Chương 10: Nhớ nói cô ấy mang theo mèo nhỏ lúc trước đến

Ảnh Đế Là Miêu Nô

Post on: 11 tháng ago

.

Edit: Simi

Giữa tháng tư, bộ phim chiếu mạng "Thế giới giả tưởng" chính thức được trình chiếu trên trang web chia sẻ video.

Mỗi một tập đều rất ngắn, chỉ dài gần 20 phút. Nhưng cấu tứ, ý nghĩa của câu chuyện lại rất tinh xảo, nội dung vô cùng thú vị, khiến người xem ghi nhớ mãi.

Trong tuần đầu tiên trình chiếu, người xem rải rác không nhiều lắm.

Tuần phát thứ hai, có một số fan hâm mộ bắt đầu theo dõi bộ phim.

Tuần phát thứ ba, ngày càng có nhiều fan hơn, cũng có người rủ rê bạn của mình xem chung.

Tuần phát thứ tư, bình luận tăng nhanh chóng, điểm khen nhiều vô số. Cùng lúc đó, "Thế giới giả tưởng" xuất hiện ở trang chủ trang web chia sẻ video, tiến hành tuyên truyền.

Đến tuần phát thứ năm, "Thế giới giả tưởng" chiếu hết mười tập. Rất nhiều người chen nhau tới, giành giật tài khoản đăng kí trang web video, hoặc tính tiền tháng, hoặc trả tiền xem phim. Trang web video bắt đầu ra sức đề cử "Thế giới giả tưởng". Rất nhanh, lượng video phát ra leo lên hạng một của trang web.

Bất tri bất giác, "Thế giới giả tưởng" trở nên nổi tiếng.

Khu bình luận.

"Đáng sợ thật, cốt truyện sao có thể thần kỳ đến thế! Biên kịch rốt cuộc sao nghĩ ra được câu chuyện như vậy nhỉ?"

"Sau khi xem hết, tôi cảm thấy hơi sợ, còn có chút sảng khoái lẫn chua xót, quả thật muốn ngừng mà không được!"

"Ngày mai tôi thi rồi, mà còn bị nhỏ bạn rủ rê thức đêm xem phim, oa oa muốn khóc quá đi. Tôi muốn hỏi là có phim nào cùng thể loại này không? Cầu tên phim."

"Miêu yêu, phim cùng biên kịch đó, trên blog của Cố Khải có đăng đó."

"Cái gì! Sao không cho down? Tôi muốn lưu trữ vào đám mây mà!"

Còn có một số bình luận phân tích rõ ràng, thể hiện tình yêu đặc biệt.

"Bộ phim này chỉ có một biên kịch à? Sao tôi cảm thấy không giống lắm! Thứ bảy là kịch bản ngốc bạch ngọt, còn chủ nhật là IQ cao, thiếu chút nữa còn tưởng là Cao Oánh bị đa nhân cách. Sau này nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, đây rõ ràng là có hai biên kịch khác nhau mà."

"Nhìn kỹ tiêu đề phim thì, biên kịch thứ bảy và chủ nhật không cùng một người, phong cách không giống nhau cũng bình thường thôi."

"Biên kịch chủ nhật viết tốt đó chứ? Tại sao phải có hai người? Không hiểu nổi."

"Được rồi, "Thế giới giả tưởng" mỗi tuần chỉ có một tập mới (tôi không xem thứ bảy đâu), mọi người giải tán."

"Không phải là đang giúp mình tiết kiệm tiền à! Thể loại phim IQ cao, súc tích này tôi có thể xem ngay một trăm tập liền!"

Đọc bình luận, Du Nhiên thỏa mãn nở nụ cười. Xem ra, người cản trở bộ phim cũng không phải là cô.

*

Bên trong studio, sắc mặt biên kịch Vương tái nhợt, u ám.

Bình tĩnh xem xét lại, tác phẩm của bà không hề kém, ngược lại còn rất tốt, nhưng ngoài dự đoán là không được khán giả đón nhận nồng nhiệt. Thậm chí còn bị so sánh.

Ví dụ như cả hai đều biết về những vụ án.

