Đăng vào: 12 tháng trước
Thức tỉnh rồi chạy trốn?
Loại tình huống này cũng không phải không có.
Giữa thế giới vô biên, mỗi người đều sinh hoạt dựa theo quỹ đạo vận mệnh của bản thân.
Đặc biệt là người mang đại vận khí, từ khi sinh ra đã được định sẵn vận mệnh cả đời, người đó sẽ trải qua những gì, thích cái gì, ghét cái gì, yêu đương với ai, thù địch với ai, đều là vận mệnh cho phép, không thể sửa đổi.
Rất khó để thức tỉnh một người bình thường không phải người mang đại vận khí.
Mà đại đa số người mang đại vận khí đều phải tuân theo sự dẫn dắt của vận mệnh, vui vẻ tiếp nhận mọi thứ do vận mệnh sắp đặt, thực hiện từng bước để sống hết một đời người.
Nhưng cũng có một vài trường hợp người mang đại vận khí có linh hồn quá mạnh, ý thức được vị trí của mình chẳng qua chỉ một trong số tồn tại giữa đại thế giới, ý thức được cả cuộc đời mình sẽ bị một nhân tố thao túng.
Nếu là thiên chi kiêu tử đương nhiên sẽ không bao giờ cam lòng, một khi tìm được cơ hôi, sẽ đánh vỡ quy tắc bình thường, xoay chuyển vận mệnh, làm ra đủ loại hành động đi ngược lại với quỹ đạo vận mệnh.
Người mang đại vận khí không gắn theo kịch bản, tuyến thế giới sẽ chếch đi, có nguy cơ sụp đổ.
Lúc này mới yêu cầu người của Cục Quản Lý Thời Không tới tu sửa, đưa người mang đại vận quay trở lại con đường đúng đắn.
Người mang đại vận khí từ khi sinh ra đã phải tuân theo sự dẫn dắt của vận mệnh, đồng thời cũng phải mang vác cả thế giới trên lưng, không được phép tuỳ tâm sở dục.
Phần lớn người thức tỉnh đã phản kháng, cũng sẽ dừng bước ngay tại đây.
Lợi hại hơn một chút, nếu có cơ hội, khả năng sẽ bắt cóc một hệ thống phi pháp, thoát ly khỏi nguyên thế giới, chiêm nghiệm sự phong phú của thế giới vô biên.
Nhưng lúc này, người thức tỉnh đã trở thành người chạy trốn, sẽ bị Cục Quản Lý Thời Không phát lệnh truy nã toàn diện, còn phải gặp cảnh các thần minh khắp nơi săn lùng.
Nguyên thế giới không có người mang đại vận khí sẽ sụp đổ ngay tức khắc.
Sau khi người chạy trốn bị bắt về, tội danh nhẹ thì ném vào thế giới chịu trừng phạt lấy công chuộc tội, tội danh nặng thì linh hồn trực tiếp bị bóp nát.
Chống lại vận mệnh nghe có vẻ rất nhiệt huyết, nhưng vận mệnh tồn tại đều có đạo lý của nó.
Nếu mỗi người đều muốn nghịch mệnh, trật tự thế giới sẽ hỗn loạn.
Đây chính là mâu thuẫn muôn thuở giữa thần minh và ý nguyện của một cá nhân.
Đây là lần đầu tiên, có người đào tẩu kinh động đến Chủ Thần.
“Có thể khiến Chủ Thần đại nhân tuyên bố thông cáo, từ xưa tới giờ chưa từng có vị đào tẩu nào hưởng quang vinh như vậy.” Thích Bạch Trà nói, “Tên Dung Dữ kia chắc hẳn rất mạnh, nói không chừng lại chính là đầu sỏ gây nên hỗn loạn lần này.”
Kỳ Dạ mang thái độ hoài nghi với vấn đề này: “Chỉ có cảnh giới Chủ Thần mới có thể đủ năng lực đánh vỡ không gian, một kẻ mang đại vận khí sao có thể có sức mạnh xé rách vô số lỗ hổng giữa đại thế giới như vậy.”
“Nhưng nếu không phải nguyên nhân này, còn điều gì mới có thể làm phiền Chủ Thần đại nhân tự mình xuất mã?” Thích Bạch Trà hỏi.
Nếu Chủ Thần đại nhân đang vội vàng bắt giữ người đào tẩu kia, vậy Thích Bạch Trà có thể hiểu được vì sao trước đó Chủ Thần lại mặc kệ mọi chuyện.
