Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy!
Đăng vào: 12 tháng trước
Vừa bước xuống bàn ăn, Vu Quân liền thấy ở đâu lòi ra thêm một người nữa đang ngồi vị trí ngay cạnh anh.
"Nói chuyện xong rồi đấy à.
Mau ngồi vào chỗ của mình đi đừng để con dâu tương lai của mẹ đói bụng".
Lý Lam Anh liếc hai bố con vừa bước xuống phòng ăn.
Hai người liền ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn cả hai thì băng lãnh vậy thôi chứ ở cái nhà này là nữ quyền.
Lý Lam Anh là lớn nhất.
Bầu không khí trên bàn ăn của hai người đàn ông có chút ngột ngạt, nhưng ba người phụ nữ lại khác.
Hai mẹ con Lý Lam Anh cứ ríu rít nói chuyện, gắp thức ăn cho Vi Hy khiến cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Cô cũng không bất ngờ lắm khi thấy Vu Quân, nên chỉ nhìn lướt qua anh một cái rồi cũng không dòm lại một phát nào nữa, ngồi cạnh mà cứ như là không khí.
Vu Ngọc đá đá chân Vu Quân nháy nháy mắt, *Chậc, vậy mà anh lại chỉ được chị dâu xinh đẹp của em nhìn lướt một cái*
Vứt cho em gái ánh nhìn sắc lạnh, Vu Quân vẫn tiếp tục điềm đạm dùng bữa, thi thoảng lại liếc nhìn cô một cái.
Cứ có cảm giác như là gặp ở đâu rồi thì phải.
Vi Linh Đan, người gây ra tai nạn cho Ninh Hinh, gặp rồi anh cũng nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá.
Ánh mắt anh bỗng lạnh xuống, bỗng lên tiếng.
"Vi Linh Đan, nghe ba mẹ tôi bảo là đã bàn cùng gia đình cô rồi hai tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ của chúng ta, vậy thì cứ quyết định như thế đi, cô có ý kiến gì không?"
Cô nhíu mày, Vi Linh Đan?!
Là đang gọi cô sao?
Lý Lam Anh cùng Vu Ngọc nghe anh gọi cái tên đó cũng nghệch mặt ra.
Vu Cảnh thì chỉ biết đỡ trán, aizzz cái thằng nhóc này lúc nãy lại chặn họng không cho ông giải thích nữa cơ chứ.
Chỉ thấy Vi Hy nhếch mép, đôi mắt xinh đẹp phát ra ánh sáng khó nắm bắt.
Lý Lam Anh định lên tiếng mắng anh không chịu tìm hiểu kĩ vợ tương lai của mình thì liền bị cô lên tiếng cắt ngang.
"Ồ, ý kiến của tôi quan trọng lắm sao?".
Vi Hy đạm mạc ngước đôi mắt trong trẻo nhìn anh.
"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi".
Vu Quân cứng nhắc lên tiếng lại tiếp tục dùng bữa.
Không khí trên bàn lúc này liền lâm vào tình trạng quái dị, không ai nói một tiếng nào.
Lý Lam Anh cùng Vu Ngọc không biết được Vi Hy đang dự tính việc gì, cứ ôm một bụng thắc mắc, mãi đến khi tiễn cô về ra đến cổng liền không chịu được nữa mà lên tiếng.
"Tại sao lại để Vu Quân nghĩ con tên là Vi Linh Đan chứ không phải Vi Hy?".
Lý Lam Anh chất vấn, dù sao thì nó vẫn là con trai bà, bà cũng không muốn nó bị lừa.
"Bác cùng Vu Ngọc, chuyện này con sẽ giải thích sau, trước hết cả hai người có thể cứ xem con là Vi Linh Đan đi đừng để Vu Quân biết con là Vi Hy có được không? Sẽ không gây hại gì cho mọi người đâu ạ".
Cô giở chiêu nũng nịu ôm cánh tay Lý Lam Anh.
Hai người cũng miễn cưỡng đồng ý, lại ôm một bụng thắc mắc.
Vốn nghĩ cô sẽ nhảy đổng lên ăn vạ, khóc lóc như bao người phụ nữ khác.
Nhưng không cô không làm gì cả chỉ uất ức ngồi nép sát về phía cửa như một chú cún con đáng yêu bị bỏ rơi.
Về đến Vi gia, Vu Quân định lên tiếng nói gì đấy, nhưng cô lại tự mở cửa chạy thẳng vào trong nhà mà không nhìn lấy anh một cái.
Anh cười khẽ, nhìn bóng lưng nhỏ đang chạy trối chết, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ vuốt môi, nơi nó còn vươn lại một chút hương vị của cô.
"Cũng không tệ"