Vụ án của người ta là người bị hại mất trí nhớ, hung thủ lặng lẽ ở bên cạnh người bị hại, ý đồ muốn ra tay một lần nữa. Nhưng mà người bị hại thông minh đã sớm phát giác ra, trong lúc lơ đãng đã gài bẫy tên hung thủ. Cuối cùng thành công bắt tên hung thủ đó giao cho cảnh sát.

Còn vụ án của bà là nữ chính sở hữu dị năng, chạm vào đồ vật có thể nhìn thấy những đoạn ký ức liên quan đến món đồ đó. Trước đó có gặp một kẻ khả nghi, trông thấy hiện trường vụ án, cho rằng đây là hung thủ giết người, vì vậy đã kinh hoàng chạy trốn, leo lên một chiếc xe khác.

Nhưng trên thực tế, người mà nữ chính gặp lần đầu tiên là cảnh sát, hung khí là chứng cứ. Người thứ hai mới là hung thủ thật sự... Kết cục đảo ngược rồi lại đảo ngược, nữ chính bỏ qua xe của cảnh sát, leo lên xe của hung thủ, thoạt nhìn qua rất giống một kẻ đại ngốc.

So sánh hai nữ chính với nhau, rõ ràng có sự cao thấp nhất định.

Hứa Du Nhiên.

Trong lòng biên kịch Vương thì thầm cái tên này, cảm thấy không cam lòng mà nhắm mắt lại, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sống trước chết trên bờ cát. Hậu sinh khả úy [1]...!

[1] có nghĩa là lớp trẻ vượt xa người đi trước, đáng được tôn trọng.

Mới đầu bà còn không phục, ganh đua, nghĩ ngợi ngắn dài. Hôm nay đã qua nhiều lần đối đầu... trong nội tâm bà bây giờ chỉ còn cảm giác vô lực.

Chênh lệch quá lớn, đến cả người ngoài ngành còn nhìn ra được. Cũng khó trách vì sao có người nói một tuần chỉ cần xem một tập của "Thế giới giả tưởng."

Mở mắt ra, trong ánh mắt của biên kịch Vương tràn đầy sự cay đắng lạnh lẽo.

*

Hôm nay Du Nhiên vùi đầu trong ký túc xá viết kịch bản. Điện thoại đột ngột vang lên.

Cô cầm điện thoại lên, nhấn nút nghe, "Ừ?"

"Trên mạng có bộ phim đang nổi lắm! Cậu mau xem đi! Nói không chừng còn giúp cậu tăng linh cảm của mình nữa đó!" Chu Khả Tâm kích động thúc giục bạn mình xem phim.

"Tên gì?" Du Nhiên chuẩn bị cầm bút viết ra giấy.

"Thế! Giới! Giả! Tưởng!" Chu Khả Tâm nói từng chữ một.

Du Nhiên, "..."

Cô nhéo nhéo sống mũi, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, "Cô nương à, cậu xem nhiều lần lắm rồi à?"

"Đã quỳ thè lưỡi ra liếm năm lần rồi!" Chu Khả Tâm trưng ra sắc mặt nghiêm nghị, nói không nên lời mà lại có phần trang trọng, "Dĩ nhiên là trở thành fan não tàn rồi."

"Vậy sao cậu không biết tên biên kịch là Hứa Du Nhiên?" Du Nhiên buồn bực hỏi.

Đầu dây bên kia như đang chết lặng.

Hồi lâu sau, Chu Khả Tâm hét lên, "Chết tiệt!!" Cô ấy căn bản không chú ý đến biên kịch là ai, chỉ lo xem phần nội dung thôi.

"Lúc trước muốn báo tin vui cho cậu. Mà tại cậu đang bận, không nghe máy được, nên tớ không nói nữa."

"Tương lai cậu nhất định sẽ trở thành bậc thầy đó." Chu Khả Tâm vô cùng chân thành, tha thiết nói.

"Mượn lời chúc tốt lạnh của cậu vậy." Du Nhiên khẽ bật cười.

*

Bên kia, Cố Khải vừa chấm dứt quay phim, ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Chu Lập đứng một bên buồn chán lên mạng, một bên chậc chậc miệng, "Con gái bây giờ đúng ghê gớm thật. Chưa tốt nghiệp đại học mà đã có thành tích xuất sắc thế này rồi."

