Chương 48: Chương 48: Câu Chuyện Về Quá Khứ - Chiếc Cốc Vỡ Và Những Bức Tranh Bị Xé

Học Đường Vui Vẻ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thu Thảo bước khỏi lớp học, vừa đi, cô vừa mĩm cười nhìn cây kẹo socola trên tay của mình. Bởi lúc nãy, khi mở balo ra để bỏ túi quà của Thiên Bảo vào, cô sực nhớ là mình còn quên cây kẹo trong học bàn, mà lúc ra chơi Anh Tuấn đã mua cho cô, nên cô bảo Thiên Bảo về trước, còn mình thì quay lại lấy cây kẹo.
Ngắm nghía cái kẹo trên tay, cô mĩm cười hạnh phúc, đơn giản chỉ là một cái kẹo, nhưng cô lại xem nó rất quý, vì sao ư, vì đó là của Anh Tuấn tặng cô. Ngày nào cũng thế, Thu Thảo đã quen với việc mỗi ngày Anh Tuấn đều mua kẹo ình, cô quý những cây kẹo ấy đến nỗi cô còn chẳng dám ăn chúng, nên cô cất nó vào một cái lọ thủy tinh, để ngày ngày ngắm nghía.
Đang đi, Thu Thảo bỗng dừng lại khi có tiếng nói của ai đó vang lên:
- Hạnh phúc quá nhỉ?
Thu Thảo thôi không nhìn cái kẹo nữa, mà cô chuyển mắt lên phía trước nhìn xung quanh. Âm thanh của người lúc nãy phát ra là ở đây – Cầu thang giữa dãy lầu 1
- Mày định chơi trò bắt cá hai tay đấy hả?
Phía sau người đó, xuất hiện thêm một vài bóng đen nữa, họ dần bước tới phía Thu Thảo cùng nụ cười nham hiểm, xảo trá nở ra trên môi
- Kim Cương?
Thu Thảo hơi bất ngờ khi phải gọi tên con người này, bởi vốn dĩ Kim Cương và Thu Thảo đâu ưa nhau, cớ sao Kim Cương hôm nay lại chủ động bắt chuyện trước với mình, dù với ý mỉa mai
- Thắc mắc hả? – Kim Cương nhìn Thu Thảo mĩm cười “hiền hậu” – “Đợi” mầy đấy! Thấy bọn tao tốt không nào?
Biết có chuyện chẳng ổn, nên thay vì trả lời, cô lại vội vã bước đi, nhưng những người đang đứng trước mặt cô, lại không cho phép cô tự ý bỏ đi như thế
- Đi đâu mà vội mà vàng, dừng chân ghé lại tiếp “hàng” chúng em!
Vừa dứt câu, Kim Cương tát ngay vào mặt Thu Thảo mặt một cái như trời giáng, cô vừa bất ngờ, vừa đau đớn trước cái tát không báo trước ấy. Tức thì sau cái tát đó, có hai đứa con gái nhanh chống giữ chặc hai tay Thu Thảo lại, để Kim Cương có thể túm tóc cô, mà cô không thể phản kháng được
- Mầy đang làm gì thế hả con nhỏ xấu xí này! Mầy dám hớt tay trên của tao đấy hả? Sao mầy dám giành Anh Tuấn của tao hả?
Chữ “hả” ấy sao mà cay nghiến thế này! Kim Cương nghiến nghiến răng, trợn mắt nhìn áp vào Thu Thảo. Nhỏ lại nói tiếp:
- Tao không yếu đuối như nhỏ Thảo Trân đâu, tao là Kim Cương, kim cương là thứ quý giá nhất, cứng nhất, sắt nhất trên thế giới này, mầy chắc thừa biết chứ. Khi nghe đến tên tao, thì tao nghĩ mầy dư biết tao như thế nào rồi, vậy thì tại sao mầy lại dám hả?