Thế giới nhỏ bé này của bọn họ chỉ là một trong đại thế giới, nhưng một kẻ trốn chạy ở cảnh giới Chủ Thần trong một khoảnh khắc đã có thể huỷ diệt vô số thế giới, không thể theo dõi sát sao mọi lúc mọi nơi, hậu quả không dám tưởng tượng đến.
Rất có thể, Chủ Thần phân tâm quản một chuyện của bọn họ, tên kia đã trực tiếp huỷ đi mười chuyện.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn là hiểu ngay.
Cứ cho rằng kẻ trốn chạy không nhất định muốn huỷ diệt thế giới…… Nhưng có được sức mạnh không thể kiểm soát, lại đứng ở thế đối lập với vận mệnh, vậy nhất định sẽ là kẻ địch của thần minh.
Đây là chú định không thể bác bỏ.
Kỳ Dạ lắc đầu: “Anh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Hắn chợt có một loại trực giác, đại thế giới không ổn định, không nhất thiết đều là do nguyên nhân từ kẻ trốn chạy kia……
Dường như hắn đã không để ý tới một vấn đề nào đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
“Mặc kệ mấy chuyện khác, trước mắt vẫn nên xử lý vấn đề hiện tại.” Thích Bạch Trà nói, “Người của Cục Quản Lý Thời Không nửa tháng sau mới tới, chúng ta lấy nửa tháng này khống chế được cục diện hỗn loạn nơi đây.
Biến thành tang thi không đáng sợ, đến lúc đó chung quy lại sẽ có biện pháp biến họ trở về người bình thường, điều đáng sợ chính là…… Con người vì tự bảo vệ bản thân nên giết chết tang thi, những tang thi đó chết đi…… hoặc nói rằng chính là người đã chết đi, rốt cuộc cũng không sống lại được.”
“Mới qua một đêm, người bình thường có thể chưa có dũng khí chém giết tang thi, nhưng qua một thời gian dài, con người tất nhiên sẽ giết tang thi.
Điều em phải làm, là tách tang thi khỏi con người, hai bên không quấy nhiễu lẫn nhau.” Thích Bạch Trà cúi đầu suy nghĩ.
“Em phải làm?” Kỳ Dạ hỏi, “Vậy anh làm cái gì?”
“Từ sau trận mưa đỏ đó, đã được hai ngày trước khi chúng ta đến đây, ước tính phải đến mấy chục vạn người từ thành phố B theo phương tiện giao thống đến khắp các nơi trên cả nước, thậm chí còn có các khu vực trên thế giới, trong đó không biết có bao nhiêu người sẽ biến thành tang thi.
Cả đêm qua đi, nên thi biến có lẽ cũng đã thi biến cả rồi.” Thích Bạch Trà nói đâu vào đấy, “Anh tới khu vực ngoài thành phố B thu tang thi vào phạm vi.
Số lượng bọn họ ít, có điều tương đối rải rác, nhưng anh dịch chuyển được, vấn đề không lớn.
Một tuần có đủ không?”
Kỳ Dạ nói: “Đủ rồi.” Phạm vi toàn cầu đều có tà khí, đều có thể tuỳ hắn sở dụng.
Chỉ cần cố ý truy tìm, toàn thế giới đều có tai mắt của hắn, tìm được tang thi không phải vấn đề khó.
Thích Bạch Trà gật đầu: “Vậy đi nhanh về nhanh.”
Kỳ Dạ không muốn tách khỏi Thích Bạch Trà, nhưng biết tính nặng nhẹ của vấn đề, không nhiều lời sau đó rời đi.
Trước khi đi còn hôn một ngụm thật mạnh lên môi Thích Bạch Trà: “Chờ anh về.”
Thích Bạch Trà nói: “Ừ.”
Kỳ Dạ xoa xoa thái dương cậu, than nhẹ: “Anh còn chưa đi, mà đã bắt đầu nhớ em rồi.”
Thích Bạch Trà quay đầu đi: “Bảy ngày thôi mà, có thể truyền âm qua thần thoại.
Mau đi đi.”
Kỳ Dạ nhìn cậu một lần cuối cùng, hoá thành một luồng sương đen biến mất tại chỗ.
Đàm Thời Viễn và Tô Dư chứng kiến toàn bộ quá trình: “......”