Cố Khải mệt đến mức không muốn nói chuyện với ai.

Chu Lập nhắc, "Là người mời cậu quay phim ngắn kia đó, tên biên kịch đó không phải cũng là Hứa Du Nhiên sao?" Lúc chế tác hậu kì, anh ta từng nhìn qua tên của biên kịch, nên bây giờ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.

"Không làm việc đàng hoàng." Cố Khải hừ lạnh.

Chu Lập hoài nghi tiêu chuẩn của vị ảnh đế này, "Trong mắt cậu, phải làm gì mới gọi là chuyên nghiệp?"

Cố Khải chân thành nói, "Chăm mèo."

Anh là kẻ đáng thương không có mèo, cho nên mới cố gắng làm việc để bản thân kiệt sức không nghĩ đến mèo nữa. Nếu trong nhà có mèo chờ anh, ai cam lòng bỏ đi chứ?

Chu Lập im lặng như mắc nghẹn.

Anh ta giả bộ không nghe thấy, đổi chủ đề khác, "Thế giới giả tưởng gần đây đang trở thành cơn sốt, chủ đề rất rộng. Công ty muốn mượn thời cơ này làm một bộ phim chiếu mạng khác. Tôi đang suy nghĩ, muốn mời Hứa Du Nhiên làm biên kịch."

Cố Khải trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói, "Cũng được, nhớ nói cô ấy mang theo mèo nhỏ lúc trước đến. Nếu người đưa mèo tới không có mặt, vậy thì càng tốt hơn."

Chu Lập nhịn không được che mặt lại. Tuy rất đồng tình với vị ảnh đế nào đó là kẻ không có mèo, nhưng cũng không thể cả ngày nhớ thương mèo của người ta được.

*

Trong ký túc xá, Du Nhiên đang phân tích số liệu.

Thường thì, lượt truy cập video theo từng tập sẽ có lúc tăng lúc giảm. Vì có một số người sẽ bỏ theo dõi phim, nên lượt truy cập sẽ giảm dần.

Nhưng "Thế giới giả tưởng" lại không như vậy.

Kịch bản quay phim của cô theo thứ tự là tập 2, 4, 6, 8, 10. Coi như thành tích kém nhất là tập 10, thì so với thành tích tốt nhất của biên kịch Vương là tập 1 cũng không có nhiều sai biệt lắm.

Số liệu không gạt người.

Nói cách khác, kịch bản của cô hoàn toàn được hoan nghênh hơn so với biên kịch Vương.

Có rất nhiều ID nhắn lại ở tập lẻ là, "Cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể sỉ nhục trí thông minh của tôi."

Ở tập chẵn lại nhắn, "Cảm giác chỉ số thông minh của mình đang ma sát xuống đất rồi..."

Nếu không phải đã xác nhận với bản thân mình là chưa hề làm gì, Du Nhiên thiếu chút nữa còn cho rằng mình đã mua thủy quân [2] trong lúc ngủ mơ rồi.

[2] fan ảo tự mình bỏ tiền ra mua để tăng lượt like, chia sẻ, bình luận, tăng lượng hot search để nổi tiếng hơn.

Điện thoại vang lên, Du Nhiên cầm điện thoại nhấn nghe.

"Xin chào, tôi là người phụ trách của điện ảnh và truyền hình Thiên Hạ. Công ty chúng tôi đang dự tính làm một bộ phim chiếu mạng, cùng thể loại với "Thế giới giả tưởng". Xin hỏi cô có hứng thú gia nhập không ạ? Về vấn đề thù lao chúng ta có thể thương lượng." Nói xong, đối phương liền báo số tiền cho cô.

Mí mắt của kẻ nghèo nàn Du Nhiên trực nhảy.

Lúc này, lại có người gọi điện tới.

Du Nhiên chờ một lát, sau đó nhấn nghe cuộc gọi thứ hai, "Đây là điện ảnh và truyền hình Quang Tốc..."

Kết quả lời còn chưa dứt, điện thoại lại tiếp tục reo, rõ ràng là có rất nhiều người tìm cô.