Nói rồi Kim Cương dùng tay phải bóp chặc vào hai má của Thu Thảo, nhỏ đẩy nó lên cao và chăm chú nhìn vào cổ của cô:
- Nhìn cái cổ của mầy, tự nhiên tao nhớ đến cảnh người ta cắt tiết gà vịt, mà nhớ không lầm thì trước khi cắt cổ chúng, người ta hay vỗ vỗ vào đấy mấy cái – Kim Cương cũng dùng tay vỗ vỗ vào cổ Thu Thảo mấy cái – Nhưng mầy yên tâm đi, tao không có cắt cổ mầy đâu mà lo
Kim Cương thả tay ra khỏi má của Thu Thảo, tuy nhỏ đã thả ra, nhưng không phải là nhỏ đã hết trò, mà nhỏ đã tìm được thứ thú vị hơn nhiều. Đảo mắt vào cái balo đeo sau lưng Thu Thảo, Kim Cương hất mặt ra hiệu ấy đứa con gái đem balo lại ình. Cầm chiếc balo trên tay, nhỏ trút ngược balo xuống, làm những món đồ trong ấy rơi xuống nền gạch một lượt. Kim Cương ngồi xuống, nhỏ nhặt trong đóng tập vở ấy lên một cái túi nhỏ, và một cuốn Atlat địa lí. Kim nách cuốn Atlat bên hông, tay kia thì lấy trong cái túi ra một cái cốc sứ trắng. Vừa thấy cái cốc sứ, Thu Thảo hớt hãi nhìn nó rồi kêu lên:
- Bỏ cái cốc đó xuống! – Thu Thảo cựa người giẫy dụa – Bỏ xuống cho tôi!
Đây là lần thứ hai cô bị đánh hội đồng rồi nhỉ! Nhưng không giống lần trước, cô không run rẫy, không sợ hãi giống vậy, lần này cô có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, dù trong cô hơi có một chút gọi là lo lắng. Từ lúc Kim Cương xuất hiện, cô chỉ thốt lên duy nhất hai chữ “Kim Cương” rồi lại im lặng, đến khi Kim Cương động tay động chân tới mình cô cũng không lên tiếng, nhưng khi Kim Cương cầm trên tay chiếc cốc sứ ấy, thì cô lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi lên, và chính sự sợ hãi đó đã làm cô thốt ra mấy tiếng. Kim Cương khi nghe Thu Thảo lên tiếng, nhỏ có vẻ hơi khích một chút nên cười lớn:
- Tao cứ tưởng mầy bị câm chứ! Ha ha ha, tao xin lỗi vì đã nhầm lẫn ha ha ha!
Kim Cương thôi cười, nhỏ liếc sang nhìn khuôn mặt đang lo lắng, sợ hãi của Thu Thảo, nhỏ bỗng nhếch mép rồi lại nhìn sang chiếc cốc trên tay mình
- Lúc nãy mày bảo tao bỏ chiếc cốc này xuống hả? – Kim Cương đảo hai con ngươi sang Thu Thảo như muốn dọ ý – Vậy thì tao bỏ xuống
Lùi lại mấy bước, Kim Cương đưa ngược tay ra sau và thả chiếc cốc vào khoảng không trung. Chiếc cốc rơi từ do từ lầu 1 xuống sân trường chưa đầy 4 giây, một tiếng “choang” của sứ vọng từ dưới lên, làm mọi người có mặt ở đó đều nghe rõ. Tiếng sứ vỡ vụng ấy đập vào tai của Thu Thảo như một sự sốc âm (sốc âm thanh) thấu đến tận người, tâm can cô như muốn vỡ ra theo tiếng choang ấy, nhịp thở của cô cũng không biết đã ngừng lại khi nào, và trên đôi mắt mở to ấy, nước mắt đã tràn ra trong vô thức của tiếng vỡ vụng kia. Những nụ cười ngạo nghễ bắt đầu vang lên, một người cười, hai người cười, ba người cười, cả một lũ con gái đang đứng trước mặt cô đều cười hả hê, khi thấy chiếc cốc kia đã vỡ
- Vỡ rồi! – Kim Cương mĩm cười nhìn Thu Thảo – Chắc cậu con trai tên Tiểu Bảo sẽ buồn lắm, vì món quà cậu ta tặng ầy chưa đầy một ngày mà nó đã không còn nữa! Chậc, phải chi lúc nãy mày đừng bảo tao bỏ xuống thì cái cốc đâu có vỡ. Cái này tao chỉ làm theo lời mầy thôi nhé! Bởi vậy, có trách thì trách bản thân mầy đi!
Thu Thảo không đáp, cô cuối gầm mặt, môi mím chặc, răng cắn vào nhau, nước mắt như mưa trút chảy dài trên má cô, đôi vai ấy đang run lên, không phải run vì sợ, mà run vì một sự phẫn nộ, câm phẫn đến cực độ

- Tiếp theo là trò xếp hình!
