Đăng vào: 12 tháng trước
“Anh không muốn gọt nó?” Đường Uyển ngước nhìn anh và hỏi lại với một cái nháy mắt.
“Nhưng anh đã rửa sạch rồi.” Từ Thiệu Châu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nghịch mấy viên cà rốt, bình tĩnh quay đầu lại nhìn cô.
Cô bất đắc dĩ cười cười, “Vậy cũng được.”
Nắm chặt khăn tắm trên cổ, lui về phía sau một bước, “Vậy anh làm đi, em sấy tóc đây không quấy rầy anh nữa.”
Cô sợ mình còn xem một lúc nữa sẽ không chịu được mà vào chỉ đạo anh làm mất.
Ài, cô không thể làm tổn thương sự tự tin của anh ấy.
Ăn không chết là được rồi
Canh sườn cà rốt có khó ăn đến đâu cũng không thể không ngon.
Nghĩ đến đây, Đường Uyển bình tĩnh lấy máy sấy tóc ra và bắt đầu sấy tóc.
Trong phòng bếp, Từ Thiệu Châu nhìn những củ cà rốt trên thớt, cắn răng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chọn từng củ một, gọt vỏ.
Sau khi hoàn thành việc gọt cà rốt, anh cho nó vào nồi cùng với sườn heo đã chần và nhìn vào thực đơn.
Lượng muối phù hợp?
Làm thế nào để đo trọng lượng?Anh lấy muối, cau mày giãy giụa một hồi, cuối cùng cẩn thận rót hai thìa đầy.
Một chút nước tương?
Bao nhiêu là một chút?
Chậc chậc, người viết thực đơn thật phiền phức.
Từ Thiệu Châu cảm thấy mình đã gặp phải một vấn đề, anh cúi người ra khỏi bếp và muốn hỏi Đường Uyển, vì cô là một đầu bếp xuất sắc, nhưng khi nhìn thấy cô ngồi trong phòng khách sấy tóc, anh liền ngậm miệng lại im lặng nuốt hết những lời muốn nói.
Anh ấy nên tự mình tìm ra thì tốt hơn.
Khi Đường Uyển sấy khô mái tóc ướt, anh chậm rãi bước ra khỏi bếp.
“Làm xong chưa?”
“Ừ.”
Vậy thì không cần lo lắng, nồi áp suất sẽ tự động nấu hai tiếng.
Từ Thiệu Châu nhìn khuôn mặt sưng tấy của cô gái, lông mày vốn không giãn ra của anh càng cau chặt hơn.
Anh đi lấy hộp thuốc.
Biết anh muốn bôi thuốc cho mình, Đường Uyển cử động mặt và tay rất có ý thức.
Thuốc bôi lên mặt lạnh băng, mát lạnh, còn kèm theo đầu ngón tay nóng ấm, có một loại cảm giác ngứa ngáy.
Bôi thuốc được nửa đường, người thanh niên trước mặt khẽ nói: “Từ nay về sau không được ra ngoài một mình, nguy hiểm lắm.”
“Được.”
“Muốn mua gì, anh có thể đi cùng.
"
“Được.”
“…”
Cổ họng anh thắt lại bởi sự vâng lời của cô gái.
Cô nhìn anh, ánh mắt trong veo tràn đầy tin tưởng anh.
Đôi mắt của Từ Thiệu Châu tối sầm lại.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng đôi môi đỏ mọng của cô, anh khẽ động yết hầu, trong lòng dấy lên một d*c vọng khó tả, anh cảm thấy ngón tay đang nhéo chiếc cằm trắng nõn của cô có chút nóng bỏng.
Anh biết mình đã khao khát và chiếm hữu người trước mắt, luôn muốn cô ở trong tầm mắt của mình…
Thấy anh bất động nhìn chằm chằm vào mặt mình, Đường Uyển không khỏi nhíu mày, mím môi, có chút xấu hổ, “Hiện tại mặt của em sưng lên rất xấu sao?”
“Không xấu.”
Anh chậm rãi rút tay về, hàng mi run rẩy in bóng mờ trong mắt anh, che đi cảm xúc trong đáy mắt, “May là không còn sưng nữa.” Đường Uyển hồ nghi coi điện thoại như một tấm gương,
cô thấy rằng anh đang nói chuyện vô nghĩa.
Rõ ràng là sưng to như cái đầu heo mà!
Nhưng so với ngày hôm qua, nó đã biến mất một chút.
“Ôi, mai phải đi học rồi, làm sao bây giờ?”
Cô đau khổ phồng má, trong lòng có chút phiền muộn.
Thấy cô khôi phục lại sức sống, như thể chuyện tối qua không có ảnh hưởng lớn đến cô, Từ Thiệu Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt anh dịu dàng, “Đeo khẩu trang.”
“Ý kiến hay”
Đường Uyển nhìn anh ấy hỏi: "A Châu, ở nhà anh có khẩu trang không?
“…Không.”.