Chương 90: Đệ Tử Phiêu Diêu Phong

Thần Mộ Ii

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thần Nam trong lòng chợt lạnh, thiên giới Tây phương sắp phát sinh biến động, còn ả thiên sứ trước mặt tựa hồ cũng có biết ít nhiều.

Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến chuyện lập tức cứu Long Vũ, mà còn muốn bắt ả, tra khảo một hồi.

Dù sao trong lòng hắn cũng có nhiều chuyện mơ hồ, hắn rất muốn tìm người để phá giải
Nhưng vào lúc này, Đỗ Linh đang cưỡi trên con khổng tước khổng lỗ đột nhiên hét lên thất thanh, một bóng áo xanh cặp lấy nàng bay lên trời, chớp mắt đã biến mất.
Đồng thời, thiên sứ áo xám bị bao vây cũng lợi dụng phút thất thần của Thần Nam và mỹ phụ, nhanh chóng bay lên.

Nhưng ả vừa bay được vài chục trượng thì bị Long bảo bảo nhanh như chớp cản đường.
Thần Nam và mỹ phụ phu nhanh tức giận, nhanh chóng bay lên.

Thiên sứ áo xám thầm kêu hỏng bét, ả cảm nhận được sát ý cường liệt của hai người, liền ném Long Vũ và Lí Nhược Lan về hai phía, muốn phân tán sự chú ý của hai người và một rồng đào tẩu.
Tuy nhiên ả đã tính sai, bây giờ Long Vũ không còn trong tay ả, Thần Nam không còn sợ gì nữa.
Nội thiên địa của hắn đã sơ thành, chu vi khoảng ba trăm trượng.

Nếu như thông một đường với thế giới hiện thực, có thể rộng đến chu vi ba trăm trượng.

Sau khi đón lấy Long Vũ (sao sư phụ lại không đón đệ tử nhỉ) cánh cửa nội thiên địa của hắn lập tức khai mở.

thiên sứ áo xám còn đang nghĩ mình may mắn đào thoát, ai ngờ chớp mắt đã đâm đầu vào tiểu thế giới của Thần Nam.

Long bảo bảo cũng lập tức tiến vào.
Phía sau, mỹ phụ phu nhân hít một hơi dài than : “Hậu bối đáng sợ”.
Cánh cửa không gian đóng lại.

Thần Nam, Long Vũ, thiên sứ áo xám, Long bảo bảo, đều bị phong bế vào trong.
Lí Nhược Lan bị thiên sứ áo xám ném ra xa, không rơi vào phạm vi bao phủ của nội thiên địa.

Cuồng nữ sau khi khôi phục tự do liền tỉnh lại, quay đầu chăm chú nhìn xuống, rồi bay đi.
Những người quan chiến bên dưới sôi lên.

Trong một giờ ngắn ngủi, bọn họ đã được nhìn thấy vài tu luyện giả biết bay.

Đối với bọn họ mà nói thì thật là chấn động rất lớn.

Cuối cùng không ngờ lại nhìn thấy không gian phá toái, ba người một rồng tiến vào đó.

Dù sao, có một số tu luyện giả tiền bối đã phần nào hiểu được một chút, từ từ nghĩ ra nguyên nhân cái chết của Lí Uyên.

Tại thần giới Tây phương, thiên sứ cấp thần là công cụ chiến đấu do chủ thần tạo ra, số lượng vô cùng nhiều, thân thể là do ánh sáng tạo thành, là loại năng lượng thuần tuý, tu vi không cao, so với ngủ giai tuyệt thế cao thủ của nhân loại không phân cao thấp, là công cụ chiến tranh thuần tuý.

Nếu như muốn tiến vào cấp độ trung giai thiên sứ có cơ thể huyết nhục, cần phải tốn rất nhiều thời gian.
Trung giai thiên sứ thực lực có một khoảng cách rất lớn đối với thiên sứ cấp thấp.

Tu vi của bọn họ nếu như tính theo đẳng cấp tu luyện của nhân gian giới mà phân loại , tất cả đều từ lục giai trở lên.

Không ít kẻ còn tiếp cận cảnh giới lục giai đại thành.

Trong đó có rất nhiều cường giả tuy chưa đạt đến cảnh giới tiên cấp cao thủ, nhưng khoảng cách không phải là quá xa.
Quan trọng nhất là trung giai thiên sứ có cơ thể huyết nhục, có thể coi là sinh mệnh hoàn chỉnh.

Từ đó tốc độ tu luyện so với thiên sứ cấp thấp cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Không nghi ngờ gì, ba thiên sứ mà Thần Nam tiêu diệt trước đây, tu vi đều gần đạt tới lục giai sơ cấp, đều là những kẻ yếu nhất trong trung giai thiên sứ.


thiên sứ áo xám mà hắn bắt được ngày hôm nay cũng trong số đó.