Kim Cương vui vẻ cầm cuốn Atlat lên, hai tay nhỏ cầm trang đầu và trang cuối của cuốn Atlat mở toẹt ra, trút ngược nó xuống rồi dũ dũ mấy cái. Những bức tranh của Thu Thảo kẹp trong ấy rơi ra một lượt, Kim Cương cuối xuống nhặt chúng lên rồi xếp chúng ngay ngắn lại. Tiếp đó nhỏ nhoẽn cười nhìn hai đứa con gái đang trấn áp Thu Thảo, với ý lệnh “Ngẩn mặt con nhỏ đó lên”. Hiểu ý Kim Cương, một trong hai đứa ấy túm tóc cô giật lên, đứa còn lại đẩy cao càm cho cô ngẩn mặt lên nhìn Kim Cương
- Luật chơi thế này nhé, tao sẽ xé tranh của mầy làm đôi, rồi trộn chúng lại với nhau, sau đó thì mầy ráp chúng lại cho đúng! Đồng ý không!?
Nói là làm, Kim Cương ghì mạnh hai bàn tay, nhỏ dùng hết lực để xé xấp tranh của Thu Thảo trên tay, nhưng xấp tranh khá dày, nhỏ chỉ mới xé được chút đã nhăn mặt bỏ ra
- Nó dày quá! Phải chia làm hai thôi!
Thu Thảo lúc này chứng kiến tranh vẽ của mình đang bị Kim Cương xé đôi, cô giẫy giụa hét lên:
- BỎ TRANH CỦA TÔI RA!!! – Cô càng giẫy, hai đứa con gái sau cô càng giữa chặc cô hơn – BỎ TÔI RA!!! BỎ RA
Trông thấy vẻ mặt sợ hãi của Thu Thảo, Kim Cương lấy đó làm động lực, nhỏ không cần tách tranh ra làm hai phần nữa, mà nhỏ dồn hết sức vào hai bàn tay, nhỏ cắn răng, nhăn mặt, nhấm mắt, nắm chặc, và……. xẹt 1 cái…… xấp tranh đã được xé làm đôi.
Mắt Thu Thảo bỗng dần mờ trong những giọt nước mặn, một bức tranh rơi xuống, hai bức tranh rơi xuống, và cả xấp tranh được hất lên cao, chúng tản ra và lần lượt rơi vào khoảng không trung….từng bức một.
Càng thấy được vẻ mặt đau xót, tiếc nuối của Thu Thảo, thì Kim Cương lại càng thích thú ra mặt. Nhỏ ngạo nghễ ngước mặt lên trời cười lớn với chiến tích của mình.
Còn Thu Thảo, lòng cô như bị xé nát theo từng bức tranh đang rơi lả tả kia, tim cô nhói đau khủng khiếp, vì chiếc cốc vỡ, vì những bức tranh của cô bị xé đôi, vì đó là những thứ cô trân trọng nhất, nhưng những thứ ấy đã bị hủy hoại trong bàn tay dơ bẩn của người khác
- Sao hả, vui không? – Kim Cương nhỏ dùng ngón trỏ phải chỉ vào trán của Thu Thảo Không lời báo trước nào cả, một cú đạp thẳng vào bụng Kim Cương làm nhỏ công người lại ôm bụng. Hành động bất ngờ ấy làm cả bọn con gái giật cả mình, vì cả đám không ngờ Thu Thảo lại phản công bất ngờ thế. Chưa đợi cả bọn hoàng hồn, Thu Thảo đạp ngược vào khớp gối nhỏ con gái đang giữ tay phải cô, khiến nhỏ ngã xuống ôm chân đau đớn. phải cô đã được giải thoát, Thu Thảo không ngần ngại đấm thẳng vào mặt của nhỏ còn lại, làm nhỏ ngã xuống nền gạch tức thì.
Kim Cương lúc này đang ôm bụng mình, mặt nhỏ nhăn nhó khó chịu nhìn Thu Thảo

- Sao mày dám!
- Sao tôi lại không dám!
