Chương 16: Chương 16: Trong cơn say

Hành Trình Của Biệt Ly

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nói lời tạm biệt Thắng, Vũ đứng yên nhìn chiếc xe của anh khuất xa dần.Chiếc xe đó giống như thời gian, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Cômỉm cười, nhìn đám bụi rơi xuống từ ánh đèn đường. Cô luôn nghĩ, chắc ởđâu đó phải có một người giống cô. Cũng sẽ chờ đợi cô như cô đã chờ đợianh ta thế này.
Vũ bỗng dưng không muốn về nhà ngay, cô muốn đi uống chút gì đó. Vũ nhớTuấn vẫn thường nói anh hay đến một quan bar có cái tên là Biển Xanh. Cô đã dò hỏi được địa điểm của quán bar đó, chỉ là chưa bao giờ đủ dũngkhí để đến gặp anh.
Từ chỗ cô đến Biển Xanh mất mười lăm phút đi xe. Cô bắt một chiếc taxivà tới đó. Trong người vẫn còn hơi men, cô chếnh choáng nhìn biển hiệumàu xanh dương lấp lánh trước tầm mắt. Cảm thấy rạo rực vô cùng.
Thế giới của bar lúc nào cũng sẽ tràn ngập hương vị thuốc lá, hơi rượuvà hơi người. Tiếng nhạc lúc nào cũng phải có, tồn tại như không khí.Khi Vũ bước chân vào, việc đầu tiên cô làm đó chính là đưa mắt nhìn đámngười đang nhảy điên cuồng trên sàn. Họ đều là những thanh niên nhiệthuyết, hoặc cũng có thể là những người trung tuổi đang muốn tìm lại chút sắc màu của những năm tháng trước. Họ đưa tay lên, cả người lắc lư theo điệu nhạc và không ngừng hò hét. Trông họ thật hoang dại và bản năng.Vũ thích con người như thế này, tự do và không toan tính. Cho dù bất cứai phê bình, thì mỗi chúng ta đều phải công nhận rằng đó là khoảnh khắcsảng khoái và hạnh phúc mà chúng ta rất khó có được.
Bộp. Một cô gái ăn mặc sành điệu, trang điểm rất đậm va vào người Vũ. Cả hai cùng nhìn nhau, nhưng không ai nói câu nào. Trong đôi mắt của côgái kia ánh lên vẻ khó chịu – bực dọc. Sau một hồi, cô ta nhếch môi cười nhạt rồi bỏ đi. Mùi phấn son lẩn quất cùng với không khí ngột ngạt nơiđây khiến Vũ cảm thấy khó thở.
Vũ tiến đến quầy bar, nói với anh chàng bartender ở đó là: “Pha cho tôi thứ mà anh thích nhất.”
Anh chàng đó nhìn Vũ một hồi, tựa như đang dò xét, cuối cùng cười toe và tiến đến quầy rượu. Anh ta quay lưng về phía Vũ, đổ vào trong bình lắcnhững loại rượu gì đó. Vũ ở đằng sau, ngắm nhìn con người của anh ta. Đó là một tấm lưng rất rộng! Mái tóc được cắt gọn, vuốt gel rất hợp thời.Vành tai bấm chi chít, hai bên dái tai có xỏ một đôi khuyên màu đen. Vũngắm nhìn người con trai này, trong lòng cảm thấy rất thích thú. Mẫungười của Vũ là dạng nổi loạn, nhưng vẫn giữ được vẻ lịch sự trong từngcử chỉ. Anh ta có thể nổi loạn về phong cách ăn mặc, cách nói chuyện,nhưng lúc nào cũng phải biết giữ khoảng cách như bảo vệ chính con timcủa mình. Cô luôn nghĩ cần phải yêu ai đó có trách nhiệm với bản thân,chứ không phải là người luôn thề hứa những điều xa vời vợi.
Một lúc lâu sau, anh chàng bartender có phong cách nổi loạn đặt trướcmặt Vũ một ly cocktail có màu xanh dương, trên miệng ly được trang tríbằng một lát chanh trông rất đơn giản.
Cô nói: “Đây là thứ mà anh thích nhất hả?”
Anh ta gật đầu bằng một vẻ mãn nguyện: “Phải, nó có tên là Biển Xanh –giống với tên quán, nhưng cũng là thứ mà tôi làm tệ nhất. Tôi luôn đổquá tay nước cốt chanh, và cho quá ít rượu Tequila.”