Các vị thiên sứ cao cấp phái bọn họ đi, sợ phát sinh những tình huống như thế, sẽ làm tổn thất lực lượng của thiên giới, do đó mới phải đi một vài trung giai thiên sứ yếu nhược, bởi vì thực lực của bọn họ cũng đủ để đối phó với những nhân vật mục tiêu.
Trong nội thiên địa của Thần Nam, số phận của trung giai thiên sứ có thể đoán trước được.

Thần Nam nhanh chóng dùng ngọn thần sơn do mảnh vỡ của cổ thuẫn hoá thành, đem ả trấn áp, sau đó bắt đầu tra khảo các vấn đề của thiên giới, cùng với những điều mơ hồ mà hắn rất muốn điều tra.

Nhưng hắn bị thất vọng.

Trung giai thiên sứ biết quá ít, căn bản không hiểu trong quá khứ xa xưa rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, trên định địa thần thụ lại có thêm một quả thiên sứ chi tâm.
Sau khi giết chết thiên sứ, Thần Nam cảm giác bản thân có chút tàn nhẫn.

Nhưng ngay lập tức hắn gạt ý nghĩ đó đi.

Trong thời loạn thế mạnh được yếu thua này, không giết người sẽ bị người giết.

Nếu như hắn thả ả thiên sứ đí, cái đợi hắn có thể là một phen báo thù điên cuồng.

Chi bằng mình sớm tàn nhẫn tiêu diệt cái nhân tố nguy hiểm đó đi.
Đem thi thể nữ tử bị thánh nhập vất đi, Thần Nam liền cứu tỉnh Long Vũ.
Long Vũ vĩnh viễn phong lưu tiêu sái như vậy, khuôn mặt rạng ngời như ngọc không hề có chút sợ hãi, biểu hiện vô cùng ung dung.

Nàng ôm lấy tiểu long âu yếm, đến lúc tên tiểu quỷ dãy dụa không thở được mới chịu bỏ ra, nở một nụ cười tươi như hoa nở: “Xem ra là các người cứu ta, tiểu long đáng yêu, đa tạ người, còn Thần Nam nữa, cảm ơn huynh.

Thật không ngờ dưới tình huống thê thảm như vậy lại gặp lại huynh”.

Sự phụ của Tiềm Long một trăm năm trước từng nợ Long gia một món nợ ân tình.

Do đó bà rất quan tâm đến Long gia.

Nghe tin Tiềm Long ngộ nạn, bà thật sự đau lòng, cuối cùng vô ý gặp Long Vũ trên giang hồ, kinh ngạc trước thiên tư của nàng, sau đó biết nàng là hậu nhân của Long gia, liền lập tức thu nàng làm đồ đệ.
Long Vũ đương nhiên không bỏ qua cơ hội như thế, nàng sớm đã biết sự phụ của Tiềm Long ca ca là một vị kì nhân.
Thông qua câu chuyện của Long Vũ, Thần Nam kinh ngạc,sư phụ hiện giờ của nàng, không ngờ lại là người của Phiêu Diêu phong.
Cần biết Phiêu Miểu phong hơn vạn năm trước đã là một nơi vô cùng thần bí, truyền thuyết đó là một tiên địa do tiên thần giới thiết lập tại nhân gian, là một bí địa nối giữa tiên thần giới và nhân gian giới, bình thường không có quan hệ gì với phàm tục giới.

Chỉ có nhưũng cường giả cực đại mới vô tình gặp qua người của Phiêu Diêu phong.
Nhưng Thần Nam lại tin rằng Phiêu Diêu phong thực sự tồn tại trên thế gian.

Bởi vị cha của hắn, Thần Chiến, sau khi đánh khắp thiên hạ không địch thủ, đã từng tiến vào Phiêu Diêu phong, sau đó ung dung thoát ra.

Không ngờ một vạn năm sau bọn họ vẫn còn truyền đến giờ, làm sao hắn không chấn kinh cho được.
Long Vũ thần thái rực rỡ, cưỡi trên lưng thần linh long dài gần hai mươi trượng, bay ra khỏi nội thiên địa của Thần Nam.

Thân ảnh phiêu dật, khí chất bất phàm, như một tiên nữ.

Từ xa, tiểu công chúa vô cùng ghen tị nói: “Khả Nhi tỷ tỷ, tỷ nói xem vì sao con thần linh long kia lại đi với tên xú bại hoại đó? Vì sao nó không chọn muội làm chủ nhân, thực là tức chết đi được”.

Tiểu công chúa bất mãn than thở.
Mộng Khả Nhi không nói gì, nàng im lặng nhìn Thần Nam ở phía xa, thần sắc phức tạp, nhưng rất nhanh trở lại vẻ bình tĩnh ban đầu.
Long Vũ như tiễn nữ cưỡi rồng bay cao, vô số thiếu nữ bên dưới ghen tị, vô số thanh niên nam tử mắt chớp chớp miệng đớp đớp.Lúc này, hình ảnh của Long Vũ đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng những người trẻ tuổi.