Không để cho Thu Thảo tiếp tục động thủ, Kim Cương lao tới túm lấy tóc cô hòng giành thế chủ động. Xử lí tình huống nhanh chống, Thu Thảo dùng hai tay giữ chặc tay Kim Cương đang túm tóc mình, cô liên tiếp lên cao gối hai lần làm Kim Cương phải buông tóc cô ra, và lùi lại tiếp tục ôm bụng. Cả đám con gái đứng gần ấy, thấy Thu Thảo bỗng nhiên đánh đấm trả đũa, nên cả bọn đều ngần ngại, không dám tiến thêm, vì chúng sợ mình sẽ giống Kim Cương
Lần này đến Thu Thảo, cô không đợi Kim Cương chủ động, mà bản thân cô tự chủ động, bằng cách nhanh chống tiến đến chỗ Kim Cương, rồi dùng tay dấm chếch vào má trá của nhỏ, làm nhỏ ngã nhào xuống nền gạch ngay lập tức. Không dừng lại tại đó, Thu Thảo tiếp tục đá vào bụng Kim Cương khiến nhỏ công lưng như tôm, mà ôm bụng đau đớn. Chân Thu Thảo tiến thêm bước nữa, cô nhất gót chân phải lên và đặt nhẹ nhàng lên cổ của Kim Cương. Thu Thảo đảo mắt nhìn từng đứa con gái một
- Nhặt hết những tấm tranh lại cho tôi! Nếu…không muốn Kim Cương bị giẫm nát thanh quản
Giọng Thu Thảo băng lãnh cất lên, ánh mắt ấy thật đáng sợ, vì cái nhìn sâu thẩm của cô, chứa một màu đen của sự chết chóc và một màu đỏ của máu me bạo lực. Nghe Thu Thảo nói vậy, cả đám con gái không ai không dám nghe theo, cả bọn nhanh chống nhặt những mảnh tranh lại rồi bỏ lại vào balo của cô. Trong đám, chúng “cử đại diện” một người đến đưa cho cô, nhưng nhìn cách con nhỏ ấy bước, nó đủ cho thấy được sự sợ hãi bởi con ác quỷ trước mặt thế nào
Cầm lấy cái balo, Thu Thảo trừng mắt nhìn xuống Kim Cương, cô nói:
- Tôi sẽ không tha cho bất kì ai dám động vào những thứ tôi trân trọng. Tôi trân trọng cái cốc Tiểu Bảo tặng cho tôi, tôi trân trọng những tác phẩm của mình vẽ ra, tôi trân trọng tất cả chúng, chính vì trân trọng nên tôi cần bảo vệ chúng – Thu Thảo xiết chặc tay – Nhớ lấy điều đó!
Dứt câu, cô xoay gót giầy mấy cái rồi giẫm mạnh xuống cổ Kim Cương một cách đau đớn. Kim Cương lúc này cảm thấy cổ mình như muốn gẫy làm đôi, trước cái giẫm không thương tiếc ấy. Nhỏ muốn gào lên lắm, nhưng cổ họng nhỏ quá đau nên cái hước còn không thành tiếng nữa là
Thu Thảo bước đi, cả đám con gái nhìn theo cô mà tái mét mặt mày, Kim Cương mở một mắt ra nhìn cô trong làn nước trắng, nhỏ không cam trước cái thất bại này, và càng không thể chịu được sự sỉ nhục của Thu Thảo đối với mình. Tức thì, sự kiêu hãnh đầy câm phẫn ấy như một nguồn năng lượng chạy khắp người nhỏ, khiến Kim Cương bỗng bật người dậy và nhanh chống lao tới xô mạnh người Thu Thảo xuống cầu thang.
Trước cái xô bất ngờ, không phòng bị ấy, Thu Thảo mất thăng bằng, cô nhanh chống ngã lăn quay hết mấy chục nất thang từ lầu 1 xuống tầng chệch. Cái ngã cầu thang này khá giống với lần cô bị Anh Tuấn gạt chân cô, nhưng lần này chắc sẽ đau hơn nhiều, vì người làm cô ngã không phải là người cô thích, mà đó là người cô cực kì ghét – Lâm Thị Kim Cương
Thấy Thu Thảo mất thế, Kim Cương chạy nhanh xuống tầng chệch, nhằm để Thu Thảo không có thời gian ngồi dậy. Trong lúc cô đang ôm người, Kim Cương đã nhảy ngay lên người cô, nhỏ dùng hai tay bốp lấy cổ cô rồi xiết chặc:
- Mầy chết đi! Đi chết đi!
