Đăng vào: 12 tháng trước
Bố Tranh xù lông, từ chỗ Never đoạt lấy đội trưởng, Bố Bố không chút do dự đem tất cả đá ra ngoài. Khiến kênh phụ cận bên cạnh một chuỗi sói tru, đều đang hô to oan uổng.
.
[Phụ cận] [Bố Bố]: Đều cút đi lăn tròn đi!
[Phụ cận] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Cái tên không nghĩa khí, ngay cả tớ cũng đá
.
Bố Tranh lầm bầm mấy tiếng, rất đắc ý, đang nghĩ nếu không thì cùng Never đi làm một chút hoạt động mới ra, nghe nói là thu thập đạo cụ nhiệm vụ, có thể đổi đồ tốt. Nhưng xoay màn hình, đại tế tự bên cạnh không biết khi nào đã mất bóng.
Thò thò đầu, Triệu Tư Đằng còn đang chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng đánh chữ, cũng không biết đang làm gì. Bố Tranh mở bản đồ, điểm nhỏ Never ở bên cạnh kho hàng.
Bố Bố vừa lúc muốn tới kho hàng lấy ít thuốc thể lực, gọi thú cưỡi ra chạy tới. Chỉ có điều từ xa xa đã thấy người mình không muốn gặp nhất -- Hạnh phúc, ở nơi nào...
Hạnh phúc, ở nơi nào cùng Never đứng mặt đối mặt, tiểu cung tiễn thủ váy ngắn màu xanh biếc rất nhanh liền hoạt bát lên, ở quanh Never xoay xoay mấy vòng.
Ở cạnh kho hàng còn có thể làm cái gì, nói không phải giao dịch mà là thuần treo máy ai cũng không tin a. Bố Tranh thấy thế lập tức giậm chân, "Triệu Tư Đằng, nhỏ đó đòi anh cái gì !? Kệ nhỏ a."
"Hửm?" Triệu Tư Đằng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cười cười nói: "Không có gì."
"Khỉ, cái gì gọi là không có gì a, đã nói với anh nhỏ đó là lừa đảo a, anh còn đưa đồ cho nhỏ, đầu anh bị nhấn nước à." Bố Tranh bước qua, Never quả thật đang giao dịch với Hạnh phúc, ở nơi nào, trong khung giao dịch bỏ 1000 kim tệ, thiếu chút nữa nhấn xác nhận.
Dù cho Bố Tranh kích động nói một trận, phản ứng của đối phương vẫn nhàn nhạt, một bộ dáng không có gì to tát hoàn toàn khiến cậu phát hỏa, đưa tay tới cướp con chuột.
"Ấy, đừng nóng giận, cẩn thận chút..." Triệu Tư Đằng hơi buồn cười, nhìn bộ dáng gấp gáp của em ấy mà cảm thấy thực đáng yêu, cảm xúc trong lòng so với biểu cảm trên mặt lấp lánh hơn rất rất nhiều, thấy em ấy cướp chuột của mình, liền giơ tay ngăn lại. Bố Tranh không cướp được đương nhiên sẽ không cam lòng lại tiếp tục cướp, thiếu chút nữa đụng phải ly nước bên cạnh.
Triệu Tư Đằng thuận thế duỗi tay bắt lấy, kéo tay em ấy, một tay giữ chặt người, "Em gấp cái gì, cẩn thận bỏng."
Bố Tranh thiếu chút nữa đụng trúng ly nước nên cũng không dám cướp nữa, chỉ hung dữ nói: "Sao anh lại để để ly nước cạnh máy tính chứ, đổ lên bàn phím xem anh còn xài kiểu nào.", sau đó nhìn thấy Hạnh phúc, ở nơi nào trên màn hình còn tức giận nói thêm một câu: "Thật sự tôi cảm thấy nhỏ này vô cùng giống Tuyết Nhi Bảo Bối, đúng rồi, nếu không phải tại nhỏ tôi sẽ bị anh trêu thảm như vậy sao!"
"Được rồi, không thả dê sao dụ được sói, 1000 kim tệ dù sao cũng không có bao nhiêu. Anh cho cô ta một ít trước, nói cô ta tới tham gia offline, đến lúc đó em nhìn thấy người chẳng phải sẽ biết có phải hay không sao." Triệu Tư Đằng vuốt lông, "Nhưng theo em nói thì anh thật sự phải cám ơn cô ta a."