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi làm gì vậy?
Cái gì mà Cục Quản Lý Thời Không, cái gì gọi là Chủ Thần, rốt cuộc là cái gì với cái gì vậy.
Giờ phút này, có một đôi nam chính nữ chính cảm thấy hoang mang trước thế giới quan sụp đổ.
_
Thích Bạch Trà không rảnh giải thích nghi hoặc cho bọn họ, cậu đang tự hỏi nên làm thế nào mới có thể tách con người và tang thi ra.
Nơi có nhiều tang thi nhất chắc chắn là khu Đông.
Ngay cả khi quét sạch mấy lần, khu Đông cũng là khu vực tai hoạ nặng nề.
Cậu đã dùng kết giới bao bọc toàn bộ thành phố B, thành phố B lại chia thành năm khu vực Đông Nam Tây Bắc Trung, cậu có thể thiết lập thêm một màng kết giới tại khu Đông thành phố B, nhốt tang thi ở bên trong.
Nhưng tối hôm qua Thích Bạch Trà không làm vậy, bởi vì khu đông cũng có rất nhiều người, thiết hạ kết giới sẽ hoàn toàn phá hỏng cuộc sống của người bình thường ở khu Đông.
Dù làm thế nào vẫn đều có hy sinh.
Trước tiên phải tách người khu Đông ra, đưa tang thi từ bốn khu còn lại đuổi hết vào đó, sau đó dùng kết giới phong kín khu Đông, như vậy có thể ngăn cách hoàn toàn con người và tang thi, để bọn họ không thương tổn lẫn nhau.
Nhưng phương pháp này quá lý tưởng hoá.
Đầu tiên, người bình thường tại khu Đông hầu hết đều sợ hãi trốn trong nhà, không dám ra cửa.
Ra phố thể nào cũng gặp phải tang thi, va chạm là điều không thể tránh.
Thích Bạch Trà muốn đưa người bình thường ở khu Đông ra ngoài, không phải để bảo vệ người bình thường, mà là bảo vệ tang thi —— người bình thường và tang thi ở cùng một chỗ khẳng định sẽ đánh nhau.
Người bị cắn biến thành tang thi còn ổn, cuối cùng vẫn sẽ có biện pháp khôi phục về, nhưng tang thi mà chết thì chính là chết thật sự, không có cách nào để có thể biến về người bình thường.
Sử dụng phạm vi của thần để chứa người cũng không được.
Dân số ở khu Đông đã mấy trăm vạn, người bình thường cũng chiếm lấy một nửa, chờ cho tới khi cậu đưa tất cả mọi người vào, mấy khu vực khác đã sớm luân hãm —— luân hãm ở đây đương nhiên không phải nói cư dân ở mấy khu khác đều bị cắn biến thành tang thi, mà là cuộc chiến nhất định sẽ bắt đầu gay cấn, mọi người phục hồi tinh thần sau đó bắt đầu quay sang tàn sát tang thi.
Tang thi chết càng nhiều, số lượng người không thể cứu vớt lại càng tăng lên.
Thần và con người đối mặt với vấn đề này ở góc độ không tương đồng.
Nhất định còn có biện pháp tốt hơn nữa.
“Ngài đang suy nghĩ làm thế nào để tách người bình thường đưa ra khỏi khu Đông sao?” Đàm Thời Viễn hỏi.
Dù sao cũng là người mang đại vận khí, không thể không có đầu óc.
Thích Bạch Trà đang nghiền ngẫm chuyện gì, anh cũng có thể nghĩ đến.
Thích Bạch Trà: “Ừ.”
Đàm Thời Viễn nói: “Thực ra có thể chờ quân độ tới đây xử lý.
Phát sinh chuyện này, quốc gia sẽ không ngồi yên xem kịch, nhất định sẽ phái quân đội tới để nghĩ cách cứu viện cư dân bị mắc kẹt ở khu Đông, chuyển bọn họ tới nơi an toàn.
Có điều, bên ngoài bây giờ nơi nơi đều là tang thi, bọn họ muốn tới đây nghĩ cách cứu viện, con đường đi cũng rất gian nan, nếu như là ngài, có lẽ có thể trợ giúp bọn họ.”
Thích Bạch Trà chợt thông suốt.
Không sai, cậu còn có thể mượn nhân lực.
