Đăng vào: 12 tháng trước
Thỏ Ngọc giận dữ đi đến cạnh bàn, rót chén trà đưa nàng, “Ngươi nói xem, ngươi lại có thể vì thứ phàm nhân mà biến mình thành dáng vẻ này, náo loạn đến như vậy, nếu không phải ta với Ti Mệnh Tinh Quân đuổi tới kịp thời, người chỉ có nước cùng hắn hồn phi phách tán!”
Thất Nguyệt vẫn luôn ngơ ngác cầm lấy chén trà, trên mặt không có biểu cảm gì, dường như khóc quá mệt nên bây giờ vô cùng yên tĩnh, nghe được những lời này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hỏi, “Chàng sao rồi?”
“Hắn chết thật rồi,” Ti Mệnh đứng một bên đưa ra phán quyết cuối cùng, chọc cho Thỏ Ngọc quay đầu lườm hắn một cái, lặng lẽ đưa ra lời cảnh cáo, nhưng hắn phớt lờ nói tiếp, “Cuối cùng thì nàng ta vẫn phải đối mặt, không bằng cứ hiểu rõ càng sớm càng tốt, tình huống như vậy ta thấy nhiều rồi.”
Thỏ Ngọc: “Ta thấy ngươi đi mấy ngày không về, sợ có chuyện gì nên xuống hạ giới tìm, trùng hợp gặp được Ti Mệnh, lúc đó hơi thở ngươi mỏng manh hỗn loạn, chỉ đành đem ngươi về đây trước đã, mà hồn phách Trần Chiêu đã rời khỏi thể xác, cho dù có độ bao nhiêu tu vi cho hắn cũng vô dụng, có lẽ bây giờ đã đi tới Phủ đầu thai ở âm phủ, không thể cứu được nữa rồi.”
Bàn tay cầm chén trà của Thất Nguyệt hơi run rẩy, vừa nhớ đến cảnh tượng lúc ấy là đôi mắt lại xót đau, chàng thật sự để không thể về được nữa rồi.
“Nhưng mà sao lúc ấy ngươi cũng ở đó?” Thỏ Ngọc chuyển đề tài, hỏi Ti Mệnh.
Ti Mệnh ôm chồng hồ sơ, sắc mặt nhàn nhạt: “Còn không phải vì mệnh cách xảy ra biến cố nên ta mới phải xuống điều tra, vốn dĩ Trần Chiêu còn sống được mấy tháng nữa, trận này cũng xác định là đại bại, vậy mà cuối cùng lại giành được toàn thắng, còn hắn thì chết trước cả thời điểm định sẵn.”
“Vì sao lại như vậy? Chẳng phải thiên mệnh không thể thay đổi sao?”
“Xưa nay mệnh cách xác đúng là đã được định sẵn, nếu muốn sửa đổi phải trả giá vô cùng lớn. Hẳn là nàng ấy đã tiết lộ cho Trần Chiêu kết cục thất bại của trận chiến này. Người này cũng là bậc kỳ tài quân sự, từ thiên cơ này mà suy đoán kế hoạch tiếp theo của quân địch, thông qua nhiều lần tác chiến mà tiến lên từng bước một, lấy bản thân mình làm mồi, bày ra một thế cờ, dẫn dụ địch cắn câu, cuối một đòn diệt sạch. Đại khái là hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, chỉ đơn giản là đánh cuộc với thiên mệnh, thế nhưng thiên mệnh đã thắng, thế nên hắn dùng mấy tháng sinh mệnh còn sót lại đổi lấy thái bình trăm năm cho bá tánh. Tuy là phàm nhân, cũng là một người khiến người ta phải lưu tâm, xúc động lòng người, chỉ đáng tiếc là, aiz….”
Ti Mệnh phe phẩy phất trần trong tay, thở dài rời đi. Thỏ Ngọc không đành lòng, nhưng thật sự chẳng biết phải an ủi làm sao, đành phải đổi cho nàng một chén trà nóng, đặt ở bên cạnh. Trước khi đi còn đưa cho nàng một gói đồ, nói là tên sai vặt bên người Trần Chiêu nhờ chuyển đến.