"Khỉ, anh nói cái gì vậy, trêu tôi rất vui sao!" Bố Tranh nổi giận.
"Ưm -- " Triệu Tư Đằng mơ hồ không rõ kéo dài âm, như đang suy tư, "Cảm giác không tệ."
"Khỉ, anh là cái tên..." Bố Tranh lại bị giẫm đuôi, thật muốn vung một đấm sủng hạnh thẳng vào cái mũi của anh ta, có điều tay bị anh ta nắm, hơn nữa cả người đều bị nhốt trong cánh tay, thật sự là rút không ra.
Cậu giãy hai cái mới phát hiện có điểm không đúng, hai người bọn họ kề thật sự quá gần, mình nếu đột ngột cúi đầu, gần như có thể mũi đụng mũi. Bố Tranh ngây ngốc một chút, trên người liền cứng ngắc, lời nói phân nửa đã không còn thốt ra được, không khí vốn mập mờ lại càng vi diệu.
Triệu Tư Đằng ngược lại khàn giọng cười một tiếng, ấn chuột, giao dịch kim tệ cho Hạnh phúc, ở nơi nào, sau đó không quan tâm đến game nữa. Anh đem người kẹp giữa bàn máy tính và mình, vì Bố Tranh đang đứng mà anh thì đang ngồi, cho nên cần phải ngẩng đầu lên nhìn người. Anh cũng không nói chuyện, chỉ có điều ánh mắt dường như đang hỏi, tại sao không nói.
Bố Tranh bị anh ta nhìn, không chịu thua kém mà đỏ mặt, trên mặt vốn chỉ có chút chút phát nhiệt, sau đó liền thiêu cháy. Trong lòng cậu thầm khỉ một tiếng, da mặt dày gặp phải da mặt dày hơn, thầm mắng rõ ràng đối phương ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt kia sao lại có thể kiêu ngạo như vậy, "Buông tay buông tay, tôi quay về chơi game."
Triệu Tư Đằng vẫn không nói, chỉ đứng lên, tiến gần hơn. Anh ta cao hơn Bố Tranh một chút, nhưng Bố Tranh cảm thấy không quen, cúi xuống giờ lại biến thành ngẩng lên, hơn nữa dán càng chặt, không tự chủ rụt cổ. Lúc này cậu giống như đang dán vào trong ngực người ta, vội vàng đẩy anh ta một cái.
"Bố Tranh."
"Cái gì?"
Triệu Tư Đằng gọi xong người ta lại không lên tiếng, Bố Tranh cách nửa ngày thật sự không chịu được mới hỏi một câu. Hai người rõ ràng mặt đối mặt còn bày đặt kêu với gọi, khiến cậu có phần không được tự nhiên.
"Bố Tranh, anh thích em, anh cảm thấy em chắc là đã biết."
Triệu Tư Đằng đột ngột nói khiến Bố Tranh choáng váng, cậu mặc dù có suy nghĩ qua chuyện đó, nhưng người nọ thực nghiêm túc chính miệng nói ra hiệu quả khẳng định không cùng một dạng. Cậu hơi hơi rung động, há hốc sững sờ hơn mười giây. Đây là được thổ lộ sao...?
Cằm Bố Tranh có chút mỏi mới hoàn hồn lại, vừa muốn nói chuyện, Triệu Tư Đằng đã mở miệng, không cho cậu lên tiếng, "Anh biết em không phải cong, có thể sẽ cảm thấy rất kinh ngạc hoặc chán ghét. Có điều anh vẫn muốn chính miệng nói với em một tiếng, tuy rất muốn em tiếp nhận anh, nhưng anh cũng sẽ không ép em." Anh ta nói rồi cười cười, "Nếu mãi không nói rồi xem như chuyện gì cũng không có, anh sẽ cảm thấy mình thật tồi."
Triệu Tư Đằng nói xong, hung hăng thở ra một hơi, thầm nghĩ mình vẫn thật tồi a, loại hình huống này hẳn là nên ôm lấy người trong ngực hôn sâu mới đúng. Nhưng là... anh không dám, thật sự sợ hôn xong người liền chạy, đến lúc đó không biết đi đâu mà tìm.
Bố Tranh khiếp sợ xong chỉ còn lại mặt đỏ cùng tim đập, nghe được anh ta nói cái gì 'chán ghét' mới nhớ tới, mình không phải dạng thần kinh quá thô chứ, bị một người cũng là con trai thổ lộ một chút cảm giác chán ghét cũng không có. Không có chán ghét cũng không có nghĩa có khả năng tiếp nhận... Trong lúc nhất thời cổ họng cậu phát không ra tiếng, cứ như bị câm, vô cùng không tự nhiên, ánh mắt bay loạn.