Là tư duy của cậu bị hạn chế, chỉ nghĩ rằng phải dựa vào một mình bản thân để giải quyết toàn bộ việc này, chuyện ngoài thành phố B cũng giao cho tiên sinh đi làm, hy vọng còn lại là biến tang thi trở về người bình thường lại ký thác lên người của Cục Quản Lý Thời Không.
Từ đầu tới cuối, cậu đều hoàn toàn không để ý tới năng lực của con người.
Cho tới nay đều là Thích Bạch Trà bảo hộ nhân gian, vì vậy đã quên rằng, đôi khi con người cũng có thể cung cấp trợ giúp.
Quân đội chuyển dời cư dân, không thể nhanh bằng phạm vi của cậu, nhưng có thể để cậu có thời gian đi làm một chuyện khác —— tập trung tang thi của bốn khu còn lại, đuổi tụi nó tới khu Đông.
Sơ tán cư dân khu Đông, tập trung tang thi bốn khu còn lại, hai việc này phải đồng thời tiến hành mới có thể đủ để kéo thời gian vừa vặn, giảm mức độ tổn thương xuống nhỏ nhất.
Chỉ dựa vào một vị thần minh là Thích Bạch Trà cũng có thể thu phục, nhưng phân thân sẽ thiếu mất kỹ năng, hiệu quả suy giảm lớn.
Sức mạnh của con người tuy nhỏ bé, nhưng đoàn kết lại là vĩ đại.
Cậu hoàn toàn có thể thi thuật bảo họ đối với quân đội, để quân đội tới khu Đông cứu người bình thường, sau đó cậu yên tâm đi làm việc của mình, đẹp cả đôi đường.
Thích Bạch Trà nói: “Biện pháp này khả thi.”
“Vậy còn chần chờ gì nữa!” Tô Dư lập tức nói, “Chúng ta tới khu trung tâm đi, quân đội ở khu trung tâm, cậu tôi công tác tại đó.”
Khu trung tâm mới là địa điểm phồn hoa nhất ở thành phố B, Đàm gia và Tô gia đều trụ ở đó.
Đàm Thời Viễn vốn dĩ tới khu Đông để thị sát sản nghiệp, Tô Dư là thanh mai trúc mã của Đàm Thời Viễn, quan hệ tốt, nên cũng theo tới.
Sau đó cả hai người cùng dính mưa lên cơn sốt, may mắn sau đó đều thức tỉnh dị năng, không biến thành tang thi.
Có điều đã có Thích Bạch Trà ở đây, dị năng của hai người họ không hề có đất dụng võ.
Khoảng cách từ khu Đông tới khu trung tâm không gần, lái xe cũng phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ, muốn qua đó thì tốt nhất là dịch chuyển.
Thích Bạch Trà hỏi Tô Dư: “Còn chịu được không?”
Tô Dư bị kéo đi dịch chuyển cả một đêm, hiện tại đang có bóng ma tâm lý nặng nề, có lẽ cả đời này cô cũng không dám nghĩ tới việc ngồi tàu lượn siêu tốc nữa.
Tô Dư gian nan nói: “Mệnh người theo trời, tôi có thể.”
_
Quân bộ.
Một nhóm người cao niên tinh thần cao độ ngồi xung quanh bàn hội nghị, trước mắt là những tấm ảnh tang thi được máy bay không người lái chụp xuống.
Vẻ mặt từng người đều ngưng trọng.
“Căn cứ theo tình huống mà máy bay không người lái chụp được, khu Đông là khu vực có tai hoạ nặng nề nhất, khởi nguồn có lẽ chính là trận mưa đỏ ba ngày trước.
Trong nước mưa đỏ có chứa vật chất không xác định nào đó, con người chúng ta thường gọi là virus, khiến bọn họ biến thành quái vật mất đi lý trí chỉ biết cắn người.”
“Hơn nữa tính lây lan của bệnh này rất mạnh, người bị cắn sẽ biến thành quái vật tương tự chỉ trong vòng ba phút.”
“Nhưng còn có một số người sau khi dính mưa sẽ thức tỉnh một vài dị năng đặc biệt.”
“Tối hôm qua giao thông toàn thành phố tê liệt, các khu vực giao giới giữa ngoại tỉnh và thành phố B cũng dâng lên một bức chắn trong suốt, chưa biết nguyên nhân là gì.”
Một đám tinh anh đã quen nhìn sóng gió tại giờ phút này lại không hề có đầu mối.