Nàng chậm rãi mở ra, bên trong là ngọc bội của nàng đi kèm một phong thơ, chữ viết vội vàng, bên trên chỉ viết một câu:
“Diệc dư tâm chi sở hướng hề, cửu tử kì do vị hối.” [1]
[1] 亦余心之所善兮 九死其犹未悔: Đây là câu thơ thuộc bài thơ “Ly tao”, là tác phẩm tiêu biểu của Khuất Nguyên, bài thơ lãng mạn – trữ tình – tự thuật đầu tiên và lớn nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc. “Ly tao” có nhiều cách giải thích. Chu Bích Liên, trong sách Cổ thi hải, kết hợp ý kiến của nhiều nhà nghiên cứu, lý giải rằng: Ly tao nguyên là một điệu dân ca nước Sở, thích hợp với việc thể hiện những nỗi uất ức, bất bình; Ở ta, thông thường vẫn hiểu chữ “ly tao” theo cách chú giải của Vương Dật (người cuối đời Đông Hán): “Ly tao – nỗi sầu ly biệt”. (Theo thivien.net)
Dịch nghĩa:
Ta cũng là một lòng hướng thiện, chín lần chết cũng chẳng hề hối tiếc. (Bản dịch thuộc về Thỏ Lam Lục, đọc thêm ởđây)
Dịch thơ:
Lòng ta đã thích đã ưa,
Dẫu rằng chín chết có chừa được đâu. (Bản dịch thuộc về Nhượng Tống, xem thêm ởđây).
Đây là câu thơ đầu tiên chàng dạy nàng trong “Ly tao”, nàng rốt cuộc không kìm được òa khóc, nước mắt từng giọt rơi thấm đẫm trang giấy mỏng manh, ướt nhoè nét chữ, đó là lời cuối cùng chàng để lại cho nàng trên thế gian này.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một mùa xuân nữa lại đến, thế gian vẫn nhuốm vẻ xinh đẹp muôn màu. Cây cỏ nơi núi rùng nảy lên những chồi non mới, nước suối trong vắt, chim di trú từ phương bay về, nắng xuyên qua vòm lá, sáng chói vô ngần, nhưng có ai biết nơi này đã từng chôn vùi bao nhiêu sinh mệnh, đổ xuống bao nhiêu xương máu.
Trần Chiêu được bá tánh tôn làm anh hùng, trao tặng công huân, cho đến giờ cỏ xanh trên mộ chàng cắt rồi lại mọc, mọc rồi lại cắt đã không biết bao lần, chỉ còn mình nàng nhớ rõ cuộc đời ngắn ngủi huy hoàng của chàng, cùng với đôi mắt sáng ngời như sao ngày ấy.
Thỏ Ngọc từng ngỏ ý muốn cho nàng uống uống chén thuốc tiêu sầu, bị nàng cự tuyệt. Thuốc tiêu sầu là loại thuốc hắn vừa nghiên cứu chế tạo ra, có thể làm người ta quên đi tất cả những chuyện buồn. Nhưng những hồi ức đó lại là niềm an ủi duy nhất trong năm tháng làm thần tiên dài đằng đẵng của nàng, nàng không nỡ quên đi.
Nàng còn bắt đầu học đánh đàn, lúc nhàn rỗi cũng không đặt chân ra ngoài nửa bước, không ngừng lặp đi lặp lại trên khúc nhạc chàng từng đàn năm nào, đó là giai điệu động lòng người nhất trên đời này, chỉ là không còn ai kể cho nàng nghe chuyện xưa về khúc nhạc nữa.
Thỏ Ngọc nói giờ đây nàng càng ngày càng có phong thái của một Nguyệt thần, cũng không biết là ngợi khen hay là tiếc hận. Gần đây Thỏ Ngọc và Hao Thiên Khuyển cũng không còn đối chọi gay gắt nữa, thỉnh thoảng còn ngồi xuống uống rượu, dáng vẻ thân thiết xưng huynh gọi đệ. Mà chuyện Hao Thiên Khuyển đi xem mắt chẳng biết sao không có phần sau đó. Về sau nữa, khắp thiên đình truyền ra tin đồn giữa Dương Tiễn và Tam công chúa Tây Hải, thứ gọi là duyên phận này đúng là thật khó mà đoán trước.
Nàng không biết Trần Chiêu sẽ đầu thai đến nơi nào, giữa biển người mênh mông như mò kim đáy bể, mà nếu tìm được chắc cũng chẳng nhớ nổi nàng, nhưng nàng vẫn cứ ôm hy vọng xa vời rằng họ vẫn có thể gặp lại nhau thêm lần nữa.
Bây giờ nàng thường xuyên xuống hạ giới, gặp chuyện bất bình cũng sẽ ra tay giúp đỡ, mấy thứ gì gì mà thiên mệnh nàng càng chẳng thèm để ý nữa, nàng chỉ thấy giữa cuộc đời dài như vậy, chỉ cần sống ở hiện tại là được, huống chi thứ rẻ mạt nhất đối với thần tiên chính là thời gian.
