Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Đăng vào: 12 tháng trước
Biên tập: Bưởi
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Muối
***
Buổi chiều Trịnh Lam đúng hẹn đi đến sân tennis.
Thời tiết lạnh vô cùng, cậu mặc quần áo vận động ngắn tay, khoác áo bóng chày, trên tay đeo bao cổ tay.
Trưởng khoa là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, đỉnh đầu đã hơi hói.
Ông ta đang nói chuyện phiếm cùng mấy bác sĩ khoa khác, thấy Trịnh Lam tới liền vui vẻ vỗ vỗ bờ vai cậu, nhìn thoáng qua phía sau cậu.
"Cậu còn tự mang cả vợt tennis nữa sao? Xem ra là biết đánh, quả nhiên là không chọn nhầm người."
Trịnh Lam và trưởng khoa nói chuyện được một lát thì Dư Việt cũng đến.
Trưởng khoa bảo hai người bọn họ thương lượng về trận đánh tennis sắp tới vì phải đi tiếp đón đám người sắp đến,
Dư Việt đeo túi đựng đồ thể thao, thở dài một tiếng rồi ngồi xuống chỗ khán đài.
"Việc của khoa Tâm lý chúng tôi sao lại tìm người trong khoa tim mạch của anh thế?" Trịnh Lam hỏi.
"Còn vì sao nữa, tại vì tôi biết đánh tennis đấy." Dư Việt đặt túi xuống: "Bình thường toàn chơi bóng rổ, đánh golf linh tinh, sao lần này lại còn chơi cả tennis nữa thế, cách xa như vậy có thể nói được cái gì cơ chứ?"
Trịnh Lam cũng ngồi xuống nghe Dư Việt nói với cậu một số điều cần chú ý, càng nghĩ càng cảm thấy tới đây quả nhiên là đi làm khổ sai.
Cũng may trước đây Trịnh Lam và Dư Việt quen nhau bởi vì chơi tennis.
Hai người phối hợp cũng coi như ăn ý, cho nên nếu thật sự muốn giả vờ cũng có thể làm được.
"Cậu đoán xem là công ty nào thế?" Dư Việt thuận miệng hỏi một câu làm bàn tay đang định mở túi đựng đồ thể thao của Trịnh Lam dừng lại một chút.
"Không biết." Cậu lắc đầu nói.
Hai người khởi động làm nóng người xong, lại uống thêm chút nước liền thấy trưởng khoa dẫn theo hai người tới.
Thấy đều là những khuôn mặt xa lạ, Trịnh Lam cúi xuống cởi quần áo.
"Vị này là giám đốc Trần, vị này là giám đốc Chu." Trưởng khoa giới thiệu bọn họ với nhau: "Còn đây là bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Dư và bác sĩ Trịnh."
"Vị này chính là bác sĩ Trịnh phải không?" Người được gọi là giám đốc Trần mỉm cười, vươn tay về phía Trịnh Lam: "Chào bác sĩ Trịnh, tôi là Trần Gia Ngôn."
Tuy Trịnh Lam cảm thấy việc Trần Gia Ngôn bất ngờ tự giới thiệu về bản thân vô cùng kỳ quái, nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, cậu lại lịch sự bắt tay với Trần Gia Ngôn.
Sau đó Trần Gia Ngôn lại chào hỏi với Dư Việt, nhưng lần này lại không hề vươn tay ra.
Trước khi bắt đầu, mọi người đều nói qua vài lời khách sáo, lúc cầm vợt tennis đi ra sân, Trịnh Lam nghe thấy Trần Gia Ngôn cười nói: "Hôm nay đến lĩnh giáo một chút kỹ thuật chơi tennis của bác sĩ Trịnh."
Lời này giống như ám chỉ Trần Gia Ngôn đã biết được trình độ chơi tennis của cậu từ nơi nào đó vậy.
Trịnh Lam thất thần suy nghĩ một lúc, vẫn không hề có ấn tượng về việc quen biết với Trần Gia Ngôn.
Bắt đầu thi đấu, Trần Gia Ngôn quả nhiên là người biết chơi, nhưng vị giám đốc Chu bên cạnh hắn lại giống như tay mới chỉ đến để góp đủ số vậy.
Đánh xong mấy quả, thực lực hai bên đều đã rõ ràng, Trịnh Lam và Dư Việt liếc nhau, bắt đầu diễn kịch.
Bọn họ nhường bóng rất công bằng, cho Trần Gia Ngôn mấy quả, cũng cho giám đốc Chu như vậy.
Cũng không phải quả nào cũng nhường, có đôi khi còn có mấy trái đánh rất đẹp, kỹ thuật cũng rất cao khiến mọi người trên khán đài không ngừng hô tốt.
Ba trận thắng hai, trận đầu Trịnh Lam và Dư Việt thắng hiểm.
Trịnh Lam không hề lo lắng, có thể thấy tinh thần thể thao của nhà tư bản rất tốt.
Hơn nữa Trần Gia Ngôn còn là người biết chơi, hẳn là biết chênh lệch giữa hai bên lớn vô cùng.
Sau khi kết thúc về nghỉ ngơi, Trần Gia Ngôn giơ tay tưới nước lên đầu, nói chuyện với Trịnh Lam lúc đó đang đứng cạnh lau mồ hôi: "Bác sĩ Trịnh thật lợi hại, thắng rất thuyết phục."
"Giám đốc Trần cũng không kém." Trịnh Lam hỏi: "Giám đốc Trần đã chơi được bao lâu rồi?"