Trường hợp này bọn họ thực sự chưa từng thấy qua.
“Mặc kệ như thế nào, cứu người quan trọng nhất.
Lập tức phái quân đội tới khu Đông, ổn định dân cư bốn khu vực còn lại.
Mau chóng chấp hành công tác quét sạch quái vật bốn khu khác, tận lực đánh để niêm phong miệng của chúng, nếu bất đắc dĩ…… có thể đánh chết.”
Mới qua một ngày, quân bộ đã phản ứng rất nhanh, mau chóng đưa ra biện pháp ứng đối.
Những con quái vật đó vừa một ngày trước vẫn còn là người sống sờ sờ, ở giai đoạn đầu của biến dị, bọn họ không thể trực tiếp đánh chết.
Đó là giết người.
Quân nhân là để bảo hộ nhân dân.
“Trên đường có quá nhiều quái vật, quái vật đánh hơi được mùi người sống sẽ tập trung với số lượng lớn, nếu chúng nó nhào qua ngăn cản xe tải, thậm chí gây nguy hiểm tới an toàn của binh lính thì phải làm sao bây giờ?” Có người nếu ý kiến.
Người đàn ông dẫn đầu trầm mặc một lát: “Vậy trực tiếp nghiền qua đi.”
“Không thể.” Một giọng nam đột nhiên cất lên.
Thích Bạch Trà bất thình lình xuất hiện trong phòng hội nghị.
Tô Dư vừa rơi xuống đất, lảo đảo ngã thẳng xuống nền, Đàm Thời Viễn kịp thời kéo cô lại.
Tuy rằng chính bản thân hắn cũng rất choáng, suýt chút nữa không đứng vững.
Vài quan quân trong phòng hội nghị biến sắc, lập tức rút súng nhắm vào người cậu: “Cậu là ai?”
“Tôi ngất mất……” Tô Dư vội vàng bò dậy, đỡ lấy đầu, “Muốn ói quá.”
Người đàn ông trung niên dẫn đầu sửng sốt: “Tiểu Dư?” Ông nâng tay, mấy người kia thấy thế liền thu súng về.
“Cậu ơi!” Tô Dư vội nói, “Vị này, vị này chính là…… Thích tiên sinh, anh ấy có biện pháp đối phó tang thi, chính là đám quái vật đột nhiên xuất hiện trong tối hôm qua đó!”
Lý Kiến Hoa nhíu mày: “Tiểu Dư, đây không phải nơi để cháu làm loạn, về ngay! Thời Viễn, sao cháu cũng đi làm loạn với con bé?”
Ông rất yêu thương đứa cháu gái ngoại này.
Từ khi con nhỏ, con bé đã theo ông tới quân bộ rèn luyện, thân thủ không tồi, có thể tự do ra vào quân bộ.
Nhưng trong thời điểm hiện tại, hiển nhiên không phải thời điểm để con nít chơi đồ hàng.
Lý Kiến Hoa hoài nghi đứa cháu mình đọc tiểu thuyết quá nhiều.
Cái gì mà tang thi, những con quái vật đó hiện tại còn chưa có được cái tên chính thức từ phía chính phủ, vì thế có thể coi đó là điều hiển nhiên.
Đàm Thời Viễn nghiêm túc nói: “Chú Lý, Thích tiên sinh thực sự rất có bản lĩnh.”
Vẻ mặt Lý Kiến Hoa ngưng lại.
Đàm Thời Viễn không láo nháo như đứa cháu gái của mình.
“Vị Thích tiên sinh này là……” Lý Kiến Hoa dò hỏi.
Thích Bạch Trà không trả lời, cúi đầu chạm nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn hội nghị, cả chiếc bàn hội nghị bỗng ngưng kết thành một lớp băng phủ bên trên, thời điểm khi khối băng vỡ vụn, chiếc bàn này cũng chia năm xẻ bảy.
Thái độ coi khinh của tất cả mọi người ở đây đều chấn động hoàn toàn.
Lúc này bọn họ mới nhớ lại, hình như ban nãy người thanh niên này không tiến vào từ cửa, mà xuất hiện giữa khoảng không……
Chiêu thức ấy khiến tất cả mọi người kinh sợ, thái độ đối với Thích Bạch Trà càng trở nên coi trọng hơn.
Mục đích đã đạt được, Thích Bạch Trà mở lời: “Việc này không thể trì hoãn, chỉ cần nghe tôi nói.”.