Vũ nhìn anh ta, nhún vai một cái rồi đưa ly cocktail lên nhấp. Cô giậtmình, chợt nhớ ra là mình đã từng thưởng thức hương vị này ở đâu đó.Hình như nó có tên là Margarita.
“Là anh tự đắt tên cho nó?”
“Phải, vì nó có màu xanh mà.” Anh ta so vai nói rất thản nhiên.
Vị chua của nước cốt chanh hòa cùng với vị cay ngọt của rượu khiến Vũrất thích thú. Cô nghĩ đây hoàn toàn không phải là tác phẩm tệ, nó làmột thứ tuyệt vời.
Cô nói: “Anh tên gì?”
“Cứ gọi tôi là Cát. Cát của biển.”
Vũ mỉm cười, không nói gì thêm nữa. Anh ta hẳn là rất thích biển, trongtâm hồn lúc nào cũng tràn ngập mùi vị của đại dương. Đây là một người vô cùng ấm áp. Cô cúi xuống nhìn ly cocktail Biển Xanh của Cát, cảm giácnhư đang nhìn thấu tâm hồn của anh ta. Chỉ là một màu xanh trong rấtđẹp, rất thơ mộng, không hề có gì khác. Khát khao cháy bỏng và nhữngnhiệt huyết thanh xuân luôn chảy trôi trong lồng ngực, khiến anh ta trởnên thu hút như chính loại cocktail mà anh ta mê.
Vũ chợt nhớ tới Tuấn. Anh từng nói rất có hứng thú với anh chàngbartender ở Biển Xanh. Cô đoán chính là anh chàng này. Cát trông khôngphải là người – đã - đủ - trưởng – thành. Anh ta giống như một bônghoa đang chờ đến mùa nở. Cứ ôm ấp trong người những ước mơ và hoài bão,nhất định sau này sẽ bùng nổ.

Cô chợt nghĩ, nếu như bây giờ Tuấn xuất hiện thì sao? Câu chuyện sẽ bắtđầu như thế nào nhỉ? Anh ấy nói tôi luôn thích mặc một chiếc áo sơ mimàu trắng, quần kaki màu đen, đi giày tây, đeo kính, ít cười. Giống nhưmột tên đạo đức giả vậy. Tôi lúc nào cũng mang trong người một chiếckhăn mùi xoa màu nâu, bởi vì khi tôi căng thẳng rất dễ đổ mồ hôi. Khitôi ngồi cạnh một cô gái xa lạ, tôi sẽ im lặng và lãng quên đi sự xuấthiện của cô ta. Tôi không bao giờ nghĩ tình yêu của mình sẽ bắt đầu từmột lời chào. Tôi muốn chúng tôi phải làm một điều gì đó. Để sau này dùcó xa cách cũng sẽ nhớ về nhau. Tận đến mấy trăm năm sau cũng không thểquên được.
Nếu như Tuấn xuất hiện trong lúc này, vậy chắc hẳn anh ta sẽ lãng quêncô. Anh ta sẽ không bao giờ chào cô, cũng sẽ không bao giờ nhớ về cô cả. Chắc có lẽ đó là lý do vì sao Tuấn không muốn gặp cô. Quan hệ giữa haingười sẽ chỉ tồn tại trên một màn hình vi tính, những con chữ màu đen và một bóng đêm tĩnh lặng. Anh và cô không thể xuất hiện trong cuộc đờinhau. Vì nếu xuất hiện, chắc chắn sẽ không thể kéo nhau cùng ở lại.
Chắc chắn là như vậy.
Vũ uống hết ly cocktail của mình, sau đó gọi thêm một cốc rượu khác nữa. Có đôi lúc, cô rất thèm rượu, giống như một con nghiện vậy. Với mộtngười cô đơn, nó sẽ là một người bạn tốt nếu chúng ta cần. Rượu khônggiúp ta quên được, nó chỉ khiến chúng ta say. Say ở đây chỉ là say trong mộng tưởng, không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa.
Khoảng mười một giờ đêm, có đám khách ăn vận rất thời thượng bước vào.Họ ngồi ở chiếc bàn phía trong, liên tục hò hét. Vũ quay ra nhìn, pháthiện cô gái ngồi bên ngoài là Linh. Linh cũng bất ngờ khi nhìn thấy Vũ,cô ta vội vàng vẫy tay ý chừng bảo cô hãy tới đó. Vũ lắc đầu từ chối, cô nghĩ cuộc vui ấy không có cô thì sẽ hay hơn.
Cuối cùng, Linh đành đứng dậy bước về phía Vũ. Cô ấy kéo tay cô, nói:“Tới đây đi, uống với tớ một ly. Ngày mai bộ phim sẽ được bấm máy.”