Triệu Tư Đằng thấy em ấy không nói lời nào cũng không ngẩng đầu nhìn mình, trong lòng nguội lạnh phân nửa, có điều cảnh tượng này anh cũng đã tưởng tượng qua rất nhiều lần. Anh chỉ có thể nới lỏng tay, từ từ buông ra, cuối cùng cầm ly nước trên bàn uống một hớp, lại nhìn nhìn đồng hồ trên tường, "Muộn rồi, nên đi ngủ, đừng chơi nữa."
"... A, ừ." Bố Tranh cảm giác mình vẫn còn ở trạng thại bán câm, cả giọng cũng bị biến âm. Sau khi Triệu Tư Đằng rời đi cậu mới thở dài một hơi, lại cảm thấy độ ấm điều hòa mở không đủ, thoáng cái đã lạnh đi rất nhiều.
Người con trai xoay mình rời đi giống như bình thường, nhìn không ra có cái gì thay đổi, từ ban công lấy khăn lông đưa cậu, rồi đi thu dọn đồ đạc. Lúc Bố Tranh đi tắm còn cảm giác hồn mình chạy đi chưa tìm về được, ở trạng thái ngu ngu ngơ ngơ.
Chờ cậu tắm xong mặc áo ngủ đi ra mới nhớ tới trưa nay mình ngủ trong phòng Triệu Tư Đằng, vậy bây giờ... Cậu lề mề một lúc, cuối cùng bản thân cũng bị chính thái độ ngượng ngùng của mình làm cho buồn nôn, dứt khoát đẩy cửa vào phòng ngủ Triệu Tư Đằng.
Triệu Tư Đằng lấy chăn và drap giường mới trong phòng của khách ra thay, lúc cậu đi vào anh đang sửa sang lại, nói: "Đều thay mới rồi, hôm nay em ngủ ở đây đi."
"Tôi ngủ chỗ này?" Bố Tranh nhìn nhìn giường, drap giường và chăn đã thay nhưng màu sắc vẫn không đổi, đầu giường đặt hai gối đầu cùng bốn gối dựa.
"Ừ." Triệu Tư Đằng đương nhiên nhìn ra em ấy do dự cái gì, cười một tiếng, "Giường lớn như vậy không đủ em ngủ sao, nhào lộn cũng không thiếu chỗ đâu. Hay là, em muốn cùng anh ngủ ở phòng cho khách?"
Không đợi Bố Tranh nói, Triệu Tư Đằng đã cầm đồ ra ngoài, "Anh cũng tắm rồi đi ngủ, sáng mai dậy sớm, nghe Hạ Cẩn nói mọi người buổi chiều mới tới, dưỡng đủ tinh thần buổi tối offline." Sau đó là một tiếng kéo cửa rất nhẹ, cửa phòng đóng lại, kín kẽ.
Bố Tranh hất hất tóc làm rối tung, mặc áo ngủ vẫn hơi lạnh, bò vào chăn trùm kín, lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút ít. Cậu nắm lấy cái gối dựa ôm vào trong ngực, mềm mềm êm êm, có điều ngay cả gối dựa cũng thay mới, không nén nổi lầm bầm một tiếng, giữa trưa cậu cũng lăn đủ rồi, giờ mới đổi lại làm cái gì...
Thế là Bố Tranh buồn bực, xúc động, phát điên, mất ngủ...
Có người nói buổi trưa ngủ một giấc buổi tối khó lên giường, cậu cầm điện thoại nhìn nhìn, đã hơn hai giờ sáng, nếu không ngủ ngày mai lại phải dán cặp mắt đen rêu rao khắp nơi. Nhưng vấn đề là... cậu thật sự mất ngủ, trong đầu toàn là lời thổ lộ của Triệu Tư Đằng...
Bố Tranh ở dưới chăn trở mình, mất ngủ, mất ngủ muốn chết, chẳng lẽ là quá hưng phấn...
......
Triệu Tư Đằng thẳng đến thư phòng ngồi, ở phòng cho khách thật sự quá lạnh, cũng may thư phòng tuy không có giường nhưng có điều hòa. Máy tính không mở, đèn cũng không bật, trong phòng rất tối, chỉ có màn hình di động phát sáng, tối khuya đột nhiên nhìn thấy tựa như ma trơi, sáng rồi tắt, tắt rồi sáng.