Điều duy nhất nằm ngoài dự liệu của nàng là, Ti Mệnh thế mà lại không hề ngăn cản hành động can thiệp vào vận số này của nàng. Gần đây bọn họ vẫn hay gặp gỡ tại nhân gian, nàng vẫn nghĩ Ti Mệnh là một người máu lạnh vô tình, nhìn quen chuyện vui buồn tan hợp trên thế gian, thế sự đổi dời, giống như phần lớn thần tiên trên thiên cung, luôn luôn xụ mặt, làm ra vẻ đạo mạo.
Ti Mệnh nghe xong những lời này thì ngẩn người, cười khổ đáp: “Hoá ra ngươi nghĩ ta như vậy. Đúng là ta đã gặp rất nhiều số mệnh, thê thảm cỡ nào cũng có, chỉ là càng thấy nhiều càng nhận thức khả năng của mình quá nhỏ bé, dù có là thần cũng không thể làm mọi chuyện vẹn toàn, chuyện trên đời này tám chín phần mười là không như ý, có thể nói là đanh phải như bao nguòi, làm một vị thần tiên trái tim sắt đá.”
“Nói vậy, ngươi đồng ý để ta quản chuyện ở nhân gian?”
Ti Mệnh nhìn nàng thật sâu, nói: “Chú ý đừng có quá tay, không được tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng. Còn lại ngươi muốn làm thì cứ làm đi.”
Mặt mày Thất Nguyệt ngay lập tức hớn hở, đôi mắt sáng lên lấp lánh như muôn vàn vì sao vút qua trên bầu trời, đó là lần đầu tiên từ bao lâu nay nàng thật tâm cảm thấy vui sướng.
Thất Tịch năm nay, trời mưa rất to, nàng lại đi đến sông Thiên Hà, ngắm chim hỉ thước bắc cầu, chỉ là Ngưu Lang và Chức Nữ lại không xuất hiện, dướng như bọn họ đã ước hẹn với nhau, về sau không gặp lại nữa.
Nàng chạy đến hỏi Thỏ Ngọc vì sao, Thỏ Ngọc chăm chăm nhìn mây tía đầy trời, chỉ nói một câu: “Nếu đã không muốn gặp, dù ở trên cùng một thiên cung vẫn cảm thấy xa, còn đã muốn gặp thì một dòng sông Thiên Hà rộng bao nhiêu chứ?” Khi ấy Thất Nguyệt còn thay họ thổn thức một hồi, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, cảm thấy như vậy cũng tốt, tốt nhất là đừng gặp được nhau, không gặp thì sẽ không đem lòng thương mến, tốt nhất là đừng biết nhau, vậy thì có thể tránh được nỗi tương tư.
Nàng nhớ tới lúc trước hạ phàm gặp Bạch Cốt Tinh, sắc mặt nhợt nhạt, suy yếu vô cùng, ra là vì bị Tôn Ngộ Không đánh. Thì ra lúc trước nàng ấy nhờ Chức Nữ dệt xiêm y đúng là để đưa cho con khỉ kia, sau nó lại đại náo thiên cung, bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn, sớm đã quên mất Bạch Cốt Tinh. Giờ nàng ấy muốn hoá thành một bà lão, đi gặp con khỉ kia, hy vọng có thể làm hắn nhớ lại.
“Chàng thật sự cho rằng ta muốn ăn thịt sư phụ chàng.”
“Nhưng nàng đã bị đánh hai gậy rồi, nếu hắn không nhớ được lại đánh nàng thêm gậy nữa, nàng sẽ không chịu nổi đâu.”
“Nếu chàng chẳng nhớ được mà đánh ta thêm một gậy, thì có sao đâu.”
Mà lần đó ra đi, Bạch Cốt Tinh cuối cùng không trở về nữa.
Lúc này Thất Nguyệt đang đứng bên bờ sông nơi bọn họ tương ngộ ngày xưa, vừa nhớ lại chuyện cũ vừa thả một ngọn đèn Khổng Minh, chàng nhìn xem, thế gian này, một người cố chấp như ta, lại đi ngăn cản nàng ấy.
Đèn Khổng Minh đung đưa trong gió bay vào không trung xa thẳm, ngọn nến bên trong lúc sáng lúc tối, không biết bay về nơi nao, lại không biết chất chứa ước muốn của kẻ nào.
Hoàn.