Du Nhiên hậu tri hậu giác phát hiện, cô sắp bùng nổ rồi.

Ngẫm lại còn ba tuần nữa "Thế giới giả tưởng" sẽ kết thúc, Du Nhiên vẫn chưa nhận lời mời nào, chỉ nhắn lại là cần thời gian để cân nhắc thêm.

Một tuần nữa đã đến, Du Nhiên được gọi lên họp.

Vừa vào cửa, biên kịch Vương liền cười đắc ý. Cao Oánh không buồn không vui, nhìn vẻ mặt không ra cảm xúc nào.

"Có chuyện gì sao?" Du Nhiên bình tĩnh ngồi xuống.

Biên kịch Vương ném một chồng giấy lên bàn, "Tôi phát hiện dưới khu bình luận của "Thế giới giả tưởng" có một vài bình luận khá kỳ quái, chửi bới vô cùng ác ý, cho nên đã cho người tra IP."

"Đoán thử xem? Địa chỉ lại trùng hợp với IP đại học của biên kịch Hứa đây!"

"Dù sao cũng là tác phẩm cùng hợp tác, tranh thủ cố ý bôi đen như vậy không phải tốt sao?"

Du Nhiên nghe rõ. Khu bình luận không chỉ có một người chê bai chất lượng bộ phim ngày thứ bảy, biên kịch Vương nhịn không được, nên đặc biệt trao nồi lại cho cô – không phải là kịch bản không tốt, mà là có người mua thủy quân, cố ý vào bôi xấu kịch bản phim.

Cô không làm gì hết, nhưng đại khái có thể biên kịch Vương đã mua thủy quân trà trộn vào trong khán giả, sau đó đem cái gọi là chứng cứ ra trước mặt cô, nói là do cô làm.

Du Nhiên nhìn như không nhìn trang giấy tràn ngập địa chỉ IP, không thèm đếm xỉa tới nói, "Biên kịch Vương có lẽ không biết, hacker chuyên nghiệp có thể ngụy tạo IP, IP khắp cả nước đều có thể giả được."

Nói cách khác, dù chứng minh IP giống nhau cũng không làm gì cô được.

Sắc mặt biên kịch Vương cứng ngắc.

Du Nhiên nghiêng đầu sang bên cạnh, "Bà chủ cảm thấy thế nào?"

Nếu Cao Oánh tin, thì chứng cứ là thật; còn nếu Cao Oánh không tin, thì cái gọi là chứng cứ chỉ là đống giấy lộn.

Cao Oánh bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, mỉm cười, "Mọi người cùng nhau hợp tác, có lẽ không nên khiến bản thân ngột ngạt quá."

Đây chính là tin Du Nhiên, ý của cô ấy vừa bí mật mà cũng rất rõ ràng.

Biên kịch Vương cực kì ấm ức, đứng lên thật nhanh, uy hiếp nói, "Vừa bắt đầu tôi đã không muốn hợp tác với hai người rồi. Nếu như Hứa Du Nhiên không đi, vậy thì tôi đi."

Bình thường trong quá trình quay phim, biên kịch không được phép nghỉ nửa chừng. Nhưng đây là phim cá nhân, nên tạm thay người cũng không có vấn đề gì, vì thế lúc ký hợp đồng, Cao Oánh cũng không đề ra quá nhiều ràng buộc.

"Bà đâu cần phải..." Cao Oánh than nhẹ.

"Có tôi thì không có cô ta, có cô ta thì không có tôi." Biên kịch Vương bức bách từng bước một.

Du Nhiên rất bình tĩnh, vì cô còn vài đường lui. Không được làm ở đây thì chuyển chỗ khác, dù sao cũng có nhiều đề nghị hợp tác được gửi đến chỗ cô.

"Được rồi." Cao Oánh rốt cuộc cũng quyết định, "Cũng chỉ mong lần sau sẽ có dịp được hợp tác với bà."

Biên kịch Vương lập tức há hốc miệng.

Du Nhiên mở to hai mắt, nói cách khác, người phải rời đi không phải là cô?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả cũng là kẻ đáng thương không có mèo (mắt nhìn xa xăm).