Điện thoại rè rè rung, anh cầm lên nhìn nhìn, là tin nhắn Hạ Cẩn gửi đến, cuối tin còn tặng kèm một cái mặt cười bỉ ổi, nói bữa khuya cùng Lâm Kỳ đi ăn bò bít-tết, bảy phần chín rất rất không tệ, nhưng sợ quấy rầy đến anh và Bố Tranh nên không gọi hai người, lần sau cùng đi nếm thử vân vân vân.
Triệu Tư Đằng vô lực cười cười, tên này cũng không sợ quấy rầy người ta hai ba giờ mà vẫn gửi tin nhắn, đã trễ thế này mà còn đang ăn. Anh ấn nút hồi âm một tin --Bảy phần chín ăn không tiêu, vẫn là chín đều tốt hơn.
Sau khi ấn xong điện thoại lại rè rè hai tiếng, hết pin tự động tắt, cũng không biết tin nhắn có gửi đi được không. Triệu Tư Đằng nghĩ, bảy phần chín quả nhiên vẫn không thể ăn, ăn xong tiêu hóa không được, tự tìm phiền phức. Tuy biết như vậy, nhưng chuyện đến trước mắt vẫn không nhịn được, nói ra, sau đó...
Khụ, ở đây ý là, Bố Tranh còn chưa chín tới mà anh đã ăn mất nên không tiêu :">
Anh thở dài, ném điện thoại trên bàn, dưới bóng tối vươn tay mò cốc cà phê, có điều mò nửa ngày cũng không đụng trúng, chỉ có thể đứng lên mở đèn. Vừa đi đến cửa thì nhìn thấy ngoài cửa đứng một người, không phải Bố Tranh còn có thể là ai.
"Sao em lại dậy? Muốn đi WC? Bên tay phải, ngủ lờ mờ rồi." Triệu Tư Đằng sững sờ, cho là em ấy muốn đi WC, kéo tay em ấy dẫn đi, "Nhanh đi rồi về phòng, bên ngoài rất lạnh."
"Cũng không biết tay ai lạnh." Bố Tranh hung dữ liên tục hừ mấy tiếng, dễ dàng bắt lấy tay Triệu Tư Đằng đang kéo cậu, nói: "Một mình ngồi trong tối đợi quỷ à, khuya rồi còn không đi ngủ muốn thành tiên sao."
"Anh lập tức trở về..."
Triệu Tư Đằng ba từ 'phòng cho khách' còn chưa kịp nói ra đã bị lời tức giận của Bố Tranh bóp chết: "Phòng cho khách cái rắm a, không điều hòa đem anh đông thành cục băng bây giờ, mau đi ngủ cho ông." Nói xong kéo anh vào phòng ngủ, bản thân bò vào lại ổ chăn, hơi nghiêng mình nằm xuống.
"Anh," Triệu Tư Đằng nhìn giường trống đến hơn phân nửa, do dự... "Hay là đi..."
"Đi cái rắm, nhanh lên giường." Bố Tranh quay đầu trừng mắt.
Triệu Tư Đằng nhìn bộ dạng kia của em ấy, không khỏi buồn cười, dáng vẻ xù lông tức giận vô cùng đáng yêu. Anh đi qua ngồi trên giường vươn tay xoa xoa tóc em ấy, "Xúc cảm không tệ, nhưng nói chuyện phải văn minh một chút."
Bố Tranh rụt rụt trong chăn, né tránh móng vuốt anh ta, "Cứ rắm đấy, rắm rắm rắm rắm! Nhanh ngủ. A! Này, anh làm gì."
Bố Tranh bị dọa hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy lên, người nọ dám thò tay vào trong chăn sờ mông cậu, mặc dù cách lớp áo ngủ, nhưng áo ngủ rất mỏng, tay người nọ rất lạnh, cậu không tự giác rùng mình một cái.
"Nơi này xúc cảm cũng không tệ," Triệu Tự Đằng cười đặc biệt lịch sự, sau đó xoay người nằm xuống bên cạnh cậu, "Anh cũng rất thích chữ đó, rất rất thích."
Rắm là thí, thí cũng có nghĩa là mông~
"Khỉ, anh..." Bố Tranh tức đến sắp phát điên, nghiêng người qua, người nọ đã nhắm mắt như không có gì, nhưng khóe miệng mỉm cười vô cùng chói mắt!