Hàng chục năm sau, những người đó nhớ lại đoạn hồi ức đó, vẫn còn cảm khái: “Giá như năm đó có thể cùng trò chuyện với tiên nữ đó, một câu thôi cũng được”.
Thần Nam khai mở nội thiên địa, hái một quả thiên sứ chi tâm tặng Long Vũ.

Dùng dằng chia tay, cuối cùng Long Vũ cũng theo sư phụ rời đi, nhưng bên tai Thần Nam vẫn còn vang vọng câu nói cuối cùng của nàng: “Phiêu Diêu phong ở trên Đông hải…”
Tây phương thần giới rốt cục phái bao nhiêu thiên sứ tới phương đông tìm kiếm thánh chiến thiên sứ? Thần Nam không biết, nhưng nhìn thấy Mộng Khả Nhi ở phía xa vẫn bình yên vô dạng, có thể khẳng định số thiên sứ đó không nhiều.

Hơn nữa hắn có cảm giác mấy thiên sứ thực lực không cao mà hắn tiêu diệt lần trước, cùng với hai thiên sứ xuất hiện hôm nay không phải là cùng một nhóm.
Thần Nam bỏ qua những ý nghĩ đó, ngự không phi hành bay xuống phía dưới.

Hiện giờ nhân vật chính của đế vương chi chiến chỉ còn hắn và Đông Phương Trường Minh.

Đây là lúc cần kết thúc, bởi vì chờ đợi hắn là những địch nhân còn cường đại hơn - những kẻ địch ở Đỗ gia huyền giới.
Bất kể vừa rồi ở trên không có lục giai cao thủ đại chiến, nhưng công pháp kì dị của Đông Phương Trường Minh vẫn hấp dẫn không ít sự quan tâm của các quan chiến giả.
Lúc này Tử kim thần long có phần thê thảm, nó vạn lần không ngờ đối thủ lại lợi hại như vậy.

Cho dù là Thần Nam từ trên không lao xuống cũng bị công pháp của Đông Phương Trường Minh hấp dẫn.
Hôm nay Đông Phương Trường Minh không chỉ thể hiện uy lực vô thượng của tuyệt học Liệt thiên thập kích, mà còn thi triển một loại công pháp kì dị.

Chu vi mười trượng xung quanh hắn hoa tuyết bay phấp phới, đất trời một màu trắng xoá, giống như là mùa đông đã đến.

Trên mặt đất cũng đã tính tụ một lớp tuyết dầy.
“Grào…lại là chiêu đó, ta &#^*^Q"
tiếng chửi rủa của Tử kim thần long đột nhiên ngừng lại, mười trọng chưởng của Đông Phương Trường Minh như sóng biển vỗ bờ, băng tuyết vô tận cuộn tròn trong kình khí, bao bọc lấy Tử kim thần long.

Khi mười đạo sóng khí biến mất, giữa tràng lưu lại một khối băng khổng lồ.

Còn con rồng du côn thì bị đóng băng ở trong đó.
Đông Phương Trường Minh mái tóc dài trắng như tuyết, ngoại trừ đôi mi màu đen, còn lại các bộ phận khác của y đều trắng như bạch ngọc (đáng nhẽ phải bạch tạng), giống như một khối điêu khắc bằng băng, lấp lánh quang mang lạnh lẽo.
Không ngờ Đông Phương Trường Minh lại có tuyệt học như thế, khiến Thần Nam cảm thấy kinh dị
“Bùm”
Khối băng khổng lồ vỡ tung, Tử kim thần long từ trong bay ra, hét lớn: “Đóng băng làm Long đại gia ta chết mất, ta*&^*#&^…tiểu tử hỗn xược kia, ngươi có thể đổi loại công pháp khác được không, cứ thế này không giết được Long đại gia đâu, chỉ là cứ đông lại thế này làm rồng không chịu được, làm rồng tức chết mất, công pháp đáng chết”.
Lực sát thương của công pháp này của Đông Phương Trường Minh lớn tới mức khó tưởng tượng.

May mà Tử kim thần long có thân thể siêu phàm thoát tục, đổi lại là tu luuyện giả của nhân loại thì có lẽ đã bị đông cứng rồi vỡ thành từng mảnh.
Chu vi trong phạm vi trăm trượng đã bị băng bao phủ, có thể tưởng tượng Tử kim thần long bị đóng băng mấy lần, nếu không con rồng du côn cũng không mất mặt chửi bới như vậy.
Thần Nam từ trên cao đáp xuống đất, nói với Đông Phương Trường Minh: “cuộc chiến từ vạn năm trước kéo đến bây giờ đã đến lúc kết thúc.