật nóng bỏng nào đó bao bọc lấy anh, làm anh lập tức nghẹt thở.
Chúc Diệu Uyên nghiêng người về phía trước, chậm rãi tới gần anh, nhẹ giọng nói: “Chung Văn Nhiễm, hôm nay tôi tới, là muốn hỏi một chút về chuyện của anh và chồng cũ của anh.”
Chung Văn Nhiễm nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn có thể nói ra những lời này, nhất thời ngây ngốc, anh tưởng rằng Chúc Diệu Uyên lại nói giỡn nhưng vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, một chút biểu tình cũng không có, không giống như đang trêu chọc lại càng không phải đùa giỡn.
~ Hết chương 14~