“Có liên quan gì tới tớ chứ?” Vũ cười “Tớ đang rất muốn ở một mình.”
“Thôi nào, cậu ở một mình trong nơi ồn ào này sao? Lại đây với tớ, tớ sẽ không để cậu cô đơn thế này đâu.”

Vì Linh quá nhiệt tình, Vũ cũng không thể từ chối được nữa. Cô trả tiềncho anh chàng bartender, nhưng anh ta lại không lấy tiền ly Biển Xanh.Thấy Vũ có vẻ ngạc nhiên, anh ta chỉ cười toe nói: “Tác phẩm tệ hại thếmà cũng uống hết được. Cô đúng là đồ ngốc!”
Vũ nói: “Ngay cả khi anh làm được một thứ tuyệt vời như vậy mà còn không tin tưởng, anh mới là đồ ngốc.”
Rồi cả hai người cùng cười. Tiếng cười bị tiếng nhạc xập xình át mất,chỉ có thể nhìn thấy vẻ hân hoan trong đôi mắt nhau. Trên sàn nhảy vẫnlà những con người hoang dã như vậy, họ càng ngày càng cuồng loạn, không ngừng gọi tên nhau và ngửa đầu nhìn ánh đèn ma chiếu qua chiếu lại.Trong con người họ có một ngọn lửa, nó đang dần đốt cháy nhiệt huyếtthanh xuân của họ. Vậy nên họ cần phải sống hết mình cho ngày hôm nay.
Linh kéo Vũ qua ngồi cạnh cô, những người bạn của cô nghe chừng rất hứng thú. Họ đều là những kẻ thời thượng, thông minh, luôn luôn biết giấukín mặt tối của mình. Vũ cúi đầu chào họ, họ cũng chào lại cô, xã giaorất thông thường. Các mối quan hệ bắt đầu được tạo dựng, cho dù chỉ làchóng vánh nhưng chúng ta cũng cần duy trì trong thời gian nó có thể tồn tại. Đó cũng là một cách để giữ sự xa lạ với những người mà ta khôngmuốn quan tâm.
“Cô tên gì?” Một cô gái trẻ măng hỏi Vũ.
“Tôi tên Vũ.” Cô đáp.
“Chà, cái tên nghe cá tính đấy chứ!” Cô gái đó cười rất tươi, hàm răngtrắng sáng hiện lên trong bóng tối. Đôi mắt lung linh như sao đêm, dầndần kéo gần khoảng cách của tất cả lại.
Họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Sẵn có hơi men trong người, Vũ cũng nói nhiều hơn ngày thường. Cô kể về Cẩm Phả của mình. Kể về nơi mà bản thân rất yêu quý. Cô kể về vịnh Hạ Long và vịnh Bái Tử Long, những nơi màbản thân chỉ được nghe người ta nói chứ chưa bao giờ đặt chân đến. Tuynhiên, qua lời kể của cô nó vẫn rất sống động. Cô cứ như một hướng dẫnviên du lịch vậy. Sẵn sàng kể vể sự tích của những nói đó, nguồn gốc của hai cái tên. Ai cũng nói nhất định phải tới đó một lần. Họ nói nhấtđịnh phải bấm máy ảnh, phải là người có mặt ở trong bức ảnh đó. Conngười tồn tại cùng thời gian chỉ có trong mỗi bức hình mà thôi.
“Cẩm Phả của cô có lạnh lẽo không?” Thốt nhiên, một người đàn ông ngồi bên góc trong cùng hỏi.
Cô nhìn thấy chấm đỏ li ti của tàn thuốc lá, như hình ảnh mà cô vẫn luôn nhìn thấy trong mỗi giấc mơ. Vũ nhìn anh ta, phát hiện cả người anh đều chìm ngập trong bóng tối. Cô bắt đầu ngờ ngợ, không biết đã gặp ngườiđàn ông này ở đâu rồi. Cô nhớ rất rõ hương vị của anh, rằng đã từng chạm vào một tâm hồn buốt lạnh như thế. Những đến tột cùng vẫn là không thểnhớ ra.
Cô nói: “Cẩm Phả của tôi là thành phố tĩnh lặng, chúng ta không thể tìmđược bất cứ điều gì tại nơi ấy. Chúng ta cứ thế chìm đắm mà không rõnguyên do.”