Hành động của Kim Cương lúc này như đã không còn kiểm soát được nữa, nhỏ điên cuồng bốp lấy cổ Thu Thảo, khiến cô sặc sụa vì không thở được. Thu Thảo phải nhanh chống làm gì đó để giải cứu cái cổ đang bị ngạt kia. Như một phản xạ, cô cũng dùng bàn tay giữa chặc lấy tay Kim Cương, hòng đẩy tay nhỏ rời khỏi cổ mình, và điều cô có thể nghĩ, có thể làm trong lúc này, để mình có thể giành lại thế chủ động là đập vào đầu Kim Cương một phát thật mạnh, thật đau.
Không còn sự lựa chọn nào khác, Thu Thảo dùng chút sức còn lại, cô dồn nó vào cái bật người cuối cùng, Thu Thảo đẩy nữa người lên và dùng đầu đập mạnh vào đầu Kim Cương. Cái va đập khá mạnh khiến đầu Kim Cương bị đau nên nhỏ buông tay ra khỏi cổ cô, và suýt xoa đầu mình. Chỉ chờ có thế, Thu Thảo lật ngược tình thế. Cô đưa tay phải lên vấu chặc lấy thanh quản của Kim Cương cùng chút sức bật người dậy, làm Kim Cương Kim Cương mất đà nên ngã cả người về sau. Lần này Thu Thảo là người ngồi lại trên người Kim Cương, hai mắt cô lúc này như hai hòn lửa đang cháy rực, nó ánh lên một sắc đỏ lạ kì, đó chính là màu của sự giận dữ tột độ trong mình
- Kim Cương có biết mỗi khi tôi bực bội ở lớp, thì về nhà tôi làm gì không? Tôi chơi game đối kháng đấy, tôi tưởng tượng đứa làm mình bực vào sáng nay là đối thủ trong game, và như thế, tôi dóc sức mà đánh đứa đó cho nó chết thì thôi. Mỗi lần như thế, tôi đều win rất nhanh. Bây giờ cũng tương tự vậy, giúp tôi win nhanh nhé Kim Cương
Lời dứt hành động tới, Thu Thảo một phát đấm mạnh vào mặt Kim Cương, nấm đấm trúng vào vị trí nào trên khuôn mặt thanh tú kia cô cũng chẳng rõ, vì hình ảnh trong mắt cô bây giờ rất nhòe nhoẹt, bởi một thứ chất lỏng đang bao bọc lấy hai con người của cô. Cú đấm ấy đủ mạnh làm môi của Kim Cương chảy máu rất nhiều, chúng lăn dài xuống càm, xuống cổ và thấm vào áo. Mắt Kim Cương lúc này nhấm tịt lại, vì nhỏ bỗng cảm thấy sợ con người trước mặt mình, vì hình như, đó không phải là con người, mà đó là ác quỷ, một con quỷ rất đáng sợ
- Nguyên nhân là dẫn đến trận đánh nhau này là gì? Vì Anh Tuấn, đúng chứ? – Thu Thảo cười cợt – Kim Cương nói Anh Tuấn là của mình ư? Vậy Kim Cương muốn chiếm hữu Anh Tuấn, dù trong lòng không có tình cảm? – Cô lại cười khinh – Kim Cương nghĩ Anh Tuấn là món hàng sao để mọi người đem ra giành giật sao? Nếu Anh Tuấn bị giành giật thì chính Kim Cương là người đã giành giật của người khác đấy! Chẳng Phải Kim Cương và Thảo Trân là bạn của nhau à, chẳng phải Kim Cương thừa biết hai người đó quen nhau mà vẫn cố tình quen ngầm Anh Tuấn sao!? Giả tạo thật! Tôi biết là mình đã làm cho Thảo Trân phải khóc, tôi biết Thảo Trân bị tổn thương, tôi cũng biết là Thảo Trân đau lắm, nhưng Kim Cương thì sao? Vẫn âm thầm hẹn hò với Anh Tuấn dù biết đó là bạn trai của bạn mình, vậy mà Kim Cương vẫn làm thế. Nếu người đó không phải là tôi, nếu người làm Thảo Trân khóc là Kim Cương, nếu Thảo Trân biết Kim Cương đang hẹn hò với bạn trai mình, thì Kim Cương sẽ như thế nào? Vui chứ! Kim Cương không xứng đáng để nói ra câu “Mầy đang làm gì thế hả con nhỏ xấu xí này! Mầy dám hớt tay trên của tao đấy hả? Sao mầy dám giành Anh Tuấn của tao hả?”, Kim Cương không có quyền nói câu đó, vì vốn dĩ Kim Cương là người nẫn tay trên của Thảo Trân, là người đã giành Anh Tuấn với Thảo Trân. Tuy tôi biết tôi không tốt đẹp gì, vì tôi cũng như Kim Cương, là kẻ được tình yêu chọn để tranh giành lấy hạnh phúc. Nhưng ít ra, tôi không bán đứng bạn bè như Kim Cương, tôi cũng không làm gì có lỗi với bạn bè của mình! Dù phải tranh giành tình yêu, nhưng tôi cũng đã thích họ, một cách thật lòng nhất!