"Từ khi vào công ty làm việc mới bắt đầu đánh, cấp trên của tôi mỗi ngày đều yêu cầu tôi đánh tennis với ngài ấy." Trần Gia Ngôn vừa nói vừa nhìn Trịnh Lam, nhưng Trịnh Lam lại không hiểu được ẩn ý của hắn.
"Rèn luyện thân thể rất tốt." Trịnh Lam nói xong, Trần Gia Ngôn liền nhận được một cuộc điện thoại, nói câu gì đó đại loại như "Ngài đã đến đâu rồi." Sau đó đi ra khỏi sân bóng.
Trịnh Lam không hề nghĩ gì nhiều đã bị Dư Việt lôi vào toilet.
Đi vệ sinh xong, hai người rửa tay trước bồn rửa, Dư Việt lo lắng hỏi cậu: "Chúng ta chơi như vậy có ổn không?"
"Sao lại không ổn? Tôi cảm thấy rất tốt, anh không thấy trưởng khoa cười tươi đến mức mắt sắp rút gân rồi à?" Trịnh Lam nói.
"Aiz." Dư Việt nói đùa: "Sự thật là chúng ta quá mạnh rồi."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Trịnh Lam lại mua thêm một chai nước nữa cầm trong tay uống.
Dư Việt đang kể với cậu về câu chuyện tình yêu của một vị bác sĩ trong khoa hắn, nghe nói vị bác sĩ đó sắp kết hôn.
Tuy Trịnh Lam không có hứng thú nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Lúc trận đấu thứ hai bắt đầu, hai người ở đội đối thủ đã sớm đứng ở trong sân.
Trong hai người họ có một người đội mũ lưỡi trai, Trịnh Lam cũng không nhìn kỹ đã mơ mơ hồ hồ đánh bóng lên.
Trần Gia Ngôn vẫn giữ vững phong độ nhưng vị giám đốc Chu kia lại giống như đột nhiên thức tỉnh vậy, càng đánh càng hăng.
Trịnh Lam nhìn chằm chằm vào trái bóng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đối diện nhưng gương mặt của người kia vẫn luôn mơ hồ.
Chỉ đến khi thua mấy quả, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng.
Vừa đánh xong trái bóng đã ngẩng đầu lên, thì ra không phải đột nhiên thức tỉnh mà là đã thay đổi người.
Mà đây lại là người cậu vô cùng quen thuộc.
Trái bóng bay tới, đập mạnh vào trán của Trịnh Lam khiến cậu đau đến mức đưa tay lên che trán.
Dư Việt chạy tới đẩy tay cậu ra nhìn, thấy để lại một vệt đỏ, liền hỏi: "Không sao chứ?"
Trịnh Lam tạm thời nói không ra lời, chỉ lắc đầu: "Không sao."
Thấy hai người đối diện cũng đang định đi tới, Trịnh Lam tranh thủ thời gian đẩy Dư Việt ra, lại một lần nữa nắm chặt lấy cây vợt.
Nhìn thoáng qua cũng không có việc gì, cậu không thể lại mất mặt thêm nữa.
Bùi Yến đứng đối diện kêu một tiếng tên của Trịnh Lam, lại dùng khẩu hình nói: "Chuyên tâm một chút."
Trịnh Lam hiểu nhưng Dư Việt lại ngơ ngác, vừa nhìn chằm chằm vào bóng vừa hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Trịnh Lam không trả lời vấn đề này, chỉ dùng lời của Bùi Yến đáp lại hắn: "Chuyên tâm một chút."
Bùi Yến vừa vào sân, cục diện trận đấu thoáng chốc đã thay đổi.
Hai bên đều đánh rất hăng, từng đường bóng đẹp liên tiếp đánh về phía đối phương, khiến trưởng khoa đứng xem cũng đổ mồ hôi, hỏi các bác sĩ khác: "Tình hình hiện giờ thế nào?"
Bác sĩ kia cũng đang đổ mồ hôi, nói: "Mỗi lần tôi thấy người ta đánh lợi hại như vậy đều là tại các cuộc thi đấu hoặc trả thù."
Lúc nhặt bóng Dư Việt mới có cơ hội nói chuyện với Trịnh Lam, thở hổn hển hỏi cậu: "Cậu đang làm gì thế?"
"Chơi bóng đấy thôi." Trịnh Lam nói: "Đối thủ quá mạnh."
"Được rồi." Dư Việt nhặt bóng.
Mấy ván sau đánh thật sự là bất phân thắng bại, thấy cuối cùng là phía đối thủ giành chiến thắng, chủ nhiệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Lam cầm vợt tennis ra khỏi sân, đứng bên ngoài thu dọn túi của mình.
Hai người bên kia cũng ra khỏi sân, Trần Gia Ngôn vỗ vai người bên cạnh, giới thiệu với trưởng khoa: "Vị này chính là giám đốc Bùi."
"Xin chào ngài." Bùi Yến nói.
Trưởng khoa đang định bắt tay với hắn nhưng bị Bùi Yến từ chối: "Trên tay tôi bây giờ toàn là mồ hôi thôi."
Trịnh Lam liếc qua bên đó một chút, nhỏ giọng chào hỏi, nói mình muốn đi tắm rửa thay quần áo.
Dư Việt đuổi theo cậu, hai người chưa đi được mấy bước, trên lưng Trịnh Lam đã có thêm một chiếc khăn bông.
Bùi Yến thu tay lại, nói câu: "Mồ hôi trên người bác sĩ Trịnh đều rơi cả xuống đất rồi, cứ lau trước một chút sẽ tốt hơn."
Tất cả mọi người nhìn qua, Trịnh Lam nắm lấy một góc của chiếc khăn lông, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: "Cảm ơn giám đốc Bùi.".