Người đàn ông đó lại nói: “Tôi đã từng đến Cẩm Phả, không hề có ấn tượng gì.” Tiếng nói của anh đan xen với tiếng nhạc điện tử trong Biển Xanh.Khói thuốc tỏa ra nghi ngút, tàn đỏ theo hơi dít thỉnh thoảng lại lóelên như đang vùng vẫy. Rồi cuối cùng là tắt ngấm. Rất có thể người đànông đó đã dụi nó đi. Vũ nghĩ thầm.
Đêm hôm ấy mọi người đều uống rất nhiều. Vũ có cảm giác mình như vậthiến tế của rượu. Cô đã uống từ bữa ăn với Thắng cho đến tận bây giờ,tưởng như cứ thế mà uống mãi.
Linh là một cô gái của bia rượu, cô ta uống rất cừ, liên tục giục mọingười cạn ly. Vũ luôn để ý người đàn ông ngồi trong góc, cảm giác tò mòlẫn hứng thú liên tục đan xen. Cô rất muốn biết anh ta là ai, rốt cuộccó phải là người mà cô đang cần tìm hay không.
Khi đồng hồ điểm hai giờ sáng, mọi người mới hối nhau ra về. Cô gái trẻvừa rồi nằm ngủ ngon lành trên vai của một anh bạn, liên tục gọi tênngười yêu. Cả đám đều nói gọi điện cho anh ta đưa cô ấy về, nhưng rồilại thôi. Linh cũng đã ngà ngà say, cô ấy nói sẽ đưa Vũ về nhưng Vũ đãtừ chối.
“Dù sao cũng đã muộn rồi, cậu cứ về đi.” Vũ chỉ nói có thế rồi xách túivề trước. Cô không chào ai cả, chỉ lặng lẽ ra đi như vậy. Tất cả đều đãsay, ngày mai tỉnh dậy sẽ không còn ai nhớ đến cô hết. Các mối quan hệsẽ đứt đoạn như thế, cho dù có không cam nguyện thì nó cũng sẽ là nhưvậy.
Vũ từng nhớ vài năm trước, khi còn học cao đẳng, cô và Linh cũng từnguống rượu. Nhưng lúc đó chỉ có hai người thôi. Cả hai cùng ngồi trênchiếc giường tầng, cùng nói với nhau về tình yêu của mình. Linh hồi đóyêu một bạn nam cùng lớp, rất điển trai, rất tài giỏi và cũng rất kiêungạo. Vì sự kiêu ngạo của anh ta nên tình yêu của Linh luôn được cô ấycất giấu trong một chiếc hộp, có ổ khóa mà không có chìa để mở. Đến tậnkhi ra trường, tình yêu đó vẫn chỉ là một giấc mơ của cô ấy. Vũ cũngkhông nói gì, cũng chẳng khuyên nhủ cô ta. Chỉ biết rằng tình yêu luônluôn như vậy, cảm xúc của nó đôi khi khiến chung ta thấy khiếp sợ. Muốngiấu nó đi, chôn nó xuống để cả thế giới sẽ không ai biết đến. Để cho nó mãi mãi là một bí mật trong lòng.
Những ký ức xưa ùa về, Vũ đang đứng trước một cột đèn giao thông. Ba màu cứ thế nối tiếp nhau, nhấp nháy không ngừng. Cô đứng yên ở đó, nhìnnhững chiếc xe lao vút qua mặt. Màn đêm cùng ánh đèn vàng mờ nhạt nàyluôn khiến chúng ta cảm thấy như đang bị bỏ rơi. Đã từng hạnh phúc, đãtừng khát khao, nhưng đứng ở một nơi xa lạ lại thấy lạnh lẽo khôn cùng.
Bỗng nhiên, Vũ như người tỉnh mộng. Cô ngẩng đầu lên, thẫn thờ chừng năm giây rồi quay gót. Cô nhớ ra rồi, đã nhớ ra người đàn ông trong bóngtối đó là ai. Anh chính là người mà cô luôn nhớ đến, nhưng lại không hềbiết mặt. Anh là người luôn ở trong bóng tối, tránh mọi ánh mắt của cô.Bất kể cô có chờ đợi anh bao lâu, anh cũng sẽ không bao giờ bước ra. Tàn đỏ từ điếu thuốc của anh nói cho cô biết, anh sẽ không thể đến bên cônhư trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Hai người sẽ phải gặp nhau rồilướt qua nhau đầy xa lạ.
Rồi cô và anh cùng tái ngộ trong một cơn say. Tất cả bản năng con ngườiđều sẽ được trỗi dậy. Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô, và vuốt ve cơ thể cô. Dục vọng trào dâng trong đôi mắt, sự hoang dã cắn nuốt lý trí, thứ cònlại chính là tự do.