Sau hồi nghe Thu Thảo nói, Kim Cương dù cổ họng rất đau, nhưng nhỏ cũng khàng khàng thốt ra được mấy chữ:
- Là Anh Tuấn sao?!
Không ngần ngại, Thu Thảo trả lời Kim Cương một cách thẳng thắng:
- Phải! Vì tôi thích cậu ấy, thích rất nhiều, mà tôi cũng không biết cái nhiều ấy là bao nhiêu! Chỉ biết là tôi lúc nào cũng muốn ở bên cậu ấy! Nếu đặt trong hoàn cảnh này, Kim Cương vừa là tình tịch, vừa là kẻ thù của tôi đấy! Thế nên, mấy cái “vết xướt” này chắc chưa thấm đủ cho “Chị Hai” của 9a2 đâu nhỉ!?Tay Thu Thảo xiết chặc lại, cô nữa miệng cười nhìn khuôn mặt trầy trụa với máu của Kim Cương. Trông Thu Thảo lúc này như một con thú dữ, đang chuẩn bị xé nát con mồi sau khi đã vờn đủ với chúng. Còn Kim Cương, nhỏ sợ hãi hơn lúc nào hết, vì hình như, thần chết đang kề lưỡi hái bén ngót vào cổ của nhỏ. Lần đầu tiên trong đời của Kim Cương, một đứa chưa từng thảm hại như thế này, cũng chưa từng biết sợ là gì, mà bây giờ, cả người nhỏ đang run rẫy lên, mồ hôi từ rái tai nhỏ đã bắt đầu rơi từ lúc nào chẳng hay. 1 giây nữa thôi, cú đấm như quả tạ của Thu Thảo sẽ giáng ngay vào mặt Kim Cương. Môi nhỏ lấp bấp, vì hình như nhỏ muốn nói ra điều gì đó
- Đ…đ..ừng…đừng…m..à…!
Muộn mất rồi, vì Thu Thảo lúc này chẳng nghe gì cả, cô chỉ biết một thứ duy nhất là phải đấm thật mạnh nấm tay xuống khuôn mặt đang sợ hãi kia
- Cậu đang làm gì thế!?
Kim Cương đang nhấm tịt mắt bỗng nhanh chống mở ra khi có một giọng nói lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc cất lên trong lúc này
- A..nh…Tuấn!
Kim Cương thều thào giọng rồi nhẹ nở nụ cười, nụ cười của sự vui mừng, nụ cười của sự may mắn vì cuối cùng Anh Tuấn đã đến, nhỏ nhấm mắt lại cùng hàng lệ ứ trào ra, khóc trong sự hạnh phúc, có lẽ là như thế!
Nấm tay phải của Thu Thảo lúc này đã bị Anh Tuấn giữ lại, cô không thế cử động tay, cũng không thể cử động mi mắt, vì nó đang mở to hết cỡ nhìn chân chân vào Anh Tuấn. Nhanh chống, Anh Tuấn không nói thêm gì mà hậm hực lôi Thu Thảo dậy rồi bế cô đi khỏi đấy
Kim Cương nhìn theo bóng hai người họ, nhỏ cười cùng hàng nước mắt chảy dài, vì dù Anh Tuấn đã đến kịp lúc để cứu nhỏ khỏi con ác quỷ kia, nhưng suy cho cùng, nhỏ vẫn là kẻ thất bại…